Cho Em Mượn Bờ Vai Anh - Chương 9: 🐻Mượn lần 9🐻 : Không bằng chúng ta lưu lại phương thức liên lạc đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Cho Em Mượn Bờ Vai Anh


Chương 9: 🐻Mượn lần 9🐻 : Không bằng chúng ta lưu lại phương thức liên lạc đi


Edit: Gấu lười

Beta: Gấu muội muội

– —————

Tình huống này giống như bom nổ dưới nước, Từ Diệp Vũ có chút hoa mắt chóng mặt.

Cô trợn tròn mắt trong vô vọng, các bộ phận trên cơ thể ngừng hoạt động, trong lúc nhất thời cô đã quên mất mình đang làm những gì.

Mãi đến khi Lục Duyên Bạch chớp mắt lần nữa, cô mới ý thức được thu tay lại.

Hướng Vi ở bên cạnh nhìn cô: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

Từ Diệp Vũ không nhìn cô, chỉ là đờ đẫn ma nhìn về phía trước, mất nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “…..Giáo sư Lục?.”

Hướng Vi cũng trợn tròn mắt nhìn theo hướng ánh mắt của Từ Diệp Vũ, Lục Duyên Bạch đứng cách các cô không quá một giá sách.

Từ Diệp Vũ cùng Hướng Vi trao đổi bằng ánh mắt: ” Này rốt cuộc nên làm gì bây giờ?”

Sau một hồi liếc mắt nhìn nhau, trong đầu Từ Diệp Vũ nảy ra một ý, cô liền mở miệng tự bào chữa cho mình.

“Em…..Em thật sự không nghĩ tới mặt sau của giá sách này laị trống rỗng. Đều do tấm ngăn cách này quá….. Em thực sự nghĩ rằng đó chỉ là ảnh của thầy. Khi em vừa bước vào thì đã thấy những bức ảnh của giáo viên đại học L treo ở đây, lại nghĩ có sự hợp tác, cho nên liền cho rằng….”

Càng nói âm thanh càng nhỏ.

Sờ soạng giáo sư mà vẫn còn ở đây biện bạch, cô hẳn là người to gan nhất thiên hạ.

Lục Bạch Duyên theo thường lệ không nói gì.

Trong đầu Từ Diệp Vũ hình dung ra đủ loại tình huống cơ hồ đã xếp chồng thành núi, sợ câu tiếp theo của anh chính là “Chẳng lẽ nơi này dán ảnh của tôi em liền có thể động vào sao, hay cho một Từ Diệp Vũ cư nhiên dám mơ tưởng cùng giáo sư đại học kết hôn.”

………………

Cô cảm thấy chính mình như có tội.

Sau một lúc, cô thốt ra một câu: ” Em thực sự không phải cố ý sờ thầy…..”

Nội tâm Hướng Vi tuyệt vọng, gào thét, Từ Diệp Vũ đây là đang nói gì vậy, đây thực sự không phải càng bôi càng đen sao?

Nhưng cô chỉ có thể phối hợp cùng Từ Diệp Vũ: ” Đúng ạ, em có thể làm chứng, Từ Diệp Vũ vừa đến để chọn một cuốn sách.”

Rõ ràng chỉ là một câu “Thực xin lỗi”, một câu “Ngoài ý muốn” 5 chữ thôi đã giải quyết được sự việc, nhưng bị Từ Diệp Vũ giải thích một cách dài dòng, giống như là người chột dạ tự bào chữa cho chính mình, sợ chút tâm tư nhỏ kia của chính mình bị phát hiện.

Lục Bạch Duyên đứng trước mặt cô, đợi cô nói xong và thấy cô không có gì để nói, nâng tay cầm cuốn sách 《 Ngói ngươi đăng hồ 》.

Đôi mắt anh từ từ hạ xuống, giọng nói đều đều như bình thường: ” Em muốn mua sách nào?”

Từ Diệp Vũ: “A…..?

Ngơ ngác một lúc, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, cô trả lời một cách mờ mịt mà kiên định: “À…..”

Nếu anh không truy cứu, cô cũng không cần phải nói úp úp mở mở nữa, để tránh tự bẫy chính mình.

Cô nhìn nhìn mấy cuốn sách trên tay mình và lặp lại: “Em lấy 《 Peter Pan 》,《 Dãy núi hồi xướng 》 cùng 《 Sáng lạn ngàn dương 》.”

Ban đầu đến đây cũng là muốn xem xem 《 Walden 》 có ở đây không, nhưng khi thấy Lục Duyên Bạch chuẩn bị mua cuốn sách này, cô quyết định không mua nữa.

Như vậy đến lúc đó, liền có thể mượn cơ hội để gặp anh, hai người lại có thể liên lạc nhiều hơn một chút.

Khi Lục Bạch Duyên chuẩn bị rời đi, thời điểm anh đi về phía gần nhất ra ngoài, Từ Diệp Vũ lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.

Hướng Vi: “Cậu thở dài cái gì?”

Từ Diệp Vũ: “Tớ cảm thấy mình thực sự quá thông minh rồi.”

“………………”

“Có thông minh bao nhiêu đâu”, Hướng Vi hỏi, “Sờ ảnh chụp kết quả phát hiện là người thật, sợ bị giáo sư phát hiện chính lòng mình mang cái ý nghĩ xấu xa kia mà thông minh sao?”

Từ Diệp Vũ: “Cậu có thể ngậm cái miệng đáng yêu lại được không?”

Chờ Lục Duyên Bạch đi đường bên cạnh ra ngoài, Từ Diệp Vũ mới hiểu kết cấu của hiệu sách.

Giống như giá sách trong thư viện, có sách ở cả 2 bên. Khi đó, Lục Duyên Bạch có thể đã nghiêng người để chọn một cuốn sách từ phía đối diện, kết quả đột nhiên không kịp đề phòng bị Từ Diệp Vũ kéo cửa tủ, phát động tấn công.

Ánh mắt Lục Duyên Bạch nhìn về phía giữa hiệu sách, không biết đang nhìn cái gì.

Từ Diệp Vũ đứng bên cạnh anh: “Thầy đặc biệt tới mua sách sao?”

Anh trầm giọng đáp: “Thuận tiện thôi.”

Tối hôm qua, Lục Uyển Nghi không biết là nhìn thấy đồ vật gì, nhắc cả một đêm muốn đi hiệu sách xem sách.

Hôm nay cùng nhau tới, anh vẫn đang giải quyết công việc của mình, Lục Uyển Nghi tinh thần phấn khởi chạy tời gõ cửa phòng anh: “Anh! Muốn đi dạo không?”

Anh hỏi cô muốn làm gì, cô tra lười phi thường long trọng: ” Em muốn anh dẫn đi hiệu sách, tác giả em thích có tạp chí mới xuất bản rồi, em muốn mua một cuốn.”

Đọc sách là chuyện tốt, cũng là trò tiêu khiển tích cực, vì vậy anh bận rộn với công việc trên tay xong, liền lái xe chở em gái đến hiệu sách lớn nhất trong quận.

Không nghĩ tới ở chỗ này gặp phải Từ Diệp Vũ.

Từ Diệp Vũ nào có nghĩ anh dẫn em gái tới, còn tưởng rằng anh tự mình đến đây mua sách, thiết nghĩ nhà anh cũng ở gần đây.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy tràn đầy động lực, cân nhắc 3 cuốn sách trên tay một lát, chuẩn bị đi thanh toán.

Kỳ thực nếu hôm nay mình cô gặp Lục Duyên Bạch, cô có thể thay đổi cách tìm niềm vui khác, chẳng hạn như nhân cơ hội này mời anh đi ăn tối, mời anh uống nước hoặc cái gì đó.

Nhưng hôm nay tới cùng Hướng Vi, cho nên không tiện làm việc khác, chỉ có thể làm cho cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên xảy ra trong hiệu sách, mà không thể mở rộng sang nơi khác.

Dù sao thì Lục Duyên Bạch thường lui tới chỗ này, về sau bọn họ hẳn là cũng có nhiều lần “ngẫu nhiên gặp mặt.”

Lúc 2 người chuẩn bị đường ai nấy đi, Từ Diệp Vũ vẫy tay chào: “Bye bye, Giáo sư.”

Lục Duyên Bạch gật gật, dường như nhớ tới điều gì đó, dừng lại hỏi cô: “Em viết xong bài chưa?”

Từ Diệp Vũ bị hỏi đến cứng họng, nụ cười trên mặt đình trệ: “………”

Giây tiếp theo, cô nở nụ cười rạng rỡm lùi về phía sau ôm quyền: ” Núi non không đổi, nước xanh chảy mãi, hôm nay chia tay, sau này có duyên sẽ gặp lại.”

“………….”

Cầm sách ra quầy thanh toán, Từ Diệp Vũ nghiêng đầu nhìn về phía trên tay Hướng Vi trống rỗng.

“Cậu sao lại không mua gì?”

Hướng Vi: ” Tớ đọc của cậu là được rồi.”

Từ Diệp Vũ:???

Cô liền đưa 3 cuốn sách trên tay mình cho Hướng Vi, Hướng Vi cầm lấy hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Từ Diệp Vũ xoa xoa ngón tay, nhắm mắt lại, mặt hơi nhếch lên, dường như cảm nhận cái gì đó.

“Xuỵt.”

Hướng Vi vươn dài cổ: “Ngài đây là……”

Từ Diệp Vũ thực say mê, lại xoa xoa đầu ngón tay, tinh tế cảm nhận: “Là cảm nhận dư vị cảm xúc vừa chạm vào lông mày Giáo sự Lục.”

Làn da của anh rất đẹp, mặc dù chỉ chạm vào trong một khoảng khắc nhưng cũng có thể cảm nhận đựợc sự ấm áp và độ đàn hồi của làn da.

Dường như cô vô tình chạm vào một chút đuôi lông mày mà cảm giác lông mày mềm mại vẫn còn trên đầu ngón tay.

“Lúc xin lỗi chắc cũng không thành tâm đi, trong đầu phải hay không đều suy nghĩ đến “Sờ thật tốt”?!” Hướng Vi một lời nói toạc ra.

Từ Diệp Vũ cười tủm tỉm và xoa xoa cổ tay cô: ” Cậu cũng thực sự hiểu tớ nha.”

Trên đường về, Từ Diệp Vũ lượn mấy vòng, thuận tiện đến một cửa hàng văn phòng phẩm.

Hướng Vi hỏi: “Lần trước không phải cậu đã tới đây mua một vài viên phấn vàng để ghi chú sao, sao vậy, đã dùng hết rồi à?”

“Không”, Từ Diệp Vũ nói, ” Tớ không mua cho mình dùng.”

“Vậy mua cho ai?” Hướng Vi thấy hơi kì lạ.

Từ Diệp Vũ nhăn mũi nhẹ: ” Một đứa trẻ trong cô nhi viện.”

“À”, Hướng Vi gật gật đầu, ” Chính là lần trước cậu đến cô nhi viện đụng phải à?”

“Ừ.”

“Khi nào cậu đến cô nhi viện lần nữa?”

“Ngày mai, chiều mai.”

“Vậy tớ đi cùng cậu?” Hướng Vi nói, “Dù sao chiều mai tớ cũng không có việc gì, đi cống hiến chút tình yêu, tích chút đức.”

Từ Diệp Vũ đập vào vai cô nói: “Chúng ta à, thực sự tốt bụng.”

” Dù sao cũng là tiền của cậu”, Hướng Vi thích thú, ” Không đi với đi có khác gì đâu.”

Từ Diệp Vũ:???

Mua bút sáp bút lông cùng màu nước, một cái túi lớn mang về.

Ngày hôm sau, hai người dậy lúc 9h, ăn chút bữa sáng và nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều lái xe đến cô nhi viện.

Điều kiện cơ sở vật chất của cô nhi viện này không tệ lắm, hai người vừa được dẫn vào thì thấy một đứa trẻ cầm viên phấn trên tay vẽ ơi vuông trên mặt đất.

Từ Diệp Vũ mang túi đến và chơi với đứa trẻ đó 2 ván, liền đi vào phòng trong.

Tận cùng bên trong phòng có rất nhiều bức tranh, mỗi bức tranh có kèm theo một câu chuyện ngắn. Ngay khi bước vào, Hướng Vi cũng không ngoại lệ mà cảm thán một câu: “Wow, ai đã vẽ vậy?”

Từ Diệp Vũ hướng ánh mắt tới đứa bé trai đang ngồi vẽ trên bàn.

Hướng Vi nhìn theo ánh mắt cô.

Đứa bé trai chẳng qua cũng chỉ 13 14 tuổi, đang tập trung vào tác phẩm trong tay. Cậu bé mặc một chiếc áo to rộng tay áo —- kỳ thật đều là chiếc áo cùng một size, chẳng qua bởi vì cậu bé quá gầy nên đem áo size M nhìn giống size XXL.

Cái tay từ trong tay áo kia trắng nõn đến dường như bệnh trạng, cậu bé có ngũ quan thanh tú cũng không có tinh thần phấn chấn như các bạn cùng trang lứa, ngược lại uể oải ủ rũ, toàn thân đều bao quanh bởi các phần tử không khí thấp.

Tất cả mọi người đều ra bên ngoài phơi nắng, cậu bé lại ở trong căn phòng thiếu ánh sáng đắp chăn vẽ tranh.

Từ Diệp Vũ đem thuốc màu đặt lên bàn, đợi đến khi cậu bé dừng bút, cô lần lượt giới thiệu: ” Đây là bút nước, dùng để tô màu; đây là bút sắt, em có thể dùng để vẽ. Đây là màu nước, muốn dùng phải chấm ít nước.”

Cậu bé gật đầu, vẫn không nói lời nào.

Ở cô nhi viện đã 2 tiếng, sau khi rời đi, quay lại xe, Hướng Vi hỏi Từ Diệp Vũ: ” Cậu bé đó là ai mà cảm thấy kì kì vậy?”

Từ Diệp Vũ: ” Cậu bé đó bị trầm cảm, tự kỷ thêm tự bế.”

“Thảo nào….” Hướng Vi bừng tỉnh và cảm thán: “Thật đáng tiếc, một đứa trẻ ưu tú như vậy….”

Từ Diệp Vũ nhẹ nhàng gật đầu.

Cô đến cô nhi viện, vốn là để biết rõ một số việc, để hiểu để thân thiết hơn.

Nghe viện trưởng nói cậu bé bị trầm cảm tự kỷ, nhưng rất có thiên phú nghệ thuật, cô đi vào trong phòng, cơ hồ chỉ xem một chút, liền cảm thấy cậu bé cùng với em họ Giang Trụ của mình thật giống nhau.

Ngũ quan giống nhau, thiên phú cũng giống, lông mày thanh tú và sạch sẽ và hàm răng gọn gàng.

Trên thực tế một cậu bé như vây, cười rộ lên, nhất định rất đẹp.

Chịu đựng cuối tuần không có tiết học bù, thứ 7 tuần sau, Từ Diệp Vũ rất đúng giờ đến văn phòng của Lục Duyên Bạch.

Trên bàn anh đặt một quyển 《 Walden 》, sau khi kết thúc tiết học bù, Từ Diệp Vũ nói bóng nói gió: ” Quyển sách này thầy dự định đọc sao?”

Anh nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Thầy thường đọc khi nào, từ thứ 2 đến thứ 6 sao?”

“Ừ.”

Cô dè dặt nói: “Lần trước em đã muốn mua quyển này, kết quả là quên mất, thầy có thể cho em mượn đọc không?”

Anh lấy cuốn sách từ giá sách xuống, đưa tới truớc mặt cô.

“Em sẽ không làm ảnh hưởng đến việc thầy đọc sách,” cô nói mà không suy nghĩ, “Em đọc sách rất nhanh, có thể đọc xong vào thứ 3 thứ 4, lúc đó em sẽ gửi lại cho thầy ạ.”

Lục Duyên Bạch liếc nhìn cô: ” Thời gian ở đây tôi không xác định, không….”

Nói còn chưa dứt lời, Từ Diệp Vũ rất nghiêm túc bĩu môi: “Như thế sao được, em sợ nhất làm gây phiền toái cho người khác, nhất định phải trả lại đúng hạn. Nếu thời gian của thầy không xác định, chúng ta đến thời gian đó liên lạc vậy, vừa vặn đôi khi cũng có lớp học bù ngoài ý muốn, không bằng chúng ta lưu lại phương thức liên lạc đi.”

Suy nghĩ của cô quá nhanh, Lục Duyên Bạch bị đình trệ một lúc.

Từ Diệp Vũ rèn sắt khi còn nóng: “3 phương thức liên lạc em đều dùng: WeChat, QQ, số di động.”

“…………..”

Cô mở sẵn mã QR của riêng mình trong WeChat và đưa qua: ” WeChat đi? Thầy xem, thầy quét mã QR của em hay em quét mã QR của thầy ạ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN