Tôi ngây ngốc im lặng một lúc lâu, mới nuốt xuống thìa cơm kia.
Giang Hàn nhìn tôi một lúc, cho đến khi cảnh sát không chở nổi nữa mà thúc giục, anh ta mới đứng lên.
Vẻ mặt của hắn có chút phức tạp, nhưng phần nhiều là muốn khó có thể diễn tả, ánh mắt nóng bỏng như có đám lửa cháy bừng bừng.
Tôi hơi sợ hãi lui về phía sau.
“Đừng sợ.”
Người đàn ông gãy chân bên cạnh an ủi: “Cậu ấy sẽ không tổn thương em được nữa.”
Tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Sắc mặt Giang Hàn vẫn không hề thay đổi, giống như đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.
Loại vẻ mặt nắm chắc phần thắng của anh ta khiến tôi hoảng sợ
“Đi nhanh lên.”
Cảnh sát thúc giục.
Lúc này Giang Hàn mới nhấc chân, đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại.
Giống như ngày hôm đó, khi anh đứng trước cửa lớp.
Làm khẩu hình miệng với tôi.
“Chiêu Chiêu, ngoan chờ anh trở về.”
Cho đến khi anh ta bị cảnh sát đưa đi, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Người đàn ông bên cạnh an ủi.
“Đừng sợ, cậu ta trong thời gian ngắn sẽ không thoát ra được, chứng cứ vô cùng đầy đủ.”