Chờ! Ta Sẽ Chờ Em - Chương 10: Hình Như Tôi Yêu Em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Chờ! Ta Sẽ Chờ Em


Chương 10: Hình Như Tôi Yêu Em


_VŨ THIÊN BĂNG tao cho mày 3s để thức tỉnh 2p để làm vscn nếu m không muốn làm “gấu đen” đấy. Từ Hy đứng bên giường hét to.

_Á, em dậy rồi, dậy rồi mà đừng khủng bố lỗ tai em nữa. Băng ngồi dậy, mặt nhăn nhó.

_Mày còn 1p30s. Hy lạnh lùng nói, Băng trợn tròn mắt nhìn Hy rồi với tốc độ ánh sáng 2p15s sau Băng đã đứng trước mặt Hy với một áo phông cá tính và một chiếc quần jean kết hợp với một đôi giày thể thao một cái nón hiphop. Rất là cá tính.

_Trễ mất 45s. Hy dựa người vào tường nói, và trông từ đầu đến chân, chỗ nào cũng giống Băng (cách ăn mặc).

_Em là người chứ có phải yêu quái biến hình đâu mà chỉ 1p30s là làm xong mọi thứ? Người bình thường cũng mất hết 3p để thay đồ đấy chị ạ. Băng biện minh

_Mày chỉ mất 2p15s vậy mày là gì hả gấu? Hy đá đểu

_Ờ….thì em là gấu đấy….gấu đấy Hy.

Băng nhìn Hy cười tươi, đã thế còn chớp chớp hai con mắt trông càng đáng yêu hơn. Hy đành bó tay với con em bất trị của mình, quay lưng lại lắc đầu Hy bỏ đi trước.

_Chờ em với Hy à. Băng khóa cửa xong chạy theo sau.

Sảnh khách sạn.

_Hy, hôm qua em mới gọi điện cho chồng Hy đấy.

_Ai?

_Nè mới không gặp nó có 4 tháng mà quên nó là sao? Thằng con trai quý tử của em đấy. Băng nhìn Hy chờ Hy giao chìa khóa cho cô tiếp tân.

_À, ủa vậy nó có nói gì tao không?

_Có đấy, em nói là Hy có chồng rồi, nó bảo vậy chờ Hy về nó xử sau, nó nói Hy dạo này hở ra là đi với trai. Băng nhìn Hy với một nét mặt không thể nào tỉnh hơn.

_Nó dám nói vợ nó như vậy sao? Gan nhỉ. Hy nhăn mặt.

_Kaka, chuyện của Hy em không biết đâu, cho chừa cái tội 2 chồng, mốt về hai đứa đánh nhau, tha hồ xem phim 3d miễn phí.

_Uầy, tuyệt đối không được để ông Đăng biết chuyện này, tao phải về li dị với thằng trời đánh kia ngay mới được. Tự nhiên quên mất mình có thằng chồng hờ ha. Từ Hy nhìn Băng đang đứng cười sặc sụa, thấy Hy nhìn, Băng không cười nữa mà đánh lảng qua chuyện khác.

_Đi……..đi shopping thôi.

Khi Băng quay lưng bước đi là lúc Hy bật cười và lắc đầu bó tay với Băng. Giá như nhắc tiền nhắc bạc một cái là có thì đỡ biết bao nhiêu. Vâng, đây là suy nghĩ của hai chị nhà ta, vì bây giờ Trương Vĩnh Đăng, người mà vừa mới được nêu tên đang đứng trước mặt hai người bọn họ cùng với cậu bạn Dương Minh Kỳ của mình.

_Hai người đi đâu đấy? Đăng nhìn hai sinh vật giống nhau như đúc chỉ khác khuôn mặt và chiều cao có hơi chênh nhau một chút kia nói.

_Tụi em định đi mua chút đồ ấy mà. Hy trả lời. Băng không nói gì, mặt cũng không cười như lúc ban nãy nữa, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng, môi chỉ khẽ hé mở khi Đăng nhìn. Còn Kỳ cũng vậy, không nói gì, chỉ đứng im lâu lâu lại nhìn Băng.

_Giờ tụi anh cũng đang rảnh, hay để anh và Kỳ đưa hai người đi?

_Vậy thì còn gì bằng, đỡ tốn tiền bắt taxi. Hy nháy mắt. Vậy là 4 con người cộng thêm hai cái xe lại lao như bay đến khu trung tâm thương mại. Chắc hẳn mọi người cũng đã đoán được là ai đi với ai rồi đúng không ạ? Vâng, vẫn là cặp Đăng_Hy đi chiếc Martin One-77 của Đăng và Kỳ_Băng với chiếc Dodge Viper ARC của Kỳ.

Phía Đăng_Hy.

_Sao không đi chung xe với hai người kia mà lại chia ra đi vậy? Hy thắc mắc.

_Em không muốn chúng ta có khoảng thời gian riêng tư gần nhau à? Tách ra đánh lẻ dễ hơn là đi chung nhiều. Lát mua đồ xong họ muốn về thì về mình đi đâu thì tùy mình. Đăng nói kèm theo bộ mặt gian gian.

_Thì ra là vậy, nhưng để gấu đi với anh Kỳ em không yên tâm. Hình như nó không thích anh Kỳ cho lắm.

_Em yên tâm đi, anh chắc là họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau đấy, vả lại không phải gấu con không thích Kỳ, chẳng qua gấu đang tránh né điều gì đó có liên quan đến thằng Kỳ thôi. Đăng xoa cằm nói.

_Tránh né? Sao anh biết? Hy nhìn Đăng với con mắt ngạc nhiên.

_Ờ thì anh cảm nhận được là như vậy. Không hiểu sao anh thấy hai người này lạ lắm, tuy là hai người ít nói chuyện với nhau lúc ở chỗ đông người, nhưng hình như có một bí mật gì đó giữa hai người này, lúc gặp, anh thấy hai người chỉ toàn nhìn nhau thôi, vậy mà em biết không hôm qua gấu với thằng Kỳ đánh lẻ đi ăn với nhau đấy.

_Sao? Không thể nào, hôm qua gấu đi chơi với một bé gái mà. Hy ngạc nhiên

_Hôm qua lúc hai đứa mình đạp xe qua tiệm ăn gần bờ biển, anh thấy thằng Kỳ đi với gấu con cùng một bé gái chừng 4-5 tuổi. 3 người còn ăn uống cười nói rất vui vẻ nữa. Vì chạy nhanh qua nên anh cũng không kịp nói cho em nghe.

_Vậy sao? Thảo nào hôm qua em rủ nó đi chơi mà nó lại nhất quyết không đi.

_Vậy giờ em yên tâm rồi ha. Đăng nhìn Hy nở một nụ cười tỏa nắng.

Phía bên Kỳ_Băng.

Vẫn là trò chơi xem ai im lặng lâu hơn của hai con người ngồi trong chiếc Dodge Viper ARC này tạo ra, không gian chỉ còn tiếng gió và sóng biển hòa cùng nhau. Kỳ vẫn giữ khí chất cao ngạo, còn Băng thì lạnh lùng, nhưng nhìn sơ hai con người này đều có phần chung là độ bất cần đời đều ngang ngửa nhau.

Kỳ vẫn chuyên tâm lái xe, Băng thì mở cửa xổ xe quay mặt ra hướng gió biển đang gọi chào kia và hình như nghĩ ngợi về một vấn đề gì đó rất chú tâm. Chợt có người cũng chịu thua nên đã phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.

_Em còn thiếu đồ gì à? Kỳ bỗng hỏi làm Băng giật mình, nhưng cũng trả lời.

_Ưm, chỉ là muốn mua chút quà cho mấy người bạn. Sau câu trả lời của Băng, mọi thứ lại trở về với vị trí ban đầu, một sự im lặng đáng sợ.

Cuối cùng thì cũng tới Trung tâm mua sắm.

Bốn con người gặp lại nhau sau thời gian “Dài đối với những người thích im lặng” và “Ngắn đối với những người có cặp”.

Vừa thấy Hy, Băng đã chạy tới và tíu tít hót, bỏ mặc 2 anh chàng “Tài xế” phía sau.

_Hy à tự nhiên em muốn làm bánh quá. Băng ôm tay Hy nhìn quanh nói.

_Bệnh nghề nghiệp lại lên rồi à cô nương? Nhưng bây giờ mình đang ở khách sạn, làm gì có chỗ nào mà cho mình nấu ăn?

_Ừ ha. Chán quá. Vậy thôi mình đi mua quà nhanh rồi còn về đi tắm biển. Băng buồn rầu nói.

_Nè hai người đang nói chuyện gì vậy? Đăng đi phía sau chợt xông lên tách Băng với Hy ra và kéo Hy về bên mình.

_Gấu nó bệnh cũ tái phát, muốn làm bánh. Nhưng em nói với nó giờ đang ở khách sạn chứ đâu phải ở nhà đâu mà có thể làm bánh. Hy giải thích.

_Em biết làm bánh sao? Đăng ngạc nhiên.

_Em nghĩ nếu có cơ hội, anh cũng nên thử món bánh socola của gấu, chắc không thất vọng đâu. Hy cười nói.

_Thật sao? Vậy còn chờ gì nữa đi mua nguyên liệu thôi, anh cũng muốn nếm thử đấy. Đăng phấn khích.

_Nhưng…………

_Em yên tâm, mọi thứ cứ để anh lo, chỉ cần em chú tâm vào món bánh của em, đừng làm anh hi vọng nhiều rồi lại thất vọng nhiều là được. Đăng nói ngay khi Băng mở lời.

_Nếu đã vậy, em cũng sẽ cho mọi người thưởng thức món bánh dâu tây của em nữa. Hy nói. Vậy là 4 người hai lối đi. Đăng và Hy cùng nhau đi mua những gì Hy cần, còn Băng và Kỳ cũng vậy. Họ hẹn gặp nhau ở khách sạn trong vòng 2h tới.

Phía Kỳ_Băng.

Băng không đi mua nguyên liệu làm bánh trước, mà chỗ Băng ghé vào đầu tiên là cửa hàng giày thể thao. Kỳ lặng lẽ đi sau Băng. Băng dạo hết bên này rồi lại qua bên kia, nhìn nhìn, ngó ngó, rồi sau 20p đứng ngắm hết shop giày của người ta, Băng cũng chọn ra được một đôi giày ưng ý màu trắng, hai mặt bên của giày được trang trí bằng một khóa kéo Phecmotuya nhỏ, kế bên là hình một đôi cánh đen lấp lánh, tiếc là đôi giày này lại nằm trên cao, với chiều cao khiêm tốn của Băng thì việc lấy nó xuống chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng gì.

Băng cứ nhìn ngó, rồi kiễng chân với lấy đôi giày, Kỳ đứng xa xa, thấy hành động trẻ con đáng yêu của Băng thì không kiềm được nên đã nở một nụ cười kèm theo một cái lắc đầu, và sau đó, Kỳ đến bên Băng, với tay lấy đôi giày đó xuống cho Băng.

_Em không thể nhờ anh lấy nó xuống cho em được à? Băng bỗng lúng túng cầm đôi giày.

_Cám ơn. Hai chữ “cám ơn” được nói một cách không có chủ ngữ vị ngữ gì cả, vậy mà điều đó lại làm ai đó vui vui trong lòng.

_”Chết rồi, thằng nhóc đó đi số bao nhiêu nhỉ? Ask cái này hỏi nó là thể nào nó cũng nói mình không quan tâm để ý đến nó cho mà xem.” Băng nghĩ rồi quay lại nhìn Kỳ, như nghĩ ra điều gì đó, Băng tiến lại gần Kỳ.

_Cho em mượn chân anh chút được không?

“Trời ạ, Vũ Thiên Băng ơi là Vũ Thiên Băng, mày hết cái mượn hay sao mà đi mượn chân của người ta vậy? Hết nói nổi.”

Băng đổ mồ hôi hột khi nghĩ về điều mình vừa nói. Kỳ nhìn Băng chăm chú, rồi lại chợt mỉm cười, không nói gì hết, Kỳ giật lấy đôi giày trên tay Băng đi vào.

_Ừm, hơi chật một chút đấy, lấy lớn hơn 1 số là anh đi vừa. Băng nhìn Kỳ gật đầu rồi Băng cũng chọn cho mình một đôi màu trắng giống hệt đôi đó. Đúng hơn là Băng mua giày cặp. Sau khi rời khỏi shop giày, Băng và Kỳ cùng nhau đến một shop quần áo.

_”Trời ạ, đồ ở đây đẹp thật đấy, chắc “Ngũ quỷ” mặc vào là đẹp ngất ngây con gà tây luôn.” Nghĩ rồi cười một mình, Băng cũng chẳng buồn để ý đến nụ cười của mình đã đánh thức nụ cười của ai đó. Lượn hết một vòng shop quần áo, Băng lấy ra được 2 chiếc áo thun cặp màu đen có hình đôi cánh trắng thêu ở phía trái ngực, đằng sau khi ghép hai chiếc áo lại là thành một hình trái tim có ghi chữ LOVE và một chiếc áo sơ mi kiểu dáng hàn quốc RA00_Cổ ren thời trang.

Băng và Kỳ còn đi nhiều chỗ khác mà đặc biệt hầu hết đồ Băng mua toàn là đồ cặp. Sau đó Băng cùng Kỳ đi mua những nguyên liệu làm bánh, suốt cả buổi đi mua đồ, Băng chẳng thèm nói chuyện với Kỳ, Kỳ cứ đi lủi thủi theo phía sau Băng và xách đồ cho Băng, trông Kỳ bây giờ không ai nói cậu chính là một bang chủ có quyền thế.

Quầy tính tiền.

_Dạ của quý khách là 18tr 425000đ. Cô tiếp tân nhìn Băng nở một nụ cười thật tươi nói, rồi liếc nhìn Kỳ chăm chăm.

“Đẹp trai quá”

_”Trời, sao nhiều tiền vậy?” Băng nghĩ rồi hỏi lại tiếp tân.

_Chị à, có thể tính lại giùm em không? Có phải có chút sơ xuất gì đó không chị? Sao lại nhiều tiền đến thế? Bị gọi cô tiếp tân giật mình trả lời

_Không đâu thưa quý khách, chúng tôi đã tính rất kỹ rồi, vả lại đây toàn là đồ hiệu.

_”Chết rồi, những món đồ này lấy rồi thì không thể trả lại được, nhưng mà bây giờ tài khoản của mình chỉ còn 7tr là cùng. Móc đâu ra mười mấy “Chai” nữa đây? Lại còn tiền ăn uống vào mấy ngày tới nữa chứ. Ask, nhức đầu thật mà.” Băng đứng suy nghĩ, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Băng, lại một nụ cười được đánh thức. Kỳ đứng im lặng dõi theo xem Băng định làm gì. Băng suy nghĩ hồi sau.

_Chị có thể đợi em một chút được không ạ? Băng nói rồi kéo tay Kỳ ra chỗ vắng người.

_Anh có thể cho em mượn chút tiền được không? Băng ấp úng hỏi mượn tiền Kỳ.

_Bao nhiêu?

_Cỡ hơn chục “Chai”. Anh yên tâm em sẽ sớm hoàn trả lại cho anh một cách nhanh nhất có thể.

_Em nghĩ là anh sẽ cho em mượn? Kỳ nhìn Băng hỏi.

_Có phải anh còn nợ em 3 điều kiện? Băng hỏi ngược lại Kỳ.

_Đúng.

_Vậy thì tốt rồi, điều kiện thứ nhất là anh phải cho em mượn tiền, không nói nhiều nữa mau đi thanh toán chỗ đồ kia cho em đi, em nói rồi em chỉ mượn thôi, em mượn được là trả được, em sẽ không để anh lỗ vốn đâu, hứa với anh rằng khi hoàn trả sẽ có lời. Bỗng Băng nháy mắt với Kỳ, đây là lần đầu tiên Băng và Kỳ nói chuyện với nhau một cách không rào cản như vậy, thật thoải mái nha. Kỳ không nói gì, chỉ mỉm cười rồi đi thanh toán đống nợ to đùng kia của Băng và ngoan ngoãn xách đồ ra xe.

Khách sạn The Green.

Phòng Hy_Băng.

Băng xách một đống đồ to bước vào phòng thì đã thấy Hy an tọa trên ghế sofa ăn bánh uống trà ngon lành rồi, thấy Băng về xách một đống đồ to, Hy vội chạy lại đỡ phụ.

_Này, đi lâu thế hoá ra là mua gần hết cái trung tâm của người ta rồi đó à?

_Có đâu, em mua cái này là làm quà cho mấy con tiểu quỷ ở nhà đấy. Mình được tiếng là đi nước ngoài vậy mà về lại không mua gì cho ra hồn hết thì làm sao mà được. Băng đặt đống đồ lên giường rồi vội rót cốc nước uống nhanh.

_Trời, cái gì vậy gấu, mày giám bỏ nhiêu đây tiền ra để mua quà hay sao? Hy trố mắt nhìn vào tờ hoán đơn dài ngoằng của Băng.

_Em thấy đồ đẹp thì cứ lấy, cứ mua, đến lúc ra tính tiền thì ai biết nó quá trời như vậy đâu, nhưng mà bỏ lại thì không được đành lấy hết vậy.

_Vậy tiền đâu mà mày trả?

_Thì đi mượn đó. Trời ạ, những ngày tháng phía sau của em sẽ không còn như mơ nữa rồi, số tiền tích góp suốt 4 năm qua của em đã tan thành mây khói, sau khi du lịch trở về, em phải bắt đầu những ngày tháng khổ sở để có tiền trả nợ. Thấy thương em không vậy chị Hy yêu dấu?

Băng nằm dài trên giường lăn lóc nói.

_Ừ thì nghĩ cũng tội, mà thôi tao cũng kệ mày, ai biểu mày sang chơi toàn hàng hiệu không giờ thì sáng mắt nha. Hy trách.

_Nhưng mà em cũng mua cho Hy nữa mà. Hai má phụng phịu Băng nói. Thấy em mình đau khổ đã đủ, Hy cười to rồi đến gần khoác vai em.

_Này, mày nghĩ chị mày là người để mày chịu trận hết sao? Yên tâm đi sau vụ này tao sẽ cùng mày cày mà kiếm tiền trả nợ. Nhưng mà nói nghe, mày mượn tiền ai vậy? Đừng nói là Dương Minh Kỳ nha.

Băng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Ask, thật hết cách đành có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu với con em trời đánh này thôi, ai biểu nó là em của Trịnh Từ Hy này chứ.

Hai chị em đang “Tâm sự” thì có tiếng gõ cửa, là Vĩnh Đăng, cậu qua phòng dẫn hai chị em đến phòng bếp. Băng và Hy xách nguyên liệu đi theo sau.

Đúng là khách sạn chuẩn sao có khác, phòng bếp rất rộng, thoải mái và thoáng mát với đầy đủ dụng cụ làm bánh, khi vừa trông thấy căn bếp này Băng đã không cầm nổi lòng mình mà phải thốt lên chữ “Tuyệt”.

Vừa thấy Đăng, mọi người trong bếp từ bếp trưởng đến phụ bếp đều dừng hẳn công việc mình đang làm lại, nhìn Đăng cúi đầu nhẹ một cái.

_Mọi người cứ làm việc của mình đi đừng để ý đến chúng tôi. Bác Vincent bác có ngại không khi cháu mượn chỗ này của bác? Đăng nhìn một vị bếp trưởng người anh nói, vị bếp trưởng nhìn Đăng cười hiền.

_No Problem. You can use natural if you want. (Không vấn đề gì. Cậu có thể sử dụng tự nhiên nếu cậu muốn).

Vậy là Băng và Hy tự nhiên tha hồ tung hoành ở ăn bếp của một khách sạn chuẩn sao này rồi. Hai chị em nhìn nhau rồi bắt tay vào công việc yêu thích của mình. Đăng thì ra tay phụ giúp Hy lấy những món đồ mà Hy cần, trong lúc Băng không để ý, Hy đã lấy bột mì ném vào Băng khiến Băng như bà già tuyết, Hy cười sặc sụa khi thấy bộ dạng của em. Rồi Băng cũng định ném lại, nhưng nghĩ ra điều gì đó, Băng lại thôi, chợt Băng tiến lại gần Hy to nhỏ điều gì đó.

Hai chị em nhìn nhau bằng một ánh mắt hết sức là hiểu nhau, 1, 2 và……… đứng trước mặc họ giờ đây chính là một hoàng tử bột mì đẹp hút hồn người. Hoàng tử Dương Minh Kỳ. Kaka đừng hỏi vì sao không phải là Trương Vĩnh Đăng nhé. Lúc đầu thì “Dự án” của hai cô nàng Hy_Băng chính là anh chàng Vĩnh Đăng, nhưng khi đống bột mì gần rơi trúng Đăng thì cậu lại cúi xuống làm gì đó, Minh Kỳ ngay lúc này lại xuất hiện nên……….

_Chết………em xin lỗi anh. Hy cúi đầu xin lỗi Kỳ ríu rít. Băng không nói gì chỉ quay mặt đi mỉm cười, còn Đăng đã lăn ra đất mà cười khi thấy hình dạng của Kỳ ngay bây giờ.

_Hahaha…hơ hơ chết mất, mùa đông chưa đến mà mày muốn làm ông già noel sớm hả thằng kia? Hahaha….

Kỳ phủi phủi đống bột trên đầu xuống lừ mắt nhìn Đăng đang cười như điên như dại.

_Mày có tin là mày sẽ được làm nhân bánh chỉ trong vòng 2 nốt nhạc không? Nghe Kỳ nói Đăng im bặt luôn.

_Này, tại sao chúng ta không thi đấu? Bỗng Kỳ nói.

_???

Ba khuôn mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì, lúc này Kỳ mới giải thích.

_Chúng ta sẽ có 2 chủ đề bánh, một bên là socola, một bên là dâu tây, thử thi đấu xem bên nào làm bánh ngon hơn. Giám khảo chấm điểm sẽ là bếp trưởng bác Vincent đây.

Kỳ nhìn ba con người đang dần hiểu ra sự việc nói. Lúc đầu Băng và Hy đều không đồng ý vì dù gì ông bếp trưởng người anh kia cũng là một đầu bếp có tiếng làm sao họ giám múa rìu qua mắt thợ. Nhưng khi được Kỳ và Đăng động viên cùng vài lời khích lệ của Mr. Vincent hai chị em đã đồng ý thi cùng nhau.

Kỳ sẽ là phụ bếp cho Băng còn Đăng sẽ là phụ bếp cho Hy. Mọi hoạt động trong bếp đều được dừng lại, bởi mọi người sao có thể làm việc trong khi con trai của chủ tịch đích thân xuống bếp làm bánh, vả lại đây còn là cuộc thi đấu của hai vị chủ tịch tương lai.

Không khí ngày càng căng thẳng hơn. Mọi người đang nhìn hai cô gái trẻ đôi tay nhanh thoăn thoắt nhào bột, trộn nguyên liệu cho món bánh của họ, trông hai cô gái này cứ như là đầu bếp chuyên nghiệp vậy. Hai chiếc bánh được đưa vào lò cùng một lúc và cũng được lấy ra cùng một lúc. Những tiếng động to nhỏ được vang lên từ khi hai cô gái lấy hai chiếc bánh ra khỏi lò nướng.

Mọi người từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi hai cô gái này một giây. Sau thời gian là 47p50s thì trước mặt mọi người bây giờ đây là hai chiếc bánh gato với hai phong cách khác nhau, hương vị khác nhau. Cách trang trí của hai chiếc bánh này cũng khác đặc biệt, nó không theo trình tự, khuôn mẫu, nhìn vào hai chiếc bánh khiến người ta nghĩ ngay đến sự tự do, thoải mái.

Bếp trưởng Vincent đứng trước hai chiếc bánh không nói gì chỉ gật đầu nhẹ. Ông bắt đầu thưởng thức chiếc bánh hương socola của Băng, và rồi đến cái của Hy. Ông khẽ mỉm cười rồi nói nhỏ vào tai Kỳ điều gì đó xong bước đi. Những tiếng bàn tán lại vang lên.

Bỗng Kỳ kéo tay Băng và lôi Băng ra khỏi căn bếp đó, Đăng thì dẫn Hy theo sau. Mọi người khi thấy cả 5 người kia rời đi thì tiến gần lại 2 chiếc bánh, nhìn ngó rồi nếm thử. Một cỗ cảm xúc thoáng hiện trên nét mặt của họ.

7h tối phòng Băng_Hy.

_Ask, hết hiểu nổi ông đầu bếp đấy luôn, tự nhiên ăn xong bánh của hai đứa mình cái bỏ đi. Không lẽ mình nấu dở vậy sao ta? Hy nằm trên giường càm ràm.

_Kệ ông ấy đi, mà chắc mình nấu dở thật đấy. Người ta đường đường là một bếp trưởng nổi tiếng mà, bánh của mình được ông ấy ăn cũng gọi là phước của mình rồi đấy. Băng nằm trên giường viết viết cái gì đó vào một quyển sổ nói.

Rồi bỗng cửa vang lên. Hy bước ra mở cửa, thì ra là Đăng.

_Anh tìm bọn em có chuyện gì sao?

_Ờm cũng không có gì, chỉ là hai đứa chuẩn bị đi 30p nữa sẽ có giáo sư đến để kèm các em học đấy. Đăng dựa vào cửa nói.

_Giáo sư sao? Cả hai chị em đồng thanh.

_Đúng vậy. Thôi anh về phòng đây. À mà Băng à, 30p nữa em sang bên phòng anh có chút chuyện. Đăng nói rồi đi luôn.

30p sau.

Như lời của Đăng, Băng rón rén bước qua phòng Đăng. Đưa tay gõ cửa, nhưng lại chẳng thấy tiếng động gì. Gõ đến 3 lần mà vẫn vậy, Băng quyết định mở cửa bước vào trong. Bên trong phòng trống trơn không một bóng ma nào. Băng định quay bước đi thì nghe tiếng nói.

_Đã vào rồi thì sao lại không ngồi xuống mà lại vội vàng bỏ về?

_Là….anh sao? Băng ấp úng khi thấy Kỳ bước ra từ phòng tắm.

_Là anh thì không được sao?

_Không phải…..ý em là anh Đăng nói em qua đây có chuyện gì đó, vậy xin hỏi đó là chuyện gì?

_Thằng Đăng nói em qua đây sao?

_Đúng vậy. Băng và Kỳ cùng ngơ ngác nhìn nhau. Lúc này cánh cửa phòng lại hé mở. Người mở nó không ai khác đó chính là Trương Vĩnh Đăng.

_Chuyện này là sao? Băng nhìn Đăng hỏi. Kỳ cũng im lặng chờ câu trả lời.

_Chuyện là vị giáo sư mà anh nói sẽ kèm cho em học đó chính là thằng Kỳ. Còn anh sẽ kèm cho Hy. Nếu để em và Hy cùng ngồi một phòng học chung thì e là đến năm sau vẫn chưa học xong. Nên anh quyết định sẽ chia ra, em và thằng Kỳ sẽ ở bên này học, còn anh và Hy sẽ ở bên kia học. Vậy đi nha. Đây là tập vở của em. Học tốt nha.

Đăng nói một lèo rồi quăng cho Băng chiếc túi nhỏ của Băng, nở một nụ cười tỏa nắng và chân thì nhanh chóng rời khỏi phòng. Để lại Băng với cơn tức muốn trào cả máu họng.

_Có vẻ như em không thích anh kèm em học? Kỳ nhìn Băng đang cau có mặt mày.

_Không……..không có. Chúng ta mau học thôi. Băng chối vội rồi ngồi ngay ngắn vào bàn ngoan ngoãn ngồi học như một con cừu non.

_Được thôi hôm nay chúng ta sẽ học môn Anh trước. Và kỹ năng nghe sẽ là kỹ năng mà chúng ta sẽ bắt đầu cho bài học hôm nay. Kỳ nói rồi lôi trong balo ra một chiếc máy tính bảng ipad pro wifi cellular 128gb màu xám. Dùng tay lướt lướt cái gì đó.

_Anh văn để học sau được không? Hay là mình học văn đi, hay toán cũng được. Băng vội vàng gạt môn anh văn đáng ghét đó qua một bên sau khi nghe Kỳ nói.

_Không được. Anh văn là môn em yếu nhất nếu không học thì kỳ thi sắp tới phải làm sao? Anh đã hứa với hiệu trưởng là sẽ giúp em có kết quả học tốt nhất, vậy nên em cũng nên hợp tác chút đi.

Kỳ nhìn Băng nói rồi lại nhìn vào chiếc máy tính bảng đang cầm trên tay. Băng không nói gì, giây phút này chỉ biết im lặng làm theo những gì mà Kỳ nói. Một đống từ vựng được đặt ra trước mặt Băng.

_Trước khi nghe, hãy học hết 65 từ của bài đầu tiên này đi. Học từ cũng là một cách giúp em nghe tốt đấy. Với trí nhớ của em thì chắc chỉ 30p là thuộc. Cố gắng lên. Nếu 30p sau em vẫn chưa thuộc hết đống từ vựng đó thì sẽ có một hình phạt nho nhỏ dành cho em đấy. Kỳ mỉm cười nhìn Băng. Rồi lại cắm đầu vào chiếc máy tính bảng của mình.

_”Gì chứ? Kêu mình học từ sao? Vậy mình thà chết còn hơn. Huhu, Hy ơi cứu em với, làm sao chỉ trong vòng 30p mà thuộc được cái đống quỷ quái này đây?” Băng nghĩ, rồi nuốt nước mắt vào trong, Băng quyết tâm học để tên kia không khinh thường mình. Băng ngồi chăm chú đọc từng chữ một và viết nó ra giấy. Kỳ ngồi gần đó khẽ mỉm cười hài lòng. Sau thời gian quy định, Băng cầm vở tiến lại gần chỗ Kỳ đang ngồi.

_Dạ thưa thầy. Thầy có quyền khảo bài, em đã xong. Băng bắt đầu thay đổi cách xưng hô và dường như không còn tránh né Kỳ nữa.

_Vậy sao? Kỳ chỉ nói đúng hai chữ. Sau hai chữ “Vậy sao” là một âm thanh lạ được phát ra từ cái máy Kỳ đang cầm.

_3 lần nghe và em phải điền đủ phần còn thiếu vào tờ giấy tôi đã để sẵn trên bàn. Bắt đầu.

_Ê…nè……Băng chưa kịp nói thì đoạn hội thoại bắt đầu, vì vậy Băng đành im lặng và theo dõi lắng nghe từng câu từng chữ mà người trong máy đang đọc. Lượt nghe đầu, Băng đầu óc quay cuồng chẳng hiểu được trong máy đang đọc gì. Nhưng chỉ tới lượt thứ hai thì hình như Băng đã nghe ra và hiểu được những gì người trong máy muốn truyền tải. Và bài kiểm tra nhỏ của Băng hoàn thành một cách xuất sắc.

_”Haiz….. đúng là học từ, biết từ thì cái gì cũng dễ mà. Không ngờ anh ta lại có cách dạy hay như vậy.”

Băng suy nghĩ về cách dạy của Kỳ có phần bá đạo nhưng lại rất hiệu quả, thật đáng khâm phục. Băng khẽ cười trong lòng, nhưng nụ cười đó không ngự trị được bao lâu thì lại bị chính Kỳ dập tắt. Vì sao ư? Vì bây giờ trước mặt Băng chính là 120 từ vựng nâng cao được Kỳ dao là chỉ trong vòng 60p. Kỳ sẽ khảo phần nâng cao đó kết hợp với phần Băng vừa mới học.

_”Ôi trời, anh ta định giết mình hay sao vậy?” Băng đau khổ nghĩ, nhưng thái độ của Kỳ cứ lạnh lùng khiến Băng không muốn học cũng không được.

_Anh ra ngoài một chút, đừng có cái suy nghĩ là sẽ lười biếng đấy, anh sẽ trở về nhanh thôi. Kỳ nói rồi rời đi, để Băng lại một mình trong phòng. Băng chăm chỉ học cho tới phút thứ 25 thì có tiếng nhạc du dương vang lên bài “Forever” những câu hát nhẹ nhàng khiến Băng dừng ngay hành động của mình lại.

“I stand alone in the darkness

The winter of my life came so fast
Memories go back to my childhood
To days I still recall

Oh how happy I was then
There was no sorrow there was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes

I’m still there everywhere
I’m the dust in the wind
I’m the star in the northern sky
I never stayed anywhere
I’m the wind in the trees
Would you wait for me forever ?”

“Mình tôi cô đơn giữa bóng tối bao trùm

Mùa đông đời tôi vội vàng lặng đến
Những kỷ niệm thời ấu thơ cứ thế ùa về
Cho đến giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên.

Hạnh phúc biết bao những tháng ngày
Chẳng muộn phiền cũng chẳng đớn đau
Dạo bước trên những thảo nguyên trải dài bất tận
Dưới sắc nắng vàng ngập tràn đôi mắt

Tôi vẫn sẽ hiện hữu khắp mọi nơi
Tôi sẽ là cát bụi cuốn bay theo gió
Tôi sẽ thành ngôi sao trên bầu trời phương Bắc
Tôi sẽ không dừng lại bất cứ nơi đâu
Tôi sẽ như ngọn gió chỉ lướt qua những tán cây

Liệu em có chờ đợi tôi mãi chứ?
Em sẽ đợi chờ tôi mãi không?”

Bỗng Băng cảm thấy mắt mình cay xè quá khứ lại trở về, nó lại trở về và kéo thêm biết bao đau thương cho cô gái nhỏ bé này. Tại sao lại là bản nhạc này cơ chứ? Băng tạm bỏ sách vở qua một bên, lôi trong túi xách ra một quyển vở nhỏ. Đặt bút và Băng bắt đầu viết gì đó. Thật là không hiểu nổi bản thân của mình nữa. Học tiếng anh thì dở, mà nghe nhạc tiếng anh thì Băng lại hiểu hết từ đầu đến cuối nhất là với cái bài hát đáng ghét này. Đang viết thì bỗng Băng dừng tay lại, nằm dài trên bàn, một giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống trang vở, Băng nhắm mặt và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.

Kỳ bước trở lại vào phòng trên tay là một khay thức ăn gồm một ít bánh ngọt và một ly sữa nóng. Tiến lại gần chỗ Băng, thấy Băng đang yên giấc mộng đẹp của mình, Kỳ đành lắc đầu bó tay với cô gái khó hiểu này. Đặt khay thức ăn lên bàn, Kỳ dọn dẹp sách vở lại cho Băng. Kỳ bỗng đứng hình khi thấy được khuôn mặt của Băng một cách rõ và sát như thế này. Đúng là một thiên thần. Bản thân đã không tự chủ được, Kỳ đưa tay lên đôi gò má trắng hồng của Băng, rồi vuốt nhẹ lọn tóc. Hình ảnh này sao mà thân quen đến thế. Trong vô thức Kỳ đã thốt lên những lời mà Kỳ cũng không biết rằng nếu như Băng nghe thấy thì như thế nào nhỉ.

_HÌNH NHƯ TÔI ĐÃ YÊU EM. Vâng đó là câu nói trong vô thức của Kỳ. Đưa tay vuốt nhẹ hàng mi cong cong, bỗng sắc mặt Kỳ thay đổi, bởi hình như là cô gái nhỏ đang nằm trước mặt Kỳ đây vừa mới khóc. Cô khóc sao? Vì sao lại khóc? Đây là một sự nhầm lẫn? Không thể nào, giọt lệ vẫn còn vương vấn trên đôi mi mà mới vừa được Kỳ lấy xuống. Kỳ nhìn xuống thấy Băng đang nằm đè lên cái gì đó. Nhẹ nhàng lấy vật dưới cánh tay của Băng ra xem đó là gì. Thì ra là một cuốn nhật kí. Bỗng khuôn mặt Kỳ lạnh lùng hơn khi thấy dòng chữ đang được viết dở trên cuốn nhật kí đó.

_”Mình phải làm sao đây, cái quá khứ chết tiệt đó, mình………………………”

Thật ra, Vũ Thiên Băng còn có quá khứ gì khó nói ra? Bài hát này có liên quan gì đến quá khứ của Băng?Tại sao khi nghe thấy bài hát này thì Băng lại buồn và khóc? Còn Dương Minh Kỳ sẽ làm gì khi biết được những quá khứ đáng ghét của Băng? Liệu Dương Minh Kỳ có đủ khả năng, đủ sức để có thể hiểu hết về cô gái bí ẩn Vũ Thiên Băng này? Kỳ sẽ làm gì để giúp Băng thoát ra khỏi cái quá khứ đó?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN