Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 22
Hôm nay Băng một mình cùng Tâm đến thỉnh an Uy Khánh Thái hậu trước, vì muốn giữ khoảng cách với Phong, nên việc gì làm được Băng đều làm trước, chứ không phải chờ khi Phong đến cùng làm như trước. Nói thật thì thái độ của Băng đối với Phong lúc này rất khó nói. Lúc thì quan tâm, nhưng lúc thì như người xa lạ. Và tất nhiên là chuyện ngủ chung giường, đắp chung chăn là không thể nào xảy ra, Phong phải dọn đồ trở về Kì thiên cung như kiểu lúc đầu quen Băng, cách cư xử nói chuyện thì rất chừng mực như lúc mới quen, hai người nói chung như kiểu là hai người xa lạ, nhưng Phong không hẳn xa lạ với Băng mà càng tỏ ra quan tâm, chăm sóc, yêu thương Băng nhiều hơn, còn Băng thì lạnh hơn băng. Á cảm giác này thật khó chịu nha. Haizzz…..
Vườn Uyển Anh.
_Hoàng hậu, con thấy bông hoa cát tường đằng kia như thế nào? Uy Khánh hỏi, chỉ vào bông hoa màu hồng Tím đang nở.
_Thưa mẫu hậu, nó rất đẹp.
_Đúng, rất đẹp. Đó là cây mà chính tay phụ hoàng của hoàng thượng trồng. Chữ “Tường” Có nghĩ là sự may mắn, tốt lành. Còn chữ “Cát” đó là nằm trong “CÁT BÁO” nó có nghĩa là tin thắng trận của Thái Thượng Hoàng đối với mỗi lần đánh trận, nó còn nghĩa là tin vui, tin hỉ. Điều đặc biệt của cây này là nó rất hiếm khi nở. Giọng nói êm ái điềm đạm từ từ rồi dừng hẳn ở câu nói đó.
_Rất hiếm sao? Băng tròn mắt ngạc nhiên và lục tìm trong đầu mình. _”Hoa Cát Tường? Hoa Cát Tường? À có rồi hoa cát tường có ý nghĩ là may mắn thật, ở hiện đại được trồng vào mùa Đông _Xuân và bán vào những ngày tết, từ khi gieo hạt đến khi ra hoa là 20 tuần, vậy?”
_Có phải là con đang thắc mắc vì sao ta lại nói nó hiếm nở hoa không hoàng hậu? Như trúng tim đen Băng hơi giật người và cẩn thận gật đầu.
_Cái cây này rất được phụ hoàng của hoàng thượng yêu thích vì nó đặc biệt là hiếm khi ra hoa, nhưng khi cho hoa cũng là lúc có tin vui. Ta còn nhớ lần đầu nó ra hoa là lúc ta mang thai hoàng thượng và hoàng tử Thiên Minh, lần hai ra hoa là lúc có tin vui về Thiên Hân công chúa, lần thứ ba nó ra hoa đúng lúc hoàng thượng lập hậu chính là con, và cũng lúc ấy ở biên cương một phe phản loạn nổi lên, tuy rất mạnh nhưng chúng ta lại chiến thắng một cách dễ dàng. Uy Khánh thái hậu càng giải thích Băng càng khó hiểu, vậy thì liên quan gì tới Băng? Băng cứ ngơ ngơ như con nai vàng Uy Khánh thái hậu thấy vậy liền nói tiếp.
_Cứ mỗi lần ra hoa chừng 10 ngày là hoa sẽ tàn, từ lúc lập hậu đến nay cũng đã được 6 tháng, nay hoa lại nở.
_Vậy ý mẫu hậu là sắp tới trong cung lại có hỉ sự? Băng đến phần này thông minh nói ngay.
_Đúng là thế, nhưng ta không biết đó là chuyện gì? Ngẫm một lúc thái hậu nói tiếp. _Con và hoàng thượng lấy nhau được nửa năm rồi, ta già yếu, không biết còn ở với các con được bao lâu, ta chỉ muốn có được đứa cháu để an ủi tuổi già, vả lại Dương thần quốc cũng cần có người sau này thừa kế trị vì đất nước. Ta biết tính hoàng thượng, y chỉ yêu mình con, vì con mà y đã trúc phế các phi tần mỹ nữ, chứng tỏ rằng việc mang long thai cho Dương thần quốc chỉ có mình con.
Băng không nói gì chỉ mỉm cười, nụ cười chua xót xen lẫn đau thương. Mang long thai ư? điều này làm sao có thể khi Vũ Thiên Băng và Dương Thiên Phong là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Băng cùng Tâm trở về Tích cung, biết thái hậu hay bị đau chân, Băng nói Tâm mang rượu thuốc đến Thọ an cung. Lúc về, đi ngang qua cây giáng hương, Tâm bỗng khựng người lại vì thấy có vật gì đó bất thường sau gốc cây.
_Hoàng tử Thiên Minh sao người lại ở đây? Hoàng tử, hoàng tử. Tâm đỡ Minh dậy, miệng không ngừng kêu Minh, nhưng Minh thì đã bất tỉnh. Khó khăn lắm Tâm mới đưa Minh về được Lân cung, sở dĩ không ai phụ Tâm là vì hôm nay chính là ngày đưa tiễn các vị vương phi, phi tần trở về nước Tô, nên mọi người đều tập trung ở điện Long Uy. Thái hậu vì chân đau, đi lại khó khăn nên không cần đến để tiễn, còn Băng không thích chốn ồn ào, nên lấy lý do là trong người không được khỏe để được miễn, dĩ nhiên Tâm cũng được miễn đi vì phải chăm sóc Băng.
Tâm mất cả tiếng đồng hồ mới vác Minh về được Lân cung, rửa mặt, thay lớp y phục bên ngoài bị vấy bẩn, rồi nấu trà giải rượu cho Minh uống. Chăm sóc xong xuôi mới rời khỏi Lân cung trở về Tích cung.
_Sao muội đi lâu vậy? Bộ ở Thọ An cung có chuyện gì sao? Băng thấy Tâm về người lem luốc liền hỏi.
_Dạ không chỉ là muội có chút chuyện nên……. Tâm ấp úng.
_Chuyện gì? Băng hỏi, Tâm chỉ lắc đầu không nói.
_Muội ra ngoài đi. Băng lạnh nhạt, không hiểu sao từ khi có chuyện với Phong đến giờ, Băng rất thẳng tính, và cứ lạnh lùng như vậy.
_Tỷ, chỉ là lúc muội qua vườn Uyển Anh thấy hoàng tử say mèm nằm dưới gốc cây giáng hương, vì không có người, nên muội đưa hoàng tử về cung, nên đi hơi lâu. Tâm nhút nhát nói nhanh vì sợ Băng giận.
_Tiểu Minh say?
_Vâng.
_Vậy sao muội không ở lại đó chăm sóc đệ ấy? Muội có biết hiện tại trong cung không có người, để đệ ấy một mình lỡ bị nhiễm phong hàn thì tính sao?
_Tỷ, muội có lau mặt, nấu trà giải rượu cho hoàng tử uống rồi, trước khi đi muội còn đắp chăn cẩn thận, chắc không sao đâu.
_Sao lại không sao? Lỡ trà giải rượu của muội không có tác dụng, đêm nay không có người chăm sóc hắn vậy hắn có chuyện thì……. Băng đang định nói hết câu, nhưng chưa kịp nói thì Tâm đã chặn.
_Tỷ, tỷ đừng nói những lời không may mắn mà. Lát nữa tiệc đưa tiễn xong thì sẽ có người đến chăm sóc hoàng tử thôi.
_Vậy muội không biết cuộc sống của đệ ấy cách biệt với thế giới bên ngoài sao? Không có ai có thể vào Lân cung khi không có sự cho phép của đệ ấy?
_Vậy?
_Vậy có nghĩa là nếu có chuyện sảy ra với đệ ấy thì chỉ có thần biết, quỷ hay ngoài ra là………
_Thôi mà tỷ đừng hù muội nữa, vậy bây giờ phải làm sao? Tâm rối lên, Băng nhìn Tâm lúc này hơi cười mỉm rồi nói tiếp.
_Ta muốn hỏi muội cái này, nhưng muội phải trả lời thật lòng cho ta biết, không được nửa lời dối trá, nếu ta biết muội dối ta thì hậu quả ra sao muội cũng tự cảm nhận được?
_Vâng tỷ hỏi đi, muội hứa sẽ không nửa lời dối tỷ, nếu có muội sẽ tự biết phải làm gì.
_Muội…….có tình cảm với tiểu Minh….phải không?
_Sao..sao tỷ lại hỏi muội như vậy. Tâm quay mặt đi tránh né Băng.
_Muội nhìn thẳng vào mắt của ta và trả lời cho ta biết có hay không. Băng xoay người Tâm lại nhìn thẳng Tâm.
_C…ó.
_Ta không nghe thấy.
_Dạ có.
_Vậy thì tốt rồi, mau đến với đệ ấy đi. Băng nói làm Tâm giật mình.
_Tỷ, chuyện này làm sao có thể. Muội là phận nô tì, được ơn tỷ nhận muội làm muội muội đã là phước phần của muội, muội không giám trèo cao.
_Như thế nào là trèo cao?
…..
_Yêu một người không cùng địa vị thì là trèo cao?
…..
_Muội thấy đấy, ta chẳng phải dòng dõi hoàng tộc, cũng chẳng phải con quan, nhưng giờ muội nhìn ta xem?
…..
_Tâm muội, ta biết muội có tình cảm với Thiên Minh từ cái ánh nhìn đầu tiên của muội dành cho y, từ khi muội kể cho ta về lần đầu gặp gỡ giữa hai người, và ta tin Thiên Minh cũng có cảm giác với muội, như cảm giác của muội dành cho đệ ấy. Chỉ là do thời gian quá dài, vật cản quá nhiều, nên khiến cho cảm giác của Minh dành cho muội mờ nhạt đi. Tình yêu là không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giàu nghèo, là chủ hay tớ. Mà tình yêu được cảm nhận bằng con tim, chỉ cần là tình yêu đích thực thì dù vật cản có lớn đến cách mấy hai người yêu nhau cũng sẽ tìm được đến nhau.
_Làm sao tỷ biết hoàng tử cũng…….. Băng không cho Tâm nói, lấy tay bịt miệng Tâm lại.
_Hãy cảm nhận. Băng lấy tay Tâm đặt lên ngực mình._Chỉ cần muội có niềm tin, thì muội sẽ làm được tất cả, chỉ cần muội không sợ thử thách, chỉ cần muội sống đúng với con người của muội, thì dù ra sao, dù kết quả như thế nào muội cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Chứ đừng đứng từ xa, theo dõi và làm những hành động mình không muốn, những hành động không có ích gì mà ngược lại lại làm đau chính bản thân mình. Không phải chúng ta sống là theo đuổi ước mơ, theo đuổi hạnh phúc của mình hay sao?
_”Phải rồi, tỷ nói rất đúng, mình sống là phải theo đuổi hạnh phúc của mình, dù ra sao đi nữa, cũng là con đường mình chọn, chỉ cần hạnh phúc, không cần kết quả, chỉ cần hạnh phúc.” Tâm nhìn thẳng vào Băng. _Tỷ à muội hiểu rồi, chỉ cần theo đuổi hạnh phúc, không cần biết kết quả ra sao, chỉ cần mình hạnh phúc là được đúng không tỷ.
_Phải rồi đúng rồi, muội của tỷ đúng là thông minh lắm, vậy muội còn không mau chạy đến với hạnh phúc của muội?
_Vâng muội đi đây, cảm ơn tỷ rất nhiều. Tâm nói xong buông Băng ra chạy thật nhanh về nơi chứa đựng hạnh phúc của cô.
KHÔNG CẦN BIẾT KẾT QUẢ RA SAO, CHỈ CẦN BIẾT ĐIỀU MÌNH LÀM LÀ NIỀM HẠNH PHÚC ĐỐI VỚI MÌNH LÀ ĐỦ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!