Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ


Chương 10


Editor: Song Ngư

Cô vừa nói xong thì cả hai đều đơ người, qua ba giây sau, Trình Tư Hạo mới mỉm cười, nói: “Đó là khi nãy, còn bây giờ anh quyết định sẽ ở lại đây vài ngày.”

Linh Lung: “……”

Đường đường là ông chủ lớn, chủ tịch của L.E là rảnh rỗi thế sao……

Trình Tư Hạo ngồi đọc tin với cô, lúc lướt đến chỗ có người bảo “Đằng sau Linh Tư có người chống lưng” thì Trình Tư Hạo rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay của cô khựng lại, lúc anh nhìn thấy vừa nãy ở chỗ trước khu thì anh đã đoán được lý do khác thường đêm nay của Linh Lung.

Linh Lung nhớ tới mấy người trong đoàn phim kể về nhà đầu tư lớn, bỗng có một dự cảm không tốt lắm: “Chắc khoản đầu tư khổng lồ này không phải do bố em bỏ vào chứ?”

Trình Tư Hạo thật thà: “Không phải.”

Anh không giấu giếm, nhưng mà anh cũng bỏ qua câu sau “Là do anh rót vốn vào”.

Lúc này Linh Lung mới nhẹ nhõm: “Nếu là bố em đầu tư thì em ở đoàn làm phim ít nhiều gì cũng có tự tin.”

“Em không cần phải suy nghĩ đến mấy người không cần thiết,” Ánh mắt Trình Tư Hạo dừng trên màn hình điện thoại vẫn còn sáng của cô, trên mặt là sự cưng chiều, “Đừng để bị người ta bắt nạt, em muốn mắng thì cứ mắng, muốn đánh thì cứ đánh, để anh xem ai dám động tới em?”

*

Tối hôm qua, Trình Tư Hạo không ngủ ngon lắm, bởi vì bụng đau mà Linh Lung ngủ đến nửa đêm thì kêu vài tiếng, Trình Tư Hạo lấy nước ấm cho cô uống, rồi lại nhẹ xoa bụng cho cô, vì thế anh cứ tất bật mãi cho đến khuya mới ngủ, sáng sớm lại phải dậy sớm đi ra ngoài làm việc.

Sáng nay lúc Linh Lung dậy thì Trình Tư Hạo đã đi rồi, bữa sáng thì đã có sẵn và để trên bàn.

Cô ăn rất nhanh, lúc gần đi còn tiện tay mang cho Thi Di một phần. Cô ấy vừa cầm đồ ăn xong thì câu đầu tiên là: “Quả nhiên có chồng nuôi có khác, sắc mặt nhìn khá hơn hôm qua rất nhiều.”

Linh Lung dựa vào lưng ghế, bâng quơ nói: “Hoá ra em gầy còm vàng vọt thế là do FA à?”

Thi Di: Còn có thể nói chuyện phiếm đàng hoàng không đây hả?

Bầu không khí của đoàn phim hôm nay cũng tàm tạm, cái cô chủ kia cũng không kiếm chuyện gì, có lẽ do hôm qua vừa bị mắng, tuy rằng suất diễn hôm nay của cô ta không nhiều lắm nhưng cũng trì hoãn khá nhiều thời gian.

Cũng may tính tình của Hạ Nghiên cũng tốt, không nói gì nhiều, lần nào đối diễn xong thì cũng sẽ cổ vũ một câu “Cố lên”.

Mà ngược lại, Giả Đình Đình lại không dễ nói chuyện, vai diễn của hai người phối hợp được ba cảnh thì cô ấy cũng không nể mặt nữa: “Trần đạo, tôi không thể tiếp tục được nữa, chắc cô Linh còn cần phải mài giũa nhiều hơn đấy.”

Khiến lúc đó Linh Tư xấu hổ đỏ bừng mặt.

Giữa trưa, Linh Lung không muốn ăn gì hết, lúc Thi Di đến gọi cô thì cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha của phòng nghỉ, không cần Thi Di nói thì cô đã biết cô ấy muốn làm gì.

Cô cũng không mở mắt, trở mình và nói: “Không cần gọi chị ăn cơm đâu, giữa trưa chị không ăn.”

Thi Di đã biết cô sẽ phản ứng thế này, cô ấy cầm đồ trong tay, cười hì hì đến trước mặt cô: “Chị Linh, là anh Trình đặc biệt sai người đến đây tặng cơm đấy, chị thật sự không ăn à?”

Linh Lung tỉnh táo được một tí, cô mở to đôi mắt nhìn về phía phần ăn sang chảnh trong hộp cơm trưa kia, hỏi: “Anh ấy đưa hồi nào thế?”

Thi Di đứng dậy, “chậc chậc” hai tiếng: “Mới khi nãy nè ạ, trợ lý Lưu gọi điện thoại bảo em xuống lấy, anh Trình đúng là cẩn thận.”

Linh Lung không ngạc nhiên lắm, dù gì đây cũng không phải là lần đầu.

Điều khiến cô kinh ngạc chính là mấy ngày kế tiếp Trình Tư Hạo vẫn không đi, hơn nữa còn quyết tâm ngày nào cũng đưa cơm trưa, buổi tối cũng là do anh ở nhà đích thân xuống bếp, Linh Lung nghe Lưu Hoài bảo hai ngày nay Trình Tư Hạo đẩy lùi rất nhiều tiệc xã giao.

Linh Lung thử nói chuyện với anh, bảo anh không cần ngày nào cũng đưa cơm trưa tới, chứ mấy người hóng hớt trong đoàn phim cứ tưởng cô bị ông lớn nào dùng quy tắc ngầm rồi nữa.

Không nghĩ là sau khi Trình Tư Hạo nghe xong thì phản ứng đầu tiên chính là: “Vậy cũng tốt, người đàn ông khác không dám theo đuổi em.”

Linh Lung: “……”

Cứ như vậy đến ba bốn ngày, cuối cùng ngày hôm sau Trình Tư Hạo cũng phải tiếp tục lịch trình, nhưng kỳ kinh nguyệt của Linh Lung vẫn chưa hết……

Hai ngày nay Linh Tư cũng xem như an phận, có điều Linh Lung chẳng có tâm trạng để đấu đá với cô ta, cảnh diễn hai ngày nay của đoàn phim rất nhiều, thay đổi cảnh cũng nhiều nên bọn cô vừa phải chú ý kết nối vừa phải thay đổi, nên cũng chẳng có nhiều thời gian và sức như vậy.

Nhưng mà Linh Lung không phản ứng, không nói lên rằng người ta không kiếm chuyện.

Giữa trưa hôm đó Linh Lung mới vừa ăn xong cơm trưa Thi Di mang về, đang định ngồi ở ngoài nhắn tin cho Trình Tư Hạo, anh bảo bên anh đúng lúc đang bận, cô chưa kịp trả lời thì Linh Tư đã ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt cô.

Ban đầu là Linh Tư liếc nhìn điện thoại của cô một cái, Linh Lung cũng thoải mái mà chẳng che giấu tránh né gì cả, chỉ cong môi ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô ta.

Cô ta khịt mũi một tiếng, cô ta bước chân lên còn chưa được hai giây thì đã thu chân về.

“Nhà thiết kế Linh.”

Bởi vì cô ta gọi có chủ đích nên có rất nhiều người ngẩng đầu nhìn sang bên này.

Linh Tư mặc chiếc váy liền màu đen hiệu Valentino, nửa người trên là những đoá hoa thêu, nửa người dưới là vải dệt chất liệu tơ tằm, chỗ bụng nhỏ được tuỳ ý xuyến thêm một chiếc thắt lưng màu xanh sọc trắng, ở giữa là một cái nơ con bướm, xương quai xanh nổi bật ở cổ, cùng với cổ áo thấp màu đen trắng làm bớt đi vẻ mộc mạc nhưng lại tạo thêm nét quyến rũ.

Trên cổ của cô ta là dây chuyền kiểu mới nhất của Bvlgari trong năm nay, thiết kế nhỏ hình tròn, ở giữa nạm kim cương sang trọng, phô diễn ra hết sự xa xỉ.

Cô ta đang khoanh tay trước ngực đứng trước mặt Linh Lung, gương mặt trang điểm kỹ càng tỏ vẻ khinh thường.

Linh Lung vẫn còn ôm điện thoại ngồi trên ghế làm việc được đoàn phim sử dụng để quay phim, cô dựa lưng ra sau, một tay cầm điện thoại, còn một tay nắm tay vịn bên trai, ngón trỏ khẽ gõ, ngửa đầu nhìn về cô em gái ngôi sao bất chợt có việc sai bảo.

Tuy bảo một người đứng, một người ngồi, nhưng người sáng suốt nhìn vào là thấy rõ anh đè bẹp ai ngay, đặc biệt là gương mặt khẽ cười của Linh Lung như được Trình Tư Hạo truyền lại vậy, không nhanh không chậm, không hề hoảng loạn, một bộ dáng bình tĩnh, nhàn nhã, chậm rãi xem cô ta biểu diễn.

“Cô Linh có chuyện gì à?” Linh Lung nheo mắt lại, độ cong của khoé môi vừa đúng, đôi mắt đen sáng trong mang theo một sự nghiền ngẫm sâu xa, xem bộ dáng này, người tới đúng thật là chả có ý tốt gì.

Thư Nhiễm và Trần Chí đang bàn bạc về kịch bản với nhà sản xuất Giản Dung, mấy người nghe thấy tiếng động phía bên này nên liếc nhìn sang vài lần, khi nhìn thấy vẻ mặt thong thả ung dung của Linh Lung thì quay đầu lại tiếp tục công việc, không lo lắng chút nào cả.

Linh Tư thả lỏng hai cánh tay, vẽ hai lần lên mu bàn tay trắng tin, lúc này mới trả lời: “Không biết sao lại thế này, sáng nay tôi mặc bộ trang phục này rất không thoải mái, phần eo chật nít không chừa một chỗ trống nào, lúc mới bắt đầu mặc vào tôi còn tưởng phải chụp phim cổ trang bó eo chứ, nhà thiết kế Linh này, trang phục của mấy cô không dựa theo kích thước tiêu chuẩn à?”

Nói là nói thế nhưng Linh Lung biết ngay là cô ta muốn tới gây chuyện với cô đây mà.

Cô cầm ly nước uống một hớp, sau khi thấm giọng đỡ khát thì cô lại bỏ ly về chỗ cũ, sau đó nhìn Linh Tư chằm chằm, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

Câu trả lời này của cô khiến Linh Tư giật mình, đây là cô thừa nhận sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN