Chờ Ánh Sao Rơi - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Chờ Ánh Sao Rơi


Chương 14


Giang Đồ bị kéo phải lùi lại phía sau vài bước, cậu quay đầu, mặt vô cảm nhìn hắn: “Không có ý gì.”

Trần Nghị khó chịu nhất chính là luồng sức mạnh này trên người cậu, rõ ràng trong nhà đều là cái dạng quỷ quái kia, mà còn một dáng vẻ lạnh lùng điềm tĩnh, lúc nhìn bọn hắn đáy mắt đều lộ ra một cỗ ý tứ khinh thường, cũng không biết cậu ta khinh thường cái gì? Chính bản thân cậu ta có thể tốt ở đâu?

Hắn cười lạnh: “Còn nói không có ý gì? Vậy mày đổ ly rượu lên trên đũng qu4n của tao là sao hả?”

Giang Đồ bình tĩnh nói: “Một người đàn ông sắp ba mươi tuổi lại có ý dâm loạn với một học sinh cao trung mới mười mấy tuổi, ngay cả rượu đều không nhìn nổi sự hạ lưu của mày.”

Trần Nghị híp mắt lại, còn chưa động thủ, đã có thuộc hạ tiến lên vung một quyền vào bụng Giang Đồ, Giang Đồ không chút nghĩ ngợi nhấc chân đạp qua, chân cậu dài, so với người nọ hạ quyền còn nhanh hơn, người nọ ôm bụng mắng một câu: “Mẹ nó!”

Rất nhanh, một đám người xông lên, Giang Đồ bị Trần Nghị ấn xuống, bị người nọ trả lại một quyền, phần bụng âm ỷ đau nhức.

Cậu bình tĩnh giãy dụa, đã chuẩn bị sẵn sàng cùng bọn hắn đánh nhau một trận, điều cậu hối hận duy nhất chính là đeo kính.

Ngược lại Trần Nghị ngăn bọn họ lại, hắn liếc mắt nhìn qua quản lý quán bar vội vàng chạy tới, giơ tay lên hô: “Đều dừng tay lại coi, ông chủ quán bar cùng lão đại có chút giao tình, đừng đập phá.”

Hắn ta buông Giang Đồ ra, lạnh lùng nhìn cậu: “Ly rượu đó tính vào tiền công của mày.”

Lương mà Giang Đồ làm thay một ca tối là 150 tệ, ly rượu đó 120 tệ, tối nay xem như cậu bỏ công vô ích rồi.

Cậu không hối hận một chút nào, quản lý đen mặt kéo cậu qua, giáo huấn vài câu: “Cậu làm sao vậy? Lương Thành nói cậu là người thận trọng lại có năng lực, đây cũng không phải là lần đầu cậu đến hỗ trợ, làm sao có thể cùng khách đánh nhau thế hả?”

Giang Đồ rũ mắt, thờ ơ nghe giáo huấn.

Đêm đó gần như không ngủ, quán bar đóng cửa đã là năm, sáu giờ sáng, cậu vọt vào phòng nghỉ tắm, rửa sạch đi mùi thuốc lá, rượu dính trên người, mặc đồng phục, đạp xe đến trường.

Trong phòng học không có ai, Giang Đồ rút tấm thiệp từ trong cặp, cúi đầu trầm ngâm thật lâu, tay phải cầm bút máy đã cứng đờ, chưa nghĩ đến nên viết gì.

Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm quen thuộc của thiếu nữ: ” Ôi?”

Cậu sửng sốt, quay đầu nhìn về phía cửa sau.

Cô gái mang một cây đàn cello từ từ bước vào, ngạc nhiên nhìn cậu: ” Sao cậu lại đến sớm như vậy?”

Cậu thản nhiên kéo sách Ngữ văn qua, đặt tấm thiệp xuống dưới, che kín, mới hỏi ngược lại cô: “Vậy sao cậu lại đến sớm như vậy?” Cũng không tính là sớm, cách tiết đọc sớm mười phút, nhưng hầu hết mọi người đều gần đến giờ mới tới lớp, năm phút cũng coi như là sớm.

“Hôm qua tớ mang đàn cello đến trường, mọi người đều nhìn chằm chằm tớ, vì vậy hôm nay tớ muốn đến sớm hơn một chút, để tránh bị mọi người vây xem.” Chúc Tinh Dao đứng trước mặt cậu, nhìn quanh lớp học, thì thầm một câu, “Mình để đâu được nhỉ?”

Giang Đồ nhìn cô: “Trường học không có phòng nào để bảo quản nhạc cụ à? ”

“Có, nhưng tớ đến sớm, giáo viên vẫn chưa mở cửa.” Chúc Tinh Dao nhìn trúng góc trống phía sau cậu, ánh mắt sáng lên, chỉ chỉ nơi đó, “Tớ để ở chỗ này được không? Chỉ cần để buổi sáng là được rồi.”

Giang Đồ quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Có thể.”

Cô đặt cặp sách lên bàn, vừa xoay người liền cảm thấy trên vai nhẹ đi, Giang Đồ đã tháo túi cầm đàn của cô xuống, cô có hơi ngạc nhiên, theo bản năng nhắc nhở: “Cậu nhẹ tay một chút nha! Đó là bảo bối của tớ!”

Động tác của Giang Đồ cứng đờ, rũ mắt xuống nhìn cô: “Tớ biết.”

“Mỗi một cây đàn đều là bảo bối của tớ, cây đàn trước kia khi còn bé mấy trăm tệ cũng vậy, tớ đều giữ gìn thật tốt.” Cô theo bản năng giải thích, sợ cậu hiểu lầm, giọng điệu còn có chút gấp gáp: “Cho nên không phải vì đắt tiền, mà do nó là bảo bối.”

Giang Đồ đặt đàn ở một góc, quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng nhẹ nhang cong lên một chút: “Cậu gấp cái gì? Tớ không hiểu lầm cậu. ”

Vào đông trời sáng muộn, trong lớp học đèn chiếu lên gương mặt trắng lạnh của thiếu niên, Chúc Tinh Dao ngửa mặt lên, xuyên qua tròng kính, rõ ràng nhìn thấy tơ máu trong đáy mắt cậu, cô mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua cậu đi làm gì vậy?”

Trên hành lang bỗng nhiên truyền đến những bước chân dồn dập lộn xộn, cửa trước ầm một tiếng bị hất văng ra, hai nam sinh đùa giỡn xông vào phòng học.

Bọn họ thấy Chúc Tinh Dao và Giang Đồ đứng rất gần, đều có chút sững sờ.

Chúc Tinh Dao thoải mái nhìn về phía bọn họ, cười nói: “Chào buổi sáng.”

Nam sinh gãi gãi đầu: “Chào buổi sáng, nữ thần cậu đến sớm vậy.”

“Tớ mang theo đàn, cho nên muốn đến sớm một chút.”

“Ồ… Thì ra là vậy.”

Giang Đồ không chút biến sắc ngồi xuống, cũng tránh được câu hỏi của Chúc Tinh Dao.

Cây cello đặt ở góc trống phía sau cậu, cậu trở thành sứ giả bảo hộ cây đàn suốt cả buổi sáng, không cho người nào tới gần.

Bởi vì buổi tối có tiệc đón năm mới, vậy nên ở trường cho học nửa ngày, các học sinh đã sớm rục rịch chộn rộn, chờ mong buổi lễ tiệc tối đón mừng năm mới, mà Chúc Tinh Dao ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, liền đi trang điểm, thay quần áo, chuẩn bị cho buổi diễn.

Bữa tiệc chính thức bắt đầu vào lúc bảy giờ tối, mỗi lớp đều có một địa điểm cố định, đặt ghế gọn gàng ngay ngắn, xem ra rất hoành tráng.

Lê Tây Tây và Chu Thiến ở hậu trường cùng Chúc Tinh Dao.

Chúc Tinh Dao ở bên ngoài lễ phục mặc một bộ áo lông rộng thùng thình, lười biếng nằm trên ghế, cắn ống hút, không để ý uống sữa đậu nành: “Sắp bắt đầu rồi, các cậu còn không quay về sao? Mở màn là Hạ Cẩn múa đơn, tớ xem qua buổi tổng duyệt, rất đẹp.”

Hạ Cẩn là hoa khôi lớp Mười lăm, cũng là một cô gái đa tài đa nghệ.

Lê Tây Tây kéo Chu Thiến đứng lên, cười tủm tỉm: “Vậy chúng tớ về trước đây, đám nam sinh kia chờ mong nhất là màn biểu diễn của cậu đó, nữ thần cello.”

Chúc Tinh Dao thúc giục: “Cậu nhanh đi đi.”

Lê Tây Tây làm mặt quỷ, lôi kéo Chu Thiến đi.

Chúc Tinh Dao vừa quay đầu, liền thấy Hạ Cẩn đứng ở phía sau, sắc mặt không dễ nhìn lắm, cô xấu hổ nở nụ cười, nghĩ thầm: Xong rồi! Lời nói của Lê Tây Tây bị cậu ấy nghe được rồi…

Bữa tiệc diễn ra sôi nổi, kết thúc trước mười hai giờ, hiện tại đã qua hơn phân nửa thời gian, đã gần mười một giờ, Đinh Hạng nhìn cái ghế trống bên cạnh mình, sốt ruột gãi đầu: “Đồ ca sao còn chưa tới chứ?”

Trương Thịnh cười nhạo: “Đồ ca cái rắm, cậu ta là anh cái gì chứ? ”

“Nhưng mà không bảo cậu gọi.” Đinh Hạng bị nghẹn, nói với nam sinh bên cạnh, “Nếu không đến, đợi lát nữa nữ thần sắp lên diễn rồi.”

Nhà trường không yêu cầu mỗi học sinh đều phải đến xem bữa tiệc, hơn nữa thời điểm này quản lý cũng tương đối lỏng lẻo, Đinh Hạng gọi mấy cuộc điện thoại cho Giang Đồ, cũng không có người nghe máy, đến lúc sau, trực tiếp tắt máy.

Cậu lẩm bẩm: “Làm cái gì…….”

Nam sinh ngồi trước bàn của Chúc Tinh Dao: “Có lẽ là đối với buổi tiệc tối không có hứng thú, cậu xem bình thường cậu ấy một mình đến một mình đi, thoạt nhìn ngay cả sở thích cũng không có, ở nhà ngủ hoặc đi ra ngoài chơi, đến tiệm net chơi game cũng không chừng…”

Đinh Hạng cảm thấy hình như có chút đạo lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất đáng tiếc, nữ thần biểu diễn ca khúc đêm nay chính là do Giang Đồ chọn, cậu ấy sao có thể không đến xem chứ! Theo cậu thấy, không nhìn thấy Chúc Tinh Dao biểu diễn cũng giống như bị mất ví tiền.

11:40.

Chúc Tinh Dao xách làn váy đi về phía giữa sân khấu, lúc nhận cello từ trong tay sân khấu, có chút ngạc nhiên.

Lục Tễ cúi đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Cố lên.” Cậu đưa cây đàn cho cô.

Cô tiếp nhận, thì thầm: “Cảm ơn cậu …”

Bóng đêm nặng nề, đường phố vào mùa đông vắng vẻ, một bóng dáng cao gầy nhanh chóng chạy qua đầu đường, vọt tới cổng trường Nhất Trung, không đợi bảo vệ mở ra, một tay chống lên lan can nhanh nhẹn linh hoạt nhảy vào, hai chân vừa chạm xuống đất lại nhanh chóng chạy về phía trước.

Bảo vệ ngây người, vội vàng đuổi theo, lớn tiếng quát: “Này, thằng nhóc kia!

“Dừng lại cho tôi! Cho cháu vào rồi sao? Thẻ trường đâu! Dừng lại cho tôi! Cháu có nghe tôi nói không?”

Thiếu niên không để ý, chạy xa như cuồng phong.

Bảo vệ cầm bộ đàm đứng sững tại chỗ, nếu không phải nhìn trên người cậu mặc đồng phục học sinh, đã sớm sai người bắt được thằng nhóc kia, ông nhíu mày nói thầm: “Hơn nửa đêm, chạy cái gì vậy? Bị quỷ đuổi theo à……”

Giang Đồ ra sức chạy về phía phòng hội trường, cậu dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này.

Gió lạnh xuyên qua vào lồng nguc, lạnh đến mức thấu xương, cậu cũng không thèm để ý, men theo tiếng đàn trầm bỗng chạy về phía trước, hội trường rộng lớn mở ra, mấy ngàn học sinh trên sân thể dục, một mảnh đen nhánh, cũng rất yên tĩnh.

Tiếng đàn cello dừng lại.

Đám đông đen nghìn nghịn đột nhiên sôi nổi nhốn nhao hẳn, có một nam sinh đứng lên, tay làm thành hình kèn, cao giọng hét lên: “Nữ thần! Thêm một khúc nữa!”

Bị giáo viên chủ nhiệm phía sau vỗ vào gáy: “Hét cái gì mà hét? Im lặng, ngồi xuống!”

Giây tiếp theo, cảnh tượng dần dần mất kiểm soát, càng ngày càng có nhiều nam sinh đứng lên:“Chúc Tinh Dao! Tớ yêu cậu! Thêm một khúc nữa!”

“Nữ thần! Chúc Tinh Dao! Thêm một khúc nữa! Tối nay không về!”

“Chúc Tinh Dao! Thêm một khúc nữa!”

Một đám thanh xuân vô địch, nội tiết tố không có chỗ phát huy, không ngừng xao động trong thân thể huyên náo, tha hồ mà vui vẻ.

Giang Đồ đứng bên ngoài thế giới ồn ào náo nhiệt kia, khom lưng, hai tay chống lên đầu gối, dùng sức thở doc, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống, dưới gió lạnh thổi bay, cả khuôn mặt đều trở nên lạnh lùng, hơn nữa còn có vết thương trên mặt, thoạt nhìn có chút chật vật.

Cậu lau mồ hôi trên mặt, từ trong túi áo lấy kính ra đeo lên, đứng thẳng dậy, nhìn thiếu nữ mặc lễ phục màu trắng trên sân khấu, cô đứng lên, chân thành cúi đầu chào cảm ơn.

Muôn vàn ánh sáng bao phủ sân khấu, thiếu nữ đứng ở giữa sân khấu tinh tế xinh đẹp, so với những vì sao trên bầu trời còn tỏa sáng lấp lánh hơn.

Giang Đồ nhìn cô nhấc đàn đi về hậu trường, trước khi đám người tản đi, liền xoay người rời đi.

Tòa nhà dạy học một vùng tối tăm, mọi người đều tụ tập đi xem buổi lễ, bên này một người cũng không có, bóng dáng người thiếu niên cao gầy đi vào, cũng không ai nhìn thấy.

Cậu đẩy cửa sau của lớp mười số Bảy ra, bật đèn rồi đi vào.

Khóe miệng thiếu niên bị rách, vết máu trên mặt đã khô lại, cậu rút tấm thiệp chúc mừng từ sách Ngữ văn ra, ngồi trên ghế trầm ngâm suy nghĩ một lát, trước khi hạ bút, bỗng nhiên dừng lại, đổi bàn tay khác.

HẾT CHƯƠNG 14

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN