Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 4: Cưới Á?
_Như nước một ngày không thể không vua, thì hậu cung cũng vậy, một ngày không thể không hậu. Dương Thần quốc chúng ta phải có một vị mẫu nghi thiên hạ. Đã nhiều lần các khanh dâng tấu sớ muốn ta mau lập hậu để ổn định lòng dân. Nay chiều theo ý dân, ta muốn lập Vũ thiên Băng làm hậu, có ai có ý kiến gì không?
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Băng như một con nai vàng ngơ ngác. Còn trong triều bắt đầu có tiếng xì xầm to nhỏ, nhưng chưa có ai dám phản bác lời hoàng thượng.Và rồi người đứng ra đưa ý kiến đầu tiên khi tiếng xì xầm ngày càng nhiều lại là thừa tướng An Bình.
_Thưa hoàng thượng thần thấy điều này không hay cho lắm. Thiên Băng cô nương đây là người có những hành vi kì lạ. Thần e khi lập Thiên Băng cô nương đây làm hậu thì một khi bá tánh biết được sẽ không hay cho lắm. Vả lại trong triều xưa nay Hoàng hậu phải là con quý tộc hoặc cũng có địa vị không phải tầm thường. Thiên Băng cô nương đây, thân thế không rõ ra sao, gia quyến không biết như thế nào. Thần bẩm hoàng thượng suy xét lại cho, tránh để lòng dân không yên.
_Trong triều xưa nay hoàng hậu chỉ là con cái quý tộc nhưng đó đâu phải là lệnh ban hành từ xưa đến nay bắt buộc phải làm thế. Về phía con dân ta, ta tự biết xử lí ra sao. Hay là thừa tướng ý muốn nói ta đây không có mắt, không biết rõ việc mình đang làm? Phong giọng nói uy nghi cất lên khiến An Bình tay chân run rẩy vội quỳ gối. An Bình là thừa tướng đương triều, ông có một cô con gái hiện đang là phi tần trong cung được Hoàng thượng sủng ái nhất. Dĩ nhiên ông rất muốn người làm hoàng hậu chính là con mình rồi, vả lại trước giờ ai cũng nghĩ Hoàng thượng sẽ lập con ông lên làm hậu, nay tự nhiên lại xuất hiện một Vũ Thiên Băng, cũng chính vì cô gái này mà Hoàng thượng lớn tiếng với ông, đây là điều trước giờ chưa từng có, vả lại còn muốn lập cô gái không rõ xuất thân này làm Hoàng hậu, vậy con ông thì sẽ ra sao?
_Tôi không đồng ý!!!!Băng im lặng hồi lâu giờ mới bắt kịp thông tin lên tiếng.
Như không nghe lời Băng nói, Phong kéo tay Băng vào trong và để lại một câu khẳng định.
_Cứ như vậy đi, 3 ngày sau sẽ tiến hành lễ lập hậu. Bãi triều.
Băng cứ như vậy bị Phong lôi đi vào trong Kỳ Thiên cung. Tới nơi, Băng vùng vẫy quyết quyết liệt để thoát khỏi tay Phong.
_Này anh bị điên à , tôi và anh quen biết gì nhau mà cưới với chả xin chứ, lại còn gì lập hậu? Tức chết mà, anh mau thu hồi lời nói của anh ngay và lập tức. Băng tức giận,nhưng trong mắt Phong sự tức giận của cô chỉ làm phong thấy cô thật xinh xắn, càng dễ thương hơn. Phong nhìn Băng chỉ biết lắc đầu cười cười.
_Lời nói của hoàng đế đã nói thì không bao giờ rút lại được, mà nàng lấy ta có gì không tốt chứ? Không lẽ nàng lại không thích làm hoàng hậu?
_Không, lấy anh rất tốt. Nhưng quan trọng tôi và anh không có tình cảm với nhau anh hiểu chứ? Vả lại ai mà chẳng biết hậu cung là nơi đấu đá đẫm máu ác liệt của các phi tần. Anh đi lập một người không rõ lai lịch làm hậu, há chẳng phải đang để cho kẻ khác chán ghét tôi, há chẳng phải đang dồn tôi vào chỗ chết sao? Băng tức giận khoanh tay nói.
_Thật ra ta đã có tình cảm với nàng ngay lần đầu tiên gặp nàng, và ta muốn rất muốn nàng là hoàng hậu của ta, là nương tử của ta. Nàng nghĩ ta sẽ để cho kẻ khác hãm hại nàng sao?Vả lại ta cũng muốn tốt cho nàng thôi. Nếu nàng lấy ta thì sẽ được ở đây, còn không thì nàng phải rời khỏi hoàng cung, lưu lạc bên ngoài, nguy hiểm e rằng còn hơn trong cung, nàng suy nghĩ kĩ đi, không lấy ta cũng được, nàng phải rời khỏi đây. Phong nói xong quay lưng bước ra ngoài.
“Hắn nói cũng đúng, nếu giờ mình ra ngoài là chết trước khi tìm được đường trở về nhà, nhưng mà liệu mình sống trong hậu cung phức tạp này sẽ qua nổi sao? Sống đâu cũng vậy, sống đâu cũng phải chết, thôi thì cứ nhận lời lấy hắn, chẳng phải hắn hứa bảo vệ mình sao? Dù gì như vậy cũng sẽ an toàn hơn. Cứ ở đây đã rồi tìm đường về sau. Mình đến từ nơi này chắc có gì đó đặc biệt ở đây, nên mình phải ở lại tìm hiểu, có lẽ cũng nhờ nơi này mà mình được về với thế giới của mình chăng? Trong cung anh ta có tới 3000 mĩ nữ rồi lại phi tần, anh ta yêu mình sao? Viễn vong.”
_ Này tôi đồng ý lấy anh, nhưng phải có điều kiện. Băng suy nghĩ xong rồi cất tiếng.
_Được thôi điều kiện gì? Phong vui mừng nói nhưng không lộ ra vẻ bên ngoài.
_Là anh không được làm gì tôi cho đến khi tôi có tình cảm với anh. Và tuy tôi là thê tử của anh nhưng tôi vẫn có tự do riêng của tôi.
_Được thôi ta đồng ý. Mà này, nàng nói ta là “anh” chỗ nàng sống mọi người cũng gọi như vậy sao?
_Đúng, chỗ tôi sống mọi người đều gọi nhau như vậy. Như bây giờ tại đây mấy người như anh thường nam tử gọi nữ tử bằng muội muội, và nữ tử gọi nam tử là ca ca. Nhưng chỗ tôi nữ tử gọi nam tử bằng “anh” và nam tử gọi nữ tử bằng”em”, 2 từ này được dùng cho vợ chồng cũng vậy, không gọi là phu quân, tướng công mà gọi là “anh yêu” và phu nhân, nương tử thì gọi chung là “em yêu”. Sau này tôi sẽ từ từ dạy anh. À mà nè, tôi nói trước, sau này tôi sẽ không quỳ trước anh, và cách xưng hô cũng sẽ không đổi. Nếu có người ngoài thì……….thì tôi sẽ gọi anh như đúng cách mà các phi tần khác gọi, còn chỉ có 2 chúng ta thì không bao giờ có vụ đó nghe chưa? Băng bá đạo nói rồi mỉm cười vui vẻ. Ngược lại với Băng, hoàng thượng của chúng ta mặt thì cứ nghệch ra chẳng hiểu gì. Trong con dân của hắn cai trị còn có bộ tộc người ăn mặc hở hang, nói chuyện thì toàn những từ ngữ trên trời dưới đất như cô sao? Thật không thể tin được, vậy mà hắn lại không biết, phải cho người điều tra mới được.
_Nhưng mà nói xuông không được phải có giấy tờ làm chứng, giấy trắng mực đen rõ ràng. Băng cẩn thận nói, sợ rằng nếu sau này anh ta nuốt lời thì làm sao, nên bây giờ phải kí kết ngay.
_Được thôi nếu nàng muốn. Phong vẫn theo ý nguyện của Băng, Băng nghĩ chỉ có một tờ giấy thì có thể làm gì được Phong sao? Cho dù sau này Băng có kiện Phong không đúng lời hứa thì cũng chẳng có ai dám nhận vụ này đâu, vì chẳng có ai muốn đầu rơi khỏi cổ a.
Cả hai ngồi viết ra giấy nhưng khổ nỗi Băng không hiểu chữ cổ còn tên kia không hiểu chữ hiện đại.
_Này anh viết gì thế tôi không hiểu.
_Vậy nàng đang vẽ gì đó.
Cả hai ngây ngô hỏi nhau
_Axax, chúng ta đang bị bất đồng chữ viết. Băng cất tiếng khi tìm ra vấn đề
_Bất đồng chữ viết là gì? Phong khó hiểu nhìn Băng.
_Là như thế này, thật ra tôi không phải người ở đây, nói cách khác tôi không thuộc về thế giới này. Bây giờ tôi nói cho anh biết sự thật tin hay không tùy anh. Tôi là người của một ngàn năm sau(ước chừng) không phải người ở đây, do một tai nạn vô tình tôi bị xuyên không và lạc vào thế giới này. Thật ra một ngàn năm sau người ta không viết chữ như anh nữa vì đó vốn không phải chữ viết riêng của nước ta mà là chữ mượn của nước khác, sau này chữ viết chính thức của nước ta là chữ latinh và được gọi là chữ quốc ngữ như những chữ mà tôi đã viết, vì nó gọn, dễ hiểu, dễ viết, sau này người ta sẽ không còn phổ biến loại chữ của anh nữa mà họ chỉ dùng chữ này đây, nên tôi không biết anh đang viết gì và anh cũng thế. Băng ngồi giải thích chi tiết cho phong.
_Người của ngàn năm sau? Phong ngạc nhiên hỏi.
_Đúng vậy, trông thì có vẻ hoang đường nhưng sự thật nó là vậy đấy. Anh không tin cũng không sao, cứ coi như tôi chưa từng nói gì đi. Băng cười cười nói.
_Vậy giờ phải làm sao? Phong không để ý đến những lời Băng vừa nói nữa mà hỏi luôn vấn đề.
_Hay là ta cứ kí vào đi rồi tôi sẽ dạy cho anh chữ viết của tôi và anh cũng phải dạy cho tôi chữ viết của anh. Như vậy ai cũng sẽ hiểu đối phương viết gì. Băng bất đắc dĩ nói.
_Như vậy cũng được. Phong tán thành
Hai người sau khi kí kết xong cùng nhau đến thỉnh an thái hậu.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
_Nhi thần tham kiến mẫu hậu. Phong thưa
_Con chào bác. Băng nhanh nhảu
_Bác??? là sao? Uy Khánh thái Hậu nhìn băng rồi lại liếc Phong
_”Chết cha, mình quên người ở đây không hiểu ngôn ngữ hiện đại” Băng nhi tham kiến thái hậu, thái hậu cát tường. Băng đổi giọng, nhớ lại mấy thứ mình xem được trên tivi, nàng trả lời.
_Bình thân. Thái hậu cất giọng vàng oanh lời nói nhẹ nhàng như đầy uy lực. Xong nhìn Băng xem xét kĩ lưỡng” Nữ nhân này quả là đặc biệt, làm cho Phong nhi của ta để ý đến đã không nói đằng này còn quyết định lập hậu, xem ra nữ nhân này không bình thường chút nào”. Nghĩ rồi thái hậu an tọa
_Nhi thần/Băng nhi tạ thái hậu/ mẫu hậu.
_Hôm nay nhi thần đưa Băng nhi tới thỉnh an mẫu hậu. Phong vào vấn đề. Thái hậu nhìn Phong trìu mến hài lòng.
_Con đã suy nghĩ kĩ cho quyết định của mình chưa?
_Thưa ngạc nương con đã suy nghĩ kĩ. Phong thẳng thắn trả lời
_Vậy tốt cứ làm theo ý con đi hoàng thượng. Uy Khánh thái hậu là người cương trực, thẳng thắn, bà có một vẻ đẹp mà theo thời nay thường nói là đẹp lão. Nét đẹp quý phái, mỹ lệ. Bà là một người rất yêu thương con của mình, và luôn tôn trọng quyết định của nó.
_Vâng thưa ngạc nương.
Đang ngồi nói chuyện thì bỗng thái hậu nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn. Phong thì không để ý, nhưng Băng thì tinh ý thấy ngay.
_Thái hậu người làm sao vậy? Băng hoảng hốt làm Phong giật mình sau khi mãi nhìn ngắm Băng.
_Ngạc nương.
_Ta không sao chỉ là tối qua bị cảm, nằm trên giường quá lâu nên thấy hơi đau lưng.
Băng thầm nghĩ rồi đi tới bên chiếc giường của Uy Khánh thái hậu suy nghĩ tiếp…
_Nàng làm gì vậy Băng nhi? Phong tỏ thái độ khó hiểu hỏi.
_Xuỵt…….
” Ái chà chà thì ra là nằm giường này nên mới đau lưng, vậy là đúng rồi, mà hoàng cung này cũng lạ, giàu có thế kia mà không có nổi một cái nệm à, làm hại ta cũng đau lưng không kém. Mà không biết họ có biết nệm là gì không ta”.
_A có rồi. Băng hét lên, cùng lúc đó có như một tia sáng chạy qua đầu Băng.
_Có? Có gì? Thái hậu Uy Khánh và hoàng thượng Dương Thiên Phong ngẩn người.
_Lát mọi người sẽ biết. Băng cười tươi.
_”Nữ nhân này rốt cục là sao đây?” Cả hai mẹ con cùng suy nghĩ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!