Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 5: Nhận Em Gái
Băng để Phong và thái hậu ở lại, còn mình thì ra ngoài cùng cung nữ Ngọc Tâm – cô cung nữ lúc sáng đã gọi Băng dậy.
_Nè cô biết chỗ may đồ ở đâu không? Băng hỏi han
_Thưa hoàng hậu ý người nói đến là Phụng Y Cát sao? Ngọc Tâm trả lời
_Phụng Y cát là sao?
_Thì là nơi mà may y phục cho những người trong hoàng tộc. Tâm giải thích.
_Vậy thì cô mau dẫn ta tới đó đi. Băng phấn khởi.
_Vâng. Tâm lễ phép đáp.
_À mà này, sau này đừng gọi tôi là hoàng hậu gì gì đó nha, tôi không thích đâu, cứ gọi tôi là Băng được rồi.
_Ý sao vậy được, nếu vậy thì nô tì sẽ bị phạt nặng đó. Chuyện này tuyệt đối không được. À mà sau này nô tì sẽ hầu hạ người.
_Vậy thì tùy cô gọi sao cũng được tôi không ép. Mà nè tôi không bị tàn tật, cớ gì phải người hầu nhỉ, sau này cô không cần hầu hạ tôi, tôi sẽ nói với hoàng thượng cho cô.
_Không được nô tì muốn hầu hạ người xin người đừng bỏ nô tì. Ngọc Tâm quỳ xuống cầu xin.
_Chuyện này……cô đứng lên rồi hãy nói. Băng do dự
_Không nô tì sẽ không đứng cho tới khi hoàng hậu chấp nhận nô tì. Thật ra ngay từ đầu lúc nô tì gặp người, nô tì đã có cảm giác người rất thân thiện, tốt bụng, rồi khi người lớn tiếng với cả thừa tướng làm nô tì thêm phục người hơn. Làm nô cho một người chủ có lương tâm còn hơn là một người chủ bất lương. Nếu hoàng hậu không nhận nô tì thì thà nô tì chết đi chứ không muốn sống để làm nô cho kẻ khác, vì làm nô cho kẻ khác chắc chắn sẽ sống không bằng chết. kiếm được người chủ tốt đó là ước muốn của biết bao cung nữ, nay nô tì đã tìm thấy người trước mặt, đó là phúc phần của nô tì, xin hoàng hậu đừng bỏ nô tì. Ngọc Tâm vừa nói vừa khóc
Thật ra Băng cũng xúc động không kém, vì có người tin tưởng mình như vậy, nàng coi nhiều bộ phim trên tivi thấy các cung nữ thường rất đáng thương, và vì thế cũng đồng cảm với Tâm, cô cung nữ trước mặt mình. Nhưng Băng không muốn làm ai phải khổ vì mình nên đã đưa ra quyết định…
_Được thôi, tôi sẽ nhận cô, nhưng cô phải hứa với tôi một điều kiện. Băng cất tiếng.
_Vâng chỉ cần người nói nô tì có chết cũng làm.
_Uầy, không cần phải chết đâu. Trước hết cô đứng lên đi cho dễ nói chuyện, tôi cúi xuống mỏi cổ quá, không chừng gãy cổ cô đền cho tôi á. Băng đe dọa.
_Vâng… nô tì đứng lên ngay. Tâm giọng run run nói
_Tôi muốn cô làm em gái tôi.
_Sao ạ, làm em gái hoàng hậu ư, nô tì không dám. Nghe Băng nói xong giọng Tâm run hơn nữa.
_Này không cần phải sợ như vậy đâu. Vì tôi biết cô rất tốt cũng như tôi, vả lại nơi đất khách quê người này tôi không có ai quen biết hết ngoài trừ cô ra thôi. Thật ra tôi cũng từng có đứa em gái giống cô, rất ngoan và biết nghe lời. Tôi muốn cô làm em gái tôi vì theo nguyên tắc của tôi sẽ không cho phép ai xa lạ hầu hạ mình, nếu muốn hầu hạ thì phải là người thân, vì chỉ có bên người thân tôi mới có cảm giác an toàn. Khi tôi vui có thể cùng tôi san sẻ niềm vui, khi tôi buồn có thể nghe tôi tâm sự. Thế nào đồng ý không ? tiểu muội. Băng nháy mắt tinh nghịch
_Muội……Muội đồng ý tỷ tỷ. Sự thật lúc này trông Băng đáng yêu phếch làm cho Tâm là con gái mà cũng đỏ ẩng hai má lên. Tâm thực sự xúc động, vì từ bé đã phải sống nơi hoàng cung thiếu thốn tình thương này, nên giờ có người quan tâm, nhận cô làm em gái khiến cô nghẹn ngào vô cùng, mà kể cô cũng tốt số được cả hoàng hậu nhận là em gái cơ đấy.
_Lại đây với tỷ nào. Băng nói hai tay dang rộng.
_Tỷ………. Tâm nghẹn ngào ôm Băng thực sự tỷ của cô rất ấm nha, lại có mùi thơm nữa, Tâm rất thích. Buông Tâm ra Băng nói.
_Chỉ có muội là ngoại lệ thôi đó nghe chưa. Sau này có người ngoài thì cứ gọi tỷ là hoàng hậu, còn không có thì cứ kêu bằng Băng tỷ, được chưa. Muội yên tâm sau này tỷ sẽ bảo vệ muội không để ai ăn hiếp muội xinh đẹp của ta đâu. Vừa nói Băng vừa tiện tay béo má Tâm.
_Đừng khóc nữa xấu hết rồi này. Băng dỗ Tâm.
_Vâng. Chưa bao giờ Tâm thấy mình ấm áp thế này, có phải đây là tình thương mà Tâm ao ước bấy lâu?
Xong màn nói chuyện ngập lụt, thì hai cô nàng tiếp tục đến Phụng Y cát
_Hòa……chưa kịp nói hết câu thì Băng lườm Tâm.
_Băng tỷ à, cho muội hỏi tỷ một chuyện được không?
_Cứ tự nhiên.
_EM gái tỷ tên gì vậy?
_Muội hỏi làm gì?
_À muội chỉ đang thắc mắc ai mà tốt số thế thôi, có được một tỷ tỷ như tỷ.
_Trịnh Từ Hy. Nói đến đây Băng chợt nở một nụ cười, tuy thoáng qua nhưng cũng rất đẹp
_Oa cái tên nghe hay quá, ủa mà không cùng họ tỷ à.
_Em họ của ta.(T/g: cái này mà chị Hy biết thì sao ta)
_”Uầy em họ mà được tỷ ấy yêu mến như thế thì em ruột ra sao nhỉ? thật không dám nghĩ tới” Tâm nghĩ thầm.
Hai người mải nói chuyện thì Băng va phải một nam nhân mặc áo trắng, khuôn mặt thanh tú, à không phải nói là đẹp trai.
_Á ai đi đứng không có mắt vậy. Não với mắt cất hết vào túi rồi à,đi với chả đứng. Băng tức giận mắng chửi tên không có mắt kia. Nam nhân đó không nói gì đứng dậy lướt qua Băng không thèm nhìn một cái trông anh ta rất vội, làm Băng tức nổ đom đóm, định quay lại tìm nhưng nam nhân ấy đã rời khỏi.
_Băng tỷ tỷ có sao không. Tâm lo lắng hỏi và tay thì đỡ Băng dậy.
_Ta không sao, lần sau đừng để ta gặp lại không thì đừng trách. Băng thầm rủa tên trời đánh đó.
Cuối cùng sau bao gian lao thử thách cuối cùng Băng và Tâm cũng đến được Phụng Y cát, do có lệnh bài Phong đưa Băng có thể tự do di chuyển. Chỉ có điều đi đâu ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò, nói đúng hơn là nhìn bộ đồ của nàng. Phong chờ Băng được khoảng 3 nén hương thì cô quay về mang theo một cái gì đó trông lạ cực.
_Đó là cái gì? Phong nhìn đồ vật trước mặt hỏi.
_Đúng vậy cái đó ta chưa thấy bao giờ, con bé đang làm cái gì vậy?. Uy Khánh thái hậu khều Phong và Phong cũng lắc đầu chịu trận, hắn đang chờ lời giải thích từ Băng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!