Chờ Hừng Đông - Chương 74: Có khóc không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Chờ Hừng Đông


Chương 74: Có khóc không


Khu rừng u tịch im lìm, tựa như không có sự sống.

Độ sâu hố vừa đủ để Thẩm Trọng đứng xuống, lộ đầu ra.

Lâm Thành vẫn không tỉnh, Thẩm Trọng biết, trước khi giải quyết được ông, người nọ sẽ không tỉnh lại.

Thanh niên ngồi bên muốn giải quyết từng người một.

Rõ ràng từ sâu trong linh hồn toát ra luồng khí hung bạo cận kề bờ vực sụp đổ, lại hành động với vẻ rất kiên nhẫn.

Hai thái cực cảm xúc tồn tại trong cùng một người, không phải điên có lẽ cũng sắp rồi.

“Cạch.”

Tiếng kim loại dội bên tai Thẩm Trọng, ông ngẩng đầu, nhìn đôi mắt của thanh niên được chiếu sáng bởi ngọn lửa lập lòe đỏ rực, hệt một con quỷ dữ.

Thẩm Trọng đổ mồ hôi lạnh.

Thời gian trôi qua từng giây một trong cái im lặng chết chóc, Thẩm Trọng không chủ động giải thích vì sao lại có thể gọi tên hắn dù không có bất kỳ liên hệ nào.

Chu Dịch không nói gì, cũng không hỏi gì.

Qua chừng một phút, hoặc chưa tới một phút, Chu Dịch ngậm điếu thuốc đứng lên, hắn nhấc xẻng xúc đất vào hố, từng xẻng từng xẻng một, đều đặn liên tục.

Hệt như khi đào hố, không nhanh không chậm.

Toàn bộ quá trình hắn không nói một chữ, im ắng đến rùng mình.

Đầu và mặt Thẩm Trọng dính đầy đất, hai chân nhanh chóng có cảm giác như bị băng keo cuốn chặt lại.

Khi đất tiếp tục dâng lên trong hố, cảm giác kia ngày càng trở nên mãnh liệt, và sự khó chịu do máu không lưu thông tràn đến phần trên của cơ thể.

Gương mặt già nua của Thẩm Trọng run rẩy, thanh niên này đang dùng hành động nói cho ông biết, chuyện vừa rồi hắn đã biết, muốn nghe chi tiết và toàn bộ câu chuyện.

Nhưng sẽ không hỏi, không muốn phí lời.

Ép ông chủ động nói rõ, nếu không phối hợp, sẽ bị chôn sống.

Đồng thời cũng không cho ông quá nhiều thời gian cân nhắc.

Chỉ trong chốc lát, đất đã lấp toàn bộ nửa thân dưới của Thẩm Trọng, tiếp theo là bàn tay, hông, việc hít thở trở nên rất vất vả, không thể hô hấp được.

Lớp đất quá ngực, ngay cả hít thở Thẩm Trọng cũng làm không xong, gương mặt đau đớn co rúm lại.

“Nhị gia…”

Tiếng lấp đất dừng lại, Chu Dịch thả xẻng lên nền đất, hút một hơi thuốc, nhìn từ trên cao xuống.

“Năm năm này hỏi qua cậu mấy lần, đều là tôi nhờ người điều tra.” Thẩm Trọng ho khan, cổ họng dâng lên mùi tanh ngọt, “Cho nên tôi biết cậu.”

Xem như là lời giải thích cho việc nhận ra cách đây vài phút.

Sau đó, Thẩm Trọng chỉ ho khan và thở dốc, không nói thêm gì khác.

Chu Dịch lại bắt đầu lấp hố.

Đất chạm đến vai và cổ Thẩm Trọng, mặt ông bắt đầu tím tái: “Cậu về nước là kế hoạch tôi không nói cho nhị gia.”

Trong nháy mắt đó, không khí xung quanh xuất hiện biến hóa dữ dội.

Chu Dịch để xẻng xuống, đáy mắt tối tăm không rõ.

“Bưu kiện đó là tôi tìm người làm.” Thẩm Trọng cố gắng hô hấp, gân xanh hằn trên cổ, nếp nhăn làm bật lên cái thê lương tuổi xế chiều: “Tôi dùng bí ẩn thân thế của cậu dẫn dắt cậu về nước điều tra.”

Thẩm Trọng thở hổn hển: “Mẹ cậu sống ở vùng nông thôn của thành phố C, ngoại trừ không thể tiếp tục đánh bạc, mọi chuyển khác đều ổn.”

Chu Dịch nhả khói, lớp sương mờ choán lấy không gian. Hắn gảy tàn thuốc xuống miệng hố, trên mặt không có cảm xúc gì.

Đôi mắt đầy nếp nhăn của Thẩm Trọng ứ máu: “Vào tháng bảy, nhị gia trở về từ một bữa tiệc, nhắc đến tên cậu. Tôi lập tức nhân cơ hội kiến nghị nhị gia tra về cậu, đưa tin tức cậu trở về nước cùng với nơi ở của cậu.”

Chu Dịch ngồi xổm xuống.

“Tôi biết nhị gia sẽ xảy ra chuyện, nhưng không biết cụ thể cách thức và thời điểm phát sinh. Nửa đầu năm nay tôi bắt đầu bất an, nóng lòng muốn tìm cách đưa cậu về nước.”

Thẩm Trọng ngưng lại, hô hấp trở nên hỗn loạn: “Tôi vốn nghĩ nếu nhị gia gặp chuyện, không thể dùng tài nguyên của Thẩm Thị, hay tình huống thậm chí trở nên trầm trọng hơn, không thể dùng người bên cạnh, lúc ấy nhị gia sẽ cần một người có khả năng mà không thuộc bất kỳ thế lực nào, nhất định sẽ chọn cậu.”

“Nhưng tôi không ngờ được tháng tám nhị gia đã xảy ra chuyện, nhanh như thế, vẫn còn… vẫn…”

Sự sợ hãi, ân hận, áy náy, toàn bộ thoáng hiện trên gương mặt già nua nọ.

Cuối cùng chính là đau xót.

“Cậu trọng ơn nghĩa, nhị gia là ân nhân của cậu, sớm muộn gì cậu sẽ tra được nguyên nhân cái chết của nhị gia, tìm ra tôi.”

Thậm Trọng nói năng không có trật tự, đột nhiên có luồng sáng chiếu đến, ông nhắm mắt lại: “Cậu thanh niên, những gì nên nói tôi đều đã nói rồi.”

Ánh sáng vẫn chiếu trên mặt, không dời đi.

Giống như muốn xuyên qua từng lớp da một, dò xét bộ xương già cỗi ấy.

Ngôn ngữ rất kỳ diệu, và ngôn ngữ không lời nói đôi lúc càng có sức uy hiếp hơn, đủ để khiến một người lộ ra con quỷ ẩn núp kỹ càng nơi tiềm thức.

Mấy giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán Thẩm Trọng, đất trên mặt biến thành lớp bùn nhớp nháp, ông như một con thú sắp chết trong gông xiềng, đôi môi tím tái mấp máy, nói về những lần trộm máu năm trước.

Tháng hai một lần, tháng tám một lần, tổng cộng hai lần, cách nhau nửa năm.

Dường như có một cá nhân yêu cầu Thẩm Trọng làm vậy, ông buộc phải đồng ý vì một lý do nào đó.

Về việc lấy máu làm gì, ông không biết, có lẽ chỉ lờ mờ đoán được những chuyện liên quan đến thí nghiệm trên cơ thể người, cũng không biết chủ nhân của bí mật “Tái sinh.”

Người nọ là một sự tồn tại rất đặc biệt với Thẩm Trọng, biến một lão nô tận trung trở thành kẻ phản bội bất nghĩa, cho đến tận khi đối mặt với cái chết, cũng không có ý định khai ra.

Máu tươi tràn khỏi miệng Thẩm Trọng, cằm và cổ ông ướt đẫm: “Đều tại tôi, khụ, xin lỗi nhị gia.”

Nói rồi mắt nhắm lại, nước mắt chảy ròng ròng.

Đây là một lựa chọn, ông chọn từ bỏ cứu lấy mình.

Chu Dịch ném tàn thuốc, lôi Thẩm Trọng từ hố lên ném xuống đất, ông co giật, bất tỉnh.

Khu rừng lại trở nên vắng lặng.

Gió nổi lên, cành lá xao động tạo nên âm thanh lạnh lẽo.

Chu Dịch buông thõng tay, lồng ngực phập phồng mỗi lúc một kịch liệt, hắn không kìm chế được nhịp thở gấp gáp, tay ôm lấy đầu, mặt chôn vào giữa hai chân, nặng nề bóp lấy gáy, vành mắt đỏ ngầu khát máu.

Phẫn nộ, khủng hoảng, lo lắng, bất lực, sụp đổ…

Những cảm xúc tiêu cực này phá vỡ sự kìm chế của hắn, như phát điên nuốt chửng toàn bộ lý trí.

Chu Dịch đột ngột đứng dậy, đạp tỉnh quản gia Lâm Thành của Lâm gia, ném xuống hố.

Lâm Thành nhìn thấy Thẩm Trọng trên mặt đấy, phát hiện mình không cử động được, quần áo vương đầy bùn đất, cùng với mùi máu tanh tưởi thoang thoảng chung quanh và sát ý cực lớn trên người thanh niên xa lạ nọ, nhất thời bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ màng, khom người run rẩy.

Tiếng động đột nhiên xuất hiện kéo hồn Chu Dịch trở về, hắn đưa mắt nhìn thông báo cuộc gọi đến trên điện thoại, đi ra xa nghe máy. Đã lâu không nói gì, giọng hắn trở nên khàn đặc thô ráp: “Nói.”

Hùng Bạch nghe, cảm giác như cổ họng lão đại bị giấy nhám chà lên đến tươm máu, cậu nhóc không khỏi rùng mình: “Người bên cảnh sát vừa đến bệnh viện, đội trưởng Mai cái gì Nguyệt đấy, cô ấy muốn gắp anh.”

Đôi mắt đỏ ngầu của Chu Dịch nheo lại.

Hùng Bạch trần thuật: “Cô ấy nói sẽ đến khu Liên Hoa nói chuyện với anh, còn nói sẽ lấy danh nghĩa cá nhân, không phải cảnh sát hình sự.”

Tiếng hít thở trong điện thoại rất nặng nhọc, không còn âm thanh nào khác. Hùng Bạch cẩn trọng từng chút một: “Lão đại, anh vẫn ổn chứ?”

Nói xong mới nhận ra mình phí lời, ổn làm sao được.

Hùng Bạch cố gắng bày ra vẻ lạc quan: “Em cúp máy nha lão đại, anh phải cẩn thận đó, đừng quá bắt ép bản thân, chú là ông… người có khả năng thích ứng rất cao, có phong thái của một vị tướng núi cao có sập xuống mặt vẫn bất biến, chúng ta phải tin tưởng chú, không thể mới trận đầu đã rối bời như vậy.”

“Đúng rồi, em đã bàn với Hạ Húc êm xuôi, anh ta đồng ý mai đem máy tính lên bệnh viện cho em. Em sẽ cố gắng hết sức, cũng sẽ để Hạ Húc giúp một tay lúc thích hợp.”

Dứt lời, cậu cúp máy.

Chu Dịch trở về, tiếp tục chuyện còn dang dở.

Đêm đông lạnh giá, Mai Nguyệt ở ghế dài đối diện tòa nhà số 27 khu Liên Hoa hút thuốc, tiện thể ngắm nhìn trời đêm.

Trời đầy sao, không đẹp.

Không biết lần cuối cùng ngắm trăng là khi nào, càng sống lại càng mơ hồ, cũng càng trở nên vội vàng.

Mai Nguyệt thở dài, công việc này của cô năm nào cũng bận, nửa cuối năm nay còn bận quá hơn. Khả năng chịu áp lực của cô không được như lúc trước, sang năm có phải nên bồi dưỡng người nối nghiệp rồi?

Còn chưa tới bốn mươi tuổi, mà sao lại chẳng còn ý chí chiến đầu, bắt đầu muốn lui về sau…

Không biết đã qua bao lâu, chuỗi tiếng bước chân từ phía bên trái vang lên, dừng lại cạnh băng ghế dài.

Mai Nguyệt hút nốt hai hơi của điếu thuốc cuối cùng trong sáu điếu đêm nay, quay đầu nhìn thanh niên phía sau, cũng không tỏ vẻ bất ngờ, cô đoán được hắn sẽ đến.

Chu Dịch ngồi xuống đầu còn lại của băng ghế.

Mai Nguyệt nương theo ánh đèn đường thẳng thừng quan sát, không quan tâm người này làm bằng cách nào, đến giờ quả thật vẫn còn sót lại chút lý trí cuối cùng.

“Thú thật, tôi đã muốn nói chuyện với cậu từ sớm.”

Mai Nguyệt đang định châm điếu thứ bảy, chợt nhớ ra lời Lý Lập dặn nên hút thuốc ít lại, đôi mày chợt thoáng qua đôi chút mềm mỏng ôn hòa, cô nhét bao thuốc trở về: “Cũng muốn nói chuyện với anh ấy, trong tương lai gần nhỉ.”

“Đáng tiếc thế sự khó lường, quá nhiều biến cố.”

Dường như Mai Nguyệt cũng không trông chờ câu trả lời, cô tạo không khí như bạn bè nói chuyện phiếm: “Tôi vào nghề khi vẫn chưa chuẩn bị để đối mặt với sinh ly tử biệt, khá tương tự với bác sĩ, cũng rất khác biệt. Loáng một cái đã qua mười mấy năm, cuối cùng nhận ra một sự thật, khả năng của con người rất nhỏ bé.”

“Nhưng đồng thời cũng rất khủng khiếp, cậu nhìn sự việc xảy ra nửa cuối năm nay mà xem, chẳng phải đã phản ánh rất đầy đủ rồi?”

“Ở phương diện nào đó, đạt đến mức cực hạn chính là thiên tài, nhân viên nghiên cứu khoa học trong nước ta rất khan hiếm, nước ta vẫn luôn rất tôn trọng phần nhỏ ấy, tất cả các trang thiết bị cần dùng đều có đủ. Họ trở nên vô nhân đạo như vậy, đối với quốc gia là đáng tiếc, đối với nhân dân là tai họa.”

“Tôi đã nghiên cứu sách vở và tìm hiểu từ các giáo sư có thẩm quyền trong học viện. Họ đều cho rằng y học không thể tách rời thí nghiệm trên cơ thể người, và lịch sử phát triển cũng được định sẵn để phát triển như thế. Nhưng họ cũng nhất trí thí nghiệm phải đi liền với tính quy phạm, nhất định phải bảo vệ quyền lợi của người tham gia thí nghiệm, phải hợp lý và hợp pháp.”

“Tôi không biết họ làm thế nào, cũng không hiểu thí nghiệm, càng không nghĩ tới có ngày sẽ xảy ra với người tôi quen biết.”

“Xảy ra thì đã xảy ra rồi, cũng chỉ còn cách nghĩ đối sách kế tiếp…”

Mai Nguyệt nói rất nhiều, dần về sau, cô có ảo giác mình như đang lải nhải càu nhàu với một đứa em trai, dù chỉ trong thoáng qua.

“Lúc điều tra nạn nhân Hà Trường Tiến nọ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy ở đồn cảnh sát đã nảy sinh nghi ngờ, khuôn mặt tuy xa lạ nhưng lại có cảm giác quá quen thuộc, nó rất kỳ diệu, cũng rất khó để hình dung.”

Chu Dịch đút tay trong túi áo khoác, ngước mặt nhìn lên tầng sáu, trong mắt là hình ảnh người đàn ông nọ xuất hiện ở lán trại.

“Tra đến Vũ Kiến, tôi đã cơ bản xác nhận được suy đoán của mình.”

Mai Nguyệt ấn mi tâm: “Cần phải tìm anh ấy thật sớm, tôi sẽ cùng anh ấy nói chuyện, và mọi chuyện sẽ có một hướng đi khác.”

Chu Dịch cắn cắn môi dưới.

Đã biết từ sớm, mấy tháng trời điều tra, tìm kiếm, phân tích không vô ích. Nó giống như quỹ đạo vận mệnh vẽ sẵn cho họ, đã không thể quay đầu được nữa.

Quỹ đạo ấy sẽ đi đến đâu, Chu Dịch không nhìn thấy, hắn khẩn thiết muốn người nọ hoàn toàn ở trong tay mình.

Hiện tại Chu Dịch chưa phát điên, tất cả bởi vì lời cuối cùng người nọ nói, ghé vào sát tai hắn thầm thì, in vào cõi lòng hắn.

Chỉ cần hắn có dấu hiệu mất kiểm soát hay tuyệt vọng, câu nói ấy sẽ kéo hắn trở lại.

“Người đêm đó là cậu.”

Mai Nguyệt nói: “Cậu đưa ống thuốc vào phòng tôi, không một tiếng động. Cậu là người đầu tiên làm như thế mà còn trở ra toàn vẹn.”

Chu Dịch vẫn nhìn lên tầng sáu, đến ngây ngẩn.

“Lính đánh thuê,” Mai Nguyệt vuốt nhẹ mái tóc ngắn của mình, nói với giọng điệu thản nhiên, “Tôi có biết một chút trong nước, nhưng nước ngoài thì hoàn toàn không.”

Cô nhìn theo ánh mắt của thanh niên, ban công tối mịt, chủ nhà vốn đã chết rồi, hiện giờ đang mất tích, đèn không sáng: “Dù là phỏng đoản trước đây của tôi hay xác nhận ở hiện tại, cũng chỉ là tin tức của cá nhân tôi.”

“Trước mắt cảnh sát đang dồn toàn lực đối phó với căn cứ thí nghiệm. Chuyện tiếp đó, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi tiếp tục, tôi sẽ nghĩ ra một đối sách thỏa hiệp, cũng tin rằng tình huống sẽ không thể tệ hơn lúc này.”

Đơn giản và thẳng thắn bày tỏ thái độ, lời từ miệng của một đội trưởng cảnh sát hình sự, khá có trọng lượng.

Chu Dịch nhíu mày.

Mai Nguyệt im lặng một lúc, lại tiếp tục: “Vụ tai nạn liên hoàn tuần trước đã được điều tra xong, do con người tác động, không may là vẫn chưa rõ tung tích của người làm ra kế hoạch, trước mắt là đối tượng truy nã bí mật toàn quốc, tám chín phần sẽ tìm được một thi thể.”

“Manh mối câu lạc bộ đứt đoạn, CCTV của bệnh viện lại kiếm được không ít thứ,” Mai Nguyệt không biết vô ý hay cố tình quét mắt đến chiếc vòng đen trên cổ tay thanh niên, “Nhưng hai sát thủ nọ đều đeo mũ mà khẩu trang, tra đến…”

Chu Dịch đột nhiên lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng: “Lâm Thiếu Nam.”

Đôi mày cau lại của Mai Nguyệt thả lỏng, sau đó lại cau chặt. Đây là phản ứng duy nhất của cô khi nghe được cái tên này.

“Còn nữa không?”

Chu Dịch lấy tay khỏi túi áo khoác, cúi đầu vuốt ve điện thoại.

Mai Nguyệt đưa tay xoa mặt, lúc hạ tay xuống vẻ mệt mỏi đã được xua tan đi rất nhiều, cô nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng cậu có thể tin tưởng tôi.”

Chu Dịch mở màn hình, một tấm hình hiện lên: “Tô Mạt, nghiên cứu viên thí nghiệm, không loại trừ khả năng là người tạo ra thí nghiệm, vốn là đồng nghiệp của Vương Vu Dạng, bạn bè, hoặc có thể… là quan hệ thân mật hơn.”

Mai Nguyệt chụp ảnh lại, đứng dậy đến gần đó gọi mấy cuộc điện thoại rồi trở về: “Người cậu nói tôi đã sắp xếp đồng nghiệp kiểm tra, khối lượng công việc khá lớn, đêm nay có thu hoạch hay không còn phụ thuộc vào may mắn.”

Nói đến người nọ, cảm xúc của Mai Nguyệt có biến hóa rất rõ ràng: “Lâm gia không có động thái lạ trong việc sắp xếp người thừa kế. Cái ghế tổng giám đốc Lâm Thị của cậu ta chỉ là trên danh nghĩa, mọi sản nghiệp trong tay cậu ta đều hoạt động như bình thường, trước đây tôi đã từng điều tra, vết tích cuối cùng là ở thành phố L, sau đó như biến mất khỏi thế giới này vậy.”

“Thành phố L rất có thể là hỏa mù.”

Chu Dịch đứng dậy.

Mai Nguyệt đối diện với bóng lưng của hắn: “Thông thường, khi không có manh mối trực tiếp, tôi sẽ dựa trên ba điều là kinh nghiệm, trực giác và suy đoán để phán đoán hướng đi tiếp theo, tỉ lệ chính xác trên bảy mươi phần trăm.”

Chu Dịch dừng lại.

“Trực giác của tôi bảo điều tra Tô Mạt.” Mai Nguyệt nói, “Từ Tô Mạt sẽ tìm ra chìa khóa đến nơi ẩn náu của Lâm Thiếu Nam, nhanh hơn so với điều tra cậu ta trực tiếp.”

Chu Dịch không nói gì, hắn quay người, ánh mắt sắc lạnh như dao, tựa như có thể lọc thịt róc xương.

Mai Nguyệt nhíu mày, thanh niên kém cô hơn mười tuổi này luôn khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Cô thản nhiên đón nhận ánh nhìn soi xét của hắn: “Tôi cần sự trợ giúp của cậu, chúng ta hợp tác.”

Ở một thành phố khác, trong tầng hầm.

Vương Vu Dạng nằm trên giường, tay chân đều không bị xiềng xích, nhưng anh không chạy được, thậm chí không thể bước ra khỏi căn phòng này.

Bởi vì không có ánh sáng.

Vương Vuu Dạng chỉ có thể dựa vào cảm giác để biết có ánh nến nào hay không, anh không có cách nào để lần mò hay tìm kiếm, bệnh quáng gà nghiêm trọng khiến anh muốn bước nửa bước cũng khó khăn, anh cũng lười làm việc vô nghĩa, đỡ khiến bản thân phải chịu khổ.

Trong chiếc xe đỗ ở tầng hầm bệnh viện hôm ấy, Vương Vu Dạng bị đánh thuốc mê, sau đó ý thức của anh như đang ngồi trên chiếc thuyền không người lái, chìm nổi vô định.

Vương Vu Dạng bước vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không biết mình ở đâu. Một lúc lâu sau, anh có cảm giác có người ghé vào tai anh nói chuyện, lặp đi lặp lại.

Người kia cố tình hạ thấp âm lượng và tốc độ, là một nhà thôi miên với ý đồ bóp méo ký ức của anh, nhưng vẫn không thành.

Mặc dù tâm trí mù mờ, Vương Vu Dạng cũng không thể bị kẻ khác thôi miên.

Năm phút trước, ý thức của Vương Vu Dạng hoàn toàn tỉnh táo.

Đến năm ngón tay cũng không thể thấy rõ, anh không có cách nào nắm rõ tình cảnh của mình trong thời gian ngắn.

Anh đang bị nhốt…

Vương Vu Dạng than thở trong lòng, không biết đứa nhỏ nhà anh bây giờ thế nào rồi, có khóc hay không.

Hẳn đã bị dọa sợ rồi, chờ đến khi mọi chuyện êm xuôi, phải dỗ mới được.

Ván cờ này cũng sắp đến hồi kết, mọi thứ dù muốn dù không cũng sẽ bị phơi bày.

Vương Vu Dạng thôi suy tư, cửa phòng bị đẩy vào, lại có người tới.

Kèm theo mùi cà ri.

Lần này Vương Vu Dạng đã tỉnh, anh chỉnh lại chiến lược, dự định làm như mình vẫn còn hôn mê, hơn nữa đã bị thôi miên thành công.

Khi Vương Vu Dạng lặp lại từng câu từng chữ theo lời đối phương nói, mùi cà ri dần chuyển nặng.

Vương Vu Dạng vờ như không biết nhà thôi miên đang đến gần, anh vượt qua không dưới hai mươi lần cám dỗ, sau đó, trong phòng chỉ còn lại mình anh.

Mùi cà ri vẫn phảng phất trong không gian, xen lẫn mùi sáp nến cháy.

Vương Vu Dạng trở nên mất kiên nhẫn, có thứ gì đó đang gặm nhấm dây thần kinh của anh, anh phớt lờ, bĩnh tĩnh chờ đợi câu trả lời tiếp theo.

Không lâu sau, cửa lại được mở ra, Vương Vu Dạng ngửi thấy mùi phong lan, hòa lẫn với chút vị chocolate.

Trong phút chốc, mọi cảm xúc trong lòng Vương Vu Dạng đông cứng lại, tan ra trong nháy mắt, trào dâng, thất vọng tràn trề.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN