Chiều Khâm - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Chiều Khâm


Chương 28


Anh ích kỉ như thế đấy

Trans: Thanh Trà

Lâm Bạch Du chỉ mong sao anh ích kỷ một chút, như vậy sẽ không phải khổ mãi như thế.

Cô nghĩ một lát, trả lời: “Bởi vì tôi chưa thấy bao giờ.”

Ở chỗ Lâm Bạch Du, cô chỉ thấy mặt không vụ lợi của anh thôi.

Anh không vì bị thương 17 năm qua mà trách cứ cô, cũng không đòi lại sự đền bù vốn nên thuộc về anh vì chuyện này.

Tuỳ Khâm chỉ âm thầm gánh vác mọi thứ.

Anh chưa từng thất vọng với thế giới này.

Tuỳ Khâm nghe câu này của Lâm Bạch Du mà buồn cười: “Cậu chưa thấy không có nghĩa nó không tồn tại.”

Lâm Bạch Du vô cùng hào hứng: “Vậy cậu có thể cho tôi xem xem.”

“…”

Đôi lúc Tuỳ Khâm cảm thấy không còn gì để đáp lại lời của cô.

Làm gì có ai muốn thấy sự ích kỷ của người khác chứ, thế mà cô gái trước mặt lại không giống người khác, trước nay cô luôn hi vọng anh ích kỷ.

Tuỳ Khâm đặt tay trên bàn, thong thả nói với cô: “Người giống như tôi, không ích kỷ thì không sống tiếp được đâu.”

Anh ích kỷ, nên mới có thể bình yên vô sự dưới tay Hoàng Hồng Anh.

Anh ích kỷ, nên mới rời khỏi đội bóng rổ, mặc kệ danh dự của bọn họ.

Anh đủ ích kỷ, nên mới có thể sống một mình.

Lâm Bạch Du ừm một tiếng: “Tôi biết.”

Nhưng tôi hi vọng cậu sống thoải mái hơn một chút, vì sao cậu không thể nhận lòng tốt của tôi mà không có gánh nặng vậy.

Nhưng, như vậy thì đã không phải là Tuỳ Khâm.

Lâm Bạch Du không muốn tiếp tục chủ đề không có kết quả này, chỉ nói: “Cậu đã từng nghe câu này chưa, con người ích kỉ rất dễ, nhưng yêu bản thân rất khó.”

“Tuỳ Khâm, tôi hi vọng cậu có thể cố gắng yêu bản thân mình.”

Tuỳ Khâm sững lại một lúc, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, cười nhẹ một chút hiếm thấy, dường như thờ ơ đáp lại một tiếng.

“Nghe thấy rồi.”

Lâm Bạch Du cong mắt.

Cô của bây giờ, chỉ biết anh nghe thấy rồi, nhưng không biết Tuỳ Khâm sẽ nghe câu này và thực hiện thành bước khác như thế nào.

Cô của bây giờ chỉ đang hi vọng…

“Tôi hi vọng cậu yêu bản thân mình nồng nhiệt và điên cuồng.”

Phiếu đăng ký hội thao cuối cùng vẫn không thể điền kín hết, nhưng phần lớn hạng mục đều có người tham gia, nên cũng không đến nỗi lắt nhắt vài người.

Lâm Bạch Du tưởng mình và tụi Tần Bắc Bắc sẽ rất thong dong xem vòng thi của mọi người, ăn vặt, đi dạo khắp nơi.

Không ngờ, trước tiết 2 tự học buổi tối, có người đến cửa lớp số 1.

Lâm Bạch Du ngạc nhiên: “Trường cũng có trạm phát thanh á?”

Châu Văn Vũ – người phụ trách trạm phát thanh khẽ nói: “Đương nhiên là có rồi, nếu không thì bài hát trước giờ tự học mỗi tối là do ai mở.”

Lâm Bạch Du nhớ lại một lúc: “Tôi nghe đều là nhạc tiếng Anh, còn tưởng trường sắp xếp để cho bọn tôi tập luyện chứ.”

Tần Bắc Bắc cười hì hì: “Tinh Tinh, cậu đáng yêu thật đấy.”

Châu Văn Vũ nói: “Dịp hội thao hằng năm, trạm phát thanh đều có hoạt động đọc thơ văn, tức là sẽ đọc một số câu cổ vũ tiếp sức do các lớp gửi lên, năm nay có rất nhiều người tiến cử các cậu với tôi.”

Lâm Bạch Du chưa từng làm những chuyện kiểu này bao giờ.

“Tôi còn phải xem thi đấu nữa.”

Cô không thể bỏ lỡ trận đấu của Tuỳ Khâm.

“Bọn tôi sẽ kê ba chiếc bàn ra chỗ mát mẻ bên ngoài sân trường, đến lúc ấy các cậu khắc biết, vẫn xem được trận đấu mà.”

Thấy Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc khá hứng thú, Châu Văn Vũ lại bổ sung: “Các cậu tự đọc, còn có thể đọc bài của mình, nếu là người khác, thì sẽ là chọn ngẫu nhiên đó.”

Tần Bắc Bắc sát gần tai Lâm Bạch Du nói: “Cậu đọc cho Tuỳ Khâm.”

Lâm Bạch Du cực kỳ động lòng.

Châu Văn Vũ rất vui mừng, Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc là hai hoa khôi trường được công nhận gần đây, nếu mà ngồi vào đó, nói không chừng mọi người sẽ gửi bài xoèn xoẹt.

“Quyết như thế nhé!”

“Đúng rồi, trong hội thao, nếu có gặp bài tỏ tình kín, có thể đọc, còn bài nào lộ liễu quá thì thôi.”

Lâm Bạch Du: “Như nào thì gọi là lộ liễu quá?”

Châu Văn Vũ đỏ mặt: “Là kiểu thầy cô giáo nghe xong sẽ nổi giận ý.”

Tuy Lâm Bạch Du không biết mình sẽ gửi bài gì, nhưng chắc sẽ không khiến thầy cô nổi giận… Nếu không, Tùy Khâm sẽ là người nổi giận trước.

Lâm Bạch Du giấu chuyện này trước.

Trước khi tan học buổi tối, cô nhớ lại chuyện cuối tuần, hỏi Tuỳ Khâm: “Cái người trường số 7 kia chắc sẽ không tìm cậu trả thù đâu nhỉ?”

Tuỳ Khâm nhìn vào đôi mắt cô, vốn định không kiêng dè gì nói có, nhưng chỉ nói ra hai chữ: “Không đâu.”

Lâm Bạch Du gật đầu: “Cậu ta sai trước, chắc sẽ không tiện tìm cậu đâu, nếu có tìm cậu thật, thì nói với tôi.”

Tuỳ Khâm dù bận vẫn thong dong nhìn cô: “Nói với cậu thì có ích gì, cậu đánh nhau với cậu ta à?”

Lâm Bạch Du nói: “Tôi có thể báo cảnh sát, có thể méc thầy cô.”

Theo như Tuỳ Khâm thấy, những cách này đều như hạt muối bỏ bể.

Anh không biết vì sao, không muốn nói với cô, chuyện anh và Hoàng Trạch sống cùng nhau. Tối hôm qua anh ở lại tiệm, tối nay về, chắc chắn sẽ xảy ra xích mích.

Cô không cần biết gì hết.

“Về đi.” Cuối cùng Tuỳ Khâm nói.

“Ngày mai gặp lại.”

Lâm Bạch Du vẫy tay: “Nhớ bôi thuốc, tôi sẽ kiểm tra đấy.”

Tuỳ Khâm đút tay vào túi: “Nghe thấy rồi, chủ nhiệm Lâm.”

Lâm Bạch Du bỗng dưng bị gọi như thế, sững mất hai giây, sau đó phản ứng lại được, đây là đang trêu cô là chủ nhiệm giáo dục đây mà.

Chỉ cần anh nghe lời, gọi cô là hiệu trưởng Lâm cũng được.

Lâm Bạch Du nhớ lại lúc Tuỳ Khâm gọi cô là chủ nhiệm Lâm, đẹp trai quá đi.

Mong vết thương đó mau mau biến mất, rời khỏi gương mặt Tuỳ Khâm.

Đường Nam Hoè lúc 10 giờ tối rất yên tĩnh, chỉ có vài nhà bật đèn ở tầng hai, kéo rèm cửa sổ lại.

Số nhà 54 sáng như ban ngày.

Buổi tối, Hoàng Trạch học tự học tối về, Hoàng Hồng Anh sẽ chuẩn bị đồ ăn đêm cho anh ta ăn, vì vậy thường ngày 11 giờ mới ngủ.

Hoàng Trạch ăn cháo xong, nói: “Đêm qua Tuỳ Khâm không về.”

Hoàng Hồng Anh không quan tâm, nói: “Quan tâm nó làm gì, Tiểu Trạch, con không được học xấu với nó đâu đấy, cả đêm không về nhà, đấy đều là chuyện bọn ất ơ làm, con xem sau này nó làm gì có tương lai, không phải ăn xin thì là làm ở công trường, con thì sẽ ngồi ở văn phòng cơ.”

Bà ta nhắc đến kỳ vọng về mai sau, tuy Hoàng Trạch xem thường kế hoạch bà ta vạch ra cho mình, nhưng nghe thấy kết cục của Tùy Khâm, rất hài lòng.

“Tất nhiên rồi, thành tích nó có tốt đâu.”

“Vậy mới nói, lúc nhỏ thông minh thì có ích gì.” Hoàng Hồng Anh xem thường nói: “Hồi trước nhà chú nhỏ con dán đầy giải thưởng, bây giờ chẳng phải nó cũng chỉ thi được mấy chục điểm thôi sao. Tiểu Trạch, con phải học hành cẩn thận, chỉ còn chưa đầy một năm thôi, tranh thủ nâng lên 300 bậc nữa.”

Khi trước bà ta ngưỡng mộ ghen tị cha mẹ Tuỳ Khâm.

Ngưỡng mộ bọn họ có gia cảnh giàu có, ngưỡng mộ mẹ Tuỳ Khâm có đứa con thông minh như anh, ngưỡng mộ cha Tuỳ Khâm đối xử dịu dàng săn sóc với mẹ anh.

Dựa vào đâu mà gả cho hai anh em, bà ta lại phải làm bà vợ luống tuổi tiều tụy ở đường Nam Hòe.

Vì vậy, về sau Tùy Khâm đến nhà bà ta, bà ta dùng những thứ mẹ Tùy Khâm từng có để trả thù.

Tùy Khâm có thành tích tốt, bà ta sẽ khiến anh không có thời gian học hành nữa.

Không biết từ bao giờ, hình như là sau lớp 10, thành tích của Tùy Khâm bắt đầu tụt xuống, bắt đầu mờ nhạt với mọi người [*].

[*] Từ gốc là “Mẫn nhiên chúng nhân”: Chỉ một người có tài hoa hơn người, nhận được nhiều sự quan tâm, về sau tài năng phai mờ, không được quan tâm nữa, trở thành một người bình thường.

Sau khi hoang mang, mỗi ngày Hoàng Hồng Anh đều đôn đốc Hoàng Trạch học hành.

Học sinh trường Trung học số 7 và số 8 gần như nhau, bây giờ Hoàng Trạch đang trong top 500, theo mức điểm năm ngoái, đang phân vân giữa trường đợt 1 và đợt 2.

Ở đường Nam Hoè này, mọi người đều khen là thành tích tốt.

Nhắc đến chuyện này, Hoàng Trạch trong chột dạ còn xen lẫn buồn bực, trực tiếp ngắt lời bà ta: “Đừng quan tâm nữa, con đã rất cố gắng rồi.”

Thi đại học có thể thi được bao nhiêu điểm, anh ta làm sao biết được.

Bây giờ có thể như thế này, anh ta đã mạo hiểm lắm rồi.

Hoàng Hồng Anh lập tức nói: “Được được, không nói nữa, mẹ ấy à, sẽ đợi giấy báo trúng tuyển năm sau của con, lúc ấy sẽ làm tiệc mừng đại học thật to.”

Bà ta đã muốn rời khỏi đường Nam Hòe từ lâu rồi.

Đến lúc ấy mua hẳn một căn nhà, đứng tên con trai.

Sau khi Hoàng Hồng Anh về phòng, Hoàng Trạch quay đầu lại, thấy Tùy Khâm trở về.

Anh ta thoáng cái đã chuyển tất cả sức chú ý khỏi chuyện thi cử thành tích: “Tao còn tưởng mày không dám về nữa chứ!”

Tùy Khâm không thèm nhìn anh ta.

Hoàng Trạch ném thìa đi: “Tùy Khâm, mày đứng lại.”

Anh ta gọi liên tiếp ba lần, Tùy Khâm không muốn để anh ta gọi Hoàng Hồng Anh dậy, để tránh có thêm một phiền phức nữa.

“Anh có chuyện à?” Anh lạnh giọng.

“Tùy Khâm, mày xin lỗi tao đi.” Hoàng Trạch chỉ xuống đất: “Quỳ xuống là được.”

Tùy Khâm nhìn anh ta bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.

Hoàng Trạch vừa nghĩ đến ánh mắt ban sáng mọi người nhìn mình thì cực kì tức giận: “Có phải mày không muốn ở đây nữa không hả?”

Tùy Khâm thong thả nói: “Đuổi tôi đi à?”

Hoàng Trạch tưởng đe dọa có tác dụng: “Chọn một trong hai.”

Tùy Khâm thờ ơ lướt nhìn anh ta: “Có muốn tôi rửa mặt cho tỉnh táo lần nữa không?”

Hoàng Trạch dường như quay lại chuyện khó xử hôm ấy một lần nữa, bị ném xuống vũng nước đọng bẩn thỉu, trước mặt đồng đội, trước mặt tất cả mọi người.

Anh ta xông ra theo bản năng.

Nhưng anh ta quên mất, anh ta vốn đã không phải là đối thủ của Tùy Khâm, chẳng qua là lặp lại cảnh tượng khi trước một lần nữa mà thôi.

Khóe môi Tùy Khâm nhếch lên, thấy Hoàng Trạch dừng lại trước mặt mình.

Thấy miếng băng gạc dán trên mặt, vẻ mặt Hoàng Trạch âm trầm, bỗng cười nói: “Tùy Khâm, tao cũng không cần mày xin lỗi tao nữa.”

“Mày nhường đứa con gái đấy cho tao.”

Lời anh ta nói cũng giống như vẻ mặt của anh ta, cực kỳ vô liêm sỉ.

Lần đầu tiên Tùy Khâm nhìn thẳng vào Hoàng Trạch: “Nhường?”

Mày có biết mày đang nói gì không?

Mày có biết chữ này có ý nghĩa gì không?

“Đúng rồi.” Hoàng Trạch tưởng bở đã nắm được thóp: “Không thì tao sẽ kể cho mẹ chuyện này, mày cũng đừng hòng sống ở đây nữa, mày phải ra đường làm ăn mày, biết ăn xin sống ở đâu không, ở dưới gầm cầu…”

Anh ta tỏ ra đàng hoàng nói: “Vả lại, mặt mày cũng không lành được nữa rồi, vết sẹo to thế, dọa người ta thì sao!”

Tùy Khâm nhìn kẻ ra vẻ trước mặt, trong ánh mắt tuôn ra cơn chán ghét như thủy triều.

“Mày nhìn tao thế làm gì?” Hoàng Trạch bị đôi mắt đen kịt nhìn đến lạnh gáy, thẹn quá hóa giận, giơ tay đẩy ra.

Tay anh ta mới giơ được một nửa đã bị túm lại.

Rõ ràng đều là người chơi bóng rổ, nhưng anh ta không hề có cách chống lại khi ở trước mặt Tùy Khâm.

Tùy Khâm bóp chặt cánh tay anh ta, dường như đang bóp cổ anh ta, khiến anh ta không thể hít thở.

Hoàng Trạch muốn kéo tay mình về, không thành công, nhìn vào ánh mắt đen sâu thẳm của Tùy Khâm, đáy lòng đột nhiên hốt hoảng: “Mày, mày muốn làm gì, đây là nhà tao! Mẹ!”

Phòng ngủ chính truyền ra tiếng của Hoàng Hồng Anh: “Sao đấy Tiểu Trạch?”

Hoàng Trạch hả hê muốn rút tay mình ra một lần nữa, Tùy Khâm cong môi, dùng sức lật lại, thẳng tay đẩy anh ta vào góc tường trên mặt đất.

Phát ra một tiếng “bịch”, Hoàng Trạch va đến đau đầu chóng mặt.

Bởi vì động tác quá lớn, miếng băng gạc trên mặt Tùy Khâm bị quệt bong ra, một vết thương dài bằng ngón tay bỗng lộ ra, rõ ràng và đáng sợ.

Trên cái cổ trắng lạnh hơi hiện lên gân xanh.

Tùy Khâm từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Sau này đừng để tao nghe thấy nữa.”

Rành rọt từng chữ, lạnh lẽo vô cùng.

Anh quay người rời đi.

Hoàng Trạch nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, anh chìm vào trong bóng tối của góc cuối hành lang, như một bóng ma sống trong căn nhà.

Còn anh ta là người đầu tiên bị bóng ma để mắt đến, hơi lạnh bao quanh khắp người.

“Con trai, sao đấy, sao con lại ở dưới đất!” Hoàng Hồng Anh vừa đi ra, hoảng sợ hét lên.

Hoàng Trạch như vừa tỉnh cơn mê.

Ban nãy không ngờ anh ta sợ hãi!

“Bị ngã!” Anh ta tức giận, hung dữ hỏi: “Mẹ, bao giờ mẹ đuổi Tùy Khâm đi?”

“Sao lại nói chuyện này rồi, mẹ cũng muốn chứ, chẳng phải là cha con sợ người ta nói à! Nó đã thành niên rồi, cũng đã đến lúc rồi…”

Trong căn phòng nhỏ, một vệt sáng xuất hiện.

Một cánh cửa không ngăn cách được tiếng nói chuyện bên ngoài, Hoàng Hồng Anh đứng phía sau cố gắng giảm nhỏ tiếng lại, sợ bị nghe thấy.

Tùy Khâm chưa bật đèn, đứng trong bóng tối, mở khóa điện thoại, trong Wechat vừa nhận được một tin nhắn mới.

Lâm Bạch Du: [Hình ảnh].

Đầu ngón tay anh ấn nhẹ vào.

Bức ảnh phóng to ra, vô cùng tối tăm.

Bức ảnh chiếm hết màn hình, căn phòng lại chìm vào bóng tối một lần nữa, Tùy Khâm ở trong đó, nhìn thấy mấy chấm sáng rực ở giữa bức ảnh.

Trên màn hình hiện ra một tin nhắn mới.

Lâm Bạch Du: [Người nhìn thấy sao trời, đều sẽ có giấc mơ đẹp.]

Lâm Bạch Du: [Bạn học Tuỳ, ngủ ngon.]

Tùy Khâm nới lỏng tay.

Nếu chỉ có anh nhìn thấy, chỉ có anh mơ đẹp, thì sẽ tốt hơn.

Anh ích kỷ như thế đấy.

**

“Tất cả không vụ lợi của tôi, cuối cùng đều sẽ trở thành h4m muốn của riêng tôi.”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN