Không đúng, người trong kia không bị thôi miên mà chỉ giả vờ nhằm vạch mặt kẻ đứng sau. Y trúng kế.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Thiếu Nam chợt thoáng qua vẻ hoảng loạn, chớp mắt sau đã thu lại. Người nọ mắc bệnh quáng gà nghiêm trọng, không nhìn thấy, không biết người đang đứng ở đây chính là y.
Ngay lúc Lâm Thiếu Nam thở ra một hơi, có tiếng nói vang lên.
“Năm chín tuổi, em lần đầu tiên gặp tôi ở Thanh Vân sơn trang. Em đi cùng cha, cha em bảo em gọi tôi là nhị gia, em không gọi, cố chấp ngậm chặt miệng, đôi mắt đỏ ửng vô cùng ấm ức.”
“Tôi cảm thấy em đáng yêu đến kỳ lạ, nói vậy gọi tôi một tiếng anh.”
Sắc mặt Lâm Thiếu Nam nháy mắt trở nên trắng bệch.
Tiếng nói kia vẫn chưa dứt, bình ổn, thản nhiên, mang theo giọng điệu của người lớn trách mắng đứa trẻ làm chuyện sai, phía sau vẻ ôn hòa là uy nghiêm cực lớn, khiến người ta nghẹt thở.
“Khi trưởng thành, em dần hiểu được trách nghiệm của mình là trở thành người thừa kế Lâm gia, biết sẽ có ngày không thể làm việc bên ngoài nữa. Lúc có người khác em luôn cung kính gọi tôi là nhị gia, nhưng lúc kín kẽ vẫn gọi anh, tôi chưa từng sửa, vẫn để mặc theo ý em.”
“Từ chín tuổi đến hai mươi chín tuổi, hai mươi năm, tôi nhìn em đi qua tuổi ấu thơ, thanh xuân, trưởng thành, đến gần ba mươi tuổi, dành cho em sự nhẫn nại và dung túng không ai có được.”
“Em là em trai tôi, là người thân thiết nhất bên cạnh tôi, những người có huyết thống trong Thẩm gia không một ai sánh bằng em, kết quả? Em đã cho tôi nhìn thấy những gì?”
Đôi tay buông thõng xuống của Lâm Thiếu Nam không kìm được run rẩy, y cắn cắn lưỡi mình, mùi máu lan ra nơi cổ họng, nỗi đau đớn chôn sâu trong lòng y u ám gào thét.
Nhưng y còn chưa kịp dừng lại, đã nghe thấy tiếng người của người nọ, không hề trào phúng hay tức giận, duy chỉ có sự thương hại: “Tôi dạy cho em cách trưởng thành, cách tung hoành chốn thương trường. Em báo đáp bằng cách đâm tôi một nhát dao.”
Tiếp đó là một tiếng thở dài: “A Nam, cậu khiến tôi thất vọng quá đỗi…”
Lâm Thiếu Nam cắn đầu lưỡi đã tê dại, u ám trong lòng làm cách nào cũng không kìm nén được, âm thầm gào thét gặm nhấm lý trí cùng tình cảm của y. Đến khi tỉnh táo lại, y đã đứng cạnh giường, tay đang đặt trên cổ người đàn ông nọ.
Vương Vu Dạng không giãy dụa, có tiếng cười tràn ra nơi đầu môi.
Lâm Thiếu Nam như bị ai vung gậy đập vào đầu, mắt tối sầm lại, mặt mày tái mét. Y buông tay, phát ra âm thanh không rõ nghĩa, mơ hồ như một tiếng nghẹn ngào.
Vương Vu Dạng ở trong tối vươn tay, chạm đến ống tay áo, bắt được tay y, mượn sức y đứng dậy.
Đôi mi dài của Lâm Thiếu Nam run rẩy.
Vương Vu Dạng muốn xuống giường, cơ thể lại mềm oặt không có chút sức lực. Anh thở gấp, lau hồ môi trên trán: “Tôi khát, cũng đói bụng, kiếm đồ ăn cho tôi.”
Lâm Thiếu Nam không động đậy.
Vương Vu Dạng nói: “Bất kể là thứ gì, kế hoạch có chặt chẽ đến đâu cũng sẽ có tỉ lệ thất bại, và tôi không bị thôi miên. Có một thực tế rằng việc không tiến triển theo hướng cậu muốn, phải học cách chấp nhận sự thật.”
Máu trong cơ thể Lâm Thiếu Nam đông cứng lại, cơ mặt vặn vẹo xô lại với nhau.
Vương Vu Dạng dường như không phát hiện: “Mở đèn lên.”
Một lúc lâu sau, Lâm Thiếu Nam mới lên tiếng: “Không có đèn.”
Vương Vu Dạng ra lệnh: “Vậy thì dìu tôi ra ngoài, đến nơi có ánh sáng.”
Mi mắt Lâm Thiếu Nam run lên, không tự chủ được nghe theo.
Một lát sau, Vương Vu Dạng thoát khỏi thế giới tối tăm, trong mắt là một căn phòng với cách bài trí kỳ lạ.
Cái ẩm ướt lan tràn khắp nơi trong không khí nồng mùi đất, không rõ là ở độ sâu bao nhiêu.
Lâm Thiếu Nam bưng đồ ăn vào, thấy vết máu đọng và lỗ kim trên tay người đàn ông nọ, khẽ khựng lại.
Vương Vu Dạng ăn cháo, nếm thử cũng biết là học theo cách làm của đầu bếp Thẩm gia, giống đến bảy phần: “Nói đi, cậu gạt tôi bao nhiêu chuyện.”
Lâm Thiếu Nam ngồi xuống phía đối diện, hai tay chống trán, lòng bàn tay áp lên mặt.
Vương Vu Dạng ăn được nửa bát cháo, nghe thấy y trả lời: “Anh ở quá cao.”
Lúc nói ra câu đầu tiên, Lâm Thiếu Nam dường như bình tĩnh lại, y lặp lại câu nói ấy một lần nữa, lát sau mới tiếp tục nói: “Lúc còn nhỏ, em phát hiện người ở cạnh anh đều mang thái độ kính nể, gồm cả cha em, họ sợ anh. Dần dần, em cũng học được tư tưởng ấy.”
“Chuyện năm chín tuổi em nhớ rất rõ, trên đường đến sơn trang cha đã dặn dò rất nhiều lần, nói em không được phạm sai lầm, lúc gặp anh em đều quên mất, trong đầu chỉ còn sót lại một ý nghĩ duy nhất. Em muốn ở cạnh anh.”
Lâm Thiếu Nam nở nụ cười: “Em đã có được thứ em muốn.”
“Anh cho phép em gọi anh là anh, ôm em ngồi trên chân kể truyện cổ tích, để em ở lại sơn trang, cho em ăn chocolate anh thích, nói cho em biết có bao nhiêu loài hoa lan…”
Y hồi tưởng, nụ cười có đôi chút trẻ con: “Đãi ngộ không ai có em đều có được, ban đầu em đắc ý mình giữ được đặc quyền. Trong sự ước ao ghen tị của mọi người xung quanh, em mong mình mau lớn lên.”
“Mãi đến khi em nằm mơ thấy anh, trong mơ chúng ta…” . đam mỹ hài
Lâm Thiếu Nam khẽ khép mi mắt: “Kể từ đó, mọi thứ đã thay đổi.”
Vương Vu Dạng đặt muỗng xuống.
“Không bao lâu sau giấc mơ ấy, em biết đến Kim Tôn, nơi gọi là hậu cung của anh. Khi em tận mắt nhìn thấy anh ôm một đứa trẻ trên đùi mình, khoảnh khắc đó, em muốn giết hắn.”
Lâm Thiếu Nam vuốt ve tay vịn ghế: “Nhị gia, thứ mà anh cho em là vị trí người em trai độc nhất vô nhị, nhưng thứ em muốn là vị trí bên cạnh anh.”
Vương Vu Dạng không biết nên khóc hay nên cười.
“Em cứ nghĩ nếu mình nỗ lực trèo lên là có thể đuổi kịp, đứng cùng một chỗ với anh.”
Sắc mặt Lâm Thiếu Nam ảm đạm: “Sau đó em phát hiện, dù có cố gắng đến đâu, anh cũng xa đến mức em không thể nào với tới.”
“Có lúc em nghĩ, nếu như anh không phải Thẩm Bạch Ngọc, không phải Thẩm nhị gia tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố S mà chỉ là một người bình thường. Vậy em sẽ liều mạng dâng mọi thứ em có được cho anh, sẽ có thể lọt vào mắt anh, chứ chẳng phải là một thứ ven đường nhỏ nhoi.”
Vương Vu Dạng tiếp tục ăn cháo, nguội rồi, ăn xong dạ dày anh không được thoải mái.
Lâm Thiếu Nam khẽ thở dài: “Nhưng anh không phải người bình thường, anh là gia chủ Thẩm gia. Anh không cho phép người bên cạnh có tình cảm với mình, anh không thể nắm trong tay, càng ngại xử lý phiền phức. Nếu bị phát hiện dù chỉ chút manh mối, anh sẽ vứt bỏ, nên em chỉ có thể giấu đi thật kín kẽ.”
“Em cho rằng đời này không còn bất kỳ hy vọng nào khác, ông trời lại cho em tình cờ gặp được Tô Mạt.”
Vương Vu Dạng nghe đến đây, cười thành tiếng: “Vì vậy cậu sai người cắt cổ tôi?”
Lâm Thiếu Nam ngẩn ra: “Không phải.”
“Sao em có thể làm chuyện đó.” Y hạ thấp người, cúi sát đầu xuống, hèn mọn áp trán vào mu bàn tay người đàn ông nọ: “Nhị gia, em sẽ không làm vậy.”
Vương Vu Dạng rút tay ra.
Lâm Thiếu Nam cứng người, không biết là muốn khóc hay muốn cười, biểu cảm hỗn loạn chồng chéo trên mặt, trông hết sức đáng thương: “Em muốn để anh quên hết ký ức, có một cuộc đời hoàn toàn mới, như vậy em sẽ ở rất gần anh, em muốn anh ỷ lại vào em, nhưng thôi miên không làm được.”
Y nói: “Vì người thừa kế gia tộc đều trải qua huấn luyện, anh cũng như em, không thể bị thôi miên.”
Cho nên khi thay đổi cơ thể, rất có thể sẽ thôi miên thành công, nhưng không hiểu rằng vẫn không thể.
Vương Vu Dạng ăn nốt cháo, uống vài ngụm nước.
Lâm Thiếu Nam nhìn anh: “Thỏa thuận giữa em và Tô Mạt chỉ là tráo đổi trí nhớ của anh.”
Dứt lời, giọng điệu bỗng trở nên ngoan độc: “Không nghĩ bị hắn ta chơi một vố.”
“Ngay từ đầu hắn đã để ý đến anh, chẳng qua lợi dụng tâm tư của em dành cho anh.”
Vương Vu Dạng không nghĩ ra, anh không quen Tô Mạt, cũng không quen nguyên chủ, không hề có điểm chung, thù hận từ đâu tới?
Lâm Thiếu Nam thở gấp, lấy lọ thuốc từ trong túi ra, đổ vài viên thuốc vào miệng, sắc mặt dữ tợn mới có chút chuyển biến.
“Là em sơ sót, nếu như em cẩn thận hơn, dành nhiều thời gian điều tra Tô Mạt và căn cứ thí nghiệm hơn. Chuyện về sau này cũng sẽ không phát sinh.”
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn lọ thuốc trong tay y.
“Đêm đó em sắp xếp người mang anh đi.”
Lâm Thiếu Nam cất lọ thuốc vào túi, siết chặt tay, đôi mắt đỏ oạch, giọng nói chật vật run rẩy: “Rốt cuộc, còn chưa làm gì, anh đã bị giết.”
Như nhớ ra sự việc đáng sợ nào đó, cơ thể y run lên bần bật, thống khổ nhắm chặt mắt lại.
“Nếu không phải Giang Dương nhắc đến anh trước mặt em mấy lần, sau đó lại tận mắt nhìn thấy anh ở nhà Tôn Thành Chu, bởi vì sự quen thuộc ấy mà nảy sinh nghi ngờ, lúc ở nhà vệ sinh em đã xác minh.”
Vương Vu Dạng ngửa ra sau tựa người vào lưng ghế, nhìn đứa trẻ trưởng thành dưới mi mắt mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh có phần bàng hoàng.
Lâm Thiếu Nam bỏ lọ thuốc ra, hít sâu một hơi: “Một đêm nọ Tô Mạt đến tìm em, nói anh là sản phẩm thử nghiệm thành công đầu tiên của con người, nói với em mọi chuyện đã không thể thay đổi. Nhưng hắn làm trái lại cam kết lúc trước, để trí nhớ của anh lại.”
Vương Vu Dạng khẽ cau mày, rất khó nhìn ra.
“Vật thí nghiệm thành công cũng không phải người thường nữa, em không biết cơ thể của anh có thể xảy ra chuyện gì hay không, không thể không chấp nhận thực tế hỗn loạn này, bị động thương lượng với Tô Mạt, bí mật giám sát hành tung của hắn.”
Lâm Thiếu Nam nói: “Vài ngày trôi qua, em biết được hắn đến tiệm trà bánh vì muốn tiếp cận anh. Hắn và Vương Vu Dạng có quan hệ gì em không rõ ràng, em nghĩ dù là trí nhớ của anh, cơ thể, hay là chuyện sau này, dần dần sẽ có cách, miễn là anh còn tồn tại trên cõi đời này.
“Nhưng anh thích Chu Dịch kia.”
Lâm Thiếu Nam bình thản nói, nơi đáy mắt lại chất đầy vặn vẹo cùng đố kỵ: “Anh đối xử với cậu ta không giống với cách đùa giỡn sủng vật trước đây. Anh để cậu ta chạm vào anh, còn qua lại với cậu ta, hai người trở thành người yêu, anh khiến em nghĩ rằng anh không có gì là không thể cho cậu ta.”
Vương Vu Dạng không có gì để nói.
Có một số việc người trong cuộc cũng không thể lường trước. Anh chưa từng nghĩ tới trong tương lai có ngày anh sẽ nảy sinh tình cảm, và trở nên mất kiểm soát.
Lâm Thiếu Nam bắt được biến hóa trong cảm xúc của anh, đáy mắt tràn ra vẻ tàn ác hung hiểm. Y rũ mi nhìn ngón tay mình, xuất thần một lúc lâu, bất dắc dĩ thở dài: “Sự việc một lần nữa nằm ngoài tầm kiểm soát, không thể phát triển theo hướng em muốn. Anh đã động lòng, em nhất định phải mạo hiểm đẩy nhanh kế hoạch, không thể chờ đợi thêm nữa.”
“Đã đến nước này, em đã không thể quay đầu, anh cũng vậy. Chúng ta phải tiến về phía trước thôi, nhị gia.”
Vương Vu Dạng buông tay, chiếc muỗng rơi xuống, đập vào miệng chén kêu một tiếng chói tai.
Anh bật cười, lắc đầu: “Cậu nói, cậu thật sự…”
Ngay giây sau, anh cầm chén lên.
“Choang —— ”
Chiếc chén nọ đập vào trán Lâm Thiếu Nam, rơi xuống đất vỡ tan tành, vụn sành rơi lả tả dưới chân.
Máu ồ ạt chảy ra từ trán, nhỏ xuống dọc theo mi mắt Lâm Thiếu Nam. Y mở to mắt, xuyên qua lớp chất lỏng tanh tưởi trên mặt mình, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế cách si mê.