Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ


Chương 9


Editor: Song Ngư

Mối thâm thù này cũng chẳng phải ngày một ngày hai, Linh Lung cười: “Đôi giày nhỏ quá mang không vừa thì cũng sẽ bị ném trả lại thôi.”

Nhưng Giả Đình Đình muốn biểu đạt chính là: “Có điều tôi cũng chẳng thích cô ả có người chống lưng kia.”

“Tốt mã dẻ cùi, không có súng thật đạn thật mà dám đưa lên chiến trường, sớm hay muộn gì cũng bị đánh xuống lỗ mà bật trở về thôi.”

Tận cho đến trên đường trở về, bởi vì câu nói cuối cùng kia của Giả Đình Đình mà Thi Di ngồi trong xe cười nghiêng ngã, vỗ tay nói “Quá xuất sắc”.

Nhưng Linh Lung hiểu được, Giả Đình Đình có thể không chút do dự mà nói câu này, mấy năm nay ở giới giải trí cũng có thể đi thẳng một đường về trước, còn càng ngày càng trơn tru, ở đằng sau tất nhiên cũng phải có chỗ dựa vững chắc.

Bụng của Linh Lung đã đỡ hơn nhiều, buổi chiều cô có uống trà nóng nên cũng ấm bụng hơn chút, cô cúi đầu nhìn điện thoại trong tay.

Giao diện nói chuyện dừng lại ở tin nhắn hồi lúc giữa trưa: Có thể suy nghĩ đến việc thêm tiền lương cho Thi Di.

Đã qua hơn ba tiếng rồi, chắc Trình Tư Hạo đang mở cuộc họp.

“Thả chị ở ngã tư đằng trước được rồi, mọi người về trước đi.”

“Hả?” Thi Di có hơi khóc xử, cô ấy nhìn sắc trời bên ngoài, khuyên bảo: “Chị Linh à, trời gần tối rồi, hay em đưa chị về nhà trước nhé.”

Linh Lung bất đắc dĩ thở dài, nhìn thoáng qua Thi Di qua kính chiếu hậu: “Qua cái ngã tư này là đến khu nhà chị rồi, em đang nghi ngờ an ninh khu nhà mà người lãnh đạo trực tiếp của em là ông chủ Trình mua sao?”

Thi Di: “…..”

Sau khi xuống xe, Linh Lung thu lại nụ cười xinh đẹp quyến rũ khi nãy, độ cong nơi khoé miệng cũng biến mất từng chút một, hai con ngươi màu mực như hoà vào cùng đêm tối, đang nhìn đăm đăm về phía những ánh đèn sáng lên trong những ngôi nhà nơi xa xăm, ánh sáng duy nhất dưới đáy mắt cũng dần mờ nhạt, rồi biến mất, chỉ còn lại sự cô đơn và nỗi hoang vắng nơi sâu nhất.

Chỉ có mình Linh Lung biết, hôm nay trong lúc vô tình cô nghe được Linh Quốc Cường đầu tư gần 1 tỷ 630 triệu vào “Chưa bao giờ”, trong khoảng khắc đó, dưới đáy lòng cô không có sự oán giận sâu sắc, mà chỉ có sự đau đớn như vô số cây kim đâm vào trong tim.

Linh Lung đi đến máy tự động cách đó không xa, đầu ngón tay của cô dừng trên lon bia kia, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn lon sữa bò Vương Tử.

Dù sao cũng đang trong kỳ, cô không dám đâm đầu tìm chết.

Trên con đường nhỏ quanh co sạch sẽ không bóng người, chỉ còn lại ánh đèn đường màu cam trên đầu cô là sáng rực, cô tuỳ tay ngồi xuống trên mép bậc thềm thấp, cơ thể co lại thành một cục, được ánh đèn kéo dài ra, vài sợi tóc rũ xuống từ đuôi tóc như hình thành điểm nhọn nhỏ thỉnh thoảng bay lên theo gió, cô cúi đầu nhìn xuống, sau đó thì khom lưng rồi vươn ngón tay ra tô tô vẽ vẽ trên bóng hình của mình.

Sau mười phút, cổ của cô có hơi đau nhức, cô chớp đôi mắt khô khốc, vừa định thu tay về thì có một bóng đen to lớn che kín ngón tay của cô.

Linh Lung chợt cảnh giác, trong đầu đang còn suy nghĩ về kết quả tồi tệ nhất thì giây tiếp theo, lúc cô ngửi được hơi thở quen thuộc trộn lẫn với cơn gió thì bỗng trở nên ngơ ngẩn, động tác vốn muốn đứng lên cũng khựng lại.

“Em không lạnh à?”

Hai hàng lông mày của Trình Tư Hạo nhíu chặt lại, phản ứng đầu tiên của anh là cởi áo khoác mỏng trên người rồi choàng lên người cô, tuy là mùa hè nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn hơi lạnh.

Tiếp đó thì anh nắm lấy tay của cô, khi cảm nhận được nhiệt độ ấy thì đáy mắt tăng thêm một phần lạnh lẽo: “Em ngồi đây bao lâu rồi?”

Linh Lung vẫn còn sững sờ ngồi ở bậc thềm, chầm chậm quay đầu lại, động tác của Trình Tư Hạo khựng lại, buồn cười nhìn cô: “Em không định đi về hả?”

Giọng nói trầm thấp rõ ràng và trong trẻo, giống với sự thuần tuý và ôn hoà khi Linh Lung mới gặp anh.

Linh Lung trả lời, lúc này mới đứng lên.

“Sao…….?” Vừa nói xong thì cô phát hiện giọng nói mình có hơi khàn, bèn hắng giọng sau đó mới nói tiếp: “Sao anh đột nhiên lại đến đây?”

Trình Tư Hạo cũng không chớp mắt mà nói: “Lịch trình trống nên anh sắp xếp đến Giang Tân kiểm tra.”

Anh vừa nói xong thì trên người bỗng có thêm một vòng tay mềm mại, cánh tay Linh Lung quấn quanh eo của anh, đầu thì tựa lên ngực anh, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau như rót vào tai: “Anh đến đây lúc nào vậy?”

Linh Lung không dễ làm nũng, huống chi dưới đáy lòng của hai người cũng có một ranh giới mà chưa bao giờ chạm vào, hầu hết hình thức ở chung đều là tôn trọng lẫn nhau.

Bởi vậy, gần như chỉ hai giây là Linh Lung đã buông tay xuống, cô ngửa đầu lên trước mặt anh, ánh sáng tự nhiên trong mắt hệt như vì sao trời.

Vốn cô không định say, nhưng giờ phút này cô lại hối hận rồi, bởi vì như vậy thì cô có thể không cần e dè gì mà làm nũng.

Trình Tư Hạo giấu đi vẻ khác thường, sắc mặt tự nhiên: “Không lâu lắm, lên máy bay anh phải tắt điện thoại, mới vừa trả lời tin nhắn cho em đó, chắc là em không thấy được.”

“Hả, em cứ tưởng anh đi họp.”

Linh Lung cầm điện thoại nhìn, trên giao diện nói chuyện khi nãy có thêm một tin nhắn chưa đọc: “Nghe em.”

Ánh mắt của anh liếc đến lon sữa bò Vượng Tử nhỏ trên mặt đất, anh bèn nhướn mày, cười nhạt: “Lúc Thi Di nói với anh thì anh còn tưởng bà Trình muốn mua say đêm khuya nữa chứ.”

Trong bụng Linh Lung chửi thầm Thi Di một lần, ăn ngay nói thật: “Em đến kỳ.”

Bầu không khí trong chớp mắt bỗng yên lặng lại, Linh Lung cố gắng bỏ qua tầm mắt nóng rực kia, hai tay nhỏ không tự giác mà xoắn xuýt, chuyện này cũng không thể trách cô mà, kỳ kinh nguyệt đâu phải lúc nào cũng chuẩn chứ, ai mà biết được hai ngày nay đúng lúc đến kỳ chứ.

Trình Tư Hạo nheo mắt nhìn về phía cô gái biến thành đà điểu kia, không tiếng động mà hơi giương khoé miệng, qua hồi lâu, Linh Lung nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Bụng em có còn đau không?”

Linh Lung nào còn vẻ kiêu ngạo khi “diễn tay đôi” với Linh Tư trên phim trường nữa, hỏi một câu thì trả lời một câu: “Cũng ổn, không đau lắm.”

Trình Tư Hạo không để cô thảo luận về vấn đề này ở đây, anh nhớ lại bộ dáng tủi thân rõ ràng khi nãy mà cô vợ mình giấu đi thì vỗ đầu của cô một cái, đâu còn vẻ nhẫn tâm nữa: “Bà Trình, bị người ta bắt nạt sao?”

Linh Lung chịu đựng sự cay xè chợt đến nơi chóp mũi, lắc đầu: “Ông Trình à, về nhà thôi.”

Thật ra cô càng muốn nói là, mọi thứ đều không bằng sự xuất hiện đột ngột của anh.

Buổi tối không có gì làm, Linh Lung cầm điện thoại lướt Weibo một hồi, độ nóng của bài thông báo chính thức khi sáng đã giảm đi nhiều, tuy rằng vẫn còn nhiều cư dân mạng đòi loại trừ Linh Tư, nhưng dù gì cũng còn có Hạ Nghiên và Giả Đình Đình chống đỡ, nên hầu hết mọi người bây giờ chỉ đành chấp nhận sự thật này thôi.

Bình luận đứng top dưới bài thông báo trên official Weibo là của một cư dân mạng có tên là “Fan trung thành của “Chưa bao giờ””, ghi là: Chúng ta cứ luôn cẩn thận né tránh sự tồn tại của “Triệu Oánh Oánh”, lại chưa từng chính thức tình cờ gặp gỡ mối nhân duyên “Phương Nhất Chu” ấy, đến cuối cùng tất nhiên cũng vì vậy mà bỏ qua sự chờ đợi của “Chu Tuệ”.

Đầu ngón tay của Linh Lung khựng lại trên màn hình bàn phím của điện thoại, cô nhìn chằm chằm vào câu nói đó hồi lâu, Trình Tư Hạo không phải là Phương Nhất Chu, nhưng cô không biết rốt cuộc mình là Chu Tuệ hay Triệu Oánh Oánh nữa.

“Em xem gì đấy?” Trong tay của Trình Tư Hạo cầm cái túi, vài sợi tóc lười biếng rũ trên trán, vai phải dựa vào cạnh cửa khiến lộ ra dáng người xuất sắc của anh.

Linh Lung nhanh chóng trượt tay lên, cười lắc đầu: “Em đang xem official Weibo của “Chưa bao giờ””.

Trình Tư Hạo không nói chuyện, anh cầm túi chườm nóng đến trước mặt cô, đôi mắt cụp xuống liếc nhìn một cái, lạnh nhạt nói: “Hôm nay Trần Chí không nổi giận chứ?”

Không thể phủ nhận là Trình Tư Hạo đúng là hiểu rõ, Linh Lung nhớ đến cảnh tượng ở phim trường, sau đó đặc biệt chọn vài điểm chính mà kể cho anh nghe.

Túi chườm nóng có hơi nóng, chắc là Trình Tư Hạo biết bây giờ cô không còn đau bụng nữa nên anh đặt nó dưới chăn, đáy mắt của Linh Lung vụt qua sự thoả mãn, lại nói tiếp: “Hôm nay em gặp Thư Nhiễm đấy, không nghĩ tới cô ấy chính là tác giả nguyên tác của quyển sách này, Triệu Đình Nhiên chả nói tiếng nào với em cả.”

“Thư Nhiễm.” Trình Tư Hạo như đang nhớ lại, tận đến khi Linh Lung nhắc tới tên Tần Ngôn Duệ thì lúc này anh mới có chút ấn tượng: “Là người Mộc Mạch quen ở nước ngoài ấy hả?”

Linh Lung gật đầu, cúi đầu uống một hớp nước gừng đường đỏ mà Trình Tư Hạo vừa đưa, uống vào miệng không ngọt không nhạt, rất vừa miệng.

“Em cũng không tới là cô ấy, nghe bảo hình như Tần Ngôn Duệ có vài chuyện làm ăn ở Giang Tân nên mấy ngày nay ở đây với Thư Nhiễm, nên buổi quay cả chiều nay Thư Nhiễm cũng không đến phim trường.”

Như nghe theo lời cô nói mà Trình Tư Hạo tự nhiên trả lời: “Anh cũng có thể ở lại đây vài ngày với em.”

Linh Lung không hề suy nghĩ mà buột miệng thốt lên: “Ngày mai anh không đi sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN