Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 23: Tiểu Băng Nhi
_Hoàng tử bỏ nô tì xuống đi. Như không nghe lời Tâm, Minh vẫn bế Tâm trên tay. Tâm đành kề sát môi vào tai Minh thì thầm.
_Nô tì sẽ không bỏ chạy đâu, ngài mau bỏ nô tì xuống đi, nô tì sẽ chịu trách nhiệm về việc mình làm mà. Nghe thế Minh mới bỏ Tâm xuống. Nhưng lại kéo Tâm sát vào người mình, như sợ Tâm chạy mất. Mọi người chứng kiến đều miệng chữ A mắt chữ 0.
_Hoàng thượng, có thể dành chút thời gian huynh đệ ta cùng nhau nói chuyện không? Sao chứ Thiên Minh muốn nói chuyện với Thiên Phong? Đây là chuyện như trong mơ vậy, Phong nghĩ rằng Phong và Minh sẽ khó có thể nào ngồi xuống nói chuyện với nhau thêm một lần nào nữa, từ khi chuyện Mã Y Nhân sảy ra, nhưng giờ đây Dương Thiên Minh lại đi bắt chuyện với Dương Thiên Phong. Quả là không thể ngờ tới. Có mơ cũng không mơ được. Phong và Băng ngồi trên, Hân và Vũ ngồi bên trái, Y Độc cùng Hiên Vỹ ngồi bên phải. Riêng Minh và Tâm đứng giữa. Tay Minh vẫn đan chặt tay Tâm không bỏ.
_Sao? Đệ có chuyện gì muốn nói với ta? Giọng nói nghiêm nghị cất lên.
_Huynh mau tìm người mà thế chỗ Ngọc Tâm đi, ta sẽ không để huynh đem nàng trao cho nước Tô gì đó đâu. Nhấc môi khẽ cười, Minh nói.
_Trao Tâm cho nước Tô? Phong bất ngờ hỏi. Hân, Vũ, Y Độc, Hiên Vỹ và cả Tâm đều ngơ ngác.
_Hoàng tử lúc nãy người có nhắc đến việc gì mà nô tì làm vật thế thân, gì mà gả qua nước Tô? Giờ thì tìm người thế chỗ nô tì? Chuyện này là sao? Tâm hỏi một tràng với một dấu chấm hỏi to trên đầu chờ được giải đáp.
_Chẳng phải huynh sắp phong cho Ngọc Tâm làm công chúa rồi gả cho tam thái tử gì đó của nước Tô thay Thiên Hân sao?
_Sao? Ta không hề nói điều đó. Phong nói.
_Rốt cục chuyện này là sao, sao lại có muội trong này nữa? Thiên Hân lên tiếng. Mọi người đều nhìn nhau ngơ ngác, Phong nhìn Minh, Tâm nhìn Minh, Thần Y Độc, Hiên Vỹ cùng Thiên Hân, Điệp Vũ nhìn Phong còn Minh thì lại không nhìn hong mà lại nhìn người kế bên Phong Ái chà, nãy giờ kể mà không thấy chị Băng nhà ta đâu hết, thì ra là đang ngồi bụm miệng cười tươi.
_Haaaaaaa… Băng cười lớn. Tất cả mọi ánh mắt đều dồn qua Băng.
_Hoàng hậu, chuyện này giải thích sao đây? Minh nhìn Băng đang cười nói.
_Hoàng hậu tỷ nói xem lại là trò gì của tỷ hả? Sao tỷ lại lôi muội vào đây? Thiên Hân bức xúc nói. Mọi ánh mắt đang chờ Băng giải thích.
_Thì… Băng đứng dậy từ từ đi xuống xung quanh Minh và Tâm.
_Nếu ta không nói vậy liệu hoàng tử và Ngọc Tâm của ta có tay trong tay như bây giờ không? Từ đầu ta đã nhận thấy được rằng người hoàng tử yêu và mong không phải là Mã Nhân Nhân gì đó rồi. Mỗi lần người nhìn Tâm của ta với ánh mắt rất…..”háo sắc” không khác gì Vũ nhìn Hân là ta đã biết. Chuyện này ta chỉ bịa ra để đánh thức lý trí trong cậu đấy, hiểu chưa? Sao? Giờ muốn trách tội ta à? Băng nói tay khoanh lại hất mặt qua chỗ khác.
_Tỷ tỷ, tỷ đừng giận mà huynh ấy không có ý đó đâu. Tâm chạy lại chỗ Băng nói nhỏ cô sợ Băng giận.
_Sao rồi, chưa gì muội đã bênh vực hắn rồi sao?
_Muội chỉ là…
_Thôi không cần muội nói đỡ ta không phải người nhỏ mọn như vậy. Xem kìa ta mới chọc muội có tí thì liền đỏ mặt rồi. Nè Dương Thiên Minh, từ giờ ta giao Ngọc Tâm cho cậu, dù gì ta cũng chẳng thể chăm sóc muội ấy cả đời được, vậy thì giờ cậu thay ta làm công việc đó vậy. Được chứ? Nhưng cậu không được bắt nạt muội ấy, bằng không ta sẽ đòi lại bằng mọi giá. Băng nói vừa vỗ vai Minh.
_Tỷ à sao tỷ lại……
_Hoàng hậu yên tâm, từ giờ trở đi, Ngọc Tâm sẽ là thê tử của ta, ta sẽ không để cô ấy chịu bất kì tổn thương nào nữa, ta sẽ bảo vệ cô ấy, sẽ không để bất kì kẻ nào có thể làm hại đến cô ấy. Sẽ không phải để cô ấy phải rơi thêm giọt nước mắt nào nữa. Minh nói chắn ngang lời Tâm, chàng bám nhẹ vào vai nàng mặt đối mặt mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang sưng lên vì khóc của nàng. Sao nàng lại khóc, nàng khóc làm tim chàng đau. Khẽ lau nước mắt cho nàng, chàng nói. Tâm nhìn Minh nở một nụ cười hiền hòa, tỏa nắng rồi ôm chầm lấy Minh.
Vậy là Ngọc Tâm của Băng là hoa đã có chủ rồi. Haizzzz… đoạn đường thật gian nan làm sao. Từ khi Minh và Tâm làm rõ chuyện của hai người, thì hận thù giữa Minh và Phong cũng được xóa bỏ. Dương Thiên Minh được Dương Thiên Phong phong làm Vương gia và chỉ hôn Ngọc Tâm cho Minh. Phần Dương Thiên Hân và Điệp Vũ, nhờ có sự trợ giúp của Băng nên Phong ban hôn luôn cho hai người. Thần Y Độc được phong làm “Đệ nhất thần y” và cũng được làm quan trong hoàng cung. Thật ra thì Y Độc cũng không ham hố gì đâu nhưng vì những người bạn, người anh em tốt của hắn dường như đều ở trong cung, nên hắn cũng muốn mai danh ẩn tính một thời gian, đành nhờ hoàng cung làm nhà nên nhận lời làm quan. Và đặc ân của Phong cho Y Độc là được một nơi yên tĩnh để nghiên cứu độc dược, chỉ trị bệnh cho nhóm người của Phong, ngoài ra được miễn hết.
Tích cung.
Mọi người ai đã về nhà nấy nghỉ ngơi rồi. Đêm nay Tâm sẽ không ngủ cùng Băng được vì cô nàng đã bị ai đó bắt đi với lý do chăm sóc cho người bệnh. Trong phòng một mình Băng nghĩ..
_”Cuối cùng Tâm Tâm cũng đã có người chăm sóc, điều mình lo đã lo xong, giờ chỉ còn tìm ra cách để về thôi. Cái hồ đó có gì đó đáng nghi lắm. Không được, ngày mai mình phải xem lại thêm lần nữa.” Đang mải nghĩ thì.
Cốc cốc….
_”Ai mà còn gõ cửa vào giờ này?” Băng bước ra ngoài mở cửa.
_Hoàng thượng? SaO anh lại… Băng chưa nói hết câu thì Phong đã ngã xuống nằm xõng xoài trên mặt đất. Băng đỡ Phong lên giường nằm.
Sao anh ta lại đến đây? Băng nhìn Phong nằm trên giường đang bất tỉnh. Anh ta.. sao anh ta lại nóng thế này? Anh ta bị sốt ư? Vậy là cả đêm Băng mất ngủ vì phải chăm sóc Phong.
_Băng nhi, nàng hãy tha lỗi cho ta đi. Ta thật sự chịu không nổi khi thấy nàng thơ ơ, lạnh nhạt với ta như vậy. Ta biết ta sai. Ta có lỗi với nàng nhiều lắm, nhưng xin nàng tha lỗi cho ta. Băng nhi….. Phong mê mê tỉnh tỉnh cứ gọi tên Băng và nói những câu nói làm cho ai kia ngồi kế bên không khỏi đau lòng.
_”Phong, em xin lỗi, em mới là người phải xin lỗi anh, tha lỗi cho em. Em thật sự không muốn, không muốn làm anh đau, vì như vậy em cũng đau. Nhưng em buộc lòng phải làm như vậy xin hiểu cho em, xin quên em đi, em không xứng, thật sự không xứng với anh.” Ai đó quỳ xuống bên giường, nắm tay ai đó. Rồi một giọt lệ tuôn rơi, rồi hai giọt, cứ thế từng giọt lệ bắt đầu thi nhau rơi xuống ướt hết cả một bàn tay. Ai đó nắm tay ai đó đi vào giấc mộng của hai người.
Sáng hôm sau
Phong mở mắt to, bàng hoàng khi không biết mình đang ở đâu, sau ba giây định hình…
_”Sao căn phòng này nhìn quen quá, nhưng nó lại không phải phòng mình, mùi hương này nữa, rất quen.” Bất giác nhìn xuống giường. Gì kia không phải là Băng nhi của hắn sao? Sao lại nằm đó? Tay còn nắm tay hắn? Phong khẽ lật người, nhìn Băng kĩ hơn, hình như Băng có vẻ gầy đi nhiều rồi, nhưng vẫn dễ thương và rất đáng yêu. Giây phút này Phong chỉ mong thời gian sẽ ngừng lại để chàng có thể ngắm nàng lâu thêm một chút. Nhưng không được nữa rồi nàng đã tỉnh vì chàng đã không kìm chế được cảm xúc của mình, nhẹ nhàng đặt lên mắt nàng một nụ hôn.
_Anh… tỉnh rồi sao?Băng giật mình, lùi lại phía sau
_Ta xin lỗi vì đã phiền nàng. Ta…ta về KỲ Thiên trước. Nói xong Phong bước xuống giường đi nhanh, giây phút này Phong sợ nếu không rời đi sẽ không khống chế được bản thân mà lại làm ra chuyện khiến Băng không vui mất. Băng không nói gì chỉ lặng thinh nhìn bóng Phong khuất xa Tích cung của nàng.
_”Xin lỗi, em thật sự xin lỗi” Nuốt nước mắt vào trong, Băng thay y phục lặng lẽ rời khỏi Tích cung, đến bên bờ hồ Trị Thiên.
Giờ này thì thật sự còn sớm, ánh mặt trời chỉ hơi ló dạng chứ còn chưa hoàn thiện, những bông hoa khoe sắc bắt đầu tỏa mùi thơm, những giọt sương còn đọng trên tán lá chưa tan vì chưa có hơi ấm của mặt trời. Phong thì tất nhiên là sẽ không biết Băng ở đây vì đã sớm về Kỳ Thiên cung. Còn những con người còn lại thì còn bận say giấc nồng.
_”Lần này, nhất định mình phải tìm ra bí mật đó.” Toan nghĩ thì Băng liền nhảy nhanh xuống hồ.
_”Lạ thật càng xuống dưới sâu nước càng trong.” Nghĩ vậy, Băng liền thả mình chìm xuống đáy hồ, lần theo mép tường mà đi. Nói ra cũng kì, nước ở đáy hồ trong, rất trong, trong đến mức có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh, những đàn cá bơi lượn, hay những hòn đá cuội mang nhiều màu sắc. Nhìn khung cảnh chẳng khác gì một “Long cung” sống. Chợt Băng phát hiện phía trước có một ánh sáng rất kì lạ, nên bơi nhanh tới xem đó là gì.
_”Cái này là gì sao nó…. chết mình phải lên mặt nước gấp” Vì hết hơi, nên Băng đành ngoi lên mặt nước thở trước, còn vật kì lạ dưới đáy hồ thì tính sau.
_Há..hờ….hờ. Mém nữa đứt hơi chết rồi. Haizz…. nhưng mà vật đó là vật gì nhỉ. Mình phải xem lại lần nữa mới được.”
Tò mò về vật phát sáng dưới đáy hồ, Băng quyết định lặn thêm lần nữa để xem lại kĩ hơn. Lần này Băng thật sự đã nhìn rõ, dưới đáy hồ vật phát sáng đó như một cái hố hình chữ nhật dài khoảng 15cm rộng khoảng 10cm, sâu chỉ cỡ 2cm nó lún sâu dưới đáy, điều đặc biệt là ánh sáng phát ra xung quanh viền của cái hố đó như kiểu đang chờ đợi, bao bọc một cái gì đó. Trồi lên mặt nước, trở lại với Tích cung, Băng mơ hồ về những việc mình vừa khám phá ra, rất mơ hồ. Chỗ xuất hiện ánh sáng kì lạ đó chiếu thẳng lên mặt nước, đi thẳng vào bờ khoảng 1m thì chính là nơi mà lần đầu tiên mở mắt khi bị đuối nước khiến Băng có mặt ở thế giới lạ lẫm này.
Giờ thì mọi người đều đã thức giấc hết rồi. Chúng ta sẽ đi qua từng nơi một nhé. Đầu tiên là Lân cung.
Haizz.. phải nói sao đây ta. Hiện giờ máy quay của chúng tôi phát hiện ra một chuyện lạ là Dương Thiên Minh cùng Ngọc Tâm ngủ dưới đất. Ối trời, thật nhức đầu mà.
Hồi ức tối hôm qua
_Vương gia, ngài ngủ trên giường đi, ngài còn bệnh nô tì……nô tì ngủ dưới này là được rồi. Tâm nói, tay ôm chăn gối trải xuống đất nằm.
_Nàng làm sao vậy? Sao lại gọi ta là vương gia? Nàng đang sợ ta? Minh nắm tay Tâm kéo lại.
_Nô tì……..nô tì không có.
Tâm lúng túng, thật sự nàng cũng không biết phải làm sao, mặc dù nàng yêu Minh, và cũng biết Minh yêu nàng, hứa sẽ bảo vệ nàng, và chính hoàng thượng đã ban hôn cho hai người, nhưng Tâm vẫn e ngại, rụt rè vì mọi chuyện đến với nàng quá nhanh, nhanh đến mức nàng ngỡ mình đang mơ. Trước thái độ đó của Tâm, Minh cười thầm, vì giờ trông nàng rất đáng yêu, vẻ lúng túng của nàng khiến người đối diện không khỏi rung động. Chính Băng cũng đã từng rung động vì vẻ mặt của nàng như bây giờ, huống chi là người vô cùng yêu nàng.
_Nàng giờ đã chẳng còn là một cung nữ tầm thường nữa, nàng chính là Vương phi của ta, vì thế, ta không muốn nghe 2 chữ “Nô tì” từ miệng nàng nói ra. Thiên Minh giận giỗi nói khi Ngọc Tâm cứ rụt rè khi đối diện với mình.
_Nô………………Thiếp………….biết rồi. Ôi trời ơi sao câu này nói ra ngượng miệng quá đi, xấu hổ chết đi được.
_Phải như vậy chứ. Nàng có biết nàng rất xinh đẹp? Minh nói rồi tiến tới đối diện với Tâm, nhẹ nhàng vén lọn tóc vắt lên tai cho nàng và cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai. Hành động này làm Tâm ngượng vô cùng
_Vương gia……..
_SAo? Minh nhìn Tâm đang đỏ mặt, không khỏi buồn cười vờ hỏi. Nhưng Tâm lại chỉ nhẹ cúi đầu chẳng nói gì.
_Được rồi nếu không có gì thì chúng ta đi ngủ thôi. Thiên Minh nói rồi vội ôm gối đầu nằm xuống đất.
_Vương gia, chàng không được ngủ dưới đất, phải lên giường ngủ. Bệnh chàng chưa lành ngủ dưới đất lỡ……….
_Ta không sao, nàng yên tâm, ta đã khỏe rồi. Ta nam tử hán đại trượng phu không lẽ để nữ nhân nằm của mình nằm dưới đất còn mình nằm trên giường? Dù gì cái giường này cũng nhỏ, không đủ cho cả hai, thôi thì cùng ngủ đất vậy, có gì ngày mai ta sẽ gọi người đổi giường mới. Thấy Tâm còn lưỡng lự, Minh ngồi dậy kéo tay Tâm ôm vào lòng luôn.
_Vương gia, chàng……….Tâm cựa người định thoát, nhưng cũng như lần trước, làm sao Tâm có thể thoát khỏi ta một nam nhân to khỏe hơn mình chứ.
_Vương Phi, nằm yên đi. Ấm lắm, thật sự rất ấm.
Minh ôm Tâm cứng ngắc như sợ Tâm chạy mất. Tâm thì đỏ gượng hết cả mặt, người ta nói, nam nữ thụ thụ bất thân, nay Minh lại ôm Tâm ngủ, ối trời không thể tin được. Khoảng khắc này đây, thật sự hạnh phúc, hạnh phúc đã lấp đầy căn phòng này, khiến cho thứ gọi là đau thương kia không tài nào chen lấn vào được.
Hiện tại
Vì là một cung nữ, đã quen với việc thức khuya dậy sớm nên Tâm cũng không tài nào ngủ thêm được, Tâm tính ngồi dậy đi chuẩn bị bữa sáng thì có một bàn tay kéo cô lại. Thì thầm vào tai cô.
_Vương phi ta muốn ngủ thêm chút nữa. Giọng ai đó mè nheo.
_Vương gia, chàng mau dậy đi, mọi người đang chờ chúng ta. Tâm kéo Minh, bất lực, Minh đành thức dậy.
Đông Nghi cung.
Điệp Vũ nhờ phúc của Vũ Thiên Băng nên được Phong ca ca giao cho nhiệm vụ mới là làm hộ vệ cho công chúa Thiên Minh. Hai con người này suốt ngày quấn lấy nhau, tình cảm không thể tách rời.
_Á, ta muốn ngủ, để ta ngủ thêm chút nữa. Thiên Hân huơ tay múa chân loạn xạ hết trên giường, khiến cho ai kia phải bật cười.
_Công chúa của tôi ơi, mặt trời đã lên cao, giờ mà còn nướng như vậy thì có lẽ sẽ không yên với hoàng hậu của nàng đâu. Vũ nói, tay lay người Hân. Buộc Hân phải dậy vì không muốn phải nghe những lời càm ràm của Băng.
Mọi người đều có mặt tại Dược Y phòng của Thần Y Độc. Chỉ trừ hai người không có là Dương Thiên Phong phải thượng triều, còn tổ sư sát thủ Hiên Dỹ phải “trông nhà” cho cha đi trấn giữ biên cương. Cứ một tuần một lần mới được tụ họp cùng “Đồng bọn”.
Như mọi ngày, Vũ và Hân cùng nhau tìm ra cách đánh mới cho bộ kiếm của họ, Thần Y Độc nay có thêm Thiên Minh hỗ trợ để tìm ra loại độc mới, thật ra Minh cũng rất thích nghiên cứu độc dược, chỉ là chưa có cơ hội, nay có người cùng chí hướng nên đành hợp tác. Ngọc Tâm cùng Thiên Băng ngồi nhàn hạ uống nước, ăn bánh nói chuyện phiếm.
_”Vật đó là gì nhỉ, nhìn nó giống như một cái hộp, nhưng lại không nắp, biết phát sáng…” Băng chợt nghĩ đến chuyện hồi sáng.
_Tỷ, tỷ tỷ, tỷ sao vậy sao nhìn tỷ như người mất hồn vậy? Tâm lay người khi thấy Băng như người mất hồn.
_À ta không sao chỉ là đang nghĩ về một số chuyện tưởng chừng như không thật nhưng nó lại có thật.
_Hả? Chuyện tưởng chừng như không thật nhưng nó lại có thật? Là sao? Tâm nhức đầu với câu trả lời của Băng.
Rầm….
_Đã xảy ra chuyện gì? Băng vội hỏi khi tiếng động đó bất ngờ phát ra.
_À không có gì, chỉ là ta muốn cho công chúa nhà ta xem thế nào là “Hổ công chưởng”. Minh nói, tay thì phủi đi phủi lại.
_”Hổ công chưởng”? Băng ngạc nhiên cũng có phần tò mò.
_Đó là loại chưởng pháp khi ai đó bị trúng chưởng thì lục phủ ngũ tạng trọng thương nghiêm trọng. Có thể tử vong tại chỗ nếu chỉ là một người bình thường. Sức công phá của nó cũng như mọi người đã thấy. Vũ nói, tay chỉ vào vết tích trên mặt đất vừa được Minh để lại. Nó có hình bàn tay, được lún sâu xuống mặt đất khoảng 5cm, phần đất xung quanh bàn tay đó thì nứt gần hết.
_Đúng là lợi hại. Đại đại vương gia, huynh có thể dạy cho muội không? Thiên Hân vui vẻ, chạy lại cầm tay Minh.
_Cái này còn phải xem thành ý của muội như thế nào đã, ta một mình cô đơn ở Lân cung bao nhiêu năm muội cũng không hỏi thăm một câu, giờ lại muốn ta dạy võ công sao? Minh vừa nói vừa tiến lại chỗ của Tâm, trong khi đó, Tâm đã rót trà chờ sẵn.
_Cái này cũng không thể trách muội mà, ai biểu huynh không cho một ai vào đó, lấy gì muội…. Nói chung huynh phải dạy muội, nếu không…….muội….muội sẽ nói với tỷ tỷ không gả Ngọc Tâm cho huynh nữa. Thiên Hân lấy Ngọc Tâm ra uy hiếp Minh.
_Muội dám. Thiên Minh trừng mắt với lời hăm dọa của Thiên Hân
_Bla..bla…..
Hai anh em nhà họ Dương cãi vã một trận long trời lở đất khiến mọi người nhìn thấy đều không nhịn cười được. Chỉ có một người là nãy giờ cứ im như tượng. Đó chính là Vũ Thiên Băng. Băng tiến gần đến nơi có hình bàn tay đó, nhìn một hồi, rồi ướm bàn tay của mình vào, rồi lại lấy ra. Đúng là tay đàn ông có khác, nó to và khỏe hơn rất nhiều so với Băng, tay Băng thì quá nhỏ.
_”Cái này sao giống. Đúng rồi nếu như vậy thì cái hộp dưới hồ Trị thiên kia là một ổ khóa, vật giống nó mà vừa khít với nó chính là chìa khóa. Đúng rồi mình thông minh quá đi mất. Hihi, nhưng…….vật mà có thể che vừa cái hộp đó là gì?”
Băng rốt cục cũng nghĩ ra, nhưng thật sự chưa thông suốt lắm, vì vật có thể vừa cái hộp đó là gì? Băng vắt óc suy nghĩ mãi cũng không tài nào suy nghĩ ra, chợt có tiếng Tâm gọi Băng đến can hai anh em nhà kia ra, nên Băng tạm gác suy nghĩ đó sang một bên.
Giờ nghỉ trưa.
Hôm nay không biết rằng Phong bận việc gì mà lại không đến Dược Y phòng, vườn thảo anh cũng không thấy, Băng đến thỉnh an Thái hậu cũng không thấy Phong. Đoán là chắc có việc quan trọng nên Phong sẽ ở Ngự thư phòng. Băng mặc dù nói sẽ không ngó ngàng tới Phong nữa, nhưng nói vậy thôi, trong lòng cô giờ như lửa đốt, không biết Phong đã ăn uống gì chưa? Hôm qua còn sốt sáng nay mới đỡ thôi, không biết có uống thuốc gì chưa?..v..v…. rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Băng. Thật sự không chờ được nữa, Băng quyết định xuống bếp, làm cho Phong một bát cháo ngon lành, vì Băng nghĩ còn sốt ăn cơm là không nên, tiện thể Băng tới Dược Y phòng nhờ Thần Y Độc sắc giùm bát thuốc hạ sốt cho Phong, sáng nay rõ là khi bước qua Băng, tay Phong có chạm nhẹ tay Băng, Băng cảm nhận được người Phong còn rất nóng.
Ngự thư phòng.
Băng đem thuốc và đồ ăn tới, đứng ngoài cửa lưỡng lự không biết có nên vào hay không thì tiếng Phong cất lên.
_Băng nhi, thật sự nàng là người như thế nào? Nàng là ai mà lại khiến ta đứng ngồi không yên? Ta thực sự đã bị nàng đánh bại. Ta nhớ, rất nhớ nàng, ta không biết làm cách nào mà để ta thôi nhớ nàng. Rõ ràng nàng vẫn rất quan tâm ta, nhưng sao nàng lại tránh né, phủ nhận nó? Ta phải làm sao thì ta và nàng mới có thể trở về như trước đây? Nàng không xinh đẹp nhưng lại rất dễ thương, dễ thương đến mức ta sẵn sàng từ bỏ mạng sống của ta để đổi lấy nàng, đổi lấy sự dễ thương đó của nàng. Tiểu Băng nhi nàng có thể nói cho ta biết làm sao ta có thể làm hòa với Băng nhi của ta không?
_”What happen??? Who Tiểu Băng Nhi???” Băng ngớ người với câu nói của Phong, tò mò không biết tiểu Băng nhi mà Phong nói đến là ai nên Băng ngó đầu lén xem thử……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!