Khi tôi lên năm tuổi, mẹ tôi qua đời.
Bà ấy chết do tự sát, tôi biết điều đó, vì tôi là người đầu tiên phát hiện ra.
Nước trong bồn tắm bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, cảnh tượng đó tạo thành chấn động với tôi, cả đời này sẽ không bao giờ quên
Mỗi đêm tôi đều mơ thấy cảnh tược ác mọing đó mà tỉnh lại.
Thực ra, ký ức về mẹ tôi cũng không nhiều.
Trong ký ức ít ỏi của tôi, bà ấy vì một tin nhắn, không ngừng cãi nhau với bố tôi, sau đó rút dao điên cuồng đâm vào chiếc gối bên cạnh.
Cho đến ngày hôm đó, bố không thể chịu đựng được nữa, đưa đơn ly hôn.
Mẹ tôi không còn hy vọng, qua đời vào ngày hôm sau.
Kỷ niệm quý giá duy nhất mẹ để lại cho tôi là bộ đồ chơi Lego Doraemon đó.
Đáng tiếc.
Nó đã bị Triệu Chiêu Chiêu phá hỏng.
Khi tôi bảy tuổi, Triệu Chiêu Chiêu và mẹ cô ấy đến nhà tôi.
Tôi nhớ dáng vẻ rụt rè của cô ấy khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, nhưng thực ra, tôi khá thích cô ấy.
Nhưng tôi không thể biểu hiện ra ngoài.
Mẹ tôi từ kinh nghiệm cá nhân nói với tôi, biểu hiện yêu quá rõ ràng, sẽ mất đi.
Tôi không muốn mất đi.
Cô ấy vô tình làm hỏng bộ Lego kia, tôi rất tức giận, lúc đó, tôi muốn giết cô ấy.
Tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy, tôi chỉ có thể đẩy cô ấy ra xa, để cô ấy cách xa tôi.
Bởi vì lúc tôi tức giận, tôi muốn giết cô ấy.
Bình thường tôi rất thích cô ấy.
Thời gian trôi đi.
Tôi phát hiện, tôi càng để ý từng hành động của Triệu Chiêu Chiêu.
Loại tình cảm này, vượt qua tình cảm anh em.
Nhưng mà tôi không thể buông tay.
Mẹ tôi từng nói, không có tình yêu, con người nhất định sẽ chết.
Tôi yêu Triệu Chiêu Chiêu, vì vậy tôi không thể không có cô ấy.
Tôi dán ảnh của cô ấy khắp các bức tường trong phòng ngủ, tôi lắp camera trong phòng cô ấy, bắt đầu theo dõi mọi hành động của cô ấy.
Tôi ở trong một căn phòng khác, không cần kiêng kỵ gì mà thưởng thức vẻ đẹp của cô ấy.
Cho tới khi tôi phát hiện, cô ấy đang ngồi cạnh bàn, lật xem một bức thư tình.
Lúc này tôi mới ý thức được, không phải chỉ mình tôi muốn có cô ấy, còn rất nhiều người nữa.
Vì thế.
Tôi đã hợp tác với người phụ nữ tên Lý Tuyết đó, để bắt nạt cô ấy.
Chỉ cần cô ấy mất hết hy vọng, không ai dám tới gần cô ấy, thì cô ấy sẽ thuộc về tôi.
Cô ấy sẽ khóc và cầu xin tôi cứu cô ấy.
Sau đó, tôi có thể nói danh chính ngôn thuận nói với cô ấy.
“Em thấy không, Chiêu Chiêu, trên thế giới này, chỉ có anh có thể bảo hộ em.”
Chỉ có anh, yêu em như thế.
Nhưng cô ấy không làm vậy, không cầu xin tôi giúp đỡ mà chọn cách tự sát.
Tôi không hiểu.
Không có tình yêu sẽ chết, tôi yêu cô ấy nhiều như vậy, cô ấy không cảm nhận được sao?!
Tôi bắt cô ấy cầu xin tôi, cầu xin tôi cứu cô ấy.
Thực ra, tôi đang cầu xin cô ấy, tôi đang cầu xin Chiêu Chiêu, cần tôi đi
Vì vậy, tôi đã lấy bông tai của mình đâm xuyên tai cô ấy.
Đau đớn sẽ khiến cô ấy khắc cốt ghi tâm với tôi.
Thành công rồi.
Giây phút cô ấy ở trong vòng tay tôi, tôi chưa bao giờ phấn khích đến thế.
Tôi không còn che giấu được sự chiếm hữu tột độ trong lòng.
Tôi khẳng định chủ quyền của mình đối với cô ấy.
Những nụ hôn cuồng nhiệt, những dấu hôn xanh tím, giống như dã thú đang đánh dấu lãnh thổ của mình.
Cô ấy là của tôi.
Chiêu Chiêu là sở hữu của tôi.
Cô ấy không ngoan chút nào.
Tôi đứng ngay ngoài cửa phòng bệnh, nghe cô ấy khóc lóc kể lể van xin với người đàn ông khác.
Sao em không đến cầu xin anh. Chiêu Chiêu.
Em cầu xin tôi, tôi có thể thả em đi.
Không.
Tôi sẽ không.
Chiêu Chiêu cầu xin tôi chỉ khiến tôi nhận ra sâu sắc hơn rằng, Chiêu Chiêu cần tôi.
Nhưng mà không sao.
Năm năm mà thôi.
Tôi đã đợi mười hai năm, vậy năm năm có là gì?
Trước khi đi, tôi nhìn thấy vẻ mặt Chiêu Chiêu lần cuối.
Khóe miệng của cô ấy vẫn còn dính một hạt cơm, rất đáng yêu, thật muốn ăn.
Nhưng tôi đã khống chế được.
Không sao đâu Chiêu Chiêu.
Anh sẽ quay lại tìm em.
Cho dù em ở đâu.
Chiêu Chiêu sẽ trở thành một người thông minh hơn, xinh đẹp hơn, và sau đó…
Tất cả đều trở thành của tôi.
Thời gian này, sẽ không quá lâu đâu. Chiêu Chiêu.
Em phải đợi anh…
【kết thúc】