Chờ Ngày Anh Đến Được Không?
Chương 21
– Không hiểu cũng phải thôi, thuê người đánh Hoài. Về tận Nam Định tìm chồng cũ của cô ấy lên đây gây rối. Bắt hai lễ tân báo cáo hành động hàng ngày của tôi. Thần kinh cô, có bình thường không vậy?
– Thiện…Ai nói với anh những chuyện này? Anh đừng hiểu lầm, em không bao giờ làm thế đâu.
– Thôi cô đừng diễn kịch nữa, đáng lẽ cô nên học sân khấu điện ảnh. Chứ học quản trị kinh doanh xem chừng hơi lạc đường.
– Quan hệ tình cảm 10 năm nay của anh em mình, chẳng lẽ không đáng để anh tin em sao?
– Tin cô? Để cô biến tôi thằng ngốc tiếp à?
Nhi tức quá cười ha hả, đến nỗi hai dòng nước mắt theo khuôn mặt đang bắt đầu chảy xuống:
– Anh thay đổi thật rồi. Trước đây anh không bao giờ giống như thế này. Anh vì một con đàn bà bỏ chồng, mà ngồi đây chất vấn em?
“BỤP”
Thiện nhăn mặt đập mạnh tay xuống bàn:
– Cô im đi. Không phải tôi thay đổi mà bản chất của cô càng ngày càng lộ rõ. Còn nữa Hoài có bỏ chồng hay không, thì cũng là người con gái tôi yêu. Cô cho tôi biết cô có quyền gì mà lên tiếng, can thiệp vào việc tôi yêu ai, thích ai?
– Anh ăn phải bùa mê, thuốc lú của nó rồi.
– Gần 10 năm qua, chắc cô cũng hiểu rõ tính tôi. Tôi không yêu cô, càng không bao giờ có chuyện tôi sẽ lấy cô. Cô bớt ảo tưởng hại người, hại mình đi cho tôi đỡ khinh.
– …(Nhi căm hận, không nói được gì. Bàn tay nắm chặt gấu váy.)
– Bao nhiêu chuyện cô gây ra cho Hoài, tôi đã ghi nhớ từng chuyện một. Không xót chuyện nào, đến bây giờ tôi vẫn không truy cứu trách nhiệm. Không phải vì tôi sợ cô, mà do tôi nể mặt bố cô thôi..
– Anh…
Sau khi nghe toàn bộ những lời nói sắc bén như dao của Thiện. Tôi lững thững bước đến gần hai người họ. Mở rộng tầm mắt chứng kiến một phương diện khác của con người anh. Kiên quyết, bản lĩnh không cho Nhi cơ hội phản kháng.
Nhi thấy tôi thì như phát điên, lao đến túm chặt tóc tôi. May mà tôi nhanh trí, né sang bên. Chị ta túm hụt, cả người loạng quạng:
– Con chó này. Tất cả là tại mày. Vì mày mà giờ tao mất anh ấy. Sao mày không chết luôn đi, chen vào giữa tao và Thiện làm gì?
Thiện đẩy ghế, kéo tay tôi ra sau lưng anh:
– Cô điên đủ chưa? Muốn điên nữa thì cút vào trại. Chứ động đến 1 cọng tóc của Hoài thôi, thì cứ liệu chừng với tôi.
Nhi nước mắt giàn giụa gào thật to:
– Tôi xinh đẹp, nhà có điều kiện lại yêu anh, đến bên anh trước nó. Nhưng sao tôi vẫn thua nó?
– Cô không thua Hoài, cô chỉ thua chính bản thân cô thôi. Dừng lại đi, đừng để đến lúc bản thân muốn hối hận cũng không kịp nữa.
– Anh có biết nếu lấy nó, tương lai của anh sẽ đi vào ngõ cụt không?
Thiện nhếch mép:
– Ngõ cụt hay không, không phải do cô nói là được.
Tôi thấy Nhi mất dần kiểm soát, không đứng sau lưng Thiện nữa mà tiến lên đang ngang hàng với chị ta:
– Chị về đi. Tôi không muốn tranh cãi với chị nữa. Ngày mai tôi sẽ tự giác xin nghỉ việc, chứ không cần chị phải xuống tay cho mất công.
– Mày đừng tưởng mày có thế vượt mặt được tao. Mày chỉ đứng thay chỗ cho một kẻ đã chết mà thôi.
Thiện nổi khùng quát lên ầm ĩ:
– Nhi…Cô câm mồm cho tôi…
– Tôi nói đúng nên nhột phải không? Khen hay cho một kẻ si tình.
– Một là tự Cút. Hai là để tôi đạp cô ra khỏi đây.
Chưa bao giờ tôi thấy Thiện cư xử tiêu cực như này. Những câu nói không đầu, không cuối của Nhi thực ra tôi đâu có hiểu. Thế mà anh lại phản ứng giữ dội quá. Tôi nắm chặy tay Thiện, tiếp lời:
– Chuyện chị đưa ck cũ của tôi lên đây, là chuyện hèn hạ nhất chị có thể nghĩ ra. Nhưng tiếc thật, tôi phải cảm ơn chị. Nhờ chuyện này, cuối cùng tôi và anh Thiện mới nhận ra tình cảm dành cho nhau nhiều đến mức nào.
” ÀO…”
Cốc nước cam trên bàn hắt thẳng vào mặt tôi, nhanh đến nỗi tôi không kịp phản ứng. Nhi phẩy phẩy tay:
– Thằng ck cũ của mày là thằng vô dụng. Có 1 con đàn bà mà giải quyết mãi không xong. Thuê người bỏ thuốc cho rồi, còn không hốc được thì trách ai?
– Ý chị là chị sai Toàn lừa tôi lên giường với anh ta.
– Phải đấy thì sao nào? Chỉ tiếc nó ngu quá.
Thiện điên tiết lao lên ngăn cản Nhi, nhưng tôi lại 1 lần nữa kéo tay anh lại.
“BỐP…”
Một cái tát hết lực tôi giành tặng lên má Nhi đỏ ửng, in rõ 5 ngón tay của tôi. Chị ta sững người, không ngờ tôi giám hành động ngông cuồng thế này:
– Mày dám đánh tao? Tao cho mày chết.
Nhi xông đến cào cấu khắp người tôi, thì tôi cũng chẳng vừa. Đẩy mạnh 1 cái, khiến chị ta ngã lăn ra sàn:
– Lần trước tôi để chị tạt nước vào người tôi mà không làm gì, là do tôi còn có một tí tôn trọng chị. Nhưng tôi cũng cảnh cáo chị rồi, không có lần sau đâu. Hôm nay tôi trả chị 1 cái tát, xem ra tôi vẫn còn lỗ vốn.
– Mày định làm gì?
– Tôi chẳng làm gì cả, chỉ muốn cho chị biết, thứ gì đã là của tôi rồi thì tôi mãi mãi không nhường cho người khác đâu. Nhất là trong chuyện tình cảm.
– Rồi mày sẽ phải hối hận…
Nhi lồm cồm bò dậy, cầm túi xách khập khiễng bước đi…
Tôi theo Thiện ra về mà cứ băn khoăn mãi:
– Mai em sẽ xin nghỉ việc.
– Ừ.
– Anh nói với chị quản lí hộ em mấy câu. Em không muốn gặp mặt Nhi nữa. Sau chuyện hôm nay, không thể đến nhà hàng làm việc nữa rồi.
– Em quyết định kĩ chưa?
– …(Tôi không trả lời, lặng lẽ lên xe.)
– Anh cũng nghỉ việc, không làm ở đó nữa.
– Không được đâu anh ơi. Anh là bếp phó đâu phải nhân viên bình thường, mà muốn nghỉ là nghỉ?
– Anh mặc kệ chức bếp phó, bếp trưởng gì đó. Anh không quan tâm, hiện giờ anh chỉ muốn ở cùng em…
– Rồi bố mẹ anh sẽ không đồng ý đâu.
– Hâm. Từ ngày anh theo nghề bếp, bố mẹ anh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của anh cả.
– Nhưng anh nghỉ, đi chỗ khác làm liệu có được không?
– Em lại coi thường anh quá. Có gì mà anh không làm được đâu. Thôi lên xe đi, hôm nay đang rảnh anh chở em về chơi với mẹ anh.
Tôi ngạc nhiên, trợn ngược mắt lên hỏi lại:
– Anh chở em về chơi với ai cơ?
– Mẹ anh…
– Ôi đừng. Em chưa chuẩn bị tâm lí đâu, ngại lắm. Sợ bác lại thất vọng.
– Em cao ráo, khuôn mặt tuy không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng gọi là tạm chấp nhận được. Có phải Thị Nở đâu, mà đi đâu cũng xấu hổ thế…
Nói rồi anh phóng xe đi, mặc kệ tôi cứ ngồi lẩm bẩm, luyên thuyên một mình…
Gần nửa tiếng sau, tôi đứng trước một ngôi biệt thự. Sơn màu vàng nhạt hài hòa, xung quanh trồng cực nhiều hoa hồng và hoa dây leo. Tôi bị hấp dẫn bởi sự sang trong, lịch lãm nhưng không kém phần thơ mộng, dễ chịu của nơi đây.
Tôi biết nhà Thiện rất giàu, nhưng không ngờ khi tận mắt trông thấy, nó lại vượt xa tầm tưởng tượng của tôi.
Thiện giục mấy lần, mà tôi không dám mở cửa xe bước xuống. Trống ngực tôi cứ đập liên hồi, giờ vào cư xử với mẹ Thiện thế nào, cho hợp lí đây?
– Em không vào, còn ngồi đần ra đấy làm gì? Mẹ anh hiền lắm, không phải lo đâu.
– …
– Ơ kìa. Anh đang nói chuyện với em đấy.
– …
– Còn không vào, anh gọi mẹ anh ra đón em nhé…
Tôi cuống cuồng ngó đầu ra
– Ấy đừng. Em xuống đây rồi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!