Giang Hàn đã trưởng thành.
Anh ta bị kết án 5 năm tù, tội kép.
Ngay cả Lý Tuyết, những người bạo lực học đường tôi cũng bị trừng phạt.
Tôi thấy cha dượng bỗng như già đi cả chục tuổi.
Tôi nghĩ ông sẽ đánh tôi, mắng nhiếc tôi, vì tôi đã hại con trai ông.
Nhưng tôi không ngờ, dượng chỉ thở dài.
“Chiêu Chiêu, là lỗi của dượng.”
Giọng nói dượng khàn khàn, “Dượng đáng nhẽ nên nghĩ tới… Nó và Viên Tuệ giống nhau, đều là người như vậy…”
Tôi đã từng nghe đến tên của Viên Tuệ, đó là mẹ ruột của Giang Hàn.
Đáng tiếc năm bà ba mươi tuổi đã bỏ lại anh ta.
Bọn họ đều mắc bệnh tâm thần di truyền, Viên Tuệ tự sát, Giang Hàn vào tù.
Mẹ không trách mắng mà chỉ ôm tôi mà khóc.
Bà ấy và cha dượng… Bây giờ có lẽ nên gọi là chú Giang, họ đã ly hôn.
“Con gái tôi không đến đây để bị bắt nạt,” bà nói.
Tôi chỉ cảm thấy hơi buồn cười một chút.
Không phải bà ấy luôn gieo vào đầu tôi những suy nghĩ như vậy sao, chẳng phải tôi phải chịu bị bắt nạt sao?
Tôi đã quá thất vọng về gia đình này rồi.
Một năm sau.
Với số điểm thi 689, tôi trúng tuyển vào Đại học Khoa học Chính trị và Pháp Luật.
Rời xa nơi này.
Sau này, cuộc sống của tôi sẽ luôn tươi sáng, sẽ không còn những điều bẩn thỉu nữa.
【Kết thúc】