Chờ! Ta Sẽ Chờ Em - Chương 24: Đau Thương.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Chờ! Ta Sẽ Chờ Em


Chương 24: Đau Thương.


Phòng hồi sức.

Khang nằm trên giường, khuôn mặt trở nên xanh xao chứ không còn hồng hào handsome như mọi khi Băng vẫn hay gặp nữa. Đôi môi khô ráp trắng bệch không còn chút máu nào, khiến người trông thấy không khỏi động lòng thương.

_”Tao thấy anh ta cũng tốt, không những tốt lại còn đáng thương nữa. Anh ta cũng bằng tuổi 2 người kia đấy, nhưng lại kém thông minh, lưu ban 2 năm rồi, nên giờ vẫn là sinh viên năm nhất, lại còn từ nhỏ đã là côi nhi bị ba mẹ bỏ rơi, tự thân vận động nên mới có được cái chức bang chủ như ngày hôm nay đấy.”

Nhìn Khang nằm trên giường vì mình lại nhớ lại những lời nói của Hy, Băng càng cảm thấy thương Khang nhiều hơn.

_Anh ấy đúng là rất tội nghiệp. Băng nhìn Khang chăm chú tới nỗi có người đi vào mà cũng không hề hay biết.

_Yêu rồi sao? Nghe tiếng nói quen thuộc Băng liền giật mình quay lại.

_Hy? Ai yêu chứ.

_Không yêu sao nhìn người ta chằm chằm thế? Hy cười khi Băng đột nhiên đỏ mặt.

_Anh Đăng đâu? Băng lờ qua chuyện khác ngay.

_Hộ tống Kỳ về rồi. Nghe nói lúc nãy mày vừa đi khỏi là ảnh xỉu luôn. Hy nói.

_Sao? Băng sốt ruột.

_Yên tâm, đã tỉnh và được anh Đăng đưa về rồi. Bác sĩ nói chỉ là làm việc quá mức không ăn uống đàng hoàng, thiếu chất, rồi thiếu ngủ nên mới vậy, chỉ cần ăn uống đàng hoàng lại ngủ đúng giấc sẽ bình phục trở lại. Hy nói làm Băng cũng đỡ lo hơn.

_Đi ra đây chị có chuyện muốn nói với mày này. Hy nhìn Khang rồi kéo Băng ra ngoài hành lang. Băng vội vàng bước theo nhưng lại không hiểu chuyện gì.

_Sao vậy chuyện gì mà phải lôi em ra đây?

_Bây giờ có 2 tin tức muốn cho mày biết đây, một liên quan đến Kỳ, một liên quan đến Khang, chung quy cả 2 đều liên quan đến mày. Hy nhìn Băng nói. Băng nhíu mày.

_Liên quan tới em? Thấy Băng như vậy Hy nói luôn.

_Đăng nói với tao, Kỳ đã nghi ngờ chuyện mày đòi chia tay là không bình thường từ sau khi trở về Mỹ, nhưng lại không điều tra ra là lý do vì sao mày bỏ ảnh. 2 tháng trước, anh Kỳ biết mọi chuyện đều do mẹ và cái gì mà vị hôn thê gì đó tên Lâm……Lâm Phạm Anh của anh ta làm nên đã tức tốc về Mỹ. Chịu cuộc kết hôn với con nhỏ Phạm Anh rồi tiếp quản tập đoàn Dương Âu lên làm tổng giám đốc tập đoàn này. Kỳ ngày đêm làm việc để đưa tập đoàn này trở nên mạnh hơn trong vòng một tháng, và cuối cùng anh ấy cũng làm được, sau tháng làm việc cật lực đó anh ấy tuyên bố hủy hôn với Triệu gia. Hy nói rồi dừng lại.

_Vậy liên quan gì tới em? Băng ngốc nghếch nói.

_Con khùng này, mày không thấy mọi việc anh ấy làm đều vì mày à? Anh ấy muốn chứng minh cho ba mẹ của anh ấy biết rằng tập đoàn Dương Âu sẽ tự lớn mạnh được với tài năng của anh ấy chứ không phải dựa vào Triệu gia thì mới lớn mạnh được. Anh ấy đồng ý lấy Phạm Anh cũng vì ba anh ấy nói chỉ khi anh ấy đồng ý hôn sự này thì mới cho anh ấy vào làm việc tại Dương Âu, vì để chứng minh tài năng của mình anh ấy mới làm vậy. Khi chứng minh xong rồi thì cũng là lúc Phạm Anh kia chẳng còn giá trị lợi dụng nữa nên anh ấy nhanh chóng hủy hôn.

_Ba mẹ anh ấy vì tính cách cứng đầu của anh ấy cũng như vì thành quả của anh ấy tạo ra làm cho cảm động nên đành cho anh ấy tự quyết định đời mình. Ba mẹ anh Kỳ nói với anh Đăng chưa bao giờ thấy con mình kiên quyết như vậy, người làm cho con họ trưởng thành như vậy chắc chắn không phải là một người bình thường, chắc chắn sẽ giúp đỡ được con họ rất nhiều sau này. Và Mẹ Kỳ đã đồng ý để 2 đứa qua lại. Bà nói rất ấn tượng với mày ngay lần gặp đầu tiên đấy. Hy nói nhưng điều này lại chẳng làm Băng vui nổi, nếu như 6 tháng trước những điều này diễn ra thì chắc chắn Băng sẽ vui mừng đến độ nhảy lên và cười liên tục 10 ngày luôn đấy, nhưng không hiểu vì sao Băng lại không vui được một chút nào. Thấy Băng như vậy, Hy đổi đề tài nhanh luôn.

_Tin thứ 2 liên quan đến anh Khang đấy. Trước khi nghe mày phải chuẩn bị tinh thần tốt nha không thì làm sao tao không chịu trách nhiệm.

_Vâng chị nói đi em nghe. Băng xem ra với cái tin tức về Khang thì quan tâm hơn ấy nhỉ.

_Phùng Minh Khang hay còn gọi là Kunhunter không chỉ là bang chủ của một bang phái mạnh trong thế giới ngầm miền nam ngang ngửa Kelvin và Delvin, anh ta còn là con trai của chủ tịch tập đoàn Phùng Hậu. Anh ta không hề mồ côi ba mẹ, ba anh ta là Phùng Gia Vỹ chủ tịch tập đoàn Phùng Hậu, mẹ anh ta là Huỳnh Phương Liên là một trong mười nữ doanh nhân thành đạt ở Việt Nam (Cái này chỉ mang tính chất minh họa cho sản phẩm không có thực heng). Tập đoàn Phùng Hậu chuyên về lĩnh vực Giáo dục bên cạnh đó cũng hợp tác với một số lĩnh vực khác như nhà hàng, y tế. Tập đoàn Phùng Hậu giống tập đoàn Dương Âu nhà Kỳ và Trương Hoàng nhà Đăng đều là một trong mười tập đoàn tạo nên tập đoàn mẹ tập đoàn Dương Hiển, và hiện tại anh ta đang phụ ba anh ta trong Phùng Hậu với cái chức ngang ngửa anh Kỳ đấy, anh ta cũng là tổng giám đốc của Phùng Hậu . Cái nhà hàng hồi hôm mình đi với trường mình đang học toàn bộ đều của Phùng Hậu hay nói cách khác là của nhà anh ta, Phùng Minh Khang. Hy thao thao bất tuyệt rồi chỉ vào hướng phòng bệnh của Khang.

_SAo Hy biết chứ? Băng ngạc nhiên cũng xen lẫn thắc mắc.

_Thì lúc nãy anh Đăng nghe tao nói là Khang mồ côi nên hỏi lại tao rồi nói rõ mọi chuyện nhờ vậy chị mày mới biết đấy. Hy giải thích.

_Phùng Minh Khang anh giỏi lắm, vậy mà uổng công tôi lúc nãy còn thương hại anh, hứ, may cho anh là anh cứu tôi đấy, không thì tôi xử đẹp anh. Giám chọc tôi sao.

Băng nghĩ lại vụ nhà hàng không khỏi bực tức rồi còn cái vụ vào học chung ngành nữa chứ, đùa mình sao? Rõ ràng anh ta muốn chơi mình mà. Băng nghĩ rồi bước vào phòng bệnh. Lúc này Khang đã tỉnh, vừa bước vào thấy Khang mở mắt, Băng liền đá chân vào thành giường hai cái. Khang thấy lạ nên lên tiếng.

_Này em bị sao vậy?

_Anh còn giám nói sao, cái gì mà mồ côi, cái gì mà sinh viên năm nhất chứ, hứ, toàn là lừa đảo nhau.

_Em nói cái gì? Ai mồ côi? Khang ngạc nhiên hỏi.

_Thì chẳng phải anh nói anh mồ côi sao? Hy đi vào từ phía sau hỏi.

_Tôi nói tôi mồ côi khi nào? Khang hỏi ngược lại.

_Chẳng phải anh nói anh bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ? Hy thắc mắc.

_Thì đúng là vậy, nhưng là ba mẹ bỏ tôi ở nước ngoài từ nhỏ, từ khi tôi lên 6 tuổi, tôi được ở cùng dì, ba mẹ tôi muốn tôi sau này tiếp nối cơ nghiệp nên luyện tôi từ nhỏ. Hôm đó tôi chưa kịp nói xong thì em đã nhảy vào họng tôi nói rồi tôi chẳng còn cơ hội giải thích. Khang thanh minh.

_Oh thì ra là thế, nhưng mà tại sao anh lại nói dối bọn em là anh còn là sinh viên? Hy hỏi.

_Phùng Minh Khang hay còn gọi là Kunhunter không chỉ là bang chủ của một bang phái mạnh trong thế giới ngầm miền nam ngang ngửa Kelvin và Delvin, anh ta còn là con trai của chủ tịch tập đoàn Phùng Hậu, ba anh là Phùng Gia Vỹ chủ tịch tập đoàn Phùng Hậu, mẹ anh là Huỳnh Phương Liên là một trong mười nữ doanh nhân thành đạt ở Việt Nam. Tập đoàn Phùng Hậu chuyên về lĩnh vực Giáo dục bên cạnh đó cũng hợp tác với một số lĩnh vực khác như nhà hàng, y tế. Tập đoàn Phùng Hậu giống tập đoàn Dương Âu nhà Kỳ và Trương Hoàng nhà Đăng đều là một trong mười tập đoàn tạo nên tập đoàn mẹ tập đoàn Dương Hiển, và hiện tại anh đang phụ ba anh trong Phùng Hậu với cái chức ngang ngửa Dương Minh Kỳ, anh cũng là tổng giám đốc của Phùng Hậu . Cái nhà hàng hồi hôm anh dẫn bọn tôi đi với trường bọn tôi đang học toàn bộ đều của Phùng Hậu hay nói cách khác là của nhà anh. Đúng không anh Phùng Minh Khang? Băng nhắc lại từng câu từng chữ của Hy khiến Khang ngạc nhiên. Mình bị lộ rồi ư? Không thể nào. Đời mình là tiêu từ giây phút này ư?

_Sao………

_Anh đừng hỏi sao bọn tôi biết, cái đó giờ đã không quan trọng, cái quan trọng bây giờ chính là…….. Băng cười nói, mắt vô cùng gian xảo nhìn Khang liếc liếc, tay thì bẻ kêu rắc rắc khiến Khang không khỏi rùng mình.

_Hơ hơ anh vẫn còn là người bệnh đấy, là anh đã cứu em đấy. Khang cười khổ nhìn Băng và Hy tiến lại gần.

_Anh cứu tôi, tội chết tha nhưng tội sống khó tha nha. Băng nói rồi nhảy vào cùng Hy đè 2 chân Khang ra lấy ở đâu ra một sợi lông gà chọc vào chân Khang. Khang đang bị thương không cử động được nhiều mà lại bị chọc cười kiểu này anh sẽ chết vì cười quá nha.

===============================================================

18h00′

Sau khi bước từ trong bệnh viện ra, chợt Băng nghĩ lại chuyện hồi sáng Hy nói.

“Đăng nói với tao, Kỳ đã nghi ngờ chuyện mày đòi chia tay là không bình thường từ sau khi trở về Mỹ, nhưng lại không điều tra ra là lý do vì sao mày bỏ ảnh. 2 tháng trước, anh Kỳ biết mọi chuyện đều do mẹ và cái gì mà vị hôn thê gì đó tên Lâm……Lâm Phạm Anh của anh ta làm nên đã tức tốc về Mỹ. Chịu cuộc kết hôn với con nhỏ Phạm Anh rồi tiếp quản tập đoàn Dương Âu lên làm tổng giám đốc tập đoàn này. Kỳ ngày đêm làm việc để đưa tập đoàn này trở nên mạnh hơn trong vòng một tháng, và cuối cùng anh ấy cũng làm được, sau tháng làm việc cật lực đó anh ấy tuyên bố hủy hôn với Triệu gia.”

“Anh ấy muốn chứng minh cho ba mẹ của anh ấy biết rằng tập đoàn Dương Âu sẽ tự lớn mạnh được với tài năng của anh ấy chứ không phải dựa vào Triệu gia thì mới lớn mạnh được. Anh ấy đồng ý lấy Phạm Anh cũng vì ba anh ấy nói chỉ khi anh ấy đồng ý hôn sự này thì mới cho anh ấy vào làm việc tại Dương Âu, vì để chứng minh tài năng của mình anh ấy mới làm vậy. Khi chứng minh xong rồi thì cũng là lúc Phạm Anh kia chẳng còn giá trị lợi dụng nữa nên anh ấy nhanh chóng hủy hôn. Anh Kỳ làm tất cả là vì mày.”

Nhớ lại hồi ức Băng quyết định đến thăm Kỳ phần cũng vì lo lắng cho Kỳ, dù có Vĩnh Đăng bên cạnh như Băng vẫn không yên tâm, và phần vì nhớ. Từ xa nhìn thấy cánh cửa nhà Kỳ Băng đột nhiên nở nụ cười mà mình cũng không biết. Nhưng nụ cười đó thắp lên chưa bao lâu chợt vụt tắt, khi trước mắt Băng kia là hình ảnh Dương Minh Kỳ người cô yêu đang ôm hôn một cô gái khác say đắm trước cửa. Và người đó không ai khác đó chính là Lâm Phạm Anh_Triệu Phạm. Trên tay xách đống đồ được chuẩn bị để nấu cho Kỳ ăn bỗng chốc tuột khỏi tay Băng và rơi tràn xuống đất. Băng vội quay đầu đi, chân bước nhanh, tay thì che miệng như không để phát ra tiếng khóc vậy. Lần nữa nước mắt lại tràn mi.

“Quá tin anh nên nhận lấy vết bỏng trong tim. Em yêu anh lòng như không thay đổi. Đến khi em vô tình thấy người nào hôn anh. Em không tin, chính em cũng không ngờ. Tại vì sao lại là anh? Vậy là sao? Em không tin. Tại vì sao lại là anh? Vậy là sao? Em không ngờ. Em đã sai khi lòng tin vào tình anh. Anh xem em chỉ như vui đùa. Có biết đâu bấy lâu nay. Thật dại khờ từng ngày dịu dàng chăm sóc anh. Níu kéo làm chi, nuối tiếc được gì. Vì 1 ngày hiểu rằng anh đang gian dối. Em đếm thời gian, đêm từng đêm. Chỉ muốn xoá đi bóng anh ở trong đầu. Em không yêu anh nữa đâu. Yên vui bên ai đó đi. Anh đi đi, anh đi đi từ đây là chấm hết. Thật sự em không muốn chia tay. Chỉ vì tuyệt vọng vì anh. Em phải chọn cách tốt nhất cho riêng mình.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN