Chờ! Ta Sẽ Chờ Em - Chương 9: Em Đang Quan Tâm Anh???
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Chờ! Ta Sẽ Chờ Em


Chương 9: Em Đang Quan Tâm Anh???


Hôm nay đúng là 7 ngày kể từ lúc Từ Hy gặp chuyện. Nói đúng hơn là 7 ngày “Đi dạo” bệnh viện thay vì đi chơi biển. Hiện tại bây giờ đồng hồ đang điểm 8h20p a:m. Mọi người đang tập trung ở bệnh viện để rước chị Hy đại về. Từ ngày thổ lộ tình cảm của mình, hai anh chị Đăng_Hy nhà ta cứ quấn lấy nhau không rời nửa bước. Đăng chăm sóc cho Hy từng li từng tí một, luôn để mắt đến Hy và đặc biệt không cho ai làm phiền lúc Hy dưỡng bệnh. Kể cả Vũ Thiên Băng em Hy và người bạn thân Dương Minh Kỳ.

Bây giờ cục diện đã thay đổi hoàn toàn. Đi với nhau không còn là cặp bạn thân Kỳ_Đăng, cặp chị em thân hơn bạn thân Băng_Hy. Mà là một new couple Đăng_Hy và 2 người lạ xém quen Kỳ_Băng.

_Giờ chúng ta về nhà luôn hả? Hy ngồi trên sofa tay nâng ly nước nói.

_Vâng. Lần này về em và Hy khổ hơi nhiều đấy. Băng soạn đồ cho Hy nói.

_Khổ gì? Hy tròn xoe đôi mắt nhìn Băng.

_Hai đứa mình đứa yếu văn đứa yếu anh. Vậy mà lại nghỉ lâu như vậy, giờ học để nắm lại kiến thức là hơi căng đấy. Còn chưa nói thằng Hoàng nó yếu văn. Nay em nghỉ lâu như vậy không biết nó có theo kịp bài hay không hay về lại phải kèm. Băng ủ rũ nói.

_Chúng ta sẽ về khách sạn và một tuần sau hai em sẽ được về nhà. Đăng đang gấp chăn gối nói.

_Sao??? Hai chị em ngạc nhiên.

_Chúng ta đến đây là để chơi, để nghỉ ngơi chứ đâu phải là để buồn bã suốt ngày ra vô bệnh viện. Anh đã tính rồi trong tuần trước là tuần để Hy dưỡng thương. Nhưng bắt đầu từ tuần này sẽ là tuần nghỉ mát thực sự của tụi mình. Hai em yên tâm, mặc dù là nghỉ mát, nhưng bên cạnh đó, hai tụi anh vẫn sẽ kèm bài cho hai em. Rồi khi trở về chúng ta sẽ cùng nhau thi đạt điểm cao? Đăng giải thích.

_Không được. Nếu ở lại thì chắc chắn ba mẹ sẽ không cho, đợi lúc em về chắc sẽ bị cạo đầu khô quá. Vả lại cái trường đó nổi tiếng là khắc khe, chỉ nghỉ học một buổi thôi thì đã bị mời ba mẹ lên làm việc rồi, dù cho là có phép. Lần này chúng ta nghỉ mất 3 ngày, giờ lại thêm 7 ngày nữa. Muốn giết người à. Dù cho bác của anh có là hiệu trưởng thì việc xin nghỉ như vậy cũng sẽ gây khó xử cho hiệu trưởng. Băng giải thích.

_Chuyện đó em không cần phải lo lắng, anh chắc rằng hiệu trưởng sẽ không phiền một chút nào. Vả lại còn vui mừng nữa chứ.

Đăng cười nói. Rồi lấy điện thoại ấn ấn gì đó, sau vài giây Đăng đặt điện thoại lên bàn.

Tút…..Tút….

Sau tiếng tút là bài nhạc tây du kí nổi lên khiến hai cô nàng nhà ta giật mình. chỉ vài giây sau, bên kia bắt máy.

_Alo.

_Chào thầy yêu dấu. Tiếng Đăng bật lên như một đứa con nít.

_Sao? Lại có chuyện gì nhờ đến tôi hả? Đầu dây bên kia lên tiếng.

_Chỉ thầy hiểu em. Chuyện là hai học sinh lớp 12 lý_anh mà hôm trước em xin nghỉ cho họ đấy. Hôm nay xin thầy cho hai người họ nghỉ thêm chừng 6 ngày nữa thôi, chắc không nhiều hả thầy?

Đăng hồn nhiên nói. Đầu dây bên kia thầy hiệu trưởng im lặng hồi lâu. Vì sao ư? Vì thầy đang bận tìm khăn giấy chấm mồ hôi, mỗi lần nói chuyện với hai đứa bạn thân Đăng_Kỳ này là ông luôn chuẩn bị một hộp khăn giấy như vậy. Nhưng sao hôm nay lại không thấy nó nhỉ?

_Thầy….thầy không nói là được phải không? Đăng hỏi lại. Lúc này thầy hiệu trưởng mới bình tĩnh trả lời câu nói tỉnh hơn ruồi của Đăng.

_Tôi e là không được, vì đó là hai học sinh được tuyển chọn trong khối thi đại học, nếu nghỉ quá nhiều, kiến thức sẽ hỏng vậy thì con đường đi tới đại học của hai em ấy sẽ dần khép và có thể đánh mất tương lai. Thầy hiệu trưởng đưa ra một dãy lý do vô cùng logic.

_Vậy còn khu đất được dự kiến sẽ lập thêm trường Moon 3??? Lúc này Kỳ lên tiếng.

_Sao?

_Nếu thầy đồng ý giúp chúng em vụ này thì nó sẽ là của thầy. Kỳ nói.

_Cái này………………. nhưng chuyện học của hai em đó……..

_Thầy yên tâm, em hứa kỳ thi sắp tới hai học sinh đó sẽ đạt được điểm cao, và chắc rằng sẽ không bị hỏng một chút kiến thức nào hết. Đăng nói. Đầu dây bên kia im lặng.

_Vậy được rồi, im lặng là đồng ý rồi ha. Trong vòng 12h nữa giấy tờ sẽ được chuyển qua cho thầy. À mà chuyện này phụ huynh của bọn họ không biết, vậy thì cần làm gì chắc thầy biết rồi chứ? Đăng nói xong tắt máy.

_Khu đất? Trường Moon 3? Chuyện này là sao? Hy thắc mắc, và đó cũng là vấn đề của Băng.

_Tập đoàn Dương Hiển là tập đoàn lớn kinh doanh về nhiều lĩnh vực. Dương Âu của nhà Kỳ và Trương Hoàng của nhà anh là hai trong số 10 tập đoàn góp phần làm nên Dương Hiển. Mỗi tập đoàn được chia ra mỗi lĩnh vực khác nhau. Dương Âu thì chuyên về nhà hàng khách sạn, Trương Hoàng thì chuyên về các ngành du lịch vì vậy Trương Hoàng và Dương Âu rất thân thiết. Ngoài ra còn có EL Group chuyên về giáo dục.

_Hiệu trưởng trường mình là một trong những cổ đông lớn của EL Group. Khu đất lúc nãy Kỳ nhắc đến là một khu đất hiện nay đang rất được nhiều người săn đón, vì địa hình và một số nguyên nhân khác nữa nên hiện tại khu đất này đang rất đắt giá. Theo đúng dự kiến ban đầu thì khu đất đó sẽ được mở làm trung tâm thương mại vì đó là nơi gần khu dân cư, nhưng về sau dự kiến đó đã được đổi thành mở trường học. SL Group cũng là tập đoàn chuyên về nền giáo dục, điển hình của SL Group là trường THPT The Sun đối đầu với The Moon. Lúc đó hai bên đang tranh giành khu đất thì chủ khu đất lại đến tặng khu đất ấy lại cho Kỳ. Đăng giải thích.

_Sao lại tặng khu đất đó cho Kỳ? Hy hỏi.

_Vì Kỳ chính là con rể tương lai của chủ khu đất đó, ông Triệu Lâm chủ tịch của tập đoàn Triệu Gia, vì tập đoàn này không nằm trong Dương Hiển mà là tập đoàn độc lập. Vậy nên dự kiến mở rộng khu đất đó thành trường học của hai tập đoàn EL và SL thất bại. Tuy nhiên, từ lâu thầy hiệu trưởng vẫn không từ bỏ ước mơ biến khu đất đó trở thành trường Moon 3. Vì vậy khi nãy nhắc đến khu đất đó thì ông liền thay đổi. Đăng nói.

_Một khu đất giá trị như vậy mà anh lại cho nó đi một cách dễ dàng chỉ để đổi lấy 6 ngày vui chơi? Hy lên tiếng. Băng lúc này chẳng nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào Kỳ chờ câu trả lời và lòng thầm nghĩ.

_”Sao anh ta lại giàu đến thế? Số anh ta thật sướng, khuôn mặt ấy ở trong mơ thì là vua một nước trên vạn người, còn hiện tại thì cũng với khuôn mặt đó, anh ta lại là một hoàng tử đúng mực. Còn cái số của mình thì xấu người xấu nết và xấu cả giấc mơ.”

_Thật ra khu đất đó đúng là rất có giá trị, nhưng nó sẽ giá trị hơn nếu được đưa vào việc giáo dục. Anh muốn tặng cho ông ấy vào sinh nhật. Nhưng hôm nay đúng là phải tặng sớm hơn một chút rồi.

Kỳ giải thích. Tám con mắt nhìn nhau được một lúc thì Băng yêu cầu dừng ngay hành động “Liếc mắt đưa tình” đó lại và họ cùng nhau trở về khách sạn The Green.

Thật kỳ lạ, từ lúc thấy giấc mơ đó, Kỳ cứ nhìn Băng với con mắt như thân quen nhưng lại không phải, mỗi lần nhìn Băng là cảm giác đó lại trở về.

Nhớ sao? Nhói sao? Không đúng Kỳ chỉ là nằm mơ thôi thì làm sao lại có cảm giác như thật được. Người trong giấc mơ đó không phải là Kỳ mà là Dương Thiên Phong. Nhưng rõ ràng là cảm giác ấy, thật thì chưa bao giờ mà cậu mang trong mình cảm giác khó tả như thế này.

Còn về phía Băng, cũng trong đêm hôm ấy, khi Băng thấy Phong về với mình, khi cảm nhận được Phong luôn theo dõi mình thì tự nhiên Băng lại đâm ra sợ Kỳ một cách khó tả. Băng cứ tránh né Kỳ.

Chiếc Dodge Viper ARC lăn bánh, bên trong xe là Băng ngồi hàng ghế sau và Kỳ ngồi trước lái xe thỉnh thoảng vẫn luôn nhìn gương chiếu hậu nhìn xuống Băng. Và Băng cũng lâu lâu lại nhìn lên Kỳ và rồi hai ánh mắt bốn con bắt gặp nhau. Kỳ thì cứ nhìn chằm chằm Băng, nhưng Băng lại bối rối vội nhìn ra ngoài cửa xe.

_”Cô gái đó là ai? Thật sự là ai? Có liên quan gì đến mình?” Kỳ nghĩ.

Chợt điện thoại Băng reo lên phá vỡ sự yên tĩnh, ngượng ngùng này.

_Ola.

_……….

_Dạ vâng.

_……………

_Dạ.

_…………

_Dạ.

_………..

_Dạ.

Lúc đầu dây bên kia tắt tiếng thì Băng mới bỏ điện thoại xuống, sắc mặt đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Còn Kỳ cũng chau mày vì không biết Băng đã nói chuyện với ai? Nói về vấn đề gì mà chỉ nghe một chữ “dạ”. Kỳ tò mò hỏi.

_Ai vậy?

_Anh muốn biết sao? Băng hỏi lại.

Dường như Băng rất thích hỏi lại Kỳ theo cái kiểu này. Không hiểu sao khi ở cùng mọi người Băng có vẻ hòa đồng, nhưng khi ở cạnh Kỳ, Băng dường như vô cảm, và rất lạnh lùng. Kỳ thấy mình đã lo chuyện bao đồng nên không trả lời thêm. Lo chuyện bao đồng ư? Từ khi nào mà anh Kỳ nhà ta thích lo chuyện bao đồng nhỉ?

Phía bên kia, chiếc Martin One-77 đang chứa đựng cặp đôi Đăng_Hy. Chạy được một đoạn thì bỗng điện thoại Hy reo lên. Là tin nhắn của Băng, đọc xong tin nhắn, Hy xanh mặt.

_Có chuyện gì thế? Đăng đưa tay vuốt nhẹ tóc Hy hỏi.

_Gấu con nhắn tin nó nói hỏi anh về việc đi nước ngoài gì đó của em và nó, rồi còn việc mẹ em gọi nói sau khi đi về còn phải mua quà cho mẹ.

_Sao? Đi nước ngoài sao? Coi bộ thầy mình thương hai em thật đấy. Đăng cười.

_Là sao? Hy nhăn mặt, thấy vậy Đăng kể.

*Hồi ức*

Khi thầy hiểu trưởng cúp máy, trên khuôn mặt thoáng lên 2 nét mặt một vừa vui, một vừa lo. Rồi thầy rút điện thoại gọi điện cho ai đó.

_Xin chào! Cho hỏi có phải là phụ huynh em Vũ Thiên Băng không?

_*Chào thầy, thầy gọi có chuyện gì không ạ* Tiếng mẹ Du trả lời.

_À cũng không có gì to lớn, chỉ là hai em Vũ Thiên Băng và Trịnh Từ Hy là hai học sinh giỏi của trường, vì vậy nhà trường có tổ chức cho hai em cùng một số em khác ở các chi nhánh khác đến Anh một tuần để học hỏi và vui chơi. Tuần sau các em sẽ về, nhà trường thông báo cho phụ huynh đừng lo lắng. Theo tôi biết thì Băng và Hy là 2 chị em, nên phiền chị thôi báo giúp nhà trường phụ huynh của em Hy luôn. Tuần qua, các em đã ở bên đó, vì không muốn ba mẹ lo lắng nên nói là đi Vũng Tàu chơi, vì một số trục trặc của chuyến bay, nên các em tạm hoãn lại một tuần, tuần sau mới về được.

Thầy hiệu trưởng chém gió xuyên quốc gia luôn chứ đùa, không ngờ thầy lại cao tay như vậy, đã thế còn lười gọi điện 2 lần phải nhờ mẹ Du gọi cho mẹ của Hy nữa. Mẹ Du vui mừng gật đầu cám ơn.

*Hiện tại*

_Sao anh biết?

_Đó là bí mật quốc gia đấy, không nói cho em được đâu. Đăng nhéo mũi Hy.

_Bí mật quốc gia sao, vậy thôi đừng nói. Thấy Đăng không muốn kể Hy hiểu chuyện nói.

_Mà này, anh chơi lâu với anh Kỳ như vậy rồi anh thấy anh Kỳ là người như thế nào? Hy hỏi.

_Sao em lại hỏi vậy?

_Thì em thấy Kỳ là người tốt đã thế còn chưa có bạn gái, muốn làm mai gấu con cho Kỳ ấy mà.

_Sao? Làm mai?

_Vâng.

_Chứ em không biết nó đã có hôn thê rồi hả? Em không sợ sẽ làm tổn thương gấu con của em? Đăng nói, Hy nghĩ ngợi một hồi rồi kêu lên tiếng “À”.

_Đúng, hai người đó không được quen nhau, em sẽ bảo vệ gấu con, đứa nào dám đụng đến nó, em sẽ cho ba má nó nhận không ra luôn. Hy hùng hổ tuyên bố. Đăng nhìn Hy cười phì đúng là trẻ con.

_À mà nè, anh sẽ cùng em bảo vệ gấu con chứ?

_Tất nhiên rồi, gấu con của em là thiên thần của anh mà? Đăng hồn nhiên trả lời.

_Sao?

_À, ý anh là, lúc trước khi anh chưa xác định được tình cảm của mình thì anh cho gấu con của em là thiên thần cần phải chinh phục được, nhưng giờ thì gấu con của em chỉ là thiên thần không thể chạm vào, còn em mới là thiên thần anh cần chinh phục. Đăng nhìn Hy nói.

_Anh chỉ được cái miệng thôi. Hy nhìn Đăng cười. Họ thật hạnh phúc, họ đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, vậy hạnh phúc của hai người còn lại, hạnh phúc của Vũ Thiên Băng và Dương Minh Kỳ là gì?

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

5h30 sáng thứ 2 đầu tuần.

_Woa, đây là lần đầu tiên chị mày ngắm mặt trời mọc trên biển đấy gấu. Đẹp thật. Hy chạy ra biển, dang hai tay như cánh chim bay lượn trên bầu trời xuýt xoa.

_Đây là lần thứ hai em được ngắm nó đấy Hy, đẹp thật. Băng chạy theo Từ Hy ra ngoài xa xa biển phía mặt trời đang lên cao, trông hai chị em lúc này giống như hai con hải âu tự do bay lượn trên bầu trời của riêng mình. Băng và Hy hôm nay đều cùng nhau mặc váy trắng.

Trông họ đúng như thiên thần khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi. Phía đằng sau, hai chàng trai song hành cùng nhau từng bước, từng bước một, nhìn ngắm hai thiên thần phía trước.

_Nhìn họ thật tự do, hạnh phúc phải không mày? Đăng hỏi Kỳ.

_Đúng, rất tự do, rất hạnh phúc, và đằng sau cũng còn có rất nhiều bí mật. Kỳ đút tay vào trong túi quần, mắt theo dõi hai thiên thần. Đăng thì chẳng để ý đến lời Kỳ nói, mắt cậu bây giờ chỉ dán chặt vào người con gái mà cậu cho là thiên thần cần được chinh phục kia thôi.

_Ê ra ngoài đó chơi đi? Đăng nói.

_Đi thì đi. Kỳ nói, chân vẫn chậm rãi bước theo Đăng, còn Đăng đang tăng tốc chạy ra chỗ hai thiên thần nhỏ.

_Này gấu đây là thiên thần của anh đấy. Đăng nói, rồi nhảy vào tách tay Băng và Hy ra.

_Ứ, Hy cũng là thiên thần của em chứ bộ. Băng chu mỏ cãi.

_Của anh.

_Của em.

……..

Vậy là hai người cứ đứng cãi nhau.

_Thôi!!! Hy hét to, cả hai đều buông tay Hy ra. Bỗng Băng nhìn về phía ngoài xa và hét lên, chỉ tay về phía biển.

_Đằng đó có……….. Nghe chưa hết câu, cả đám quay lưng lại. Nhân cơ hội này, Băng nắm tay Hy lôi đi. Lúc Đăng quay lại thì đã thấy hai người con gái biến đi đâu mất tiêu chỉ để anh lại với anh bạn thân Minh Kỳ. Chạy vội theo, Đăng hét.

_Ê nhóc gấu kia, dám lừa anh hả? Để anh mà tóm được thì chết chắc nhá. Trả thiên thần lại cho anh mau.

_Anh mơ đi, còn lâu em mới trả đấy, vả lại người Hy muốn theo là em chứ đâu phải anh đâu, nếu không em lôi Hy đi được chắc? Còn bây giờ muốn đòi lại thiên thần của anh thì cứ bắt được em rồi hãy tính ha.

Băng nói, tay vẫn không quên lôi theo Hy, cắm đầu chạy. Đăng bỗng dừng không đuổi nữa, tiến lại gần Kỳ đang giương mắt nhìn cậu đấu với một con nhỏ 3m bẻ đôi.

_Ê bạn tốt, chắc lần này phải nhờ đến mày rồi.

_Việc gì?

_Mày chạy theo bắt gấu con lại cho tao, còn tao đuổi theo con gấu chị. Giúp tao đi bạn tốt, tao sẽ khao mày một chầu nếu mày bắt được con nhóc đó đấy.

_Sao hôm nay mày rộng lượng vậy bạn tốt, nếu mày đã có ý thì tao đành phải nhận ý tốt của mày rồi. Kỳ nháy mắt Đăng. Đăng quay ra gọi to

_NÈ, hay là chúng ta chơi một trò chơi đi? Nếu một trong hai đứa mà bị một trong hai anh đây bắt thì là thua, nếu thua thì hai em phải thực hiện 3 việc mà hai anh đây đưa ra. OK chứ???

Từ chỗ Đăng và Kỳ nhìn ra, thấy hai nàng nhà ta đang làm gì đó ghé đầu lại với nhau, rồi có tiếng trả lời.

_Được bắt được bọn em rồi hãy nói. Là tiếng trả lời của Hy, ái chà điều này làm cho cuộc chơi thêm sinh động đây.

Hai anh chàng nháy mắt nhau và vào tư thế. Đăng chạy ra phía rìa biển, còn Kỳ thì lại chạy ngược vào trong đất liền, Hy_Băng cứ cắm đầu chạy về phía trước. Chợt Băng dừng lại.

_Sao thế chạy nhanh đi, đừng để họ bắt được, nếu thua thì coi như mình phải làm osin không công cho họ đấy. Hy hối thúc. Băng nhìn xung quanh.

_Hy!!! Bọn họ đâu hết rồi? Băng hỏi.

_Ừ ha, hai người đó đâu rồi. Hy nhìn quanh hỏi ngược lại Băng. Hai người quyết định đi ngược lại chỗ lúc nãy, đi được vài bước thì Đăng bất ngờ ở đâu xuất hiện người ướt mem.

_Haha, bắt được rồi nha, gấu à em thua rồi. Giật mình, nhưng không quên cảnh giác, Băng lùi lại, giật tay Đăng ra khỏi tay Hy và kéo Hy chạy.

_Hề hề, anh đang mơ à?

_Anh không mơ đâu. Đăng nói, Băng đang chạy bất ngờ đụng vào ai đó, giật lùi ra phía sau.

Trước mặt Băng bây giờ chính xác đó chính là Minh Kỳ, Kỳ đang nhìn hai chị em bằng con mắt……vô cùng gian gian. Băng kéo Hy lùi lại, hai anh chàng ép từ hai phía, còn hai cô nàng chỉ biết lùi lại với nhau.

Đăng phía sau nắm lấy tay Hy, Hy giật lại nhưng không được. Thấy thế, Băng nắm lấy tay còn lại của Hy đẩy Hy về phía Kỳ, còn mình thì dùng chân đá ngang qua mặt Đăng, Đăng liền bỏ tay ra. Vừa thấy Hy chạy qua bên mình, Kỳ đã giữ lại, thấy tình hình không ổn, Băng liền vòng chân lại phía Kỳ gỡ rối cho Hy. Đẩy Hy ra xa vòng vây, một mình Băng đấu với Kỳ và Đăng.

_Hy chạy trước đi, lát em chạy theo, nhớ chỗ mà lúc nãy em nói Hy đấy. Mau đi. Băng cố giữ chân hai anh chàng nhà ta lại để Hy thoát thân thấy em mình quyết bảo vệ mình, vậy sao Hy nỡ bỏ đi, Hy đứng chôn chân tại chỗ.

_Mau đi đi. Băng gạt chân Đăng, Kỳ thấy vậy chạy đến chỗ Hy, Băng nhân lúc Đăng còn chưa đứng dậy thì bay lên đạp vai Đăng và nhắm thẳng Kỳ mà đá, Kỳ liền lùi lại.

_Không được, cùng chạy đi. Hy hét

_Khoan đã. Băng la lớn, lập tức mọi hành động lúc nãy đến giờ của ba người đều dừng lại. Đăng thì đứng phủi lại bộ đồ, Kỳ thì đứng ngơ ngác nhìn Băng, cả Hy cũng vậy.

_Chạy mãi như vậy cũng không phải là cách, thôi vậy đi. Bây giờ trong vòng 20p hai người bắt được một trong hai đứa em thì hai đứa em thua. Nhưng nếu sau 20p mà hai người vẫn chưa bắt được tụi em thì hai người thua và phải làm cho bọn em 3 việc.

Băng đưa đề nghị. Đăng, và Kỳ nhìn nhau đồng thời gật đầu. Vậy là trận chiến tiếp tục. Hy nhìn Băng rồi bỏ chạy thật nhanh. Lúc này, Băng mới quay người trên không hai vòng và tiếp đất trước mặt hai người thanh niên cao hơn Băng hẳn một cái đầu kia,Băng làm vậy nhằm kéo dài thời gian cho Hy chạy.

_Mày đi bắt vợ mày lại đi.

Kỳ nói, dù gì nếu bắt Hy sẽ dễ hơn bắt con gấu lùn này nhiều chứ, nhìn nó nhỏ con mà muốn bắt không phải là dễ đâu ha, nên Kỳ đành nhắm vào Hy. Mắt Kỳ thì chăm chú nhìn Băng đang đứng im như tượng, hai mắt bỗng nhắm lại. Đăng hiểu nên từ từ rút khỏi trận chiến bằng cách chạy ra phía rìa biển, men theo từng dấu sóng mà đi.

_Đâu có dễ.

Là tiếng của Băng, Băng chợt mở mắt, không biết từ khi nào mà Băng đã có trong tay một sợi dây thừng chắc chắn dài 2m rưỡi. Băng vung dây qua phía Đăng, đánh mạnh xuống nước và hất nước bắn đầy người Đăng, Đăng lùi lại.

_Xem ra chúng ta gặp phải đối thủ rồi Kỳ à. Lần trước vì có chuyện nên chưa được lãnh giáo võ của em, nhưng lần này thì khác. Anh phải xem thực lực của em như thế nào mà lại có thể gây náo động như vậy. Đăng nói, lấy tay vuốt lại mái tóc ẩm ướt của mình.

_Náo động gì? Băng hỏi lại.

_Vậy chứ em không biết bây giờ trong hắc đạo em đã là người nổi tiếng rồi sao? Bọn Huyền Bang chỉ cần nghĩ tới cái tên Tích Băng gì đó của em là run rẩy đứng không nổi rồi.

_Hả? Nghiêm trọng vậy sao? Băng ngạc nhiên vô cùng khi mình đang nổi tiếng đến như vậy.

_Còn 10p đấy, mày không mau ra tay thì thua là cái chắc.

Kỳ nhắc Đăng. Càng ngày không khí càng sôi động. Khách du lịch đứng bao quanh họ ngày một đông. Cả ba đều nở nụ cười nửa miệng. Rồi Đăng và Kỳ vào thế, còn Băng cũng vậy, quấn 2 vòng dây trong tay, Băng căng dây đánh mạnh xuống đất. Mọi người thấy vậy thì rời đi giữ khoảng cách an toàn đối với sợi dây trong tay Băng. Đăng và kỳ tấn công hai bên tiếp cận Băng, nhưng thật khó, vì sợi dây trong tay Băng hình như nó không có cảm tình với hai người con trai này hay sao ấy.

Nó cứ nhắm hai người mà va vào. 8p nữa lại trôi qua, không khí thật căng thẳng, người đứng xem đã đầy bãi biển, đồng hồ hiển thị 7h28p. Cả hai bên vẫn ngang tài ngang sức. Cả hai bên chỉ có thể thủ không thể tiến. Băng chỉ có thể ngăn cản lối đi của Đăng và Kỳ nhưng không thể tấn công họ được vì họ rất nhanh, các lần vung roi của Băng họ đều né được hết. Còn đối với Đăng và Kỳ cũng vậy, chỉ có thể né những đòn của Băng nhưng không thể tấn công. Cứ thế này cũng không phải cách.

_Lần này thì thua rồi, chỉ còn 30s. Kỳ nói, chân nhún nhảy qua một bên, santo ngược hai vòng để né đòn của Băng.

_Chưa chắc. Đăng nói, môi nở nụ cười, mắt thì sáng lên đầy hy vọng. Chợt Đăng không tiến mà chạy lùi nhanh về phía đám đông. Kỳ và Băng chợt dừng lại nhìn hành động của Đăng.

_”Chết lần này thua rồi.” Băng nghĩ.

_”À thì ra là vậy, thằng này công nhận tinh mắt.” Kỳ nghĩ rồi chợt nở nụ cười. Không thể để thua nhất định là như vậy. Băng hét.

_Hy chạy đi kéo dài thời gian ra 20s nữa là thắng rồi.

Băng nói chân thoăn thoắt chạy về phía Hy đang đứng ngơ ngác nhìn gì đó theo hướng ngược lại, có lẽ vì thế nên Hy cũng không biết rằng sói đang đến gần mình. Thấy Băng chạy, Kỳ hiểu ra và cũng chạy ngăn Băng lại. Vì sở hữu dáng người cao 1m75 cộng với cặp chân dài, nên chỉ 3s là Kỳ đã đứng trước mặt Băng nở nụ cười nửa miệng.

_Anh tránh ra.

_Em nghĩ là anh sẽ tránh?

Lại giọng điệu này, hình như giống giống ai đó. Băng nhìn Kỳ, chợt có cái gì đó len lỏi vào trong cảm xúc của Băng. Cảm giác này thân quen quá. Hai người cứ đứng nhìn nhau cho tới khi Hy bị Đăng dẫn tới.

_Haha, gấu con em thua rồi nhá, giờ thì Kỳ à gấu con sẽ là của mày, còn chị Từ Hy đây sẽ do tao phụ trách. A Hem điều thứ nhất anh muốn em làm là,………..

Đăng nói, mặt đểu vô cùng, hai mắt liếc qua liếc lại trông rõ gian.

_Gấu…….hic hic. Hy thút thít. Băng chợt bừng tỉnh, nhìn Hy.

_Sao Hy chạy ra đây làm gì để bị bắt vậy. Giờ em không cứu được Hy đâu. Băng khoanh tay nói.

_Tại chị mày lo cho mày nên mới lén ra xem, ai biết đâu là bị bắt, nãy tao nấp kĩ lắm.

_Ờ, hay, kỹ mà ai cũng thấy. Băng lè lưỡi nói

_Tại tao thấy hai đứa kia đánh nhau, nên mới xem tí thôi, ai dè…….. Cũng tại mày đấy gấu, ai biểu đánh nhau với hai người này làm chi, nhìn đi mọi người đang nhìn chúng ta kìa, vì lo nhìn 3 người đánh nhau nên cô gái kia bị tên kia đánh có ai để ý cản đâu. Hy biện minh.

Mà đúng thiệt, Băng, Kỳ và Đăng nhìn ra, bao nhiêu người ở bãi biển đang nhìn họ chằm chằm, có nhiều người còn quay clip nữa chứ. Hai người con gái đi với hai người con trai, ban đầu thì trốn chạy, đến mức người con gái nhỏ nhất phải đánh nhau với cả hai người con trai to gấp đôi mình nữa, nhưng giờ thì lại đứng nói chuyện với nhau.

Băng không nói gì, mặt lạnh lùng khó tả. Khiến Từ Hy, Vĩnh Đăng và Minh Kỳ ngạc nhiên hơn. Băng chẳng nói chẳng rằng, bỏ đi, ba người kia cũng đi theo xem. Đám đông xung quanh tản ra chờ xem cô gái nhỏ nhắn dễ thương nhưng mạnh mẽ kia chuẩn bị làm gì. Băng tiến lại gần chỗ một thanh niên đang dơ cao chiếc dép trong tay định đánh một cô gái mặc áo xanh, kế bên có 2 thanh niên khác đang đứng cổ vũ và bắt một cô gái mặc áo hồng khác lại mặc cho cô gái ấy la hét.

Băng tiến tới dùng dây thừng trong tay hất mạnh làm 2 tên thanh niên đang giữ cô gái áo hồng ngã ra. Và cũng đưa roi hất tên cầm chiếc dép ngã sang một bên. Hy thấy vậy hiểu ra ý định của Băng nên đến đỡ cô bé áo xanh đang nằm đất và đẩy lại đằng sau lưng. Đăng cũng mau đến bên cạnh Hy đứng để bảo vệ Hy.

_Nhóc con mày là ai mà dám xen vào chuyện của ông đây? Muốn chết? Tên thanh niên lớn tiếng hất tay cầm chiếc dép chỉ thẳng mặt Băng. Băng nhìn thanh niên đó cất tiếng lên.

_ĐÁNH PHỤ NỮ LÀ CHUYỆN KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC. Rồi Băng định ra đòn. nhưng chưa kịp thì đã có ai đó ra tay nắm lấy tay người thanh niên đó lại và hất mạnh ra phía sau tiện thể tặng luôn cho một cước và một câu nói.

_Chỉ vào mặt và chửi phụ nữ là một chuyện không thể chấp nhận được.

Vâng đó chính là châm ngôn của anh Dương Minh Kỳ nhà ta. Hai tên lúc nãy bị ngã đứng dậy định cho Băng một trận, nhưng chưa kịp đụng đến Băng thì đã bị anh Trương Vĩnh Đăng nhà ta cho về yên nghỉ với đất mẹ rồi. Ba tên đó nhìn thấy sát khí của bốn người lạ mặt thì dần rút đi. Khách du lịch đứng xung quanh vỗ tay nườm nượp cho bốn người bọn họ. Hai cô gái kia được cứu thì cảm ơn Băng rối rít, rồi học cũng rời đi. Khách du lịch cũng dần tản ra.

_Công nhận em bản lĩnh thật, trong vòng 20p có thể cầm chân 2 anh cho đến cùng. Nhưng dù sao thì cũng thua rồi, giờ thì……..Trịnh Từ Hy, em sẽ phải……….

Đăng nói trong khi đó Hy nắm tay Băng tỏ vẻ tội nghiệp. Băng đành lên tiếng vì phần thương Hy, phần thương bản thân, nhất quyết không được thua tên Minh Kỳ đó.

_Khoan đã, hai anh là con trai mà lại đi đấu với hai người con gái, trong khi đó một người không biết võ vậy hai anh thắng thì có là thắng trong vinh quang? Đường đường là bang chủ và phó bang chủ của Bạch Thiên mà lại đi đấu tay đôi với hai cô gái chân yếu tay mềm, chuyện này mà đồn ra ngoài thì………

_Vậy em muốn sao? Đăng hỏi.

_Đấu thêm một lần nữa phân thắng bại. Băng khoanh tay nhìn thẳng Đăng nói.

_Đấu sao???

_Đúng, nhưng lần này không phải là hai người con trai các anh đấu với hai người con gái bọn em. Mà là………

_Là sao? Em nói lẹ được không? Đăng hối thúc.

_Em và anh sẽ về cùng một đội, Hy và anh Kỳ sẽ về cùng một đội. Nếu Anh có thể vừa cõng em vừa chạy mà thắng đội của Hy thì em sẽ thua tâm phục khẩu phục.

Băng đưa ra cách chơi này là hơi khó xử cho Đăng rồi. Bình thường Đăng và Kỳ có vẻ ngang tài ngang sức, nếu đấu về chạy thì Đăng cũng có cơ hội thắng Kỳ vì người Đăng cõng là Băng chứ không phải Hy. Nhưng Đăng lại lo liệu cô gái xảo quyệt này có dở trò gì hay không? Sao lại không để Đăng cõng Hy mà lại phải cõng cô? Vả lại Đăng có thể chịu nổi khi người mình yêu leo lên tấm lưng của người đàn ông khác? Dù cho đó là bạn thân thì điều đó vẫn là điều không thể nào chấp nhận được.

_Anh với Hy sẽ là một đội, em và Kỳ sẽ ở một đội. Được chứ? Nếu không được thì cứ coi như anh thắng không vinh quang đi, dù gì em cũng phải làm cho anh 3 việc.

Băng nghĩ ngợi.

_”Sao cho mình ở cùng đội với anh ta kia chứ?” Băng đang nghĩ thì có tiếng nói.

_Được thôi bắt đầu đi. Nhanh để còn đi ăn sáng nữa chứ. Chắc mọi người cũng đói rồi.

Kỳ bỗng nghiêng đầu nhìn Băng. Vậy là sau khi thương lượng, đội một là đội Kỳ_Băng, đội 2 là đội Đăng_Hy. Hai chàng trai của hai đội bước đến vạch xuất phát. Gì chứ lúc nãy còn là bạn tốt, vậy mà bây giờ lại đối đầu nhau sao. Cuộc sống thật vi diệu, đúng là không thể đoán trước điều gì.

Băng đứng sau Kỳ, Kỳ hạ thấp người xuống, Băng vòng hai tay qua cổ Kỳ và vòng tay từ từ thu nhỏ dần. Bây giờ Băng đã yên vị trên tấm lưng rộng rãi, vững chắc và đầy sự an toàn của Kỳ. Mặt Băng áp sát mặt Kỳ, Băng có thể cảm nhận được từng hơi thở ấm áp của Kỳ, từng nhịp tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực của Kỳ. Cảm giác này sao thân quen quá, đây chẳng phải là cảm giác như lúc Băng ôm Dương Thiên Phong trong vườn hoa Thảo Anh hay sao?

Băng vội quay mặt đi không né tránh khuôn mặt của Kỳ. Còn Kỳ thì sao? Tâm trạng của Kỳ cũng chẳng khác hơn. Kỳ không biết tại sao cậu lại nhanh chóng đồng ý khi Băng với cậu ở một đội. Từ khi gặp giấc mơ ấy, Kỳ luôn cảm thấy có cảm giác đặc biệt với cô gái này, yêu sao? Thích sao? Không thể nào, sao cậu có thể thích một cô gái bình thường như vậy. Nhưng cảm giác bây giờ khiến cậu không khỏi hoang mang. Cậu cũng có thể cảm nhận được từng hơi thở ấm áp của người con gái này. Cậu cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập trong lồng ngực của người con gái này.

Cái cảm giác này như khi Dương Thiên Phong được người con gái tên Vũ Thiên Băng trong giấc mơ của cậu ôm chầm lấy, cảm giác bất ngờ, hạnh phúc khó tả, biết bao cảm xúc len lỏi trong cậu. Cậu cũng có thể cảm nhận được dường như người con gái này đang cố tránh né cậu không phải chỉ bây giờ mà từ khi cậu đến ngôi trường The Moon này, từ khi cậu gặp cô là cậu đã có cảm giác cô tránh né cậu rồi.

Bên kia, một cặp đôi hạnh phúc đang cãi nhau chí chóe chứ không như cặp đôi cảm xúc bên này chỉ im lặng.

_Này Trịnh Từ Hy, em nặng quá đấy, em có phải heo không vậy? Đăng vờ nhăn mặt chọc Hy.

_Anh nói gì hả? Anh nói em là heo sao? Vậy thôi mau để em xuống đi em muốn qua bên Minh Kỳ em không muốn chung đội với anh nữa. Hy vùng vẫy đòi xuống.

_Yên nào, em đừng cố làm cho anh thua, anh nhất định sẽ thắng và em sẽ phải thực hiện 3 điều kiện của anh đấy biết chưa?

_Ứ, nằm mơ đi ha, anh nhất định sẽ không thắng nổi Minh Kỳ đâu, em sẽ làm cho anh phải thua. Hy cứ nhún nhảy trên người Đăng.

_”Nguy rồi cô ấy mà cứ không chịu yên một chỗ thế này thì mình thua là cái chắc, biết thế đã không chọc vào cô ấy rồi.” Đăng nghĩ rồi nhìn Kỳ đắm đuối.

_”Ánh mắt đó là sao đây?” Kỳ nhìn Đăng khó hiểu. Băng thấy vậy quay mặt theo hướng ngược lại với Đăng thì thầm bên tai Kỳ.

_Anh ấy muốn anh thua, nhất định phải để anh ấy về nhất.

_Sao em biết?

_Anh nhìn cái hành động không yên vị của Hy đi, nếu muốn thắng anh là không thể nào, nên đành quay sang cầu cứu bạn hiền. Chỉ cần anh thua thì anh và anh Đăng sẽ có những osin cao cấp. Băng nói xong nhìn Đăng với vẻ mặt đau khổ hiện rõ, Kỳ bỗng mỉm cười.

_Vậy em muốn anh thắng hay thua? Kỳ quay mặt lên đối mặt với Băng thì thầm. Băng quay mặt đi chỗ khác.

_Cái đó không do em quyết định, anh có quyền thắng hoặc có quyền thua. Nhưng với thực lực của một bang chủ mà không thắng nổi một ván đấu nhỏ như vậy thì e là phải xem xét lại.

Băng ra đòn đợt này đúng là làm cho đối phương choáng váng và khó xử. Đúng ra Băng định là sẽ hạ gục Đăng nếu Đăng ở cùng đội với Băng. Nhưng không ngờ Hy lại về với đội của Đăng. Điều này cũng là một cái lợi cho Băng và Hy vì: Hy là người tự do không muốn phải sống theo cách nghĩ của bất kỳ ai, nên nếu muốn ra điều kiện với Hy là phải cả hai bên đều lợi thì Hy mới làm, nếu chỉ bên kia lợi mà Hy chỉ bỏ công không thì có đánh chết Hy cũng sẽ không làm. Nên muốn Hy ngồi không chờ chết là điều không thể nào, chỉ với cái tài phá hoại của Hy thì Băng tin chắc Đăng sẽ thua.

Nhưng vấn đề của Đăng không chỉ dừng lại ở đó, nếu như Minh Kỳ vì bạn bè và vì lợi ích của mình mà để thua Đăng thì sao? Chỉ còn một cách là dùng chiêu khiêu khích đối với Kỳ. Là con trai quan trọng nhất vẫn là sĩ diện, Băng đã nhắm vào điểm yếu này mà đánh, thì đối thủ chắc chắn chỉ có thể làm theo ý Băng chứ không thể làm khác được.

_Em đang khiêu khích anh đấy sao? Bị Kỳ phát hiện ra Băng biện minh.

_Em không phải đang khiêu khích anh, em chỉ muốn giữ thể diện cho anh mà thôi. Nói rồi Băng quay đi lè lưỡi.

Trận đấu bắt đầu, Băng và Hy ngồi trên lưng Đăng và Kỳ nhìn nhau ra hiệu. Khi tiếng đếm số 3 vang lên, là lúc trận đấu cân tài nhưng không cân sức diễn ra. Đăng cố gắng chạy nhanh nhất có thể, dù cõng Hy, dù bị Hy làm khó, nhưng những bước chân của Đăng vẫn vững chắc và nhanh thoăn thoắt. Trong khi đó phía Kỳ_Băng, hai con người này cứ từ từ mà đi không vội vàng chút nào.

_”Anh ta đang làm cái gì vậy? Không cần thể diện luôn à?” Băng sốt ruột nghĩ, thấp thỏm không thôi, xem ra kế hoạch của Băng đã thất bại hoàn toàn.

_Minh Kỳ, anh mau chạy đi cố lên, Băng à chúng ta không thể thua được.

Hy ngồi trên lưng Đăng hét, mặc cho Đăng mồ hôi nhễ nhãi mệt thở không ra hơi. Khi Kỳ cõng Băng về phía đích thứ nhất thì Đăng đã quay đầu chạy được gần một nửa đích thứ hai. Băng thấy vậy thì nhảy xuống khỏi lưng Kỳ, mặt hằm hằm.

_Em sao vậy? Kỳ vờ hỏi Băng.

_Không sao cả, thua rồi thì tự xuống thôi, mất công ngồi trên lưng anh chỉ làm anh mệt.

_Em đang quan tâm anh sao?

_Tùy anh, nếu anh nghĩ là em quan tâm anh thì là em đang quan tâm anh, nhưng nếu anh nghĩ không phải thì nó sẽ là không phải. Băng nói rồi quay bước về đích chuẩn bị nghe tuyên bố.

_Hẹn hò với anh một ngày, nếu em muốn chị em không phải là osin cao cấp cho thằng Đăng.

Kỳ kéo tay Băng lại nhìn thẳng vào Băng nói khiến Băng thoáng chút bất ngờ. Băng nhìn bóng Đăng đang dần về đích rồi nghĩ đến Hy, Băng bất chợt gật đầu đồng ý. Ái chà, anh Kỳ chơi vố này thật thông minh, lấy Hy ra làm lý do để được hẹn hò với Băng, phải chăng Minh Kỳ đã xác định được cảm giác của mình đối với Băng nên muốn hẹn hò???

Khi Băng vừa gật đầu, với tốc độ ánh sáng, Kỳ đã không cõng Băng mà bế Băng trên tay, chạy nhanh về phía đích đến, mái tóc của Kỳ đã ướt đẫm mồ hôi, dưới cái “nắng sáng là nắng tốt cho sức khỏe” kia, Kỳ như một chiến binh tỏa sáng, đúng là không thể xem thường bang chủ được, mặc dù phải bế theo Băng, chạy rất nhanh, nhưng hầu như không nghe thấy tiếng thở nhanh của Kỳ, nhịp thở vẫn rất đều, chậm rãi. Kết quả là Kỳ cán đích trước Đăng một bước chân, và hai cô nhóc đã thắng.

_Yeah, thắng rồi, thắng rồi. em đã nói anh không chạy lại anh Kỳ rồi mà. Hy nhảy mừng trước khuôn mặt tức tốt của Đăng.

_Vậy là bây giờ anh phải làm cho em 3 việc. Hihi, thứ nhất em lệnh cho anh phải là osin cao cấp của em trong vòng 10 năm. Còn 2 việc còn lại, đợi khi nào nghĩ ra em sẽ nói cho anh sau. Nào bây giờ thì chúng ta đi ăn sáng thôi.

Hy vui mừng nhảy nhót sung sướng. Khiến Đăng đang bực mình cũng phải mỉm cười. Đăng và Hy đi trước lấy xe, trong khi đó Kỳ và Băng theo sau.

_Cám ơn anh.

_Em không cần cám ơn, em nói đúng làm bang chủ mà thua trong một cuộc thi nhỏ như thế này thì quả là phải xem lại.

Kỳ bỗng nở nụ cười gian gian nhìn Băng rồi bước nhanh. Băng đứng lại suy nghĩ, sau một hồi ngơ ngác, cuối cùng Băng cũng hiểu ra là mình vừa mới bị gạt, trong tâm trạng vô cùng bực mình Băng bước lên xe, ngồi cạnh Hy. Chiếc xe lăn bánh, trong xe mỗi người một tâm trạng, người thì đang vui vì mình thắng cuộc, người thì bực vì mình mình thua cuộc, người thì bực vì bị gạt, còn người thì cứ ngồi cười một mình, lâu lâu nhìn kính chiếu hậu lại nở nụ cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN