Chờ Ánh Sao Rơi - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Chờ Ánh Sao Rơi


Chương 15


Khi Chúc Tinh Dao trở lại hậu trường đã lạnh cóng, cô dùng sức chà xát trên cánh tay trần, vai bỗng nhiên nặng trĩu, trên người có thêm một bộ áo lông vũ màu trắng, là áo lông của cô.

Cô sững sờ quay đầu lại, Lục Tễ mặc áo lông màu đen, cao gầy đứng ở phía sau cô.

Lục Tễ nhìn xương quai xanh tinh xảo lộ ra của thiếu nữ, thấp giọng nhắc nhở cô: “Nhanh chóng đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm.”

“Cảm ơn.” Chúc Tinh Dao lạnh tê người rồi, giọng nói có chút run rẩy.

Cô mỉm cười với cậu, chạy đi thay quần áo, thay quần áo trở lại, thấy trên cặp của mình đặt một hộp quà nhỏ tinh tế. Cô cầm hộp quà nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn thấy Lục Tễ còn đứng tại chỗ, cậu nhướng mày cười nói một câu.

Hậu trường ồn ào, cô không thể nghe rõ giọng nói của cậu, theo khẩu miệng cậu nhìn mới biết cậu nói là: “Chúc mừng năm mới.”

Chúc Vân Bình và Đinh Du đến đón cô, về đến nhà tắm rửa xong đã một giờ sáng, Chúc Tinh Dao mở hộp quà kia ra, bên trong là một cái mặt dây chuyền hình đàn cello làm bằng gỗ định chế, kiểu dáng vô cùng tinh xảo, phía dưới hộp quà đè một tấm thiệp nhỏ màu trắng.

“Tình cờ nhìn thấy, có lẽ cậu sẽ thích.”

Ký tên: J

J: Có lẽ là mật mã của Lục Tễ.

Chúc Tinh Dao cầm tấm thiệp, Lục Tễ thật sự rất biết cách chọn quà, lần trước tặng vé xem buổi hòa nhạc cello của ban nhạc mà cô thích, lần này lại tặng mặt dây chuyền hình đàn cello, Chúc Tinh Dao – tất cả mọi thứ về đàn cello đều không thể chống cự được.

Cô rất thích mặt dây chuyền này.

Lục Tễ này…

Cô nhớ đến nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của cậu, thực sự trong lòng không cảm thấy đáng ghét, bởi vì Lục Tễ thật sự không có điểm nào có thể khiến người khác chán ghét.

Chúc Tinh Dao nghĩ ngợi, đem mặt dây chuyền cello gắn lên bức tranh trên tường.

Sau bữa tiệc là cuối tuần, cộng thêm ba ngày Tết Dương Lịch, tổng cộng năm ngày nghỉ dài, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ thì trời mưa, thời tiết lạnh đến mức khắc nghiệt, Chúc Tinh Dao làm tổ trong phòng lên mạng, ảnh đại diện QQ của Lê Tây Tây nhấp nháy mấy lần:

“Cậu mau đi xem diễn đàn của trường, bài viết về cậu chiếm một nửa, còn có một nửa là học trưởng lớp mười một Tống Dập thổ lộ với Khúc Vi, bị giáo viên chủ nhiệm kéo đi giáo huấn…”

“Tống Dập học trưởng rất đẹp trai, cũng thật dũng cảm!”

“Đúng rồi, tối qua Giang Đồ không đi đến xem buổi lễ hội, cậu biết không? Uổng công để cho cậu ấy chọn ca khúc mà!”

Chúc Tinh Dao sửng sốt, vội vàng nhắn hỏi: “Tối hôm qua Giang Đồ không đi xem tiệc đón năm mới à, tại sao?”

Lê Tây Tây: “Không biết, Đinh Hạng gọi điện thoại cũng không nhận.”

Điện thoại cũng không nhận?

Chúc Tinh Dao theo bản năng nghĩ đến Trần Nghị, có phải trong nhà xảy ra chuyện hay không? Cô cầm lấy điện thoại di động, bỗng nhiên nhớ đến mình không có số điện thoại của cậu.

Lê Tây Tây khẳng định cũng không có, cô trực tiếp lên QQ gửi tin nhắn cho Đinh Hạng.

Đinh Hạng rất nhanh gửi số điện thoại của Giang Đồ qua, còn nhắn tiếp: “Nữ thần, cậu muốn số của Đồ ca làm gì? Tối hôm qua tớ gọi cả đêm cũng không liên lạc được, vừa nãy mới thử một lần, vẫn còn tắt máy…”

Đinh Hạng là người quan hệ tốt nhất trong lớp với Giang Đồ, ngay cả cậu ấy cũng không liên lạc được, Chúc Tinh Dao luôn cảm thấy cậu đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy không yên tâm, cô trả lời Đinh Hạng: “Có đề bài toán tớ muốn thỉnh giáo cậu ấy một chút.”

———

Trong ngõ Hà Tây, từng cơn gió lạnh, nơi này thông gió không tốt, mưa lại rất lớn, ẩm ướt lạnh đến thấu xương.

Lâm Giai Ngữ mặc áo bông thật dày bước vào nhà Giang Đồ, bên trong đã dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc trong nhà cũng đã sửa xong, cái nào không sửa không được đều vứt đi, Giang Lộ một mình ngồi ở trước bàn ăn sáng, cô đi qua hỏi: “Anh trai em đâu? ”

“Ở bên trong ạ.”

“Tối hôm qua có chuyện gì vậy? Trước đây đám người Trần Nghị đến đây cũng không quá đáng như vậy.”

Giang Lộ lắc đầu, thở dài: “Không biết, vốn dĩ ban đầu bọn họ muốn đi rồi, sau đó có người nói muốn đi xem buổi lễ hội gì đó… Em cũng không biết làm thế nào đột nhiên lại đánh nhau, anh trai em…” Cậu nhóc nhìn về phía căn phòng, đặc biệt nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua anh em hơi điên, khả năng là do áp lực quá lớn rồi.”

Lâm Giai Ngữ thở dài: “Bố em đâu rồi?”

“Ai biết được, tối hôm qua không ở nhà, bằng không sẽ không náo loạn thành như vậy.” Cậu nhóc hừ một tiếng, quay đầu nhìn thấy Giang Đồ đi tới, rụt cổ lại: “Anh.”

“Cậu qua đây làm gì?” Giang Đồ nhìn về phía Lâm Giai Ngữ.

Lâm Giai Ngữ nhìn thấy khóe mắt và khóe miệng cậu đều bị thương, có chút đau lòng, bĩu môi: “Tớ đến thăm hai người.” Tối hôm qua đám người Trần Nghị kia tới, tiếng động náo loạn ầm ĩ có thể so với lần đầu tiên tới cửa đòi nợ, nếu không phải vừa rồi nghe thấy mẹ cô cùng hàng xóm bàn tán, cô còn không biết đâu.

“Có cái gì đáng để xem.”

Trên mặt Giang Đồ nhìn không ra cảm xúc gì, cậu mặc kệ Lâm Giai Ngữ, đi tới cửa thay giày thể thao.

Lâm Giai Ngữ nhìn thấy cậu ngồi xổm xuống buộc dây giày, ngón tay thon dài linh hoạt, nhanh chóng thắt thành hai nút, lại nhìn cậu đứng thẳng dậy muốn ra khỏi cửa, vội vàng gọi: “Hôm nay cậu còn phải đi làm nữa à? Đừng đi nữa, hôm nay cậu nghỉ ngơi một ngày đi.”

Giang Đồ thay giày xong, đứng thẳng dậy nhìn về phía Giang Lộ, lạnh lùng nói: “Ở nhà làm bài tập về nhà, còn chạy loạn đến tiệm net, anh sẽ đánh em đấy.”

Giang Lộ hôm nay vô cùng ngoan ngoãn: “Dạ…” Trải qua chuyện tối hôm qua, cuối cùng cậu nhóc cũng thấy được anh trai cậu là người ngoan độc như nào, bình thường đối với cậu thật sự quá dịu dàng rồi.

“Trên mặt cậu có vết thương.” Lâm Giai Ngữ vội vàng nói, trên mặt cậu bị thương không ít, trên người nhất định cũng có.

“Tớ cũng không phải dựa vào mặt kiếm cơm.”

Giang Đồ nhạt nhẽo bỏ lại một câu, liền rời đi.

Cậu đi ra ngõ Hà Tây, điện thoại di động vừa mới bật máy trong túi vang lên, móc ra nhìn chuỗi số trên đó ngây ngẩn cả người, Chúc Tinh Dao không có số của cậu, cậu lại nhớ rõ số của cô, có một lần nhìn thấy trên mẫu đăng ký lớp liền nhớ rõ.

Đinh Hạng nói cậu gọi không được, Chúc Tinh Dao không nghĩ đến vận may của mình tốt như vậy, “ting ting ting”… ngay lúc cô nghĩ rằng sẽ cúp máy thì điện thoại được kết nối.

Giang Đồ đón gió đứng ở đầu ngõ, cô nghe thấy tiếng gió vù vù, nhỏ giọng hỏi: “Giang Đồ? ”

“Ừm.”

Cậu bỏ tay vào túi quần, xoay người tiếp tục đi: “Cậu tìm tớ có việc gì sao?”

Giọng nói thiếu niên trước sau vẫn lãnh đạm như vậy, bị gió thổi qua, nghe đến vừa lạnh vừa xa, Chúc Tinh Dao có chút trầm mặc, mới nói: “Đinh Hạng nói tối hôm qua cậu không đi xem tiệc tối qua, điện thoại không liên lạc được, chúng tớ có hơi lo lắng…”

Giang Đồ bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu nói: “Tối hôm qua tạm thời có việc.”

Chúc Tinh Dao nhỏ giọng hỏi: “Có phải đám người đó không?”

Giang Đồ không muốn đem chuyện tối hôm qua nói cho cô biết, Trần Nghị là một tên côn đồ vô lại, nếu thật để cho hắn ta nhìn thấy dáng vẻ của cô trên sân khấu, sau này nhất định sẽ quấy rầy cô.

Cậu nói: “Không phải.”

⁕⁕⁕⁕⁕⁕⁕

Kỳ nghỉ Tết Dương Lịch kết thúc đúng vào thứ năm, Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây ở cổng trường mua bữa sáng, thiếu chút nữa thì đến trễ, chạy vào lớp học thì chuông reo, vừa ngồi xuống thì nghe Đinh Hạng đang nói: “Đồ ca đêm đó cậu không đến thật đáng tiếc, không nhìn thấy nữ thần kéo đàn cello.”

Chúc Tinh Dao dừng một chút, Lê Tây Tây quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, sao cậu không đến thế? Cả lớp chỉ có cậu không đến.”

Giang Đồ hời hợt nói: “Tạm thời có chút việc nên không có đến.”

Chúc Tinh Dao quay đầu lại, hơi ngây người, ánh mắt cô nhìn chằm chằm khóe miệng và khóe mắt cậu, Giang Đồ cũng không hi vọng cô nhìn ra, cậu ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh nhìn Chúc Tinh Dao: “Cậu nhìn gì vậy?”

Chúc Tinh Dao nhỏ giọng nói: “Nhìn mặt cậu đó, đẹp trai mà.”

Giang Đồ: “…”

Wow, từ khi nào nữ thần lại khen nam sinh như thế?

Đinh Hạng và Lê Tây Tây theo bản năng quay đầu nhìn Giang Đồ, Đinh Hạng lúc này mới phát hiện khóe miệng bên phải và khóe mắt của cậu có vết thương, vừa nhìn đã biết là của mấy ngày trước, cậu ngạc nhiên: “Mẹ kiếp, Đồ ca, cậu đánh nhau sao?”

Giang Đồ: “Không.”

Gạt người.

Chúc Tinh Dao nhìn cậu: “Vậy khóe miệng cậu sao vậy?”

Giang Đồ trầm mặc vài giây, ngẩng đầu nhìn cô: “Bị ngã, muốn tớ miêu tả làm sao mà ngã không?”

Chúc Tinh Dao: “…”

Người này rất ít nói, nhưng mỗi lần nói chuyện đều có thể làm người khác nghẹn họng không biết trả lời như nào, cô có chút buồn bực xoay người thu dọn bàn học, trong bàn không có gì lộn xộn, chỉ có mấy tấm thiệp chúc mừng, vài tấm thiệp hết sức bình thường.

Tào Thư Tuấn đi vào phòng dò xét, Chúc Tinh Dao thừa dịp thầy giáo không chú ý, viết một tờ giấy nhỏ, lấy mấy nghe nhạc tìm bản Cello Suite No.1 in G Major của Johann Sebastian Bach, xoay người lặng lẽ đặt ở trên bàn Giang Đồ, trên tờ giấy viết: “Tớ biết tâm tình cậu không tốt, cho cậu mượn nghe.”

Giang Đồ nhìn dòng chữ kia, tâm tình phức tạp nhìn về phía bóng lưng cô, tấm thiệp cậu giấu trong quyển cầm phổ duy nhất của cô nhét vào dưới bàn, sợ thiệp quá nhiều, cậu còn thuận tay xử lý bỏ đi một ít thiệp.

Giang Đồ không biết cô sẽ lật tấm thiệp kia trong tình huống như thế nào, cả ngày đều có chút không yên lòng.

Sau khi tiết tự đọc vào sáng thứ sáu kết thúc, Chúc Tinh Dao lấy cầm phổ thì biết bên trong có nhét thứ gì đó, khi cô nhìn thấy hình thiếu nữ ôm đàn cello trên tấm thiệp, ngây người một hồi.

Cô nhẹ nhàng mở thiệp ra, ánh mắt quét tới kiểu chữ hơi quen thuộc phía trên

“Cô gái của tôi.

Năm mới vui vẻ, mong cậu mãi mãi lấp lánh như sao trời.”

Thiệp được viết lúc 23:59 ngày 29 tháng 12 năm 2006.

Ký tên: J.

—————

Vào sáng thứ sáu, ngày 5 tháng 1 năm 2007, trời mưa với nhiệt độ âm 3°.

Một ngày mùa đông thường ngày, Chúc Tinh Dao nhận được bức thư tình đầu tiên từ bạn học J, nét chữ rất giống với tấm thiệp quà Lục Tễ tặng cô, đặc biệt là chữ J kia được viết gần như giống hệt nhau.

Mặt dây chuyền hình đàn cello, thiếu nữ kéo cello trên thiệp.

Đều được viết cùng một ngày.

Ký tên đều là J.

Chúc Tinh Dao vẫn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu(1), đem thư tình trên tay quy hết về Lục Tễ, cũng chưa từng đem bạn học J cùng Giang Đồ có liên quan với nhau, bởi vì vào tối ngày 29 tháng 12, Giang Đồ là người duy nhất trong lớp không đến dự tiệc.

(1)Bản gốc là: “Tiên nhập vi chủ”: vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới).

Lúc đó cô cũng không biết, vị bạn học J sẽ viết thư tình hơn hai năm.

Thứ sáu hàng tuần, gió mưa không ngừng.

Mà lúc này, bạn học J ngồi sau lưng cô, nhìn cô mở thiệp ra, trái tim lơ lửng chậm rãi hạ xuống, lại cảm thấy có chút trống rỗng mờ mịt, cậu nhìn ngoài cửa sổ hơi thất thần.

Mỗi khi lúc này, Đinh Hạng đều cảm thấy cậu cực kỳ trầm lặng. Đồ ca thâm trầm lại lãnh đạm.

Đinh Hạng bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, cậu hào hứng quay đầu: “Này, Đồ ca, sinh nhật cậu có phải sắp tới rồi không?”

Nếu nam sinh tổ chức sinh nhật, thông thường đều là một đám nam sinh cùng nhau ăn thịt xiên nướng, chơi game hoặc là đi hát karaoke gì đó, nhân duyên của Đinh Hạng cũng không tệ lắm, nam sinh trong lớp tổ chức sinh nhật cậu đa phần đều tham gia, trước đó thuận miệng hỏi sinh nhật Giang Đồ là ngày nào.

Giang Đồ thuận miệng nói tháng Một, không nói ngày cụ thể, rõ ràng là trả lời cho có lệ.

Giang Đồ lơ đãng thu hồi ánh mắt: “Ừm.”

Đinh Hạng cười: “Vậy chuẩn bị đón sinh nhật thế nào?”

Chúc Tinh Dao đặt thiệp trở lại cầm phổ, khép lại, nhét vào trong bàn học, đẩy đẩy đầu Lê Tây Tây đang sáp lại gần, quay đầu nhìn về phía Giang Đồ. Giang Đồ ngước mắt lên, trầm mặc nhìn cô vài giây, rũ mắt xuống, nhạt nhẽo nói: “Tớ không có đón sinh nhật.”

Đinh Hạng “a” một tiếng: “Vì sao vậy…”

Chúc Tinh Dao muốn gõ vỡ đầu Đinh Hạng, vì sao… Tất nhiên là vì không có tiền rồi! Đón sinh nhật không tốn tiền sao! Một đám nam sinh bọn họ tổ chức sinh nhật ít nhất tốn mấy trăm tệ, Giang Đồ không giống với bọn họ, cậu không có mấy trăm đồng tiền nhàn rỗi để đi tổ chức sinh nhật.

Cô vỗ vỗ lên tay Lê Tây Tây mấy cái, ý bảo cô ấy nhắc nhở Đinh Hạng một chút.

Một số thời điểm, Lê Tây Tây và Chúc Tinh Dao lại ăn ý tuyệt đối như vậy.

Giang Đồ lật ra một bộ đề thi Vật lý: “Tớ hiếm khi tổ chức sinh nhật.”

Đinh Hạng vừa thở dài, chân bị người khác dùng sức giẫm lên, cậu ta hét to, mặt cũng vặn vẹo: “A a a! Lê Tây Tây, mẹ nó cậu bị bệnh phải không?”

Lê Tây Tây đứng ở trước mặt cậu, cười tủm tỉm thu chân lại, cúi đầu nhìn cậu: “Chân duỗi dài như vậy, cản đường rồi.”

Đinh Hạng: “…”

Mẹ kiếp, bà cô hung dữ.

Lê Tây Tây cùng Đinh Hạng cãi nhau một trận, quay lại hỏi: “Vừa rồi cậu đang xem cái gì? Xem cái gì mà say mê như vậy? Tớ cũng chưa nhìn thấy.”

Chuông vào lớp vang lên, giáo viên Ngữ văn ôm giáo án đi vào, Chúc Tinh Dao cầm quyển cầm phổ kia từ trong bàn học, Lê Tây Tây tiến lại gần, cô mới lặng lẽ mở ra, nhỏ giọng nói: “Cái này.”

Chuyện mặt dây chuyền hình đàn cello, Lê Tây Tây biết, cô vừa nhìn thấy đôi mắt liền sáng lên: “Oa, đây nhất định là Lục Tễ, chữ viết đều giống nhau. Cô gái của tôi nha… Cảm giác thật lãng mạn, tớ lại nhớ đến Lee Joon Gi rồi, vẫn là soái ca mắt một mí càng có mị lực…”

Khi còn học lớp 9, bộ phim “Cô gái của tôi” nổi tiếng một thời, Lê Tây Tây nào cũng nhảy cẫng nhiều lần vì Lee Dong Wook với Lee Joon Gi thì người nào đẹp trai hơn.

Cuối cùng, vẫn là Lee Joon Gi với một đôi mắt một mí giành chiến thắng.

Bởi vì anh ấy không theo đuổi được nữ chính, anh ấy thuộc về khán giả.

Trên bục giảng, giáo viên Ngữ văn nhìn qua: “Vào học.”

Chúc Tinh Dao vội vàng khép lại cầm phổ, nhét trở lại bàn học, cùng mọi người trong lớp đứng lên chào.

Giang Đồ đem hết thảy nhìn thấy trong mắt, cậu đứng lên, có chút tò mò Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đã nói cái gì, cô dường như không có ý định vứt tấm thiệp kia đi.

Cậu không biết cô có đoán được “J” kia là đại biểu cho họ tên nào hay không, dù sao họ tên bắt đầu chữ J nhiều như vậy…..

(*) Giang Đồ phiên âm /jiāngtú/.Nên cậu mới viết chữ J đầu tiên trong họ của mình.

Cho dù có đoán, cũng không đoán được là cậu, lúc cậu viết ra câu chúc phúc kia, cũng không có nghĩ đến cô đáp lại thế nào.

Chỉ là có những cảm xúc quá đong đầy, cần được trút hết ra mà thôi.

——

Sáu giờ tối ngày chủ nhật, Chúc Tinh Dao mang đàn cello đi ngang qua quảng trường nhỏ, nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo bông đỏ đứng ở ngã tư phát tờ rơi, có lẽ do quá lạnh, khi không có người, cô ấy nhảy tại chỗ vài cái.

Chúc Tinh Dao ở ngã tư vẫn chưa nhìn thấy xe của Chúc Vân Bình, nghĩ ngợi một chút, đi qua đó, từ phía sau vỗ vỗ vai cô ấy, Lâm Giai Ngữ rất nhanh quay đầu lại, nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên: “A, là cậu à!”

Gương mặt và mũi của cô ấy bị gió thổi đến đỏ bừng, bộ dáng thoạt nhìn sắp bị cảm lạnh, Chúc Tinh Dao cũng cảm thấy lạnh cả người, nhịn không được nói: “Sao cậu không đi đến nơi nào khuất gió mà đứng?”

“Nơi này người tương đối nhiều.” Lâm Giai Ngữ có chút ngượng ngùng hít hít mũi, thấy có người tới, vội vàng quay đầu phát mấy tờ rơi, lại xoay đầu lại nhìn Chúc Tinh Dao, cô mang túi đựng đàn cello màu đen, trên người mặc áo lông vũ màu trắng, xinh đẹp ôn nhu, còn vô cùng có khí chất, không giống áo lông của cô bên trong còn nhét áo len dày, cả người nhìn thoáng qua có chút mập mạp.

Chúc Tinh Dao nhìn tờ rơi trên tay cô ấy không còn nhiều, Chúc Vân Bình còn chưa tới, nên không vội vàng rời đi.

Không biết có phải là ảo giác của Lâm Giai Ngữ hay không, luôn cảm thấy Chúc Tinh Dao đứng ở bên cạnh, nhận ra người đi đường lấy tờ rơi nhiều hơn, lúc trước phát mười tờ mà có ba người lấy là tốt rồi, hiện tại ít nhất nhiều hơn một nửa, cầm tờ rơi còn nhìn Chúc Tinh Dao vài lần.

Cô tò mò hỏi: “Cậu … không đi sao?”

Chúc Tinh Dao nói: “Tớ đợi bố đón, ông ấy dường như vẫn chưa đến.”

Lâm Giai Ngữ chớp mắt mấy cái, dí dỏm nói: “Cậu đứng ở đây tớ phát tờ rơi rất nhanh, nhất định là bởi vì cậu xinh đẹp, vậy cậu lại ở cùng tớ một lát nữa nhé? Tớ phát xong lãnh tiền lương thì có thể mua quà cho Giang Đồ.”

Mua quà cho Giang Đồ…

Chúc Tinh Dao chưa bao giờ tặng quà cho nam sinh, từ trước kia cho đến bây giờ chưa từng nghĩ đến việc tặng quà sinh nhật cho Giang Đồ, hơn nữa Giang Đồ nói cậu sẽ không tổ chức sinh nhật… Cho dù có người tặng quà cho cậu, cậu cũng có thể không nhận.

Lâm Giai Ngữ rất tự nhiên nói muốn tặng quà cho cậu, quan hệ của bọn họ nhất định rất tốt, cô đột nhiên có chút tò mò: “Cậu muốn tặng gì cho cậu ấy?”

“Mua một chiếc nghe nhạc đi, cậu ấy vẫn chưa có.”

“Món quà này được đấy.”Chúc Tinh Dao nhớ đến lời cậu nói khi nghe bản nhạc của Johann Sebastian Bach tâm tình sẽ tốt hơn: “Cậu ấy hẳn là rất thích.”

“Tớ cũng cảm thấy vậy.” Lâm Giai Ngữ đưa tay lên bên miệng hà hơi sưởi ấm, cười nhìn Chúc Tinh Dao: “Lúc cậu đi mua đồ, ông chủ sẽ nhìn mặt mà giảm giá cho cậu không?”

Chúc Tinh Dao gật đầu và nói: “Có.”

Lần trước cùng Giang Đồ đi mua kính, ông chủ có giảm giá.

Lâm Giai Ngữ nháy mắt: “Thật muốn dẫn cậu đi theo.”

Chúc Tinh Dao: “…”

Lúc này, một chiếc xe thương vụ màu đen đậu ở phía sau, bấm còi.

Chúc Tinh Dao quay đầu lại, vừa nhìn xe liền biết mình lại bị Chúc Vân Bình cho leo cây mất rồi, người đến đón cô là lão Lưu. Cô bĩu môi, rút ít tờ rơi từ tay Lâm Giai Ngữ, nháy mắt: “Tớ giúp cậu phát, lát nữa cùng cậu đi quét mặt kiếm cơm.”

Lâm Giai Ngữ: “…”

Mười phút sau, Lâm Giai Ngữ ngồi lên xe nhà Chúc Tinh Dao, được lão Lưu đưa đến khu phố kỹ thuật số được chỉ định.

Con phố kỹ thuật số này cơ bản là bán hàng second-hand, nhưng cũng có vài đồ mới, ý nghĩ của Lâm Giai Ngữ là rẻ, Chúc Tinh Dao lần đầu tiên tới nơi này, cô nhìn xung quanh: “Cậu muốn đến cửa hàng nào đây?”

Lâm Giai Ngữ cũng rất ít khi tới nơi này, cô nhìn xung quang: “Đi về phía trước xem sao.”

Hai người ở bên đường chọn một chút, tiến vào bên trong một cửa hàng nào đó, bởi vì ông chủ cửa hàng chuẩn bị đóng cửa, Lâm Giai Ngữ lại có nhiều kinh nghiệm, kinh doanh buôn bán đóng cửa sớm như này chắc là việc làm ăn rất khấm khá, hơn nữa giá cả lại rẻ.

Chúc Tinh Dao mở mang hiểu biết, theo cô ấy đi vào.

Ông chủ là một người đàn ông ba, bốn mươi tuổi, nhìn thấy hai cô gái, thái độ ôn hòa, lấy vài cái máy có giá từ 100 đến 200 tệ để cho các cô kiểm tra âm thanh rồi lựa chọn.

Lâm Giai Ngữ nhìn về phía Chúc Tinh Dao, ánh mắt mong chờ nói: “Nếu không cậu chọn giúp tớ đi, cậu khá hiểu rõ hơn tớ.”

Ông chủ lấy ra đều là những loại không chính hãng, Chúc Tinh Dao thử lại một lần nữa, cảm thấy chất lượng âm thanh cũng không tốt lắm, ánh mắt rơi vào một cái máy đã qua sử dụng trong quẩy tủ bán hàng.

Cuối cùng, Lâm Giai Ngữ nghe theo Chúc Tinh Dao, chọn một cái máy chính hãng đã qua sử dụng, giá cả không khác gì loại không chính hiệu khi mua mới, Chúc Tinh Dao dựa vào gương mặt kiếm cơm, được giảm 30 tệ, giá đến tay chỉ còn 180 tệ, còn được ông chủ tặng một cái hộp đựng, cầm nắm rất dễ dàng.

Lúc đi ra khỏi cửa tiệm, Lâm Giai Ngữ có chút đau lòng, nhỏ giọng nói thầm: “Năm nay tớ còn chưa từng mua cho mình món quà đắt tiền như này đâu.”

Chúc Tinh Dao dừng một chút, món quà đắt nhất của cô năm nay là một cây đàn cello Ý được đặt làm riêng hơn 3000 tệ, Chúc Vân Bình tặng quà năm mới cho cô.

“Tớ mời cậu ăn cơm nha.” Cô sờ sờ bụng cảm thán: “Đói quá!”

“Phải là tớ mời cậu mới đúng chứ.” Lâm Giai Ngữ vội vàng ngẩng đầu, cười: “Cậu mới vừa giúp tớ mà.”

Chúc Tinh Dao suy nghĩ, chỉ vào cửa tiệm canh tiết vịt ở phía trước: “Vậy chúng ta ăn cái kia đi.”

Đối với Chúc Tinh Dao mà nói, canh tiết vịt là thức ăn vừa ngon lại vừa rẻ, hai người đối diện nhau ăn đến nỗi đỏ bừng hết lên, Lâm Giai Ngữ có chút cảm thán: “Giang Đồ đã 17 tuổi, thời gian trôi qua thật nhanh… Tớ còn nhớ đến thời điểm chúng tớ còn đi nhà trẻ, cậu ấy vẫn còn rất đáng yêu, hiện tại thì lạnh như băng, cả ngày bày ra vẻ mặt đừng chọc giận tới tôi…”

Chúc Tinh Dao lúc này mới biết Giang Đồ là sinh năm 90, Chúc Tinh Dao sinh năm 91, điều này nói rằng cậu hơn cô một tuổi.

Cô nói theo: “Đôi khi tớ đều cảm thấy cậu ấy giống như 27 tuổi, từng trải quá nhiều rồi.”

Lâm Giai Ngữ cười ha ha, cười xong lại thở dài: “Nếu cho cậu ấy xuyên đến 27 tuổi, cậu ấy chắc chắn nguyện ý.”

“Vì sao?”

“Ừm… Cậu ấy rất muốn trưởng thành.”

Chúc Tinh Dao nghĩ ngợi, có lẽ vì trưởng thành rồi, thì cái gì cũng tốt, cái gì cũng sẽ có.

Xe chạy đến ngõ Hà Tây đã là chín giờ tối, lúc Lâm Giai Ngữ xuống xe, Chúc Tinh Dao nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nói: “Giang Đồ.”

Lâm Giai Ngữ “a” một tiếng, mờ mịt nhìn cô, không hiểu vì sao cô đột nhiên gọi Giang Đồ

Chúc Tinh Dao chỉ vào thân ảnh cao gầy bước nhanh trên đường phố phía trước, nói: “Cậu ấy ở phía trước.”

Lâm Giai Ngữ vừa nhìn thấy, vậy mà đúng, vội vàng kiễng mũi chân lên hét lên: “Giang Đồ!”

Thiếu niên dừng bước, quay đầu lại nhìn lại, bóng người ở đầu đường cũ kỹ hiện ra hết sức hư ảo. Lâm Giai Ngữ bước xuống từ xe nhà Chúc Tinh Dao, cũng thật hư ảo.

Lâm Giai Ngữ chạy qua đầu đường, đứng trước mặt cậu, thở ra làn hơi lạnh, cô quay đầu lại nhìn về Chúc Tinh Dao, dùng sức vẫy vẫy tay, Chúc Tinh Dao kéo cửa sổ xe xuống, hô một tiếng: “Bye bye!”

Đợi xe đi xa rồi, Giang Đồ mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn Lâm Giai Ngữ: “Sao cậu lại ở cùng với cậu ấy?”

Lâm Giai Ngữ cười tủm tỉm nói: “Đây là bí mật của tớ và nữ thần.”

Giang Đồ: “…”

Cậu muốn cạy miệng Lâm Giai Ngữ ra, bảo cô nói.

Ngay cả Lâm Giai Ngữ cũng có bí mật với cô ấy, cậu nên nói gì đây?

Buổi tối, Chúc Tinh Dao ngồi ở máy tính cài đặt máy MP3 second-hand kia, Lâm Giai Ngữ nhờ cô tải mấy bài hát, cô ấy nói Giang Đồ thích Ngũ Nguyệt Thiên (Mayday) *

*Ngũ Nguyệt Thiên (Mayday): là ban nhạc alternative rock Đài Loan thành lập năm 1997 nhóm được mệnh danh là “Vua concert” và được CNBC gọi là “The Beatles của châu Á”. Những bài hát hay của Mayday là những bài: Trả lại em tự do, Quật cường, Dũng cảm,…

Cô tải tất cả các bài hát của Ngũ Nguyệt Thiên vào, lại tải thêm một ít từ đơn và khẩu ngữ Tiếng Anh.

Cuối cùng, thấy vẫn còn bộ nhớ, liền đem tất cả các bản cello mà cô đã ghi âm lại trong các buổi hòa nhạc trước đó của mình đều thêm vào.

Sáng thứ sáu, ngày 19 tháng 1, Giang Đồ vừa mang xe đạp của mình ra ngoài, Lâm Giai Ngữ liền chạy tới, nhét cho cậu một cái hộp, cười tủm tỉm nói: “Này, quà tặng này, chúc mừng sinh nhật nha.”

Giang Đồ cau mày: “Không phải đã bảo cậu đừng tặng lung tung sao?”

Lâm Giai Ngữ hừ một tiếng, liền bỏ chạy.

Giang Đồ nhíu mày, cũng không hề liếc xem, nhét vào trong cặp sách, đạp xe rời đi.

Mãi cho đến trước giờ vào học, Giang Đồ mới nhớ đến mở cái hộp kia ra, có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bên trong, cậu nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn nhét tai nghe vào thử một chút, cũng không chú ý xem là bài hát gì.

Cho đến khi trong tai truyền đến giai điệu của Johann Sebastian Bach quen thuộc, cậu mới đột nhiên ngẩng đầu liền thấy Chúc Tinh Dao đang nâng má nhìn cậu: “Nghe hay không?”

“……”

Cậu không nói gì.

“Lâm Giai Ngữ nhờ tớ tải về giúp cậu ấy, tớ sao chép từ máy nghe nhạc của mình sang đấy, có bản nào cậu không thích thì có thể trực tiếp xoá đi.”

Cậu im lặng nhìn chằm chằm vào cô, vẫn là không nói gì.

Chúc Tinh Dao bị cậu coi nhẹ, cũng không quá để ý, cười khanh khách nói: “Giang Đồ, chúc mừng sinh nhật.”

Ngay khoảnh khắc đó, Giang Đồ cảm thấy bên tai ngoại trừ giọng nói của cô, cái gì cũng không nghe thấy nữa, cậu gần như si mê nhìn chăm chú vào cô, cảm thấy như cô đang khiến người ta phạm sai lầm.

Cậu cho rằng một khắc kia dài đằng đẵng, nhưng thực ra chỉ có vài giây mà thôi.

“Hả? Chúc mừng sinh nhật?” Đinh Hạng đột nhiên quay đầu nhìn Giang Đồ, Giang Đồ nói mình không có tổ chức sinh nhật, cậu cũng không hỏi lại ngày cụ thể nữa: “Mẹ kiếp, là hôm nay à!”

Lê Tây Tây cười tủm tỉm quay đầu lại: “Đồ ca, chúc mừng sinh nhật!”

Các bạn học nghe thấy âm thanh đều nhìn qua, ấn tượng của mọi người đối với Giang Đồ phần lớn chỉ dừng lại ở mức lãnh đạm cô độc, không hợp với Trương Thịnh, học sinh nghèo thành tích lại không tồi, rất nhiều người bình thường gặp cậu cũng không thèm chào hỏi gì.

Lúc này nghe được đám người Chúc Tinh Dao chúc cậu sinh nhật vui vẻ, liên tiếp có mấy người nói hùa theo hai câu.

Bầu không khí có hơi lúng túng.

Trương Thịnh quay đầu lại liếc mắt nhìn, có chút bất mãn nói: “Sinh nhật tháng trước của tớ, cũng không thấy các cậu chúc tớ sinh nhật vui vẻ nhỉ. ”

“Rất thân với cậu sao?” Lê Tây Tây cạn lời.

“……”

Trương Thịnh nhìn Chúc Tinh Dao một cái, bực bội quay đầu lại, cười lạnh: “Từng người từng người một đều tràn ngập lòng trắc ẩn.”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí càng thêm ngượng ngùng.

Chúc Tinh Dao nhìn Giang Đồ, giải thích rõ ràng: “Cậu đừng nghe cậu ấy nói lung tung, tớ không có…”

Giang Đồ rũ mắt nhìn cô: “Tớ biết.”

Cậu ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Cảm ơn” với những người đã chúc mừng cậu. Lại cúi đầu, đeo tai nghe lên, mắt điếc tai ngơ, hai mắt không nhìn nữa.

Chúc Tinh Dao vẫn dán mắt vào cậu, cảm thấy cậu thật sự không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, bất luận Trương Thịnh khiêu khích như thế nào, ánh mắt người khác dù có tò mò khinh miệt như thế nào, cậu đều không có cảm xúc gì, cô đột nhiên có chút tò mò, rốt cuộc cậu để ý cái gì đây?

Trong buổi họp lớp, Tào Thư Tuấn nhấn mạnh: “Còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, nếu các em muốn ăn Tết dễ chịu thì bây giờ tranh thủ thời gian ôn tập vẫn còn kịp.” Thầy từ trước đến nay không dong dài, nói xong liền để mọi người ôn tập.

Mọi người nhao nhao sôi nổi mở sách ra bắt đầu ôn tập, Tào Thư Tuấn đang đứng trên bục giám sát một lát, nhìn thấy Tạ Á đi ngang qua, ho nhẹ một tiếng, đi ra ngoài.

Hai giáo viên chủ nhiệm cùng nhau rời đi, lớp học lập tức ồn ào, huyên náo.

Chúc Tinh Dao cúi đầu sửa sang lại bàn học, trong sách giáo khoa Ngữ văn bỗng nhiên rớt xuống một tấm thiệp, vẫn là tấm thiệp có thể gấp mở kia, bức tranh trên đó vẫn là thiếu nữ kéo đàn cello, cô có hơi ngây người.

HẾT CHƯƠNG 15

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN