Chỉ Riêng Mình Em - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Chỉ Riêng Mình Em


Chương 36


Dịch Thận không hề nhận ra có gì không đúng, cứ nói không ngớt, “Fan khác thì không nói làm gì, dù sao cô ấy cũng khá nổi trong nhóm fans của anh, biết bao nhiêu người đang nhìn cô ấy chằm chằm… Bình thường có nhiều người gửi lời mời kết bạn cho cô ấy trong game lắm đó! Nếu Nghênh Niệm chơi dở quá, nói ra cũng khó nghe mà đúng không?”

Cậu càng nói càng hăng hái, “Còn nữa, anh không biết đâu! Có lần em chơi với Nghênh Niệm, có người thấy tên ID của cô ấy, cố tình khiêu khích, mắng chửi vô cùng chướng tai để cô ấy tức giận, em nhìn đã biết là anti fans của SF chúng ta!”

Dụ Lẫm Nhiên hỏi, “Sau đó thế nào?”

“Sau đó em đánh tên kia bầm dập chứ sao! Sao mà nhịn được! Không đủ trình lên sân thi đấu, không thể tranh tài với tụi mình nên chỉ dám bắt nạt fans của mình, sao em có thể bỏ qua được! Muốn cho nó biết fans của mình cũng không dễ chọc đâu!”

Dịch Thận hung hăng nói, “Sau đó em có nói với Nghênh Niệm trên Wechat, sau này có gặp mấy đứa cố tình gây chuyện thì nhớ kỹ ID cho em, chờ em rảnh sẽ tìm tụi nó solo! Để em dập cho nó chết!”

Ý cười Dụ Lẫm Nhiên khẽ ngừng lại, độ cong khóe môi càng thêm sâu, “Hai người add Wechat à?”

“Đúng vậy.” Dịch Thận nói, “Vì hay cùng nhau chơi game mà, phải add Wechat mới dễ nói chuyện!”

Hai lão “cáo già” Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước sớm đã phát hiện ra bầu không khí quái dị, càng nhìn vẻ mặt của Dụ Lẫm Nhiên càng cảm thấy có chuyện, nên chỉ yên lặng nghe bọn họ nói chuyện mà không xen vào.

Dịch Thận đúng là đồ ngốc, hoàn toàn không nhận ra hai anh mình im như thóc, “Không sao đâu anh, fans của anh cũng là fans của em, đều là người trong nhà cả, kỹ thuật chơi game của Nghênh Niệm cứ giao cho em, chắc chắn cô ấy sẽ tiến bộ nhanh thôi.”

Dụ Lẫm Nhiên gắp một đũa thức ăn, chậm rãi ăn hết, sau đó mới hờ hững nói, “Cậu sai rồi.”

“Hả? Cái gì?” Dịch Thận khó hiểu, “Em sai chỗ nào?”

“Nghênh Niệm là fan của tôi, của tôi chính là của tôi.” Dụ Lẫm Nhiên dứt lời cũng vừa ăn xong, cầm ly đứng dậy đi rót nước ấm.

“Hả? Anh…” Dịch Thận sững sờ không hiểu gì, nhìn thấy bóng lưng rời đi của Dụ Lẫm Nhiên, quay đầu hỏi mấy người trên bàn ăn, “Anh ấy nói vậy là sao?”

Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước nhìn nhau, xác định chắn chắc giữa Dụ Lẫm Nhiên và Nghênh Niệm có gì đó. Nhìn Dịch Thận đầu óc ngu ngơ, Thành Nhuận vỗ vào vai cậu một cái, “Ý của anh cưng chính là, nếu muốn dạy thì đi mà dạy fan của cưng đó!”

Dịch Thận sững sờ, sau đó gào to, “Không thể nào! Sao anh có thể ích kỷ thế được, anh ấy có gì cũng thoải mái chia cho em một phần mà? Game anh ấy tâm đắc mà anh ấy cũng chia sẻ cho em, anh tuyệt đối không ích kỷ vậy đâu!”

Cậu ta sống chết không chịu thừa nhận mình sai, càng không muốn tin Dụ Lẫm Nhiên lại tính toán chi ly với cậu ta trong chuyện này.

Lâm Sơn Khước nhìn Dịch Thận như đồ đần, lắc đầu thở dài, “Cậu đừng nghĩ đến chuyện dẫn Nghênh Niệm chơi game nữa, ăn nhiều hạt óc chó để bổ não đi em trai!”

Lúc Dụ Lẫm Nhiên quay về căn cứ thì vẫn chưa hết ngày nghỉ, học sinh lớp 11 như Nghênh Niệm đã bắt đầu học bù, mà mấy tuyển thủ chuyên nghiệp như mấy người Dụ Lẫm Nhiên cũng bắt đầu bước vào vòng bảng của giải đấu mùa xuân.

Dường như Nghênh Niệm biết Dụ Lẫm Nhiên chắc chắn sẽ không cho cô vừa tựu trường đã đi xem thi đấu, nói đủ thứ chuyện trên Wechat nhưng không hề nhắc đến chuyện này, chỉ nói chuyện thường ngày, hoặc cổ vũ anh cố lên, trừ mấy cái này ra thì không còn gì khác.

Cô nhắn tin cho anh, anh luôn trả lời lại, nhưng từ khi anh quay về, Nghênh Niệm không hề mở miệng tìm anh chơi game.

SF đấu ba trận, kỳ nghỉ rốt cuộc cũng chấm dứt, Dụ Lẫm Nhiên lại nhận được tin nhắn chúc mừng của Nghênh Niệm, nhưng nói chưa được mấy câu, cô lại nói không nói chuyện nữa, Dụ Lẫm Nhiên không thể không gọi cô lại.

“Đang chơi hả?”

Cô đáp, “Đúng vậy.”

Anh hỏi thẳng, “Sao không tìm tôi?”

Cô nói. “Bây giờ đang thi đấu vòng bảng mà, em sợ làm ảnh hưởng đến chuyện anh huấn luyện…”

Dụ Lẫm Nhiên mấp mấy đôi môi, lại thấy cô gửi tin nhắn đến, “Đội trưởng, mấy anh không đi liên hoan hả?”

ANh nói, “Vòng bảng cứ cách mấy ngày lại thi một trận, đâu thể lúc nào cũng liên hoan.”

“Vậy anh đang làm gì đó?”

“Chơi game.”

– – Hai chữ được gửi đi, anh híp đôi mắt.

Lần này, Nghênh Niệm cuối cùng cũng phản ứng lại, cô đề nghị, “Vậy hai đứa mình cùng chơi nha?”

Dụ Lẫm Nhiên cố gắng mím môi, gõ chữ, “Được.”

Lâu rồi hai người mới gặp nhau trong game, Dụ Lẫm Nhiên hỏi, “Kỳ nghỉ vừa rồi vui lắm hả?”

Bên kia trả lời lại, “Cũng tạm, không vui lắm, em đa số ở nhà luyện cấp trong game chứ không đi đâu chơi hết.”

Anh vờ nhắc đến, “Level cao hơn xưa rồi.”

“Thế ạ? Không phải do em giỏi đâu, may mà nhờ có bọn Dịch Thận ấy.”

Cô nói thật nhanh, “Mấy ngày nghỉ, Dịch Thận dẫn em lên cấp, thắng rất suôn sẻ, có lúc một người không kéo em được thì anh ấy kéo mấy đồng đội cùng nhau tạo đội, nói thật, em toàn làm vướng tay vướng chân người khác…”

Cô không hề giấu diếm, Dụ Lẫm Nhiên bớt giận một chút.

“Dạo này không chơi với bọn họ à?”

“Em đâu có rảnh!” Nghênh Niệm nói, “Mấy anh đang thi đấu, phải huấn luyện. Em thì học cả ngày, ngoại trừ sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối mới rảnh, chứ bình thường bận lắm.”

Không chờ anh trả lời, cô bỗng nhớ đến cái gì, màn hình lại hiện lên một tin nhắn, “Nhưng hôm trước em có gặp Thành Nhuận online, anh ấy rủ em cùng chơi nhưng lúc đó em đang định off, thế nên đã từ chối.”

Đầu ngón tay dừng lại, sau đó lại gõ phím, “Thành Nhuận?”

“Dạ.”

“Nick phụ mấy trăm năm mới dùng một lần của cậu ấy à?”

“Thật hả? Em còn tưởng bọn họ hay dùng nick phụ lắm chứ. Nói thế hôm trước thấy ảnh dùng nick phụ đúng là khéo thật…”

Khác hẳn so với lúc trước, nói chuyện cả buổi trời mà vẫn chưa chơi được ván nào.

So với game, hôm nay anh muốn “tâm sự” với cô hơn.

“Thật ra vừa quay về thì biết Dịch Thận dẫn em lên cấp.” Anh nói với cô, “Lúc nói chuyện cậu ấy có nhắc tới, bảo là kèm em rất lâu em mới có tiến bộ.”

“Anh ấy nói hết với anh rồi hả?”

“Ừ.” Anh thừa nhận, rồi hỏi tiếp, “Đánh hụt bao nhiêu lần? Flash sát thương đối thủ?”

Bên kia gửi đến mấy dấu chấm than, có thể thấy cô đang kích động, “Sao anh ấy lại nói mấy chuyện này cho anh chứ! Nhục quá!”

Dụ Lẫm Nhiên, “Đâu phải tôi không biết em chơi dở.”

“Đó là hai việc khác nhau mà…” Cô vẫn cố gắng vùng vẫy, “Mất mặt trước mặt anh và mất mặt trong cuộc nói chuyện của mấy anh, cái sau nó nhục hơn cái trước!”

Dụ Lẫm Nhiên không ừ hử gì, chỉ thấy cô nói tiếp, “Lần sau em không tìm Dịch Thận đánh rank nữa! Đánh chừng mấy lần nữa chắc cả căn cứ đều biết ăn theo thôi mà cũng vật vã, thế thì em còn mặt mũi nào gặp người khác!”

Thấy Nghênh Niệm đau khổ quyết tâm cắt đứt tình bạn chơi game với Dịch Thận, Dụ Lẫm Nhiên vui vẻ trả lời, “Ừ.”

Ai mà ngờ, một lát sau cô lại nghĩ ra ý mới.

“Lần sau em sẽ tìm Thành Nhuận, mặc dù em với anh ấy không thân lắm, nhưng em có cảm giác anh ấy khá tốt, lại chủ động tìm em chơi game, rủ anh ấy đánh rank chắc ảnh không từ chối đâu!”

Dụ Lẫm Nhiên mấp máy đôi môi, đầu ngón tay hơi dùng sức, “Chưa chắc đâu. Khó tìm cậu ta lắm, bọn tôi gửi tin nhắn cho cậu ta, lâu lắm cậu ta mới trả lời lại.”

“Thế thì em tìm Lâm Sơn Khước? Anh ấy tốt tính chắc sẽ không bị em chọc tức đâu.”

“Cậu ta còn ít dùng nick phụ hơn cả Thành Nhuận, cậu ta mà rảnh thì toàn đánh rank với mấy tuyển thủ quen thôi.”

“Vậy chỉ còn người cuối cùng…”

Cô như khôi phục lại sinh khí, “Đúng rồi, em tìm Bạc Xán là được! Anh ấy có vẻ ít nói, nhưng lại rất tốt! Lúc bọn em đánh rank, mỗi lần em đánh không được là bọn Dịch Thận lại cười em, chỉ có mỗi Bạc Xán là không nói gì. Lần trước em đánh siêu siêu siêu dở luôn, em còn thấy ngại, xin lỗi anh ấy, ngược lại anh ấy còn an ủi em nữa… Đúng đúng đúng, để em tìm anh ấy!”

Dụ Lẫm Nhiên nhìn màn hình chằm chằm, bỗng nhiên chả muốn nói chuyện nữa.

Bên kia Nghênh Niệm còn đang vui vẻ vì suy nghĩ tuyệt vời của mình, trên màn hình đều là tin nhắn “ha ha ha ha ha” của cô gửi đến. Đợi cô nói xong, có lẽ thấy anh không lên tiếng, cô thấy là lạ.

“Đội trưởng?”

“Đội trưởng còn đó không?”

“Anh offline rồi hả?”

Dụ Lẫm Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

Cô nghĩ đến nhiều người như thế, nghĩ đến hết cả đội, nhưng lại không nghĩ đến anh.

“Em có nhớ hay không vậy, đội bọn tôi có năm người.”

Vừa gửi tin đi, bên kia nhanh chóng nhắn lại, “Em nhớ mà! Không phải là năm người sao? Em đếm hết rồi mà!”

Dường như anh gõ phím rất lâu mới được hàng chữ, “Vậy hả, thế tôi đâu?”

“…”

“??”

“!!!”

Sau khi gõ mấy hàng ký hiệu, Nghênh Niệm nói ngay lập tức, “Anh ở trong tim em nè!”

“Í lộn! Không phải, ý em là, sao em lại làm phiền đội trưởng huấn luyện được? Đi đánh rank với em phí thời gian lắm. Không được, không được, thi đấu quan trọng hơn!”

Giọng điệu rốt cuộc cũng trôi chảy được một tí, nhưng cái gì nên nói cũng phải nói, “Đó là game đồng đội, em làm phiền bọn họ cũng ảnh hưởng đến cuộc thi.”

“Hả? Vậy em…”

Thấy cô lại chuẩn bị tự trách, Dụ Lẫm Nhiên ra đòn phủ đầu, “Hơn nữa, em làm phí thời gian của tôi còn ít sao?”

Nghênh Niệm gửi liên tiếp mấy nhãn dán thút thít.

“Vậy em? Vậy…”

“Làm phiền một lần cũng không sao.”

“Vậy em tìm anh đánh rank, anh chịu không?”

“Em cảm thấy đánh rank với solo khác nhau nhiều không?”

“Chốt nhé! Sau này em đến tìm anh đánh rank, đội trưởng không được chê em phiền đâu đấy!”

Dụ Lẫm Nhiên nở nụ cười, đầu ngón tay nhẹ lướt, “Được thôi.”

Vòng bảng giải đấu mùa xuân đi đến tuần thứ chín, tình hình chiến đấu của SF rất đáng mừng. Mục tiêu năm nay của bọn họ đã tiến thêm một bước so với năm ngoái, các thành viên đã mạnh mẽ hơn, đồng thời áp lực trên vai cũng lớn hơn.

Loại áp lực này không thể hiện trên người Dịch Thận, trên sân thi đấu cậu càng “hung hăng”, càng ngày càng “cứng”, nhưng trong cuộc sống vẫn không được thông minh như trước.

Sau khi thi đấu và huấn luyện, trong lúc rảnh rỗi, Dịch Thận phát hiện lâu rồi Nghênh Niệm không tìm mình chơi game, cảm thấy kì lạ, “Dạo này Nghênh Niệm đang làm gì thế nhỉ? Không chịu tìm em chơi game!”

Trên bàn cơm còn có các thành viên khác, Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước vô thức nhìn sang Dụ Lẫm Nhiên, thấy anh vẫn bình tĩnh, không nhìn ra cái gì, hai người họ mới thu hồi ánh mắt.

“Cậu cứ nhớ đến con gái nhà người ta làm gì hả? Cậu tưởng người ta ngày nào cũng rảnh, không cần học hành chắc?”

“Đi học thì cũng tan học mà, cô ấy cũng nói trước khi đi ngủ thỉnh thoảng sẽ chơi game, tại lâu rồi em không thấy cô ấy tìm em mà…”

“Tối nay còn có thi đấu, cậu có thể chuyên tâm ăn cơm được không?” Lâm Sơn Khước đá chân cậu.

“Cô ấy không gặp rắc rối gì chứ? Hoặc đã xảy ra chuyện gì rồi?! Hoặc là…”

“Không cần nghĩ nhiều.” Dụ Lẫm Nhiên bỗng chen vào, “Có lẽ là chẳng muốn tìm cậu thôi.”

“Em nói… không đúng!” Dịch Thận phất tay, “Sao có thể! Em dẫn cô ấy lên cấp bao lần, chúng em thân lắm đó!”

Dụ Lẫm Nhiên không nói nữa, đột nhiên đổi đề tài, “Tối nay đi đâu ăn?”

Bạc Xán trả lời, “Huấn luyện viên bảo chắc đi ăn thịt nướng.”

Dụ Lẫm Nhiên khẽ gật đầu, “Tôi không đi được, tôi có hẹn với người ta rồi.”

Mắt Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước sáng bừng, “Hẹn ai thế? Nam hay nữ?”

Dụ Lẫm Nhiên không nói, Thành Nhuận lại hỏi, “Là người lần trước hả?”

Anh “ừ” một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói, “Nếu có phỏng vấn thì Thành Nhuận cậu đi đi.”

“Để lão Lâm đi đi, phiền lắm…”

“Bảo cậu đi thì cậu đi đi, đừng có lèm bèm!”

“Mẹ nhà cậu…”

Hai người đùn đẩy cho nhau, không hề nhận ra chủ đề bị thay đổi. Đợi đến khi phản ứng lại, Dụ Lẫm Nhiên đã ăn xong rồi rời đi.

Trận thi đấu tối nay thắng lợi, Thành Nhuận đại diện cả đội đi nhận phỏng vấn, mọi chuyện đều được xử lý ổn thỏa, cả đội xuất phát đi ăn thịt nướng.

Ngoại trừ Dụ Lẫm Nhiên.

Mọi người đến cửa hàng thịt nướng rồi ngồi vào chỗ, gọi món xong, Dịch Thận chỉ nghĩ đến đội trưởng vắng mặt, nhịn không được mà nói, “Không biết đội trưởng đi đâu nữa. Ăn cơm với ai? Không chịu đi liên hoan với tụi mình! Lần trước cũng thế đúng là không biết ai mà có thể diện như thế…”

“Dụ không có ở đây thì cậu không ăn cơm à?” Thành Nhuận trêu cậu.

Lâm Sơn Khước cũng không chịu thua, “Tôi thấy cậu chắc muốn sống trên người A Dụ rồi, giống mấy con ký sinh trùng ấy, cậu không thấy phiền à!”

Dịch Thận la lên, “Em chỉ tò mò thôi mà, đừng tưởng em không biết các anh giả vờ cái gì, bình thường còn bà tám hơn em gấp ngàn lần, đừng nói là mấy anh không muốn biết nha? Dám nói mấy anh không tò mò không? Lúc đội trưởng hẹn người ta, mấy anh theo hỏi gì thế? Hỏi gì thế?!”

Cậu đưa tay đâm vào eo Thành Nhuận, Thành Nhuận trả đòn, hai người đánh qua đánh lại, không phân thắng bại.

Bạc Xán nãy giờ không nói gì, bỗng nhiên lại mở miệng, “Đội trưởng –”

Lâm Sơn Khước trêu cậu, “Sao, cậu cũng muốn bám lên người A Dụ hả?”

“Không phải.” Bạc Xán nhìn về phía trước cửa tiệm, hàng mày nhíu lại, đưa tay chỉ, “Đội trưởng ở đằng kia –”

Đám người nhìn theo hướng tay của cậu, đúng là Dụ Lẫm Nhiên!

Anh mặc quần áo thường ngày, gương mặt kia, cộng thêm dáng người cao ngất, rất dễ nhìn ra. Anh đứng bên cạnh một người, nổi bật dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc dài xõa trên bờ vai, xinh đẹp nhưng lại cứng rắn mà ít thấy ở các cô gái khác.

– – Nghênh Niệm!

Bọn họ đứng cạnh nhau, Nghênh Niệm cầm menu trong tiệm, Dụ Lẫm Nhiên hơi cúi đầu nói chuyện với cô, hai người đang chọn món.

“… Nghênh Niệm, Nghênh Niệm?!” Dịch Thận bị dọa đến rơi cả đũa.

Tiếng la này khiến hai người đứng đằng kia nghe thấy, ánh mắt hai bên chạm vào nhau, ngoài trừ Dụ Lẫm Nhiên, tất cả đều sửng sốt.

***

Góc Sherlock Holmes: Mọi người có để ý anh Dụ có hỏi mấy thành viên là tối đi ăn ở đâu không, họ trả lời là thịt nướng. Nhưng anh lại dẫn bạn Niệm đến quán thịt nướng =)) Ụa ý gì đây?? =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN