Chờ! Ta Sẽ Chờ Em - Chương 9:nhận Ra
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Chờ! Ta Sẽ Chờ Em


Chương 9:nhận Ra


_To gan còn không mau quỳ xuống thỉnh an nương nương, may ra nương nương xem xét lại sẽ tha mạng chó của ngươi. Mỹ Châu giơ tay tát Băng, miệng lên giọng chua chát kiểu căm thù Băng lắm. Tuy bị tát, nhưng Băng cứ đứng yên không nói không rằng, đợi Mỹ Châu nói xong, Băng quay lưng.

_Hai nhóc xong chưa vậy? Đừng tưởng là con gái thừa tướng thì muốn làm gì cũng được(chỉ Mỹ Ái), còn đừng tưởng mình là chủ ở đây mà lên tiếng sủa bậy( chỉ Châu), nhóc có chủ mà, đâu phải chó hoang, chủ nhóc chưa sủa, sao nhóc sủa sớm vậy? Băng lên tiếng vừa nói vừa chỉ vào Mỹ Châu và Mỹ Ái.

_Ngươi……..tiện nhân. Ái tức giận giơ tay định đánh cái nữa, nhưng bị Băng chụp ngay lại, Châu định can nhưng Băng đã một cước cho về với đất mẹ rồi(t/g:ui trời chưa học võ đã vậy rồi*toát mồ hôi*)

_Lại muốn đánh ta sao? nhóc không có cửa đâu. Muốn ta quỳ à, e rằng sau khi gối tôi chạm đất là đầu cô bay khỏi cổ đấy. Băng đe dọa, làm Ái và Châu sợ xanh mặt. Còn muốn ta quỳ?

_Không……….không…….Ái run sợ nhìn khuôn mặt lạnh như băng bắc cực của Băng.

_Vậy xong chưa? Ta có thể rời khỏi đây? Băng hỏi

_Cô có thể đi……đi…. ngay bây giờ. Ái run nói. Sau khi Băng quay bước bỏ đi, Ái đứng lên, khuôn mặt tức giận nhìn theo bóng Băng khuất dần.

_Tiện nhân ngươi cứ chờ đấy, đừng để ta gặp lại ngươi. Mỹ Châu, ngươi mau chuẩn bị nước và y phục cho ta, ta còn phải đi xem con tiện nhân nào giám cướp ngôi hoàng hậu của ta. Thật là bực mình quá. Mỹ Ái hét lên.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

An Mỹ Ái(15 tuổi): là con gái độc nhất của thừa tướng An Bình, một người đẹp như tiên nhưng ác như quỷ, kiêu căng hống hách, chuyên bắt nạt những phi tần mới vô, và cung nữ xinh đẹp. Cũng được coi là Phong sủng ái nhất trong các phi tần, vì một phần dung mạo hơn các phi tần khác, và phần nữa là nể mặt An Bình. Nhưng đó chỉ là trước khi gặp Băng thôi. Có nhiều mưu kế thâm độc.

Mỹ Châu(15 tuổi) là cung nữ bên cạnh Mỹ Ái luôn hống hách vì có Ái chống lưng đằng sau, nói chung là không xấu cũng không đẹp( vậy mới được Ái giữ lại).

————————————————————————————————————–

Trong lúc đó,Băng đi tới cổng thì thấy nhiều người chạy tới chạy lui, như tìm vật gì đó. Khi Băng nghe hai thái giám nói chuyện với nhau thì Băng nhận ra là tìm mình, nên cô trốn và tìm đừng khác về cung hoàng hậu. Nhưng thật khó khăn cho cô khi đâu đâu cũng có thái giám, quân lính và cung nữ tìm cô. Cuối cùng sau nhiều giờ vất vả cô cũng về được cung của mình. Băng vừa bước vào trong chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì Hân lao tới ôm cô, Tâm thì đứng kế bên rơm rớm nước mắt.

_Tỷ tỷ đi đâu vậy? Có biết mọi người lo cho tỷ lắm không? Hân sắp khóc buông Băng ra hỏi, còn Tâm chỉ biết im lặng. Chấm nước mắt và nói hai chữ”tỷ tỷ”. Cùng lúc đó, Phong từ ngoài bước vào vì đi tìm Băng không thấy nên về. Thấy Băng, Phong chạy lại ôm chặt như sợ Băng bay mất vậy.

_Nàng đã đi đâu vậy? Có biết ta nhớ nàng lo cho nàng lắm không? Phong hỏi, nhưng vẫn ôm chặt Băng.

_Khụ………….khụ…….B….ỏ….r…………..a. Băng vừa ho vừa nói khó nhọc, tay thì đánh vào lưng Phong không ngừng

._Hoàng huynh bỏ tỷ ra đi. Hân lên tiếng với sự lo lắng chết người của Phong. Phong buông Băng ra, nhìn vào khuôn mặt dễ thương đang xanh ngắt của Băng, tim Phong chợt nhói lên và cảm thấy mình có lỗi. Khoảng khắc Phong không tìm thấy Băng Phong cũng có cảm giác này, lồng ngực đau lên từng cơn, từng cơn một. Đây là lần đầu tiên Phong biết lo lắng cho ai đó trừ mẹ và em gái mình ra.

_Khụ…khụ… hoàng thượng người đang làm cái gì vậy hả? Muốn giết người à. Băng tức giận nói.

_Ta xin lỗi, là lỗi của ta, nàng đừng giận. Phong hạ giọng.

_Mà nè mấy người làm gì mà khóc bù lu bù loa lên thế. Có ai chết à? Băng ngây ngơ hỏi nhìn vào Tâm đang lau nước mắt, vì sao Tâm khóc ư? vì Tâm quá lo cho người chị gái đã mang đến cho cô hạnh phúc, cô không muốn Băng có chuyên vì Băng là cuộc sống của cô kể từ khi cô và Băng kết nghĩa, cô không muốn đánh mất hạnh phúc đó.

_Mà sao cho nhiều người tìm ta như tội phạm vậy? Có chuyện gì sảy ra?Băng nói xong, lúc này Tâm mới đến ôm Băng nhẹ nhàng, chứ không mạnh bạo như Phong.

_Tỷ….thật ra là….Tâm đem chuyện ban sáng không thấy Băng cho đến bây giờ kể hết cho Băng nghe.

_”Uầy, mình chỉ mới đi 9 tiếng thôi mà, sao mà loạn hết cả lên” Ta đâu phải con nít đi mà không biết đường về. Chỉ là sáng nay có hứng muốn đi tham quan hoàng cung này tí thôi, ai ngờ nó to quá, cho nên giờ mới về nè. Băng nghĩ xong trình bày lí do “vắng mặt” ngay.

_Mà nè, mọi người ăn gì chưa vậy? Băng chuyển đề tài, đúng là vô tâm trước sự quan tâm của người khác.

_Nàng nghĩ ta còn tâm trí mà ăn khi không tìm thấy nàng sao? Phong hỏi làm Băng cứng họng. Biết là lỗi của mình nên Băng sửa lỗi bằng cách.

_Được thôi, hôm nay Vũ Thiên Băng ta đây sẽ xin lỗi mọi người bằng hành động thiết thực là ta sẽ nấu khao mọi người bữa này. Sao đồng ý chứ? Băng hùng hồn tuyên bố.

_Sao nàng/tỷ biết nấu ăn sao? Cả 3 trố mắt đồng thanh đáp.

_Mọi người xem thường ta quá đấy. Hoàng thượng à, người ngồi đó chờ đi, công chúa Thiên Hân nếu muội sợ dơ thì cứ ngồi đó tâm sự với ca muội đi. còn Tâm theo tỷ. Nói xong, Băng Kéo Tâm đi, thấy vậy Hân cũng đi theo “gì mà sợ dơ chứ, ta không sợ, đi theo tỷ, chết ta cũng đi” Hân nghĩ, vậy là chỉ còn lại mình Phong cô đơn một mình, cũng muốn đi nhưng băng không cho phép. Cả 3 người, một công chúa, một hoàng hậu, và một cung nữ đang hì hục lật tung căn bếp lên dưới sự chỉ dẫn của hoàng hậu.

_Tỷ à! tỷ thấy hoàng huynh thế nào? Hân hỏi

_Ý muội là gì? Băng thắc mắc.

_Ý muội là trong mắt tỉ hoàng huynh của muội là người tốt hay xấu?

_Nói tốt cũng không tốt mà xấu cũng không xấu. Bình thường. Nói một hồi bằng kết luận một câu khiến người nghe hụt hẫng.

_Haizzz… vậy tỷ có yêu huynh ấy không?

_Không. Nhanh gọn dễ hiểu.

_Nhưng muội thấy huynh ấy yêu tỷ đó. Muội chưa bao giờ thấy huynh ấy quan tâm ai như vậy cả, lần đầu tiên muội thấy huynh ấy biết lo sợ như vậy. Trước đây khi chưa có tỷ, huynh ấy là người ít nói, lạnh lùng, thậm chí chưa ai thấy huynh ấy cười cả. Nhưng từ khi tỷ xuất hiện, huynh nói nhiều hơn, bắt đầu cười, và ấm áp hơn, không còn vô tâm nữa. Huynh thật sự thay đổi nhiều. Hân nói theo cảm nghĩ riêng mình.

_Đúng vậy, hoàng thượng thay đổi rồi không còn lãnh khốc, lạnh lẽo nữa. Tâm hùa theo.

_Xong. Ăn cơm thôi. Băng vờ đánh lạc hướng nhưng lòng thầm nghĩ” thật vậy sao?” rồi lại tự cười, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt cute.Cả hai người đều lắc đầu bó tay với hoàng hậu của mình. Khi mọi thứ đâu vào đấy, 3 người ngồi xuống bàn ăn, còn Băng để quên đồ trong bếp nên xuống lấy…

_Ái phi nương nương đến. Mỹ Châu nói.

_Lại đến. Hân liếc Mỹ Ái bước vào trong rồi quay đi.

_Món ngon tới rồi đây. Băng cầm dĩa thức ăn trên tay chạy vào thì va vào Ái, làm thức ăn đổ hết lên người Ái, Ái quay qua thấy Băng thì ngạc nhiên nhưng cũng bình tĩnh tiến về chỗ Phong.

_Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng,hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế,vạn vạn tuế. Mỹ Ái mang giọng điệu chảy nước ra nói. Nhưng Phong không để ý mà cứ nhìn Băng lo lắng không biết cô có sao không có bị phỏng không, Tâm và Hân cũng thế, nhưng không ai dám đứng dậy, vì Băng đã đưa tín hiệu bảo nếu không ngồi yên sẽ có chuyện không hay sảy ra.

_Bình thân. Phong lạnh lùng nói

_Tạ hoàng thượng. Nói xong Ái kéo ghế ngồi sát vào Phong ỏng a ỏng ẹo, ôm tay Phong nói.

_Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp, chính nữ nhân này(chỉ Băng đang đứng) sáng nay tới gây sự với thiếp, còn hăm dọa đánh thiếp nữa, may có Mỹ Châu cản kịp không thì…..hic hic. Nói chưa hết câu Ái khóc nức lên.

_Đúng vậy hoàng thượng, tiện nữ này còn mạo phạm phụng thể của nương nương. Châu hùa theo, nhưng họ đâu biết rằng mặt Phong đã thay đổi từ màu hồng sang màu đen tự bao giờ rồi. Gì chứ giám chửi cả hoàng hậu của ta sao chán sống rồi, đó là những gì nét mặt Phong đang nói lên. Phong đứng lên gạt tay Ái ra tiến tới Băng làm ái cười thầm” lần này ngươi chết chắc rồi”. Nhưng sao thế kia, đó là hoàng thượng Dương Thiên Phong ngày thường sao? Không thể nào,Ái trố mắt nhìn Phong đang cầm tay Băng.

_Nàng đến đây làm gì? Phong hỏi Ái

_Thần thiếp chỉ muốn tới thỉnh an hoàng hậu. Ái trả lời.

_Băng nhi họ đã làm gì muội? Phong hỏi Băng, anh thừa biết đã có chuyện sảy ra từ khi Băng trở về, khuôn mặt Băng cứ hằm hằm, còn hơi ửng hồng, mà không phải do đánh phấn. Định đùa với 2 nhóc kia một tí nhưng Phong đã lên tiếng và dựa vào sắc mặt Phong lúc này cho Băng biết rằng cách tốt nhất là làm theo lời Phong nói, có lẽ đó là con đường an toàn.

Băng kể….. Trong khi đó 2 nhóc kia mặt xanh không giọt máu” Gì vậy? Băng nhi sao? Vậy tiện nhân mà mình đã đánh và nói đến là hoàng hậu sao? Cô ta là hoàng hậu Vũ Thiên Băng sao?” Ái thầm nghĩ và nhớ đến lời Băng nói trước lúc đi” Nếu gối ta chạm đất, thì đồng nghĩa với việc đầu cô bay khỏi cổ” nghĩ đến đây Ái và Châu rùng mình.

_Sáng nay tôi đi dạo song định về cung thì chạm phải nhóc này( chỉ Châu), có được hưởng một ít nước tẩy trắng da trong tích tắc, và được đưa về gặp nhóc này( chỉ Ái) hưởng thêm hai cái tát. Vậy thôi đó. Băng nói xong đi lại ghế ngồi xuống uống trà tỉnh như ruồi.

_Nước tẩy trắng da trong tích tắc là gì?Phong,Ái,Tâm,Hân đồng thanh hỏi.

_Nước sôi đó. Băng tiếp tục công việc” tỉnh” của mình. Nghe đến đây, sắc mặt Phong thay đổi làm cho Hân nhìn thấy phải tránh xa ra, dù quan tâm Băng lắm, Tâm thấy vậy cũng tránh xa, dù gì cũng là chuyện gia đình người ta để họ tự giải quyết. Phong thật sự đã giận thật rồi, lúc này Vũ từ đâu đi vào thấy Phong như vậy biết đã có chuyện gì đó, nhưng cũng biết không thể xen vào, đành kéo ghế ngồi với hai người kia hóng chuyện. Phong cầm tay Băng, kéo tay áo lên thì thấy những vết đỏ nhỏ xung quanh cách tay, anh thật sự đau khi thấy Băng bị thương như vậy. Thật ra Phong biết tất cả mọi việc Mỹ Ái và Mỹ Châu làm từ khi hai người này vào cung, nhưng vì Phong cũng còn nhiều việc phải lo nên không có thời gian quan tâm đến hậu cung, đành phải để Ái quản lí giùm hậu cung tạm thời, nhưng giờ đã đụng đến hoàng hậu của Phong thì quả không thể tha thứ. Ái thấy thế vội quỳ xuống.

_Hoàng hậu tha mạng Ái nhi không biết là người.

_Hoàng hậu tha mạng, hoàng thượng tha mạng nô tì đáng chết, không biết người là hoàng hậu. Châu vừa nói vừa tự tát vào mặt mình. Cũng muốn trả thù vụ lúc nãy lắm,nhưng nghĩ hai nhóc này trẻ người non dạ cũng biết hối lỗi nên Băng cũng chặn lòng nói Phong tha cho hai nhóc đó. Gì chứ mạo phạm hoàng hậu tru di tam tộc chứ bộ giỡn hả, dù gì hai nhóc đó cũng không biết, nhưng cũng không thể dễ dàng tha cho họ được, vậy thì sẽ khiến nhiều người không phục, thiên hạ đại loạn sao? Phong ra lệnh “tội chết miễn, tội sống khó tha” nên phạt hai người mỗi người chịu 300 trượng( đánh đòn đó). Xử xong Phong đi lấy thuốc bôi cho Băng. Băng ngoan ngoãn ngồi im như con cừu non, nhìn những ngón tay trắng trẻo nhưng săn chắc ấy đang dần dần chạm vào da thịt mình, cẩn thận bôi từng chút ít thuốc lên chỗ phỏng. Băng lại đưa mắt lên nhìn Phong, Phong lúc này thật dịu dàng chứ không như lúc nãy, sắc mặt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người ta, càng nhìn Băng càng thấy Phong đẹp trai nha, mặt cô đỏ lên khi cứ nhìn vào khuôn mặt người nam nhân trước mặt mình, tim thì đập nhanh liên hồi không thể kiểm soát. Trong lúc đó, 3 người còn lại thấy cảnh này thì người nào cũng mặt đỏ bừng, để phá vỡ không khí im lặng này Hân lên tiếng…

_Tỷ à, Sao tỷ hiền quá vậy, tỷ có biết cái tội cô ta phạm là phải tru di cả nhà cô ta không? vậy mà chỉ đánh vài trăm cây tiếc thiệt( ác quá). Hân lên tiếng phá tan bầu không khí nóng nực mà làm cho ai cũng có khuôn mặt đỏ như trái cà chua kia đi.

_Này tên kia, sao hôm nay ngươi nghe lời vậy hả? Vũ tiện thể nói móc Phong một câu. Phong không nói gì hết chỉ liếc Vũ, làm Vũ im bặt, rồi tiếp tục công việc bôi thuốc cho vợ yêu. Xong việc cả đám ngồi vào bàn ăn cơm.

_Này tôi thật có phúc hưởng nha, vừa mới đến đã có kịch để xem,tuy không như ý, rồi giờ thì được ăn mà là đồ chính tay hoàng hậu và công chúa đây ra tay trổ tài nữa chứ. Điệp Vũ vừa nói tay thì gắp đồ ăn.

_Này ai mời ngươi ăn bao giờ hả? sao ngươi tự tiện vậy. Hân lên tiếng.

_Không ai mời, nhưng tôi ngồi vào bàn không ai đuổi tức là đồng ý rồi. Vũ cãi lại

_Giờ ta đuổi ngươi đó mau rời khỏi đây đi. Hân không thua

_Công chúa không thấy rất mất lịch sự khi đuổi người khác đi lúc họ đang ăn à……………………

Vậy là giờ cơm cứ như cái chợ, hai người cứ cãi nhau miết, không cãi thì dành đồ ăn, làm cho ai nhìn vô cũng phải phì cười, ngay cả “Lãnh Phong vô Tình” cũng không ngoại lệ. Ăn xong mọi người đều trở về với công việc của mình, Hân thì phải trở về Quốc Học Viện để học bù cho những ngày trốn đi chơi, Vũ thì lại được làm nhiệm vụ cao cả Phong giao( phê duyệt tấu chương), còn Phong và Tâm ngoan ngoãn làm họ trò của Băng, tiếp tục bài học hôm qua. Còn về phần Ái và Châu sau khi bị xử đẹp xong, lết cái thân xác kia về hậu cung của mình.

_Áaaaaa………. Tức chết ta mà, ả tiện nhân đó là ai chứ, là hoàng hậu thì ngon chắc, vì ả mà hoàng thượng cho người đánh ta, hứ, thù này không trả ta không phải An Mỹ Ái. Vũ Thiên Băng cô cứ chờ đấy, ta chóng mắt lên xem cô ngồi trên ngôi vị đó được bao lâu, sớm muộn gì nó cũng về tay ta mà thôi. hahaha…… Mỹ Ái tức giận mắng chửi cho hả dạ xong cười một tràng cười quái dị, làm cho Mỹ Châu bên cạnh cũng cảm thấy không rét mà run.

Cả ngày của Băng trôi qua là thế, tối đến Băng đi ngủ( vì Hân đã bị Phong cảnh cáo nếu cứ qua ngủ với Băng thì Phong sẽ cấm và không cho Hân đi chơi nữa nên Hân phải về Đông Nghi cung của mình với lý do ở một mình quen rồi, còn Tâm thì chính xác dù gì cô cũng chỉ là cung nữ, nên cũng phải trở về với thân phận của mình trả chỗ lại cho Phong) cũng như hôm trước, Băng dùng gối chắn ngang làm ranh giới, còn tiện tay để dưới gối một con dao. Xong việc đánh mắt liếc Phong một cái rồi chìm vào giấc ngủ. Phong thì cứ nhìn về phía Băng thầm nghĩ, sao có lúc Băng dữ, có lúc lại hiền, có lúc cãi thì không ai bằng, nhưng lại có lúc im lặng, thật khó hiểu nổi vị hoàng hậu này, rồi Phong cũng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, khi tiếng chim vừa bắt giọng hót thì……

_”Uầy, sao ấm thế nhỉ, mềm mềm, thơm thơm. Á đừng nói mình lại đi ôm cái tên đáng ghét đó nha, chết mình rồi mất hình tượng quá đi, phải chuồn thôi”. Vâng đó là suy nghĩ của Băng ngay sau khi ý thức được việc mình làm, Băng nhanh chóng ngồi dậy và bước đi, nhưng chưa kịp đặt chân xuống giường…..

_Nàng đi đâu thế? Phong đã thức từ lâu , biết là Băng đã dậy, Phong muốn biết Băng sẽ xử lý ra sao nên nằm im. Nhưng chỉ thấy Băng bẽn lẽn rời đi chứ không la hét đánh đập như hôm trước, nên Phong hỏi.

_Á À tôi khát nước muốn đi lấy nước uống đấy mà, hihi. Băng lấy đại lý do.

_Hoàng thượng à người nên ngủ tiếp đi lát tới giờ lên triều tôi sẽ gọi.

_Ta không ngủ nữa muốn uống nước cùng nàng. Phong ngồi dậy kéo tay Băng làm Băng ngả người vào lồng ngực săn chắc của Phong. Băng bất chợt đỏ mặt nhưng lấy lại phong độ đẩy Phong ra và cho ăn một bạt tai thay cho bữa điểm tâm sáng, rồi chạy đi(t/g: Làm như buổi sáng mà không ăn tát, cả ngày ca không vui phải không ca? Thiên Phong:*chém*,t/g: ặc*xỉu*) Phong chợt nở nụ cười tươi, quả thực đời Phong hoàn toàn thay đổi khi có Băng.

Phong thì lên triều, Hân thì đi học,Tâm thì được Băng giao cho nhiệm vụ cao cả bắt làm nên không theo Băng, còn Vũ thì cũng đi làm công việc của mình, chỉ còn mình Băng. Băng lặng lẽ rời khỏi Tích cung tìm đến nơi có sư phụ đẹp trai tên Thiên Minh đang ở để làm “ôsin cao cấp”. Sau khi Minh ăn xong thì dạy Băng những đường võ cơ bản nhất, kể cũng lạ, Băng học những thứ này rất nhanh, không mất nhiều thời gian mà Băng đã tập xong chúng. Minh cũng cảm thấy kinh ngạc, nữ nhân này thật khác thường, bình thường với những người mới học như Băng thì để học những chiêu thức cơ bản phải mất một tuần hoặc hơn, đối với Băng lại chỉ trong vài căn giờ, mà đó cũng không phải là chiêu thức bình thường nữa, nó đã được Minh nâng cấp lên nhằm mục đích làm Băng thấy khó mà lui. “Nữ nhân này đúng là đặc biệt, thật thú vị” Minh thầm nghĩ, thế là 5 tiếng đã trôi qua, Minh không dạy gì thêm ngoài những chiêu thức đó, rồi nói Băng phải về luyện tập kĩ hơn nữa, vậy thì sẽ nhanh chóng *thăng cấp* nhanh. Thật ra Minh cũng đang nghĩ không biết có nên chỉ cho nữ nhân này những đường võ cao hơn nữa không, vì thấy cô học rất nhanh nếu cứ cái đà này không chừng còn hơn Minh nữa, mà cũng sợ cho cô gái này, nếu võ càng cao thì sẽ có càng nhiều chuyện rắc rối sảy ra. Haizz.. thật khó nghĩ mà.

Băng nghe lời *sư phụ* nên trở về hậu cung của mình. Vừa về đã thấy khuôn mặt như chết rồi của Phong làm Băng nản.

_Hoàng thượng ngươi làm gì mà ngồi ở đây, theo tôi biết là hoàng thượng sẽ rất bận rộn mà phải không? Đúng không phải rằng Phong rất bận rộn sao, trước lúc chưa có Băng, Phong chỉ có công việc và công việc, từ lúc nào Phong lại rảnh rỗi đến vậy, Phong tự nghĩ rồi tự cười. Chẳng phải là vì Băng sao, chẳng phải Phong luôn muốn có thật nhiều thời gian bên Băng sao?

_Nàng lại đi ngắm cảnh à? Phong lơ câu hỏi của Băng, Băng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Phong.

_Ừm, chứ ngồi xong ngủ, ngủ xong ăn,ăn xong chơi,….. buồn chết đi được, giá như ở đây có ti vi hay internet nhỉ, vậy thì hay biết mấy. Băng ngồi than vãn, nếu là ở hiện tại có lẽ cô cũng đang ngồi lướt web, cầm bịch snack, kế bên một lon coca, ôi nghĩ tới đây Băng lại tiếc thay cho số phận của mình.

_Tivi, in-tơ-nét là gì? Phong lại hỏi trước từ ngữ khó hiểu của Băng. Băng thầm trách mình ngu, nói ra làm chi để giờ phải giải thích, Băng cố gắng nói chậm, giải thích một cách dễ hiểu nhất cho Phong hiểu. Xong Băng nói

_Nè, tôi cho anh 2 căn giờ nữa, mau đi tìm sư phụ về đây dạy võ cho tôi, nhanh. Băng là Băng rất thích học võ nha, nhưng ở nhà mẹ cấm nói con gái phải dịu dàng nên không được học. Lợi dụng thời cơ biết thời cổ đại có rất nhiều người có võ, không những thế mà còn rất cao, có thể bay nữa, nên Băng tận dụng nó. Phong khẽ nhíu mày

_Học võ sao?

_Đúng vậy. Mau kêu người tới dạy cho tôi, không có thì tối nay, hoàng thượng à, có lẽ anh………sẽ được ngủ đất. Băng bá đạo tuyên bố, trời ạ có đời nào mà vợ ra lệnh cho chồng, hoàng hậu mà ra lệnh cho vua không trời. Phong lắc đầu bó tay với vị hoàng hậu có một không hai này, có lẽ trong cuộc đời Phong đây là nữ nhi đầu tiên dám ra lệnh cho Phong kể từ khi Phong đăng cơ.

Hai căn giờ sau……

_Nè tôi nói anh không nghe hả? tối nay ngủ đất nha, muốn lên giường ngủ thì qua Kỳ Thiên cung mà ngủ. Hứ. Nói xong Băng quay bỏ vô trong.

_Tất nhiên là ta không muốn ngủ đất, cũng không muốn qua Kỳ Thiên cung ngủ. Phong ung dung chắp tay sau lưng nói.

_Vậy người đâu. Băng là người thông minh, nói cái là hiểu ngay.

_Chính ta sẽ dạy nàng. Phong chỉ mình

_Anh cũng biết võ á. Băng ngạc nhiên, cái thứ công tử bột kia mà cũng biết võ sao, ai mà tin nổi trời.

_Không những biết mà còn đứng đầu trong giới võ lâm. Thiên Hân từ đâu chen vô.

_Là cao thủ số một, nếu hắn xưng hai không ai dám xưng một, được giới võ lâm đặt cho cái tên mà hiện tại bây giờ đi đâu ai nghe đến cũng phải khiếp sợ. Điệp Vũ cũng bò từ chỗ nào ra chen lời Hân nói.

_Thật sao? Vậy thì tốt quá hoàng thượng à, người mau dậy thần thiếp. Thần thiếp hứa, hứa sẽ học chăm chỉ.

Băng phấn khích nhảy lên như con trốn trại, làm ai cũng bật cười, nhưng không dám cười thành tiếng vì Phong đang *liếc mắt đưa tình* kiểu như muốn nói” tội các ngươi ta để đó, liệu hồn với ta, dám làm mất hình tượng ta trong mắt nàng”. Đột nhiên Băng thay đổi cách gọi khiến Phong cũng có một tia gì đó là vui mừng (Chẳng qua là Băng thấy có người ngoài không muốn mọi người hoài nghi về bản thân nên Băng mới thay đổi cách xưng hô với Phong thôi.)

_À mà Điệp Vũ, người nói cái tên giang hồ đặt cho phu quân ta là gì thế? sao lại đặt như vậy? Băng biết Phong đang cố không cho hai người kia tiết lộ thêm gì nên đành dùng hai từ “phu quân” làm Phong không để ý, để Vũ có cơ hội nói. Đúng như Băng đoán, Phong cứ như để tâm hồn treo ngược cành cây vậy, thấy vậy Vũ nói.

_”Lãnh Phong Vô Tình” vì con người lạnh lùng, tàn ác, khi ra tay với đối thủ không bao giờ nương tay, lãnh khốc, tàn bạo. Nói chung bao nhiêu cái xấu đều vô hắn hết. Vũ vừa nói vừa liếc xéo Phong. “Sợ gì chứ có hoàng hậu Vũ Thiên Băng đây hắn giám làm gì chắc”, Vũ nghĩ thầm.

_Này ngươi làm như ca ta xấu lắm không bằng, dù gì cũng là đấng nam nhi yêu thương nương tử, chứ ai như ngươi, hứ. Hân nói móc Vũ làm Vũ tức xì khói.

_Này công chúa, cô cứ mà đanh đá thế thì ế suốt đời, có ma mới rước cô. Vũ móc lại, và thế là hai người lại cãi nhau.

_Này bộ hai người yêu thương nhau lắm hay sao mà suốt ngày cãi nhau vậy, hai người có nghe câu “thương nhau lắm cắn nhau đau chưa”, hai người giờ y chang. Băng lên tiếng comment cho cuộc cãi nhau không điểm dừng kia lại.

_Câu này nghe hay đó mà nàng lấy đâu ra vậy? Phong hùa theo trêu chọc, phần cũng tò mò về câu nói đó.

_Từ các người mà ra cả. Băng trả lời._Tôi/muội/ta sao? Cả ba cùng đồng thanh, Băng thầm nghĩ” người ta thường hay nói *ông bà ta thường có câu:……..* mấy người sống trước tôi cả nghìn năm, mấy người k là ông bà tôi, mấy người không nói thì ai nói”.

_Không có gì, này hoàng thượng, người bắt đầu dạy võ cho thiếp đi mau lên, thiếp không chờ được nữa. Băng hối thúc, Phong cười lắc đầu bó tay với nương tử của mình, Phong không ngờ Băng lại có đam mê về võ công như vậy. Rồi cũng đứng lên chỉ dạy cho Băng. Cùng lúc đó, Tâm hoàn thành nhiệm vụ trở về, thấy Băng tập võ hăng say cũng mon men lại xem.

Cuộc sống của Băng trở nên bớt nhàm chán hơn khi có hai sư phụ” đẹp trai” chỉ dạy cho Băng về môn võ thuật mà Băng yêu thích nhất, và đam mê nhất. Sáng thì đợi Phong lên triều Băng sẽ trốn đi học võ ở Thiên Minh handsome, xong về nghỉ ngơi tí lại học ở vị hoàng thượng đáng yêu, trưa ăn uống xong cùng học chữ với Tâm và Phong, chiều đi thỉnh an Uy Khánh thái hậu, tối nói chuyện phím với Tâm và Hân. Ba tháng dài dằng dặc đối với Băng cũng qua, giờ võ của Băng cũng xem như gần bằng Phong, Băng dấu Phong chuyện đi học ở Minh, và cũng dấu Minh về việc mình cũng có sư phụ là đương kim hoàng thượng của Dương Thần quốc Dương Thiên Phong. Băng âm thầm kết hợp cả hai phương pháp dạy lại và tự tạo ra lọai võ đặc trưng của riêng mình mà cả Phong và Minh cũng không ai biết, Băng giỏi nhất là phóng phi tiêu, còn nhớ lúc còn nhỏ có lần giỡn với hai bạn nam cùng lớp với cái trò bắn dây thun, Băng đã làm cho hai anh chàng đều một chút nữa là không thấy ánh sáng, với cự li 7m Băng đã bắn chính xác vào điểm gần con ngươi, chỉ lệch 0,3mm là xác định hai anh luôn.

Băng cũng âm thầm dạy cho Tâm những gì mình biết về võ công để đề phòng khi có chuyện không hay sảy ra thì còn có thể ứng phó được, Tâm cũng rất giống Băng học nhanh, hiểu nhanh, và giờ thì có thể nói ngang ngửa công chúa Dương Thiên Hân, Tâm lại giỏi dùng kiếm. Về phần An Mỹ Ái suốt ba tháng qua không có động tĩnh gì vì cung hoàng hậu được Băng dán cái bảng to” TRONG ÍT THÁNG TỚI, VŨ THIÊN BĂNG TA KHÔNG TIẾP BẤT KÌ MỘT AI, XIN ĐỪNG LÀM PHIỀN, KHÔNG THÌ ĐỪNG TRÁCH” vậy thì Ái sao có thể làm gì Băng, khi ngay cả cửa còn không đụng được vào, thế là Ái lại cắn răng chịu đựng chờ ngày trả thù sau.

“Bặc..bặc……bặc………ầm……..ầm…….ầm…. Rắc”. Vâng đó là những âm thanh……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN