Chờ! Ta Sẽ Chờ Em - Chương 23: Sự Thật Thì Sao? Khoảng Cách Quá Xa Rồi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Chờ! Ta Sẽ Chờ Em


Chương 23: Sự Thật Thì Sao? Khoảng Cách Quá Xa Rồi.


Hôm nay đã bước qua tháng thứ 6 cũng chính ngày này 6 tháng trước. Dương Minh Kỳ quyết định rời bỏ Việt Nam đất nước nơi sinh ra Ba và Mẹ anh, là cội nguồn của anh để về với quê hương thứ 2 của anh. Rời đi để có thời gian suy nghĩ về những chuyện đã qua, để suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì. Suy nghĩ đã xong, đây chính là lúc Dương Minh Kỳ hành động.

Trương Vĩnh Đăng nhờ sự giúp đỡ từ *Người bí mật* nên đã được vào trường Đại học Milky Way học chung ngành với Trịnh Từ Hy, hay nói cách khác là đi theo dám sát, bảo vệ Từ Hy trước những vệ tinh xung quanh.

Phùng Minh Khang cùng Vũ Thiên Băng ngày càng trở nên thân thiết đúng chuẩn một đôi bạn thân theo kiểu *Thân ai nấy lo*, sự thân thiết của họ nhờ vào những cuộc cãi vã, những lần Minh Khang chọc Thiên Băng và được Băng đáp trả cũng chẳng vừa.

Tháng đầu tiên nhập học, ngành của Băng và Hy bị tách ra, Hy học buổi sáng Băng học buổi chiều. Nhưng kể từ tháng thứ 2 thì cả 2 đều học buổi sáng nên con đường đến trường của cả 2 càng vui hơn và vui hơn nữa là có thêm sự hiện diện của 2 chàng trai đẹp nhưng không được bình thường.

Nếu đem so sánh Trương Vĩnh Đăng và Phùng Minh Khang thì cả hai có rất nhiều nét tương đồng giống nhau. Chẳng hạn về ngoại hình thì hiện nay cả 2 đều sở hữu chiều cao 1m75, thân hình cân đối như nhau, đều có lúm đồng tiền, Khang bên trái Đăng bên phải, cá tính của cả 2 đều là năng động ngồi một chỗ không yên, thích trêu chọc người khác,…… Có lần cả 4 người đi ăn kem, 2 chàng nhà ta đều dành nhau đi mua và náo loạn hết cả cái chỗ bán kem lên. Cô bán kem dễ thương còn hỏi 2 người là anh em chăng?

Cả 2 đều là người đứng đầu 2 bang phái mạnh ở miền nam cho nên tuy tính cách giống nhau, nhưng muốn cả 2 hợp lại thành 1 đó là chuyện không thể nào. Đăng vẫn cứ đề phòng Khang, còn Khang cũng âm thầm quan sát Đăng, cả 2 đều kẻ tám lạng người nửa cân bất phân thắng bại.

Biết được điều đó nên Băng đã nghĩ ra và nói với họ rằng bọn họ có quyền chém giết ở mọi nơi nhưng trong khi đi với Băng và Hy thì 2 người phải hòa hợp và trong phạm vi trường học. Vì thế 2 người bọn họ chỉ có thể chiến tranh bằng mắt và bằng những câu nói móc họng đáng yêu khiến cho Băng và Hy lúc nào cũng phải bật cười.

Sáng thứ 2 đầu tuần, quả là một buổi sáng bình yên, chắc chắn rằng hôm nay sẽ là một ngày hạnh phúc và may mắn của Vũ Thiên Băng đây. Bước chân đến trường nhẹ nhàng vui tươi làm sao. Nhà của Băng và Hy đối với trường đại học này là khá xa nên Băng và Hy quyết định thuê nhà trọ gần trường để tiện cho việc đi lại. Đừng hỏi vì sao họ không ở kí túc xá trong trường nha, đó chính là vì 2 con người này là người thuộc về thiên nhiên, tự do. Làm sao họ có thể sống được trong một cái trường mà bị quản lý suốt từ sáng đến tối 24/24 như vậy chứ. 3 năm cấp 3 bị quản lý là đã đủ lắm với họ rồi, còn nhớ đầu lớp 10 cả 2 chị em Trịnh Từ Hy và Vũ Thiên Băng cùng nhau đăng kí bán trú trong trường vì trường học cả ngày, về trưa thì lười nên 2 chị em quyết định ở lại bán trú, nhưng chưa được 1 tháng đã xin về trưa thay vì được ở lại ngủ máy lạnh rồi. Bán trú đã khó nay nội trú tất nhiên là chuyện không thể nào.

Đang đi dung dăng dung dẻ như vậy đấy, thế mà ai lại nỡ vứt cái vỏ chuối ra đường làm cho Thiên Băng đang cười tươi chợt dừng lại và “A” lên một tiếng. Ui trời cái này ngã chắc đau lắm đấy nha. Nhưng sao lại không có cảm giác đau nhỉ?

_Này con gấu lười kia, muốn lợi dụng Phùng Minh Khang đẹp trai này đến bao giờ đây? Có giọng nói quen thuộc vang lên kéo Băng trở về thực tại, mở mắt ra.

_Ai lợi dụng anh hồi nào, này đứa nào nói anh đẹp trai chắc mắt đứa đó có vấn đề rồi đấy. Băng nói nhìn Khang bỉm môi.

_Thế này mà còn không chịu thừa nhận lợi dụng. Khang nói rồi liếc nhìn 2 cánh tay Băng vòng lại sau cổ Khang ôm chặt. Băng nhìn theo ánh mắt của Khang rồi chợt hiểu ra, lập tức 2 má đỏ lên.

_Tại…..tại…… cái này chỉ là vô ý, cái này là cứu người khẩn cấp đấy anh hiểu chưa?

Băng nói rồi bỏ tay ra khỏi cổ Khang đứng ngay ngắn điều chỉnh lại trang phục chỉnh tề. Lúc đầu là Khang ôm eo Băng đỡ Băng khỏi té, nhưng không ngờ Băng phản ứng nhanh lập tức vòng 2 tay ôm chặt cổ Khang, lúc này Khang mới nảy ra ý trêu chọc nên từ lâu đã bỏ cái tay đặt ở eo Băng ra rồi, từ thế chủ động, Khang đổi thành thế bị động khiến Băng xấu hổ không thôi. Cũng tại là lúc đó quá hoảng nên Băng cũng không để ý rằng người lợi dụng trước chính là Khang chứ không phải Băng.

Từ Hy đi sau Băng chỉ 2p nên cũng kịp thời nắm bắt tình hình vừa rồi. Đang trong lúc đứng ở bụi cây thì bất ngờ Vĩnh Đăng xuất hiện hù Hy một cái làm Hy ngã ra đằng sau, mông chạm mặt đất.

_Anh….anh không cố ý. Chỉ là thấy em đang ngơ ngơ cười nên lại gọi thôi…….Aaaa

_Trương Vĩnh Đăng anh đứng lại cho em. Từ Hy hét lên đuổi theo Đăng chạy vòng vòng, Đăng thấy từ xa Khang và Băng đã đứng chờ sẵn nên chạy lại.

_Gấu…..cứu……cứu anh đi. Đăng lắp bắp nói đứng sau Băng lúc này Hy vừa chạy tới.

_2 người có chuyện gì mà sáng sớm đã chơi mèo đuổi chuột rồi vậy? Khang nhìn Đăng đang lấm lét trốn sau Băng nói.

_Này cậu nói ai là chuột? Tôi là hổ, là vua rừng đấy. Đăng cãi lại.

_Vậy sao? Thế cho hỏi cậu tuổi gì? Khang cười hỏi Đăng.

_Chuột!!! Nói xong chợt thấy có gì đó sai sai nên Đăng chỉ lườm Khang.

_Anh mau bước ra đây, hay để em kéo anh ra đây?

Hy bực mình quát, tối qua trời mưa, nay đường đầy nước vô cùng trơn và dơ nữa, nghĩ sao mà Hy mới tắm mới thay đồ xong vậy mà chỉ một cái xuất hiện ấn tượng của Đăng đã làm Hy dơ hết đồ, phải về tắm và thay đồ lại. Không tức mới là lạ đấy. Đăng thấy Hy đã giận thật nên bước từ từ ra miệng nói.

_Tại….anh thấy em cứ nhìn cái gì đó cười cười nên chỉ muốn……. Aaa

Đăng chưa kịp nói hết câu thì đã vội la lên vì bây giờ Đăng đang bị Hy nhéo lỗ tai đấy, đau lắm.

_Anh có biết là em mới tắm xong hay không hả? Lần sau thì chớ có hù em nữa nghe chưa?

_Anh……biết rồi tha cho anh đi mà…….

Đăng than khóc khiến Khang ngạc nhiên. Đây có phải là Bang chủ Bang Bạch Thiên? Bang phái ngang ngửa Huyền Bang, một cái tên khi nhắc đến khiến những ai trong thế giới ngầm đều biết đến? Nhìn hình ảnh của Đăng bây giờ, thật đúng là mất hình tượng bang chủ, mà bây giờ có gọi cậu là bang chủ chắc có ma mới tin.

_Thôi được rồi Hy tha cho anh Đăng đi anh ấy biết lỗi rồi mà. Mau về thay đồ đi, sắp vào học rồi đấy, Hy còn đứng đây thì trễ là cái chắc.

Băng nhìn đồng hồ nói. Nghe Băng nói, Hy chợt bừng tỉnh, nên đã trở về thay đồ, Đăng đi theo năn nỉ xin lỗi và cũng là bảo vệ cho Hy bởi con gái ở nhà trọ lại ở một mình xem ra cũng không hay, còn Khang và Băng thì đứng tại chỗ chờ. Nhìn bóng dáng 2 người kia vừa khuất thì Băng quay đầu lại nhìn Khang.

_Này anh đói chưa? Hay mình đi ăn………. Băng cười nói, định rằng sẽ chọc Khang một vố, nhưng khi liếc nhìn qua bên vai trái của Khang thì nụ cười của Băng tắt hẳn, trong đầu những trò đùa mới nghĩ ra cũng hoàn toàn biết mất, thay vào đó là đôi mắt mất hồn.

_Này sao vậy? Em đói tới không nói nổi luôn sao? Đúng là đồ ham ăn.

Khang chọc Băng khi thấy biểu hiện khác thường đó. Nhưng chỉ sau câu nó 2s là Khang liền quay đầu lại phía Băng đang nhìn ngay lập tức. Một bóng dáng quen thuộc với cả 2 hiện ra và tiến dần lại chỗ họ. Nhìn về phía Băng cố kìm nén cảm xúc nói.

_NIA_HIYO (Cách gọi mật thiết của Băng và Hy Vọng, cái này là Hy Vọng nói cho Kỳ biết). ANH NHỚ EM.

Giọng nói quen thuộc vang lên một cách chân thành, khiến người nghe có thể cảm nhận được rõ nỗi nhớ da diết của người nói với người mà người nói muốn nói tới. Rồi bất chợt hình bóng ấy ôm chầm lấy Băng nhanh như chớp khiến Băng không kịp phản ứng. Khang đứng kế bên không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng dựa theo sự quan sát của Khang thì hình như 2 người này quen nhau, và mối quan hệ này cũng không được bình thường. Nhưng tại sao Vũ Thiên Băng lại đứng im như tượng vậy kia chứ? Khang thấy vậy liền tách 2 người ra.

_Dương Minh Kỳ. Kelvin? Đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ? Khang nhìn Kỳ nói, nhưng hình như từ đầu đến giờ Kỳ không quan tâm sự xuất hiện của Khang thì phải. Kỳ không trả lời Khang chỉ nhìn chằm chằm vào người con gái anh thương nhớ suốt nửa năm qua.

_Em thật sự nghĩ rằng anh ngu ngốc đến như vậy sao?

_Vũ Thiên Băng em có nghĩ đến cảm giác của anh?

_Em chắc rằng khi rời xa anh thì cả anh và em đều sẽ hạnh phúc?

_Em đừng có giả vờ như anh là người xa lạ với em như vậy?

_Vũ Thiên Băng em trả lời anh đi, đừng có mà im lặng như vậy.

_Anh nói cho em biết, em đừng nghĩ sẽ thoát khỏi anh dễ dàng như vậy. Anh không cho phép thì em không được làm như thế.

…_Vũ Thiên Băng, anh đang nói chuyện với em đó, em đừng cứ im lặng như vậy chứ.

Dương Minh Kỳ đã bắt đầu mất kiểm soát, ngày một hét to hơn và đôi tay níu chặt vai Thiên Băng. Nhưng Thiên Băng vẫn cứ im lặng không nói. Minh Khang đứng ngoài nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của Băng đã hiện rõ vẻ bất thường nên lại lần nữa kéo tay Kỳ đang đặt trên vai Băng ra.

_Dương Minh Kỳ, cậu đang làm cô ấy đau. Khang nói rồi kéo Băng lại phía sau mình. Lúc này Kỳ mới để sự hiện diện của Khang vào trong mắt.

_Tránh ra. Đây là chuyện giữa 2 chúng tôi. Cậu không có quyền can thiệp. Kỳ lạnh lùng nhìn Khang nói.

_Đủ rồi. Tôi….Vũ Thiên Băng….chưa từng…..biết anh……là ai. Cũng….chưa từng….gặp qua anh. Phải chăng chúng ta có sự nhầm lẫn gì chăng? Băng không chớp mắt nhìn Kỳ nói mà tim lại quặng đau.

_Chưa Từng Gặp Nhau? Em đang đùa anh đấy phải không? Em chính là Vũ Thiên băng là bạn gái của Dương minh Kỳ này.

Kỳ nói khiến khang sốc. Sao cơ thì ra người bạn gái đã thay đổi con người của Bang chủ Kelvin được mọi người nhắc đến là Vũ Thiên Băng sao? Thật không thể tin được.

_Tôi……không có người bạn trai nào như anh hết. Xin lỗi, anh nhìn nhầm chăng?

Băng lại khẳng định lại lần nữa không biết Kỳ, lại một cơn nhói thầm lặng vang lên trong lồng ngực.

_Em..không phải đã mất trí nhớ chứ? Kỳ nhìn Băng bằng ánh mắt thăm dò.

_Tôi hoàn toàn bình thường. Xin lỗi anh, tôi đã đến giờ vào lớp rồi, ờm đây chính là bạn trai của tôi.

Băng nói rồi kéo Khang lại, bám chặt tay Khang, rồi nhìn Kỳ một cái vội quay đầu bước đi.

_Em….có bạn trai? Không thể nào, em đang nói dối.

Kỳ chạy lại gần Băng giật Băng ra khỏi tay Khang ôm Băng vào lòng. Nhưng lần này Băng đã cố gắng thoát khỏi Kỳ và nhờ Khang Băng cũng thoát được. Băng nhìn Kỳ với đôi mắt đỏ hoe, thật sự ngay lúc này đây Băng chỉ muốn khóc thật to rồi sà vào trong vòng tay ấm áp của Kỳ, nói với Kỳ rằng Băng cũng vô cùng nhớ Kỳ, nhớ rất nhiều. Nhưng Băng lại không thể làm như vậy, cố kìm nén Băng quay đầu bước đi, lúc Băng quay đầu cũng là lúc lệ rơi, là lúc cơn đau dày vò khiến Băng hết sức chống cự.

_Anh….nhận nhầm người.

Nói rồi Băng bước đi thật nhanh, nhưng chỉ 2 bước Băng phải dừng chân lại bởi câu nói của Kỳ.

_Nguyễn Vũ Hoàng đã nói cho anh tất cả mọi sự thật. Sự thật về 2 người, và về mẹ anh cùng Lâm Phạm Anh. Đã 1 bạn trai không đủ, giờ lại có người thứ 2?

Băng đứng hình trước câu nói của Kỳ, nhưng chỉ 5s sau Băng bắt đầu chạy, cô chạy rất nhanh, không hiểu sao trong tâm trí Băng bây giờ chỉ có nghĩ đến một chữ đó là “Chạy”, cô phải chạy thật xa, phải chạy nhanh ra khỏi đời anh, nếu không mọi chuyện sẽ thêm rắc rối.

Thấy Băng chạy, Khang cũng đuổi theo phía sau. Kỳ thấy vậy cũng chạy theo 2 người kia. Trời lại bắt đầu mưa, những hạt mưa nặng tạt vào người có cảm giác rất đau và rát. Mặc dù thế nhưng hầu như 3 con người kia không hề biết điều đó. Bởi một người thì muốn trốn chạy đến quên bản thân, một người quên bản thân vì người muốn trốn chạy và một người vì trong họ còn có vết thương khác đau hơn nên họ cũng quên cả đau rát trên da thịt.

Băng cứ chạy, cứ chạy, cô bắt đầu lạc phương hướng chạy xuống lòng đường, nhưng hình như cô không hề hay biết. Thấy cô như vậy, Khang không khỏi lo lắng tăng tốc đuổi theo.

Tin tin tin

Tiếng còi xe vang inh ỏi. Vũ Thiên băng bây giờ như đang đứng trước lưỡi hái tử thần. Trong làn mưa, một chiếc lao thẳng tới cô.

_Vũ Thiên Băng/ Thiên Thiên cẩn thận. Đồng loạt cả 2 người đều hét lớn lên. Nghe tiếng hét, Băng giật mình quay lại.

_A. Chỉ nghe một tiếng hét chói tai vang lên trong cơn mưa. Một dòng máu đỏ thẫm bắt đầu xuất hiện, hòa vào trong những giọt nước mưa tràn xuống đầy đường. Có người đứng đó chỉ như muốn chết đi ngay tức khắc.

Chiếc Innova G lao thẳng tới chỗ Băng nhanh như tia chớp.

Ầm……..Rít…..

Hình như chiếc xe đã đụng trúng ai đó, sau tiếng ầm chỉ nghe thấy tiếng thắng gấp của xe. Nhìn người đang nằm đó máu hòa cùng mưa chảy lênh láng mặt đường khiến cho ai đó tim như bị bóp chặt đến mức nghẹt thở.

_Phùng Minh Khang……..anh……anh mau tỉnh lại đi, đừng……….đừng có chuyện gì hết mà.

Băng đến bên cạnh ôm Khang vào lòng khóc to, nước mắt cùng mưa hòa với nhau và được kết hợp với máu tạo ra một hương vị vô cùng đau thương.

Khi nhìn thấy chiếc ô tô lao đến Băng, Khang như không thể khống chế nổi bản thân mình, không còn làm chủ được hành động của mình. Trong tâm trí của Khang bây giờ là Vũ Thiên Băng cô gái đáng yêu kia đang đứng trước lưỡi hái tử thần, vì vậy đã không ngần ngại lao thẳng đến phía Băng, ôm Băng đẩy vào trong và lấy thân mình thế vào chỗ của Băng. Kỳ thấy Băng bị Khang xô té cũng cùng lúc này đã kịp chạy tới đỡ Băng lên. Nhưng Băng gạt phắt tay Kỳ bò nhanh tới chỗ Khang đang nằm và ôm lấy đỡ đầu Khang.

_Em…….đã không…….sao. Khang mở mắt mỉm cười nhìn Băng bằng ánh mắt ấm áp. Băng vội lắc đầu.

_Sao anh lại có thể ngu ngốc đến thế kia chứ? Ai biểu anh ra thế chỗ của tôi. Ai cho phép. Băng hét.

_Em……..là bạn gái của anh…………anh……phải bảo vệ…….bạn gái………của anh. Nói xong Khang ngất đi.

_Có ai không cứu anh ấy đi, mau cứu anh ấy đi mà. Băng khóc thét lên.

Thấy Băng khóc vì Khang như vậy Kỳ không ngừng khó chịu trong lòng, lại chua xót nhìn Băng quan tâm, và ôm cậu ta nữa chứ. Mà ai biểu cậu ta lại là người cứu sống Băng kia chứ. Kỳ tiến bên cạnh tên chủ xe vừa đâm Khang, lôi hắn vứt ra ngoài rồi trấn tĩnh Băng, đưa Khang lên xe lao thẳng đến bệnh viện

Ngoài phòng cấp cứu.

Hy được Băng báo tình hình mọi chuyện nên đã sớm cùng Đăng ở đây. Băng ngồi 2 mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định một cách mệt mỏi rồi đầu thì tựa vào Hy. Đăng thì ngồi bên cạnh Kỳ. Cửa phòng cấp cứu dần hé mở.

_Bác sĩ bạn tôi sao rồi? Băng hấp tấp chạy lại hỏi ngay khi vị bác sĩ vừa thò mặt ra cửa chưa kịp thở.

_Anh ấy đã qua cơn nguy kịch. Chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi sẽ mau chóng bình phục. Cậu ấy sẽ được chuyển qua phòng hồi sức. Ai là người nhà của bệnh nhân xin vui lòng theo y tá đi đăng kí thủ tục nhập viện và làm một số giấy tờ liên quan. Giọng vị bác sĩ trẻ tuổi vang lên đều đều khiến không khí càng thêm phần buồn hơn.

_Xin lỗi bác sĩ, anh ấy là trẻ mồ côi từ nhỏ, chỉ có chúng tôi là bạn không biết chúng tôi đi thay mặt người nhà cậu ấy có được không ạ?

Hy nhìn vị bác sĩ hỏi khiến cho Kỳ và Đăng ngạc nhiên vô cùng. Vị Bác sĩ nhìn Hy rồi đồng ý, vậy là Hy và Đăng đi làm thủ tục cho Khang, ở tại chỗ chỉ còn Băng và Kỳ. Vẫn im lặng, một sự im lặng đáng sợ bao quanh không gian này. Rồi cuối cùng có người không chịu được nữa nên nói.

_Anh xin lỗi vì đã không biết chuyện đó sớm hơn, đã để em chịu ủy khuất. Anh đã tìm Vũ Hoàng, cậu ấy đã nói cho anh hết mọi chuyện.

Hồi ức 6 tháng trước trước ngày Băng chia tay Kỳ một ngày.

Băng mắc vệ sinh nên kêu mọi người ra xe chờ trước , khi Băng giải quyết xong sẽ ra liền. Đúng lúc bước trong phòng vệ sinh ra thì Băng bị 2 người đàn ông lực lưỡng kéo đi, vì bất ngờ và không có thế nên Băng chỉ đành buông tay chịu trói. Họ dẫn Băng đến phòng thầy hiệu trưởng.

Băng mở cửa phòng, từng bước nhẹ nhàng bước vào trong.

_Em chào thầy.

Thấy hiệu trưởng đang ngồi trên sofa nhấm nháp ly trà, Băng lễ phép chào hỏi rồi cúi đầu với một cô gái ngồi đối diện thầy, nhưng cô gái này chẳng mảy may quan tâm đến Băng. Biết Băng vào thầy hiệu trưởng Trần Nhu đứng lên.

_Em….ở lại đây một chút có người cần gặp em. Thầy ra ngoài một chút.

Nói xong thầy Nhu rời đi để lại Băng đứng ngơ ngác chẳng hiểu gì. Lúc cánh cửa vừa đóng lại thì có tiếng nói vang lên khiến Băng giật mình.

_Cô là Vũ Thiên Băng? Giọng nói đó xuất phát từ chiếc ghế của thầy hiệu trưởng. Chiếc ghế quay ra, trên ghế một người phụ nữ ngoài 40 toát ra trên mình một khí chất cao quý, sang trọng. Nhìn thấy bà Băng vội lùi lại 1 bước.

_Ngôi trường này dạy cô khi người lớn hỏi thì cứ đứng trơ mặt ra như vậy sao? Giọng nói đó lại vang lên lần nữa, khiến Băng luống cuống.

_Dạ………cháu tên Vũ Thiên Băng. Băng liếc nhìn người phụ nữ ngoài 40 rồi lại nhìn cô gái ngồi trên sofa, cô gái đó vẫn cứ điềm tĩnh uống trà như không có chuyện gì xảy ra.

_Để không mất thời gian cả 2 bên, tôi sẽ vào thẳng vấn đề vì sao tôi lại gặp cô ngày hôm nay. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Kim Khánh Chi mẹ của Dương Minh Kỳ là người đang học tại lớp chuyên Lý_Anh và tôi cũng được biết nó chính là bạn trai của cô.

_Mẹ……….anh Kỳ sao? Cháu…….chào bác. Băng lắp bắp nói.

_Tôi không cần cô chào tôi. Hôm nay trở về Việt Nam bất chợt như vậy cũng chính là vì chuyện cô và con trai tôi quen nhau. Tôi sẽ không chấp nhận một đứa con gái vô cùng bình thường như cô trở thành con dâu của nhà họ Dương và tập đoàn Dương Âu. Người phù hợp làm con dâu của chủ tịch tương lai tập đoàn Dương Âu đây chỉ có thể là Triệu Phạm con gái của Triệu Lâm chủ tịch tập đoàn Triệu gia. Cũng chính là cô gái đang ngồi đây.

Khánh chi nói rồi đứng lên tiến sát lại cô gái ngồi trên sofa nở một nụ cười dịu dàng đến không tưởng. Cô gái được gọi là Triệu Phạm lúc này mới đứng lên nở nụ cười trên môi với mẹ của Kỳ rồi quay lại nhìn Băng làm Băng ngây người.

_”Cô ấy………đẹp” Giờ Băng mới nhìn hết cả khuôn mặt của cô gái tên Triệu Phạm quả thực là một cô gái rất đẹp, cô có nước da trắng sở hữu chiều cao 1m67, và một khuôn mặt cực kì khả ái, đẹp mê hồn, đẹp đến mức Băng cũng phải hổ thẹn vì mình không Bằng.

_Chào. Tôi tên Triệu Phạm cô cũng có thể gọi tôi là Lâm Phạm Anh, Lâm Phạm Anh là bí danh của tôi, và tôi chính là vị hôn thê của anh Dương Minh Kỳ.

Phạm Anh nở nụ cười nhẹ trên môi với Băng, nhưng lại nhìn Băng bằng một ánh mắt vô cùng khinh thường.

_Tôi mong rằng cô biết xấu hổ mà rời xa con trai tôi ra, đừng ảnh hưởng đến tương lai của nó. Cô thì sẽ chẳng giúp gì được cho nó và cũng sẽ không mang lại được hạnh phúc cho nó. Vì thế hãy để người có thể mang đến hạnh phúc cho nó chăm sóc nó. Và người đó không ai khác chính là Triệu Phạm vị hôn thê của nó. Bà Khánh Chi nhìn Băng bằng ánh mắt khinh thường hơn nói.

_Nhưng cháu yêu anh Kỳ. Băng lúc này mới cất lời.

_Yêu sao? Cô yêu nó hay là gia tài mà nó sẽ được hưởng? Được thôi nếu yêu nó thật lòng thì cô hãy chứng minh bằng việc rời xa nó đi. Còn nếu cô không làm được thì điều đó chắc chắn rằng cô đến với nó chỉ vì tiền. Nếu là vì tiền thì…..tôi sẽ cho cô một số tiền đủ để cô sống cả đời. Vậy thì cô sẽ đỡ mất thời gian bên con tôi hoang phí tuổi thanh xuân. Được rồi nói tóm lại cô muốn bao nhiêu thì kí vào đây, ngày mai tiền sẽ được đưa đến cho cô.

Băng thật sự ngạc nhiên và khó hiểu. Tại sao một người phụ nữ cao quý lại có thể nói ra những lời khiến người ta dễ bị tổn thương đến như vậy? Nhìn tấm chi phiếu trên bàn, Băng nở nụ cười lạnh, cầm lên và xé đi.

_Tiền? Sẽ không bao giờ là đủ đối với cháu. Muốn cháu rời khỏi anh Kỳ. Được thôi khi bác chịu giao hết cả gia tài mà bác đang có bao gồm cả tập đoàn Dương Âu thì cháu sẽ đồng ý.

……

Lời Băng nói khiến Triệu Phạm cùng Kim Khánh Chi chỉ biết đứng nhìn, nói không nên lời. Rồi Băng lại cười lớn khi thấy họ không nói gì.

_hahaha…….Bác yên tâm cháu sẽ rời xa anh Kỳ và sẽ không lấy bất kì một đồng xu nào từ Dương gia.

……

_Cháu muốn bác biết rằng không phải cái gì cũng có thể mang tiền ra mà mua lấy,bác biết không? tiền có thể mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian, mua được gia đình nhưng sẽ không mua được hạnh phúc, mua được sách vở nhưng không mua được tri thức, mua được địa vị nhưng không mua được sự kính trọng đâu bác ạ. Gia đình cháu tuy không giàu nhưng cũng không đến nỗi làm cháu đi quen với một người chỉ vì tiền của họ. Mấy ai nhiều tiền mà dễ dàng có được hạnh phúc hả bác? Băng nói khiến mẹ của Kỳ cùng Triệu Phạm đơ người.

_Cháu đến với anh Kỳ là vì tình yêu, có thể bác sẽ nghĩ cháu chỉ là một con nít ranh thì biết gì là yêu? Khái niệm yêu nó rộng lắm bác, và nó được hiểu, được cảm nhận theo cách nhìn của mỗi người, sẽ chẳng ai giống ai. Bác yên tâm, cháu sẽ rời khỏi anh Kỳ một cách âm thầm nhất có thể và……chuyện hôm nay nhất định cháu sẽ không nói cho anh ấy biết. Vậy chuyện đã xong, cháu xin chào bác ra về vì bạn cháu còn chờ ở dưới nếu đi lâu họ sẽ nhanh lên đây tìm cháu. Nói xong Băng cúi người rồi bước ra ngoài để lại 2 con người bên trong đã có cách nhìn khác về người con gái tên Vũ Thiên Băng này.

“Mấy ai nhiều tiền mà dễ dàng có được hạnh phúc?”

Bên trong Triệu Phạm bị câu nói này của Băng làm cho ngây người. Vũ Thiên Băng hình như đã nói đúng. Tiền, tiền, tiền? Chẳng phải Triệu Phạm cô cũng là nạn nhân của tiền hay sao? Vì kiếm tiền mà ba cô Triệu Lâm đã thờ ơ với mẹ của cô là Lâm Huyền Anh khiến mẹ cô phải đi tìm một hạnh phúc mới cho riêng mình khi cô lên 5 tuổi? Cũng chẳng phải vì tiền mà ba cô mới chấp nhận cái hôn ước vớ vẩn này và ngay từ bé đã nghiêm khắc bắt cô học lễ nghi của một người sang trọng quyền quý sao? Chính vì thương mẹ nên cô đã lấy bí danh của mình theo họ của mẹ là Lâm Phạm Anh, nhưng cô cũng chưa từng hận ba vì ba cô cũng chỉ muốn cô được sung sướng mà thôi. Thật rắc rối.

Cô Triệu Phạm, cũng chính là Lâm Phạm Anh đây không tin rằng người giàu có, người nhiều tiền sẽ không có được hạnh phúc dễ dàng như lời Vũ Thiên Băng nói đâu. Cô sẽ thay đổi điều đó, hãy nhìn ba mẹ của Dương Minh Kỳ, họ giàu có nhưng cũng vô cùng hạnh phúc đấy thôi. Cô chắc chắc sẽ hạnh phúc bên Dương Minh Kỳ, cô tin vào điều đó. Và Vũ Thiên Băng sẽ không là gì đối với cô, mặc dù có cách nhìn khác về Băng nhưng Phạm Anh vẫn chỉ là thay vì lúc đầu để Băng ngoài con mắt thì giờ để Băng vào tròng trắng của 1 con mắt. Chỉ đơn giản là vậy thôi.

Bởi mẹ của Kỳ bay về Việt Nam xong lại trở về Mỹ ngay trong ngày cộng thêm sự việc được giấu kín nên Minh Kỳ có điều tra cũng chẳng được gì. Cho đến khi nhận được tin nhắn của Đăng báo là Băng đã đậu đại học Milky Way, và cũng chính Đăng không muốn Băng quen với Minh Khang nên nhắn tin nhắc khéo Kỳ, Kỳ trở về Việt Nam gặp Vũ Hoàng. Vũ Hoàng thương Băng, mến Băng, nhưng cậu cũng chính là không phải người ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân, nên đã nói cho Kỳ biết sự thật vì sao Băng bỏ Kỳ, Hoàng không muốn Băng buồn, càng không muốn Băng chịu oan ức nên mới làm vậy.

Hiện tại.

_Anh đã biết được sự thật vào 2 tháng trước, nhưng anh chưa thể trở về để nói với em vì anh còn phải làm một số chuyện………. Còn bây giờ anh Dương Minh Kỳ hứa với em rằng, từ giây phút này trở đi, anh sẽ luôn luôn bên cạnh em, anh sẽ không rời đi đâu hết sẽ không bỏ mặc em. Cho dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ không có quyền ngăn cản tình yêu của 2 chúng ta, ngay cả ba mẹ anh. Vũ Thiên Băng anh nhớ em, thật sự rất nhớ em.

Kỳ nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn của Băng nhìn thẳng vào mắt Băng nói rồi ôm chặt lấy Băng trong lòng. Bây giờ Băng thật sự rối lắm chẳng biết phải làm sao. Kỳ đã biết được sự thật, cũng đã trở về bên cạnh, nhưng vì sao Băng lại không vui? Còn Phùng Minh Khang, anh ta nghĩ cái gì mà đỡ giùm Băng cú đâm đó chứ, làm Băng bây giờ lo lắng không thôi, tâm trí thật sự không để Kỳ trong lòng mà chỉ nghĩ được gặp mặt Khang nhìn thấy Khang.

_”Vũ Thiên Băng mày bị sao vậy? Người mày thương nhớ suốt nửa năm qua đã về bên mày rồi vậy mà sao mày lại chẳng vui, đã vậy còn chẳng quan tâm đến người ta, trong đầu lại chỉ tư tưởng đến người khác? Á Mày điên thật rồi Băng ơi.” Băng ngây người cứ đứng im để đấu tâm lý. Rồi chợt Băng đẩy Kỳ ra lạnh lùng, thờ ơ với Kỳ.

_Xin lỗi anh, bây giờ tâm trí em rất rối, cho em thời gian đi. Băng nói khiến Kỳ ngây người.

_Thời gian?

Kỳ hỏi lại nhưng Băng không trả lời chỉ quay đầu bước đi bởi bây giờ Băng cũng chẳng biết phải nói cái gì nữa. Phải chăng thời gian xa cách của 2 người vừa qua đã tạo nên một bức tường vô hình ngăn cách họ, mặc dù đã tìm thấy được lý do khiến họ phải xa nhau và đã giải quyết nó, nhưng hình như bức tường vô hình này quá cao to và vững chắc nên mặc dù đã giải quyết được nguồn gốc xuất hiện bức tường này nhưng lại không thể phá vỡ nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN