Cho Em Mượn Bờ Vai Anh
Chương 10: 🐻Mượn lần 10🐻: Chinh phục giáo sư Lục
Beta: Gấu Bụng Bự
GBB: comeback dồi mn ớiiiiii
– ————
Một loạt câu hỏi cực kỳ logic, mạch lạc, như được dự tính trước, đến Từ Diệp Vũ cũng phải ngưỡng mộ chính mình.
Có thể, mặc dù là câu hỏi thỉnh cầu, nhưng lại bị cô dựa theo tình cảm mà tiến, bèn biến thành câu hỏi trắc nghiệm dựa trên đáp án chọn lựa của anh.
Đầu ngón tay Lục Duyên Bạch đặt trên cổ tay áo, đôi mắt hơi rũ xuống, hiển nhiên cũng không hiểu lắm, vì sao mà vừa nãy Từ Diệp Vũ hỏi có thể lưu lại phương thức liên lạc không, nhưng phụt một cái, buột miệng, tình huống đang từ bị động biến thành chủ động.
Thấy Lục Duyên Bạch không nói lời nào, Từ Diệp Vũ rất sợ anh sẽ nghĩ ra cái gì đó không đúng, ngược lại sẽ nghĩ không cho cô phương thức liên lạc nữa nữa.
Vì vậy cô cầm điện thoại đưa về phía trước, lặp lại câu hỏi: “Em quét của thầy, hay là thầy quét của em?.”
Người đàn ông nheo mắt lại, đôi môi mỏng không kiểm soát, khuôn mặt trông rất vô tội, báo một dãy số.
“188xxxx6628.”
Từ Diệp Vũ ngốc nghếch ngước lên, nhìn vào cặp mắt đen láy của anh trong 3 giây, cô phản ứng lại.
Anh đang báo số nha!
Cô vội vàng nhấc điện thoại: ” Điện thoại hay WeChat ạ.”
Giọng anh dịu dàng, không nhanh không chậm: “Tất cả.”
Con đường xin phương thức liên lạc suôn sẻ hơn nhiều so với Từ Diệp Vũ tưởng tượng.
Cô gõ số vào hộp tìm kiếm và sau khi xác nhận đã thêm vào, cô rất thích thú, chuẩn bị xác nhận thêm hình đại diện và tên.
Nhưng giây phút vui vẻ luôn ngắn ngủi, giây tiếp theo, Lục Duyên Bạch buông lỏng khuy măng sét, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Bài tập lần trước thu xếp viết được bao nhiêu rồi?”
“……..”
Không một tiếng động.
Từ Diệp Vũ liếm môi: “Viết được một ít rồi ạ.”
Anh nhướng mày: “Một ít?”
“Đa số ạ,” Từ Diệp Vũ nói thêm, ” Em đã cố gắng viết khi em rảnh ạ, vẫn còn chút nữa chưa viết xong, thực sự là vì quá mệt ạ.”
“Mệt thì ngủ,” Anh nói, ” Không cần phải viết xong, tôi chỉ sợ em lâu quá không viết sẽ ngượng tay.”
Từ Diệp Vũ gật đầu, rút cuốn sổ làm việc ra khỏi túi và lật 2 trang: “Có một tờ chưa viết.”
Anh cầm cuốn sổ của cô tới trước mặt mình, ở trên bàn tìm đáp án cho cô đối chiếu
Từ Diệp Vũ thấy bàn tay mình trống rỗng, lấy chiếc bút bi đỏ từ trong túi ra.
Đã rất nhiều năm cô không dùng túi bút, vì anh, cô mua thêm một cái mới, còn mua thêm cả bút đánh dấu, tẩy, bút xoá, chỉ có lúc học mới có thể dùng đến những đồ này.
Lục Duyên Bạch nhận và nghi hoặc hỏi: “Em vẫn dùng bút đỏ?”
Bởi vì mấy lần trước lên lớp đều là vừa hỏi vừa có đáp án luôn, đối với câu trả lời quá dài thì không có, anh cũng không biết vậy mà cô lại có bút đỏ.
“Ngoài bút đỏ, em còn có bút màu cam với màu xanh lá nữa,” Từ Diệp Vũ quay lại và lắc lắc bút. “Thầy có muốn không ạ?”
“Không cần,” Anh lắc đầu, “Chỉ là không ngờ em mua nhiều thế, chỉ là buổi học bù thôi, cũng không cần thiết phải trang trọng như vậy.”
Cô không nghĩ ngợi nói, từng câu từng chữ rất nghiêm túc: “Bởi vì muốn nhìn thấy thầy sửa bài cho em nha.”
Nói xong, cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Nhà văn lớn Từ Diệp Vũ, căn bệnh nghề nghiệp không thể dừng lại, nhìn thấy nam chính của mình là không ý thức được mà thốt lên những lời tâm tình.
Một cảm giác nhẹ nhàng tinh tế với bầu không khí mờ ảo trong không gian kín này, cảm giác xấu hổ không biết làm thế nào…
Cô vừa tự trách mình sao có thể thốt ra những từ ngữ như vậy, vừa thấy vui vì bản thân chưa nói gì khác người.
Ngộ nhỡ nói lời này ra “Bởi vì muốn nhìn những ngón tay đẹp của thầy khi đang cầm bút của em”, có thể đời này cô không có duyên với đại học L rồi.
Đúng lúc Lục Duyên Bạch dừng lại, ánh mắt nhìn vào câu trả lời của bài học, sau đó không nương tay mà hạ bút…
Trong câu 12 của Từ Diệp Vũ đánh một gạch.
Từ Diệp Vũ:
Vì muốn giảm bớt cảm giác xấu hổ này, cô đã hít một ngụm khí lạnh.
Lục Duyên Bạch cho rằng cô có chỗ thắc mắc nên hỏi: “Sao vậy?”
“Dấu gạch thầy đánh rất đẹp.” Cô chống cằm, khuôn mặt mỉm cười.
Nụ cười của cô làn tràn đến cả đôi mắt, lúc cô không cười cũng đẹp, lúc cười càng rạng rỡ hơn. Khi cô cười như có một sức hút khiến người khác không rời mắt được.
Là người khác thường nói “Cô cười rộ lên thật xinh đẹp.”
Lục Duyên Bạch khẽ cau mày và kiểm tra câu hỏi tiếp, theo quán tính dừng lại một chút.
Từ Diệp Vũ cắn môi, răng nghiến chặt.
Cô mỉm cười và siết chặt cạnh bàn, mang theo chút đắc ý mỉm cười: “Đánh câu này càng đẹp hơn.”
Cô cười rất nhiều đến mức khiến mọi người cảm thấy như có người nhập, lúc thì kêu lên lúc thì vui cười, so sánh với danh hiệu tác giả bán chạy nhất 5 chữ thì mang đến cảm giác trầm ổn, tạo ra một sự tương phản hoàn toàn.
Lục Duyên Bạch không biết làm sao, bị cô chọc cười, âm mũi nhẹ nhàng mờ nhạt.
Anh mím môi, lắc nhẹ đầu một cách bất đắc dĩ.
Từ Diệp Vũ nghĩ, nếu lúc này là trong tiểu thuyết, nam chính chắc chắc sẽ nói một câu: “Em nha…”
Bộ dạng không biết làm thế nào, không quản nổi em, lại không cách nào khống chế hành vi dung túng của bản thân.
Bộ não bị lấp đầy, liền nghĩ Lục Duyên Bạch sẽ nói như vậy với cô.
Thỏa mãn mà liếm liếm môi, trong lòng Từ Diệp Vũ thầm tự ca ngợi bản thân, bản thân sản xuất ra cho bản thân ăn, Từ Diệp Vũ thật ưu tú.
Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng trầm thấp vang lên trong văn phòng.
“Em a…”
Từ Diệp Vũ cho rằng mình bị ảo giác, mở to mắt nhìn Lục Duyên Bạch, cảm thấy trong đầu mình đang nổ pháo hoa.
Phải mất đến nửa ngày, đợi khi pháo hoa nổ xong, cô lệnh cho chính mình bình tĩnh lại.
Không phải chứ, không phải nghe nhầm chứ?
“Em dựa theo mục tiêu dự định mà tôi đưa cho em làm,” Lục Duyên Bạch thấy cô dường như không nghe thấy, có ý tốt nhắc lại lần nữa, “Qua kì kiểm tra sẽ không có vấn đề gì.”
………..
Hóa ra thực sự nghe lầm rồi.
Từ Diệp Vũ cúi đầu xuống, gật đầu có chút tiếc nuối: “Biết rồi ạ.”
Sau khi trở về, cuối cùng Từ Diệp Vũ có thể tiếp tục hành động chưa hoàn thành trước đó, tự mình tìm kiếm trong số WeChat, chọn lựa càng tăng thêm.
Hướng Vi ngồi trên sofa nhếch mép nhìn cô: “Cậu cười gì vậy?”
Từ Diệp Vũ chớp mắt: “Tớ muốn tìm WeChat và số di động của giáo sư Lục.”
“Này, tiến bộ không ít nha,” Hướng Vi khen ngợi. “Add cậu chưa?”
Từ Diệp Vũ đột nhiên phản ứng: “Vẫn chưa.”
“………..”
“Nữ sinh đại học ngây thơ này, cậu bị lừa rồi,” Hướng Vi cau mầy, “Không phải thầy ấy đều cho những người khác phương thức liên lạc chứ? Cho số nhưng không add…”
“Cậu không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhiều nhất là có kinh nghiệm bị theo đuổi, ai mà biết Lục Duyên Bạch ở vị trí cao lại am hiểu sẽ cho người khác?”
“Nữ sinh viên đại học ngây thơ” Từ Diệp Vũ ngồi xuống ghế sofa: “Tại sao thầy ấy ở vị trí cao?”
“Đồ ngốc này, sinh viên nữ rất dễ sùng bái nam giáo viên. Thầy ấy đẹp trai như vậy, chắc chắc là nhận được rất nhiều kiểu tỏ tình, làm sao để chấp nhận và từ chối bản thân đều rất am hiểu nha.”
Lời nói này Từ Diệp Vũ nghe không hiểu: “Thầy ấy vì sao lại từ chối tớ?”
“Ok, vậy cậu nhìn xem thầy ấy….”
Hướng Vi chưa nói xong, di động Từ Diệp Vũ phát ra tiếng báo, là Lục Duyên Bạch đã chấp nhận yêu cầu của cô.
Cô lắc lắc đầu, đem di động đến gần mắt mình, đôi mắt cô rung động như một vì sao.
“Thầy ấy add tớ rồi –”
Từ cuối cùng kéo dài ra, đầy vẻ đắc ý và khoe khoang.
Hướng Vi phục rồi: “Được, được, được rồi, tớ thực sự muốn chụp cho fan của cậu xem xem, khung cảnh vô cùng bình thường trong nhà Từ Diệp Vũ lại có thể xuất hiện bộ dạng một cô gái đang yêu chứ.
Từ Diệp Vũ nhếch miệng cười, vào vòng bạn bè của anh, phát hiện có gì đó không ổn.
“Sao lại chỉ có mỗi một bài đăng vòng bạn bè?”
“……không phải là chặn cậu chứ?”
“Không thể nào.” Cô kéo xuống nhìn.
Lục Duyên Bạch chỉ có một bài đăng là: [Xem xét hoạt động chạy đêm học sinh sẽ tham gia của trường vào thứ sáu, bài tập về nhà có thể trì hoãn cho đến chiều chủ nhật.]
Từ Diệp Vũ đọc bài đăng lần nữa, sau đó, không thể tin được hỏi: “Tớ sẽ không add số điện thoại công việc giảng dạy của thầy ấy chứ?!”
Hướng Vi: “Rất có khả năng, bây giờ rất nhiều giáo sư dùng số công việc và cuộc sống tách riêng, đều là sinh viên chuyên môn xin số công việc, càng không nói thầy ấy là người bị rất nhiều sinh viên của trường xin số.”
Từ Diệp Vũ để điện thoại trên bàn, ôm gối đầu: “Không có gì lấy làm ngạc nhiên cả! Lừa đảo! Đàn ông là kẻ lừa đảo!”
Hướng VI há miệng thở dốc, lời chưa nói, chỉ thấy Từ Diệp Vũ lại đứng dậy.
Cô vỗ nhẹ vào má mình: “Không được, tớ phải kiên trì, một chút trở ngại nhỏ này đã tính là gì? Có lẽ Lục Duyên Bạch dành những bài học này để chinh phục sao?”
Hướng Vi: “……………”
Từ Diệp Vũ chiến đấu bị kích động, nhấc điện thoại lên, tuyên bố rất táo bạo.
“Sẽ có một ngày, tớ phải bắt Lục Duyên Bạch chủ động yêu cầu tớ, cho tớ số điện thoại riêng của thầy ấy.”
Hướng Vi gật đầu: “Được, cậu mẹ nó nếu thật sự có bản lĩnh, tớ chắp 2 tay chúc mừng cậu trăm năm. (我手劈榴莲一百个庆祝.)
Lịch trình ngày thứ 7 đã được vội vã vạch ra, ngày chủ nhật, Từ Diệp Vũ đã liệt kê đem “đi đến văn phòng” như một lịch trình quán tính của riêng mình. Vậy nên vào thời điểm cuối tuần, cả người đã sẵn sàng để đi.
Lần học này, Từ Diệp Vũ không quên lời thề của mình, biến đau buồn phẫn nộ thành động lực, đặc biệt rất nghiêm túc.
Ngay cả sau giờ học, trong đầu đều không ngừng ghi nhớ kiến thức vừa nãy đã biết.
Chia tay Lục Duyên Bạch ở cổng trường, Từ Diệp Vũ đi dạo quanh bờ hồ một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo sau lưng.
Cô quay lại, một nhóm thanh niên xã hội ăn mặc chỉnh tề, sau lưng cô, lúc cô quay lại nhìn thấy tên có mái tóc vàng đứng giữa, huýt sáo với cô.
Hôm nay cô mặc váy, trên mặc áo chữ T oversize màu tím nhạt sơ vin trong váy, đồng thời kéo dài tỉ lệ toàn bộ cơ thể, lộ ra đôi chân gầy và trắng.
Màu tím rất khó kiểm soát, nhưng vì bộ đồ này mặc lên thân hình cô vừa vặn, nên không vấn đề gì, ngược lại rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Từ Diệp Vũ xem xét tình hình phía trước, không quan tâm những tên côn đồ ồn ào này.
Đúng lúc có gió thổi đến, bọn họ ngó xuống váy cô, còn thảo luận với giọng điệu bẩn thỉu, lại còn nói nếu gió thổi lớn hơn nữa thì hay hơn.
Mặc dù váy của Từ Diệp Vũ có kèm quần mỏng an toàn, nhưng lúc này cô cũng biết tình hình của mình không được tốt lắm.
Lúc này đang gần trường đại học, mấy người này lại dám công khai trêu đùa các cô gái.
Cô đi nhanh hơn, không biết có người phía sau càng đi nhanh hơn, chỉ còn cách cô vài bước.
Cô không quen thuộc nơi này, hơn nữa bây giờ cũng đã rời khỏi khu vực náo nhiệt gần trường nhất, càng đáng sợ hơn là bên cạnh cô không có lấy một bạn nam xung quanh mình.
Đối phương lại hiểu biết nơi này như vậy, cô không có cách nào để thoát khỏi nơi này, chỉ có thể tìm người thôi.
Đi nhanh hơn, Từ Diệp Vũ nhanh chóng đi vòng quanh hồ, đi đến nơi để xe ở dưới lòng đất, cuối cùng cũng tìm thấy một người quen thuộc.
May quá, chưa rời đi.
Lục Duyên Bạch vừa mới đứng bên ngoài nhận điện thoại, đang bỏ điện thoại xuống, thì tay áo đang cầm điện thoại bị nắm lấy.
Anh giơ tay lên, nhìn xuống.
Từ Diệp Vũ nắm chặt tay áo của anh, đứng rất gần anh, nói một giọng nhẹ nhàng, nũng nịu: “Khi nào thầy đi cho em đi cùng đến siêu thị nhé?”
Ngón tay Lục Duyên Bạch chuyển động, đôi lông mày nhăn lại dường như hỏi cô đang làm gì.
Từ Diệp Vũ hạ giọng, ngập ngừng, nhưng sợ bị từ chối, bất lực nói: “Hình như có một đám côn đồ đang theo em, em, em hơi sợ, thầy có thể giả vờ cùng đường với em được không?”
“Em đảm bảo, chỉ cần họ đi xa một chút em sẽ rời đi.”
Tác giả có điều muốn nói:
Lục Duyên Bạch sẽ đáp ứng làm anh hùng cứu mĩ nhân lần nào không? Có bảo vệ Từ Diệp Vũ của chúng tôi không? Làm sao để thể hiện sức mạnh của một bạn trai đây?
Nếu muốn biết chuyện gì xảy ra, mai gặp lại chúng tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!