Chờ Ngày Anh Đến Được Không?
Chương 20
20″ sau đứng ngắm mình trong gương, nhìn bộ váy vừa vặn tôi cứ tủm tỉm cười không ngớt. Đúng là người đẹp vì lụa. Bình thường cứ quần Jean, áo sơmi đóng thùng có khác gì mấy bà già đâu.
Mở cửa ra Thiện nhìn thấy tôi, gật đầu hài lòng. Chúng tôi xuống dưới, làm thủ tục trả phòng mà hai chị lễ tân cứ nhìn tôi cười khúc khích. Tôi đoán những hành động lớn mật tối qua của tôi, bị các chị chứng kiến hết rồi. Giờ nhìn xung quanh xem có cái lỗ nẻ nào không, còn biết đường chui xuống.
Thiện chở tôi đi ăn sáng, rồi lại qua nhà hàng, mặc dù lúc sáng sớm đã bảo cho tôi nghỉ. Tôi không biết anh định làm gì, chỉ lặng lẽ theo sau. Ngang qua bàn lễ tân, anh thì thầm vào tai tôi:
– Hôm nọ em nghe hai người nào nói chuyện?
– Thôi anh ơi. Em cũng quên rồi, anh đừng truy cứu nữa.
Thiện không đồng ý, gắt nhẹ:
– Không được…
– Em trốn trong wc, chỉ nghe thấy tiếng nói chứ có nhìn rõ mặt đâu.
– Hoài…
Lần này thấy anh kiên quyết như thế, tôi đành phải chỉ hai chị lễ tân hôm nọ. Không phải tôi chấp nhặt, so đo chuyện cũ đâu nhưng có những chuyện cần phải giải quyết rõ ràng mới yên tâm được:
– Em vào phòng anh nghỉ ngơi trước đi. Không thì xuống bếp làm cho đỡ buồn cũng được.
Quay sang hai chị lễ tân tên Nguyệt và Vân, giọng anh lạnh hẳn đi:
– Hai đứa ra đây anh nhờ tí.
Hai chị kia vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cứ đứng như trời trồng, không phản ứng gì.
– Có nghe thấy anh nói không?
Bấy giờ cả hai mới cùng lên tiếng:
– Dạ vâng ạ.
Thiện đi trước, hai người kia theo sau. Tôi không vào phòng Thiện nghỉ ngơi, cũng không xuống bếp làm cho đỡ buồn. Mà quyết chạy định đi nghe lén:
– Nhi trả hai đứa bao nhiêu tiền để theo dõi anh và Hoài?
– …
Cả hai nhìn nhau, lắc đầu liên tục:
– Đâu có đâu. Chị Nhi làm sao thuê bọn em theo dõi anh được.
– Tôi nói cho hai người nghe rõ đây, tôi và Hoài có thế nào cũng là chuyện riêng của chúng tôi. Bố mẹ tôi còn không quản được, thì hai cô lấy tư cách gì mà bàn tán, soi mói.
– Bọn em xin lỗi. Chẳng qua chúng em không còn cách nào khác thôi ạ. Chị Nhi bảo nếu không làm theo lời chị ấy, hai đứa em sẽ bị đuổi việc.
– Và các cô mang chúng tôi ra làm vật trao đổi.
– Không ạ…Lần sau chúng em không dám nữa.
– Nói tôi nghe hai cô đã báo với Nhi những gì?
Nguyệt kéo áo Vân, ra hiệu nói trước. Vân mới cúi đầu lắp bắp:
– Thực ra chị Nhi sai bọn em để mắt đến anh từ lâu rồi. Từ trước ngày Hoài chưa đến đây làm việc cơ, những ai thích anh, làm phiền anh đều phải báo cáo với chị ấy hết.
– Tôi muốn nghe thẳng vấn đề giữa tôi và Hoài. Còn những chuyện khác, tôi không muốn biết. Cô nói thẳng đi cho nhanh.
– Bắt đầu từ lúc anh hay chở Hoài về, còn cả lúc anh dạy Hoài nấu ăn. Rồi đến chuyện anh xin nghỉ, vào bệnh viện để chăm sóc cô ấy…
Thiện nghe xong bật cười:
– Các cô giỏi lắm, lẽ ra phải làm thám tử mới đúng. Chứ ở đây làm lễ tân là hao mòn tài năng đất nước lắm đấy.
Vân tiến lên, đứng trước mặt Thiện:
– Anh ơi, chúng em sai rồi. Anh tha cho bọn em lần này đi ạ. Chứ giờ anh mà nói ra, bọn em bị đuổi việc mất.
– Tha cho các cô?
– Vâng ạ. Anh tha cho bọn em, em sẽ nói cho anh biết chuyện này quan trọng hơn.
– Cô đang ra giá với tôi?
– Em không dám đâu.
– Thế nói đi, rồi tôi xem xét. Chuyện quan trọng của cô, rốt cuộc có ảnh hưởng gì đến không?
– Không ảnh hưởng đến anh, nhưng ảnh hưởng đến Hoài đó ạ.
– …
– Cái lần Hoài bị đánh, ở gần nhà hàng mình là chị Nhi thuê người làm đó ạ. Em nghe thấy, chị ấy gọi điện nói chuyện với người ta mà.
– Có thật không?
– Thật ạ. Em không dám nói dối anh đâu.
– Được rồi. Các cô vào làm việc đi, coi như tôi chưa nói gì. Nhưng có lần sau, thì đừng trách tôi không nể mặt phụ nữ.
– Vâng ạ. Em cảm ơn anh.
Nguyệt và Vân nghe Thiện nói thế thì thở phào nhẹ nhõm nhanh nhanh chóng chóng vừa đi, vừa chạy như bay ra ngoài, sợ anh đổi ý thì mất việc nhanh lắm.
Một lúc sau điện thoại tôi khẽ rung lên. Có tin nhắn mới, là Thiện gửi đến:
– Nghe xong hết rồi, thì ra nhà xe đi. Anh đang đợi ngoài này.
Thì ra anh biết tôi đứng nghe lén mọi chuyện, nhưng không lên tiếng vạch trần. Tôi lếch thếch ra nhà xe thật, chẳng cả thèm vào qua bếp chào mấy anh chị một câu.
Chiếc xe ô tô đen sì, bóng loáng đứng ngang ngược giữa đường ra cửa nhà hàng. Tôi chạy đến tự nhiên mở cửa, ngồi vào:
– Anh định dẫn em đi đâu giờ này? Đến đây rồi còn về làm gì?
– Em cứ ngồi yên đi.
– Ơ kìa. Anh ít nhất phải cho em, cái lí do nho nhỏ để em theo anh chứ.
– Đi đòi nợ.
Tôi bó tay trước câu trả lời của Thiện, không hiểu anh đang tính toán chuyện gì?
Tự nhiên bảo tôi đi đòi nợ cùng? Rốt cuộc ai nợ anh? Mà anh phải dẫn cả tôi theo cho đủ quân số thế này?
Thôi kệ.
Nghiêm túc quen rồi, hôm nay coi như đi xả strees một bữa vậy.
Xe dừng lại ở quán cafe “Phương Đông”. Nơi tôi và Toàn vừa nói chuyện tối qua. Bụng tôi nổi lên đầy một rổ nghi vấn:
– Anh rốt cuộc muốn làm gì?
– Em cứ vào đi, tí nữa sẽ rõ.
– Anh không nói, em không vào đâu. Đừng tưởng em hiền mà dễ bị bắt nạt nhé.
– Có ai bảo em hiền đâu. Cứ vào đi, nhanh lên tí nữa Nhi đến anh giải quyết hết mọi chuyện cho xong.
Tôi trố mắt ngạc nhiên:
– Nhi á? Anh gọi chị ta đến đây làm gì?
– Em cứ bình tĩnh. Nghe kĩ anh nói đây, sau hôm nay dù có xảy ra chuyện gì cũng phải tin tưởng anh nhớ chưa.
– Tự nhiên anh làm em lo lắng quá.
Thiện cười cười xoa đầu tôi, kéo tay vào:
– Có gì phải lo. Mọi chuyện đâu sẽ vào đấy, anh còn ở đây cơ mà.
Nói thì nói thế thôi, chứ trong lòng tôi vẫn khó chịu lắm.Sau bao nhiêu chuyện Nhi gây ra cho tôi, giờ bảo tôi ngồi nói chuyện tử tế, đàng hoàng với chị ta. Thì làm sao tôi dễ chịu được?
Vậy là tôi để Thiện ngồi chờ một mình bên ngoài. Còn mình tranh thủ vào wc quệt lại tí son cho đỡ nhợt nhạt. Bặm môi mấy cái hài lòng nhìn mình trong gương, khẽ cười tự nhủ dù có thế nào tôi cũng không thể để mình mất giá trước mặt Nhi thêm lần nữa.
Nhi đến chỗ Thiện hẹn mà hớn hở vô cùng. Thấy Thiện ngồi chờ mình lại càng sung sướng hơn:
– Sao nay lại gọi em ra đây giờ này.
– À. Em cứ ngồi xuống đi. Anh chỉ muốn hỏi em vài chuyện thôi mà.
Nhi gật đầu với tay gọi phục vụ:
– Cho chị 1 ly nước cam ít đường nhé.
Thiện cười khẩy, gõ gõ tay lên bàn:
– Dạo này em có vẻ thừa nhiều thời gian nhỉ?
– Cũng bình thường thôi ạ. Em đang chuẩn bị tiếp quản công việc giúp bố. Chứ bố em giờ cũng yếu rồi, sức khỏe không còn tốt như trước nữa đâu.
– Thế mà còn có thời gian theo dõi anh thích ai cơ mà?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!