CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+) - Chương 115: Bất ngờ ngoài sức tưởng tượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1448


CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)


Chương 115: Bất ngờ ngoài sức tưởng tượng


Hai ngày sau, Yên Di đã được tài xế của Đoàn Thị đón từ sân bay quốc tế Los Angeles đưa về Nebula. Đoàn Nam Phong vừa vặn đi công tác mấy ngày cho nên có Yên Di bầu bạn, Tinh Vân cũng đỡ nghĩ quẩn hay lo lắng.
Lúc Yên Di bước xuống xe, Tinh Vân liền tiến lại cầm tay cô. Tinh Vân gặp lại Yên Di vui đến mức không kiềm được lòng mà ôm cô.
“Yên Di, chị thật sự rất nhớ em.”
“Chị Tinh Vân, em cũng rất nhớ chị. Từ cái đêm hôn lễ của chị, bọn em bị anh Nam Phong ném ra khỏi phòng thì không còn gặp lại chị nữa.”
Tinh Vân nghe Yên Di kể chuyện hôm động phòng mà không nhịn được cười. Lúc đó cô từ phòng tắm bước ra nhìn khuôn mặt của Đoàn Nam Phong rất khủng bố. Anh vừa dọn dẹp rác vừa xịt phòng, vừa mở cửa sổ, vừa lau chùi sàn. Động tác nhanh thoăn thoắt, mặt thì cứ đăm đăm.
Yên Di lại nói thêm: “Chị à, anh chồng này của chị tuy đẹp trai nhưng quá là bá đạo. Ngoại trừ chị Bảo Vy đang mang thai ra thì anh ấy đều nắm cổ áo phía sau của bọn em ném ra ngoài phòng. Anh ấy nhanh tay đến nỗi lúc đáp xuống đất rồi em cũng chưa biết chuyện gì xảy ra. Nghe đến đây Tinh Vân lại cười lớn.
Nói xong Yên Di lại nhìn vô nhà dò hỏi: “Chị à, anh đẹp trai không có nhà chứ?”
Nhìn thấy ánh mắt Yên Di ngần ngại lại có chút lo lắng Tinh Vân liền chấn an cô: “Yên tâm, anh ấy đi công tác mấy hôm mới về. Em cứ an tâm ở đây cùng chị.”
Nói đoạn, Tinh Vân liền ra hiệu cho bà Maya gọi người đến mang đồ của Yên Di vào Nebula. Lúc Yên Di sắp xếp đồ đạc vào phòng, Tinh Vân cũng giúp cô một tay. Trong lúc vô tình, Tinh Vân lại nhìn thấy mấy quyển sách dành cho sản phụ. Đôi mày của cô khẽ động một lúc liền ngần ngại hỏi Yên Di: “Yên Di, em đọc sách thai phụ sao?”
Yên Di đang xếp quần áo vào tủ liền vội vã quay sang cầm mấy cuốn sách rồi áy ngại giấu đi. Tinh Vân thấy vậy liền nhìn xuống bụng Yên Di dò đoán. Chiếc bụng hơi lúp một chút dưới lớp áo kiểu, nếu không nhìn kỹ sẽ không biết được cô đang mang thai.
Thấy Tinh Vân nhìn bụng mình, Yên Di theo phản xạ lấy tay che lại. Tinh Vân kéo Yên Di ngồi xuống giường, sau đó dịu dàng nói: “Không cần sợ, có chuyện gì cũng có chị giúp em.”
Cô khẽ vuốt những sợi tóc trước trán Yên Di: “Từ từ kể chị nghe, em đã gặp chuyện gì?”
Tinh Vân hiểu được cô gái mới hai mươi tuổi chưa chồng đã mang thai sao tránh được điều khó nói cho nên cô dùng ánh mắt cảm thông để nhìn Yên Di. Yên Di cúi mặt nhìn xuống bụng mình rồi lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ có hàng ngô đồng đang độ xanh tốt.
Yên Di khó nhọc nói ra từng lời: “Em… bị…người ta… cưỡng hiếp.”
Tinh Vân trợn tròn mắt nhìn Yên Di. Lời này của cô có chấn động rất lớn đến Tinh Vân. Năm đó cô cũng bị Đoàn Nam Phong làm bậy cho nên cô hiểu cảm giác đau đớn này. Lúc tỉnh dậy còn bị anh ta dùng tiền chà đạp. Lúc đó Tinh Vân chỉ là một cô gái yếu đuối cho nên cô đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” cho qua. Nhưng bây giờ thì không phải. Cô có tiền, có địa vị cho nên cô nhất định phải đòi lại công bằng cho Yên Di.
Tinh Vân bất bình lên tiếng, mặt cô đã chuyểns ang chiều hướng tức giận: “Kẻ nào làm vậy với em? Chị nhất định không để hắn sống yên.”
Yên Di sợ hãi nhìn Tinh Vân, cô khẽ lay cánh tay Tinh Vân: “Chị Tinh Vân, chị đừng làm lớn chuyện này. Anh ấy… anh ấy cũng nói sẽ chịu trách nhiệm… nhưng mà…”
Yên Di không nói ra nổi thành lời chỉ ôm mặt khóc. Tinh Vân thương cô như em gái nên liền ôm cô vào lòng dỗ dành: “Đừng khóc! Ngoan…từ từ nói chị nghe. Chuyện này xảy ra khi nào?”
Yên Di đưa bốn ngón tay lên, Tinh Vân liền hiểu cô đã mang thai bốn tháng. Bốn tháng trước là giai đoạn đám cưới của cô. Không lẽ Yên Di bị cưỡng bức sau đám cưới của cô.
Tinh Vân cảm thấy có một luồng khí nóng chạy trong người mình. Không ngăn nổi tò mò, cô liền hỏi: “Em bị cưỡng bức trước hay sau hôn lễ của chị?”
Yên Di nhỏ giọng nói: “Chính là vào ngày chị kết hôn. Chính là đêm đó.”
Tinh Vân há hốc mồm kinh ngạc. Đêm cô kết hôn, Yên Di cùng nhiều khách mời quan trọng khác được sắp xếp nghỉ lại tại khách sạn gần biệt thự của nhà họ Đoàn, do Đoàn Nam Phong bao trọn. An toàn tuyệt đối. Hơn nữa Yên Di là chị em tốt của cô, ai có thể ăn gan hùm mà ra tay với cô?”
Dù rất muốn biết kẻ nào thủ ác nhưng Tinh Vân vẫn cô kiềm chế để nghe Yên Di từ từ tâm sự. Chỉ có điều cái gì Yên Di cũng không chịu nói. Ngồi được một lúc Tinh Vân lại hỏi: “Em quen biết anh ta sao?”
Yên Di gật đầu nói trong nước mắt: “Em rất thích anh ta.”
Tinh Vân lần nữa tròn mắt kinh ngạc, cô liền hạ thấp giọng hỏi: “Vậy anh ta có biết em có thai không?”
Yên Di vừa nấc vừa nói: “Biết! Anh ấy biết và anh ấy nói muốn cưới em.”
“Người đàn ông này kể ra cũng không phải loại “dám làm không dám nhận”, nhưng nếu là như vậy sao Yên Di lại có vẻ uất ức?” Tinh Vân nghĩ được một lúc lại cau mày, chậc lưỡi: “Dẫu sao thì cưỡng hiếp cũng không phải hành vi gì tốt đẹp. Tên đàn ông đáng chết nào lại dám ăn hiếp Yên Di.” Tinh Vân nghĩ bụng, lần nữa lại bất bình thay cho Yên Di.
Cuối cùng cô cũng nói ra thành lời: “Nếu em cũng thích anh ta và anh ta cũng đồng ý cưới em thì tại sao em không vui?”
Yên Di lau nước mắt, ngẩng lên nhìn Tinh Vân cương quyết nói: “Anh ta không thích em, anh ta chỉ muốn chịu trách nhiệm. Cuộc hôn nhân như vậy, em không cần.”
Tinh Vân có chút bất ngờ khi nghe cô gái mới hai mươi tuổi mà đã có lập trường lớn để nói ra lời dũng cảm như vậy. Cô hơi sững người một chút, ngẫm nghĩ lời Yên Di nói: “Yên Di nói không sai, hôn nhân mà chỉ là trách nhiệm cho một lần sai lầm thì cũng sẽ giống như mối quan hệ của ba cô và bà Fancy. Kết quả này không ai muốn dẫm chân vào cả. Yên Di không muốn, Tinh Vân càng không để cô làm như vậy.”
Sau đó cô liền phấn chấn nói với Yên Di: “Yên Di, đừng lo, anh ta không thương em sẽ có người khác thương em. Chúng ta sẽ đi tìm cho đứa bé một người cha khác tốt hơn.”
Yên Di nghe thấy thì cũng ráng kéo ra một nụ cười cứng ngắt trên gương mặt xanh xao để đáp lại Tinh Vân.
Hai người nói chuyện một lúc Tinh Vân mới nghĩ đến Hoàng Gia Khiêm. Lòng cô lại chùn xuống, trước Giáng Sinh anh Khiêm còn cùng ông ngoại cô đi sang Columbia giải quyết chuyện ly hôn của Yên Di và Hoàng Cao Thừa Hiên, nhưng anh ấy cũng không có thêm tiến triển gì với Yên Di. Bây giờ nếu anh ấy biết Yên Di bị người ta cưỡng hiếp mang thai thì sẽ cảm thấy như thế nào?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tinh Vân bỗng trở nên khó coi. Cô áy ngại nhìn Yên Di, cắn môi hai cái, chặc lưỡi vài lần, đánh bạo hỏi: “Yên Di, em có chút nào thích anh Khiêm không?”
Yên Di khựng lại hồi lâu rồi liền quay mặt đi. Gương mặt cô phút chốc lạnh lẽo hơn thời tiết giữa mùa đông. Tinh Vân liền cho rằng cô không thích Hoàng Gia Khiêm. Viên đạn hôm ấy chỉ là tình cờ cô đỡ giúp anh. Tinh Vân nghĩ đến đây lại có gì đó không hợp lý. Trên đời này mấy ai có thể đỡ đạn cho ai mà gọi là “tình cờ” hay “vô tình”. Có là siêu nhân thì cũng không thể không cần nghĩ mà lao ra hứng đạn như vậy. Nói chi Yên Di chỉ là cô gái “chân yếu tay mềm”. Hơn nữa lúc ở trước cửa phòng phẫu thuật, anh Khiêm rõ ràng là đau lòng như vậy, chứng tỏ anh Khiêm thích Yên Di. Mà nếu đã thích thì có lý gì để không bảo vệ Yên Di mà để cho kẻ khác có cơ hội? Tinh Vân ngẫm nghĩ một chút rồi liền xâu xâu kết kết các sự việc lại với nhau. Cuối cùng cô “A” lên một tiếng, giật nảy người lên, sau đó lại rùng mình khó tin, hỏi lại Yên Di: “Có phải người cưỡng hiếp em là… anh Khiêm không?”
Yên Di toàn thân cứng đờ, hai môi mím lại, ánh mắt sửng sốt nhìn Tinh Vân, sau đó cô lại rủ mi xuống, chớp nhẹ.
Dù cô đoán biết trước nhưng khi nghe Yên Di xác nhận cô vẫn không khỏi kinh ngạc. Người anh nuôi này của cô vừa chững chạc, vừa chu đáo, làm việc gì cũng cân nhắc rất kỹ, không ngờ lại có thể manh động làm ra chuyện cưỡng bức thiếu phụ như vậy. Nghĩ đến đây cô liền thở dài hỏi dò Yên Di: “Sao em lại nghĩ anh ấy cưới em vì trách nhiệm, nếu lỡ anh ấy yêu em thật thì sao?”
Yên Di nghĩ đến chuyện với Hoàng Gia Khiêm thì hai mắt ngấn lệ, lắc đầu nói: “Không có khả năng này. Anh ấy đã từ chối em ba lần. Nếu không có tai nạn ở chùa Liên Hoa, anh ấy cũng sẽ không quan tâm đến em.”
Tinh Vân bỗng nhiên ít nhiều hiểu ra dụng ý mà Đoàn Nam Phong nói mấy ngày trước. Anh nói có người nhờ cậy anh, người này chắc chắn là anh trai ngốc nghếch của cô rồi.
Tinh Vân vỗ vai Yên Di động viên: “Tình cảm có thể thay đổi mà. Lúc đầu không thích, về sau cũng đâu có ai chắc sẽ không thích. Bây giờ không thích, sau này có lúc sẽ thích. Em hãy tự tin lên, đồng ý gả cho anh ấy, như vậy có phải mọi chuyện sẽ êm đẹp không?”
Yên Di ngoài mặt là cô gái nhỏ yếu đuối nhưng kỳ thực trong chuyện tình cảm cô thực sự rất dũng cảm và có lập trường. Cô không xác định được tình cảm của Hoàng GIa Khiêm thì tuyệt nhiên không đến với anh.
Tinh Vân thấy Yên Di trước sau không tin được chuyện Hoàng Gia Khiêm yêu thích mình thì cũng không biết làm sao nói đỡ cho anh ta. Tinh Vân nghĩ bụng: “Ông anh này của mình trong tám tháng qua làm cái gì mà khiến cho Yên Di một chút tin tưởng vào tình cảm cũng không có. Biết từ đâu mà khuyên nhủ bây giờ?”
Tinh Vân gãi gãi đầu, rồi lại xoa xoa mi tâm nhìn Yên Di giọt ngắn giọt dài. Hộp khăn giấy trong phòng phút chốc thành một đống hoành thánh trước mặt. Sau khi khóc một trận thì Yên Di cũng bắt đầu bộc bạch.
——-
Cám ơn các bạn trong thời gian ngắn như vậy đã cho mình biết bạn yêu thích cặp đôi nào trong bộ truyện này của mình.
Từ chương chúng ta lại sang câu chuyện tình yêu “khó khăn” của Hoàng Gia Khiêm và Yên Di. Nói là bộ truyện này đang hồi kết chứ thật ra cũng còn lâu lắm các tình yêu à. Các bạn đọc xong vui lòng bấm like để mình có sức kể cho các bạn nghe tiếp nhé.
Câu hỏi của chương này: “Tính cách nhân vật nữ mà bạn yêu thích nhất?”
Đủ 20 comment thì sẽ có chương sau nha các tình yêu <3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN