Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 8
Phong chỉ kịp hét lên ,sau khi bị Băng một cước đá bay ra khỏi giường. Và cũng là tiếng la của Băng khi mở mắt ra thấy Phong đang mặt đối mặt với mình.
_Nàng định ám sát phu quân trong đêm tân hôn à. Phong hầm hầm đứng dậy nói.
_Anh định ám sát tôi thì có, tôi hỏi anh, anh làm gì mà nhìn tôi chằm chằm khi tôi ngủ vậy? Băng tức giật quát.
_Tại..tại ta thấy con muỗi đậu trên mặt nàng, ta không muốn nàng thức giấc nên muốn thổi nó đi thôi. Bị hỏi bất ngờ Phong lắp bắp tìm đại lý do.
_Thật không? Băng nghi ngờ hỏi.
_Nàng không tin thì thôi ta đi ngủ đây. Hắn trốn tránh.
_Nè anh không được ngủ ở đây, xuống đất ngủ đi. Băng ra lệnh rồi đẩy Phong xuống.
_Sao ta không được lên giường ngủ? Phong bất mãn hỏi.
_Ta là ta không uống rượu như lời nàng nói rồi, còn sao nữa.
_Thật không thật là anh không đụng tới miếng rượu nào không? Băng nghi ngờ.
_Không tin nàng kiểm tra xem.
Băng tiến lại gần Phong đánh mũi xung quanh miệng Phong, làm hắn bất giác đỏ mặt.
_Tin không?
_Tin. Thật ra vì sợ có chuyện không hay sảy ra, nên Băng không cho Phong uống rượu nói nếu trên người Phong có mùi rượu phải lập tức ngủ cùng đất mẹ thân yêu. Phong biết Băng nói được là làm được nên thay vì uống rượu, Phong kêu người đổi thành nước.
_Vậy ta đi ngủ đây. Phong lại lồm cồm bò lên giường. Băng thấy thế lấy gối chắn ngang.
_Anh ngủ bên đó, tôi ngủ bên này, anh mà qua chỗ tôi, tôi cho anh tuyệt tử tuyệt tôn. Vừa nói Băng vừa làm động tác cắt ngang làm Phong đổ mồ hôi hột, gật đầu lia lịa.
Thế là đêm tân hôn trôi qua êm đẹp, yên ắng, bình yên như vậy đấy. Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng.
_Á aaaaaa…………
*Bộp*
_Nàng làm gì thế sao lại đánh ta? Phong vừa uất ức vừa quát.
_Sao anh ôm tôi hả? ai cho anh ôm tôi hả? Băng hét to, chuyện là vầy, lúc nãy khi cựa quậy, Băng thấy ấm ấm, tưởng gấu bông nên ôm ngủ tiếp. Nhưng khi nghĩ lại là thời cổ đại làm gì có gấu bông mà ôm thì Băng hoảng hồn, khi thấy người mình ôm không phải gấu bông mà lại là Phong, thì hoảng hốt nên tiện tay cho Phong một bạt tai luôn thể.
_Ta nói cho nàng rõ, thứ nhất là nàng ôm ta không phải ta ôm nàng, thứ hai hôm qua nàng chia ranh giới không phải ta vi phạm ranh giới mà là nàng, thứ ba hôm qua chính nàng cầm dao dọa sẽ cắt của ta làm ta tuyệt tử tuyệt tôn nếu ta vi phạm hoặc chạm vào nàng, vậy có cho ta tiền ta cũng không dám. Vậy nên là chính nàng làm ra không phải ta.
_Anh! thôi được rồi là tôi sai, xin lỗi, nãy tát anh, đau không? Băng biết mình sai nên nhận lỗi
Sự thật là tối qua, Phong không ngủ được, vì cứ ngắm Băng, anh quyết định bế Băng qua bên mình có gì dễ nói hơn, vì anh biết Băng ngủ rất say. Không ngờ kế hoạch diễn ra thuận lợi như vậy, vừa được ôm vợ yêu, vừa tránh được tội. đối với một người học võ như Phong cái tát đó có đáng là gì?
_Ta rất đau, nàng phải đền cho ta. Anh chàng dở trò làm nũng.
_Đền gì? Băng hỏi nhưng mặt quay qua chỗ khác. Còn Phong chỉ vào khuôn mặt của mình.
_Anh đang hoang tưởng à, có cần tôi cho thêm một tát tỉnh mộng không? Băng hùng hổ, vậy là kế hoạch hôn vợ yêu của hắn thất bại thảm hại.
Hôm nay không có thượng triều, nên Phong rảnh, chỉ ngồi duyệt một ít tấu chương là xong, nhưng việc này đã có người lo hộ, nên Phong có rất nhiều thời gian bên Băng. Băng được Tâm pha nước cho tắm, xong chỉ cần thay đồ và ngồi vào bàn ăn.
_Nè ăn xong tôi và anh học nha. Băng nói.
_Học gì? Phong khó hiểu hỏi.
_Học chữ, cả Tâm nữa, muội cũng phải học.
_Muội sao? Tâm ngạc nhiên
_Đúng vậy, ăn nhanh đi ngó gì? Băng liếc Phong thì thấy Phong đang nhìn mình nên chọt thêm một câu.
——————————————————————————————
_Anh dạy tôi trước đi.
_Được thôi. Phong nói xong lấy giấy viết ra dạy Băng viết và đọc số trước, sau khi Phong dạy xong cho Băng, thì Băng dạy lại cho Phong và Tâm chữ hiện đại.
_Chữ này đọc và viết như thế này này, uầy sao anh viết xấu thế, nhìn Tâm xem muội viết đẹp chưa kìa. Băng cứ ngồi khen Tâm chê Phong, nói ra dù gì Phong cũng là vua của một nước, sao lại có thể thua một nữ nhân, Băng càng chê Phong càng nỗ lực, nhưng quả thực nó trông dễ viết nhưng chưa hẳn dễ. Băng ngồi suy nghĩ” Nếu viết bằng loại bút này sẽ rất tốn mực và giấy, chữ viết lại không được bao nhiêu, nếu có bút bi thì hay rồi nhưng thời này đào ra cây bút bi, haizz bút chì cũng được, “bút chì?”,”bút chì?””
_A có rồi. Băng nhẩy lên vui mừng
_Có gì? Nàng có gì? Phong giật mình bởi tiếng nói nhẹ nhàng của Băng.
_Tỷ lại nghĩ ra gì hả? Ở với Băng lâu nên cũng hiểu Băng chút chút đó là Tâm.
_Hai người viết bài đi chờ ta không được theo ta đâu. Băng nói rồi phóng luôn.
Một lúc sau, Băng đi vào với hai vật lạ trên tay, làm hai người học trò thêm háo hức.
_Nàng/tỷ cầm vật gì đấy? cả hai đồng thanh hỏi
_Hai người cầm cái này thử viết ra xem sao?
_Cái này hay thật đó, vừa dễ cầm, lại còn dễ viết.
_Ừ chữ ta đẹp hơn này.
_Đây được gọi là bút chì, vỏ ngoài được làm bằng gỗ, bên trong làm bằng than chì, rất nhẹ khi cầm, khi viết sẽ thoải mái, và đặc biệt khi sai có thể sửa.
_Đúng là chỉ có tỷ mới nghĩ ra những thứ này. Tâm ngợi khen.
_Nàng thật tài. Phong thật khâm phục vợ mình sát đất.
_Chứ sao ta mà lại. Giờ thì đọc nha. A
_A/A
_Ă
_Ă/Ă
………………………
Xong một ngày tươi đẹp lại qua, hiện giờ Phong và Băng đang ở cung thái hậu để thỉnh an người. trong lúc đang truyện trò vui vẻ thì ở đâu có một cô gái đến ôm chặt Phong và cười tươi, làm Băng hóa đá. Sau khi mọi người làm quen và bắt chuyện cùng cô gái đó mới biết được cô ta là công chúa Dương Thiên Hân, là em gái của hoàng thượng, vì tính thích khám phá đã cải trang nam nhi du xuân ngoạn thủy nên không biết hoàng huynh mình cưới thêm vợ và lập hậu, chính vì vậy hôn lễ của hoàng huynh cô mới bình yên, vì không có cô ở đó. Là một cô gái tính tình hiền hòa dễ hòa đồng, dễ thương,biết nhìn người, lần đầu gặp Băng đã có ấn tượng tốt về Băng, có võ, thích hành thiện trừ ác, tuy hiền, nhưng lúc cô giận lên thì không khác gì hoàng huynh của mình.
_Hoàng tẩu, tẩu là người mà hoàng huynh lập hậu phải không? Tẩu thật dễ thương nha. mà tẩu có bí quyết gì để cưa đổ hoàng huynh của muội vậy, chỉ muội đi. Thiên Hân nói không nghỉ, nhảy vào ôm cổ Băng, khiến ai đó khó chịu.
_Hân nhi để nàng yên, muội phá quá đấy. Phong mắng yêu em gái.
_Ngạc nương người xem chưa gì đã bênh tẩu tẩu, hoàng huynh hết thương con rồi, huhu. Hân làm nũng khiến ai cũng phì cười.
_Hân nhi muốn biết không, tối nay qua ngủ với tỷ, tỷ kể cho, và tỷ biết còn nhiều thứ muội muốn biết lắm đấy. Không qua đừng hối hận. Băng làm thức tỉnh trí tò mò trong Hân vì Băng biết nếu nghi vấn với một người luôn thích khám phá mà không tìm ra được thì rất khó chịu, cô cũng vậy mà.
_Được thôi, nhưng hoàng huynh. Hân liếc mắt về phía Phong đang nhìn mình như thể “Muội thử đồng ý đi, ta giam muội lại không cho đi chơi nữa”, nhưng ý hoàng hậu là ý hoàng thượng mà.
_Không sao đâu, hoàng thượng còn việc ở Kỳ Thiên cung của người. Nãy người nói với tỷ chắc hôm nay người không về Tích Cung, ta ở một mình buồn lắm, muội qua đi. Băng ngon ngọt dụ Hân.
_Dạ vâng ạ. Hân vui vẻ đáp mặc cho có người tức xì khói.
Sau khi tạm biệt thái hậu, Băng, Tâm, Hân cùng nhau về cung hoàng hậu, còn Phong lủi thủi về Kỳ Thiên cung của mình, khi về, Phong gặp Vũ đang duyệt tấu chương giùm mình một cách miễn cưỡng.
_Này tên kia về rồi à? Ngươi bỏ ta một mình với cái đống nhức đầu này còn mình thì đi chơi với mỹ nhân hay nhỉ? Vũ bực mình đáp nhưng lại im ngay khi Phong nhìn mình.
_Việc đó sao rồi? Lại lạnh lùng Phong đáp.
_Đại hội võ lâm được diễn ra tại U Cốc vào 3 tháng nữa. Vũ trả lời.
Phong không nói không rằng, đi luôn vào trong nghỉ ngơi, để lại Vũ đang bực tức
_”Sao tên đó lúc nào cũng vậy hết”
Trong lúc đó bên phía Băng, Tâm nằm trong, Băng nằm giữa, và Hân nằm ngoài. Băng đem hết chuyện từ lúc kết nghĩa với Tâm đến kết hôn với Phong kể lại không thiếu chi tiết cho Hân nghe, Hân thấy người tỷ tỷ này rất thân thiện, tốt bụng,và bên tỷ rất an toàn ấm áp, thảo nào ca ca cô lại yêu tỷ đến thế. Khi biết hết mọi chuyện, Hân cũng muốn kết nghĩa với Tâm và Băng, nên một lần nữa, gia đình từ hai người giờ là ba người càng ấm áp hơn.
———————————————————————————————————-
Hôm nay Băng dậy sớm, mặc trên mình bộ đồ màu hồng phấn phiêu dật như tiên tử, à nếu mà không nhắc tới chiều cao thì đúng là vậy. Cô đi dạo xung quanh hoàng cung, công nhận cung này rộng thật nha. Băng đi mãi, đi mãi, bỗng đi đến một căn nhà to, Băng đứng lại, nghe có tiếng động như kiểu đánh nhau, Băng trèo tường xem thì thấy một nam nhân tuấn tú, nói chung cũng đẹp trai, đang luyện võ một cách say xưa.
” Uầy, tên này cũng đẹp trai đó chứ, sao thời này nhiều trai đẹp vậy, chẳng bù cho thế hệ sau chút nào” Đang mơ màng thì Băng bất ngờ bị ngã.
_Á aaa.. huhu đau chết ta rồi huhu. Băng la hét om trời. “Ủa mình đâu có đau, mà sao êm quá vậy nè”.
_Cô đang ngồi trên người ta đấy. Nam nhân cất giọng.
_Á xin lỗi, ngươi có sao không? Băng quan tâm hỏi han.
_Chưa chết.Nam nhân Lạnh lùng.
_Nè môn võ vừa rồi của ngươi là ngươi học ở đâu vậy chỉ cho ta được không? Tại thích học võ lắm nhưng không ai dạy hế á hay ngươi làm thầy ta nha.
_Vô nghĩa.
_Ngươi nói cái gì ? Hứ không dạy thì thôi không thèm nữa. Băng giận dỗi.
_Tôi dạy cô có lợi gì? Nam nhân khựng lại trước câu nói của Băng
_Ta……….ta sẽ nấu cho ngươi ăn. Băng trả lời, thật ra Băng được cái nấu ăn rất ngon, và nấu được nhiều món lạ.
_Nấu ăn? Tôi có dư người làm rồi.
_Nhưng của họ đảm bảo không ngon bằng ta nha. Không tin ngươi cứ thử, không vừa đổi ý không sao. Băng chắc chắn, làm nam nhân cũng hơi tò mò mà gật đầu đồng ý luôn. Băng vui mừng chạy vào bếp, ít lâu sau, cô mang ra rất nhiều món ăn lạ mà bắt mắt, nam nhân nhìn đồ ăn trên bàn hết sức ngạc nhiên, những món đó sao lạ quá vậy, anh ta cầm đũa nếm thử, phải công nhận ngon thật nga. Tuy vậy nhưng nam nhân không nói ra mà chỉ”cũng được” rồi nhận Băng làm đệ tử.
_Ngươi nhận ta thật sao? Băng vui mừng nói.
_Không tin thì thôi. Lại lạnh nhạt.
_Yeah. Vậy bao giờ chúng ta học?
_Ngày mai giờ này, cô đến đây, nấu cho tôi ăn xong chúng ta sẽ bắt đầu bài học.
_Dạ vâng thưa sư phụ. Á mà người tên gì nhỉ, đồ đệ có thể biết tên của người không? Đồ đệ họ Vũ tên Thiên Băng.
_Dương Thiên Minh. Nói xong Minh quay bước vào trong.
_Thiên Minh sao? Hay ấy nhỉ. Băng vừa đi vừa lầm bầm. Cô đâu biết rằng lúc này đây hoàng cung đang hết sức hỗn loạn vì tìm cô. Chuyện là sau khi thức giấc, Tâm không thấy cô thì quay sang khều Hân, hai người đều không biết cô đi đâu, định đi tìm, nhưng khi không thấy bộ y phục Tâm chuẩn bị cho cô lúc tối thì hai người không tìm nữa. Vì họ cứ nghĩ rằng cô thay y phục đi tìm phu quân mình rồi nên hai người lại ngủ tiếp, bởi không muốn phá tình cảm của người khác. Nhưng chưa kịp bước vào trong thì Phong đến.
_Hoàng hậu đâu? Phong vừa thấy Tâm là hỏi.
_Ủa hoàng huynh, không phải tỷ tìm huynh sao? Hân từ đâu chui ra hỏi.
_Không. Ta trên đường đến đây không gặp nàng. Phong lo lắng. Rốt cuộc hoàng hậu đâu?
_Muội và Ngọc Tâm vừa thức dậy là không thấy tỷ rồi, muội tưởng tỷ đi tìm huynh. Hân giải thích.
Vậy là sau một hồi tra hỏi, Phong đã huy động cả hoàng cung đi tìm cô. Lúc này, cô đang vừa đi vừa hát vì sự may mắn vào một buổi sáng tinh mơ đẹp mê hồn. Vô tình không để ý lại bị người ta va vào, tưới lên mình chất làm trắng da trong tích tắc(nước sôi), nhưng may né kịp, cũng chỉ bị dính một ít lên cánh tay.
_Nữ nhân kia sao ngươi dám làm đổ bình trà, ngươi có biết nó là của ai không hả? Đó là một cung nữ, cung nữ đó cầm tay Băng và đổ hết tội cho Băng, kéo cô đi.
_Này nhóc, lôi tôi đi đâu vậy? Băng thắc mắc nhưng cũng đi theo. Cung nữ đó tên Mỹ Châu, Mỹ Châu kéo cô đến một cánh cổng lớn, lôi cô và trong , đó là một căn nhà to, sang trọng, và lung linh.
_Thưa nương nương, nô tì đang mang trà cho người thì không biết từ đâu nữ nhân này chạy tới lao vào nô tì làm nước trà đổ hết rồi( điêu quá). Mỹ Châu vừa nói vừa diễn tả.
_Là ai dám to gan vậy? Một giọng nói trong vắt như nước suối, cái người được Mỹ Châu gọi là nương nương kia quay ra. Nữ nhân này nếu nhìn sơ qua cũng biết là đẹp hơn Băng một phần,nữ nhân cao 1m62, da trắng, mặt láng mịn không vết tì, đôi môi đỏ, sống mũi cao, mắt màu đen sẫm huyền bí, thân hình 3 vòng đều chuẩn, cô ta mặc bộ xiêm y màu đỏ rực chia làm 2 lớp, lớp trong là phần áo được may ôm sát cơ thể, tới phần eo xuông xuống, áo không tay, lớp ngoài là lớp áo khoác giống như lớp trong có điều là tay dài, nhưng lại được làm bằng loại vải ren siêu mỏng, làm lộ ra làn da trắng nõn nà của cô, và vòng một bốc lửa.
_Mấy người là ai? Sao cô( chỉ tay về Mỹ Châu) đưa tôi tới đây ? Băng vờ hỏi, xem xét tình hình.
_To gan gặp nương nương còn không mau quỳ xuống. Mỹ Châu hét.
_Làm sao tôi phải quỳ trước một người nhỏ tuổi hơn mình nhỉ? Mà cô ta là ai?(chỉ nữ nhân) Băng nói.
*Bốp*
Một cái tát giáng ngay vào mặt Băng.
_Hỗn xược, tuy ta nhỏ tuổi hơn ngươi, nhưng ta là lớn nhất trong chốn hậu cung này, ta nói quỳ là ngươi phải quỳ, nói chết là ngươi phải chết, nghe rõ chưa. Ta đây là ai ngươi cũng không biết quả thực có mắt như mù. Nói xong nữ nhân liếc Châu.
_Đây chính là An Mỹ Ái, hay còn gọi là Ái phi nương nương, là người được hoàng thượng sủng ái nhất trong chốn hậu cung này, và cũng là con gái độc nhất của thừa tướng đương triều An Bình. Châu nói một hơi xong thở dốc.
_”Á thì ra là con của cái tên đáng ghét bị chửi ngay từ ngày đầu tiên, cha ngang tàn thảo nào con hống hách, hứ, gì mà là đứng nhất hậu cung, vậy còn hoàng hậu thì sao? cái gì mà sủng ái nhất, tên Gió độc đáng ghét kia, ta sử ngươi sau. Băng nghĩ xong thì……..
*Bốp*
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!