Mặc dù ngay ngày thứ hai, sau khi Hình Võ rời đi, thì Tình Dã đã bắt đầu nhớ anh rồi, tuy nhiên cũng may là tối nào cũng được nói chuyện điện thoại cùng anh. Đến Thượng Hải, thậm chí cuộc sống hàng ngày của anh còn tẻ nhạt hơn cả ở đình Trát Trát, người khác nhìn thì nghĩ là đang chơi game, nhưng thực ra ngày nào cũng có rất nhiều thứ cần luyện tập, chẳng phân biệt ngày đêm, vô cùng bận rộn và mệt mỏi. Mỗi ngày anh đều dành ra nửa tiếng đồng hồ để gọi điện cho Tình Dã, chỉ có điều khi nói chuyện anh hoàn toàn không nhắc tới những điều đó với cô.
Câu lạc bộ đã thuê một căn hộ nhỏ cho nhóm bọn họ, anh và mấy tuyển thủ khác ở cùng nhau, căn nhà cũng được coi là khá sạch sẽ, ngăn nắp, tuy nhiên đều là đàn ông với nhau nên có chút qua loa cẩu thả.
Mỗi khi rất nhớ Tình Dã, anh lại muốn được nhìn thấy cô, lần nào gọi video bọn họ đều ngẩn ngơ mỉm cười nhìn đối phương, rất lâu cũng chẳng nói một lời, cứ như vậy ngắm nhìn nhau mà chẳng muốn rời mắt đi chỗ khác.
Vào buổi sáng cuối tuần của tuần đầu tiên sau khi Hình Võ xa nhà, Tình Dã vừa ngủ dậy thì nhận được điện thoại của Hổ Mập, anh ta bảo cô mau đến nhà xưởng một chuyến, ở đó xảy ra chuyện lớn rồi.
Đến nơi, Tình Dã mới biết, thời gian trước, khi bọn họ tổ chức chương trình nếm thử, sau đó cô đã đùa nghịch giới thiệu sản phẩm bằng giọng Anh Anh, Anh Mỹ và Anh Ấn, mà tối hôm qua Hổ Mập đã đăng đoạn video đó lên tài khoản của anh ta.
Hổ Mập cũng là do nằm trên giường chán chẳng có việc gì làm nên mang ra chỉnh sửa ngẫu nhiên một chút, rồi đăng kèm cả đường liên kết của cửa hàng trực tuyến. Kết quả là, sáng hôm sau tỉnh dậy, anh ta lướt điện thoại, cuối cùng tự mình dọa mình đến suýt chút nữa thì tè ra quần. Không hiểu sao đoạn video đó lại lên xu hướng, có tới vài chục nghìn lượt thích, còn có rất nhiều người nhắn tin cho anh ta yêu cầu trong vòng ba phút phải “nôn” ra toàn bộ thông tin về chị gái xinh đẹp kia nữa.
Hổ Mập tưởng mình mù luôn rồi, bèn lập tức bấm điện thoại đánh thức Đỗ Kỳ Yến đang còn trong cơn mơ dậy, hỏi cô ta xem cửa hàng trực tuyến có động tĩnh gì không?
Tình Dã nghe thấy vậy liền lập tức vọt tới trước mặt Đỗ Kỳ Yến, mở mục quản lý web ra nhìn, ôi mẹ ơi, mới một buổi tối mà đã có hơn ba trăm đơn hàng đặt tự động. Thời điểm Tình Dã nhìn thấy những số liệu này, thì về cơ bản là trạng thái của cô cũng giống với Hổ Mập và Đỗ Kỳ Yến lúc sáng sớm, cô cứ thế đứng trước màn hình máy tính, cả người gần như chết lặng.
Tuy nhiên, sau khi mọi người choáng vàng thì chỉ có thể gọi điện cho Tình Dã, còn Tình Dã, khi cơn sốc đã qua, cô lập tức đi vào văn phòng, kéo bảng đen ra và bắt đầu liệt kê những kế hoạch công việc cần thực hiện ngay lập tức. Cuối cùng, tóm tắt được năm phần chính đó là: Nguyên liệu, sản xuất, cửa hàng trực tuyến, giao hàng và vận hành hoạt động tự quảng cáo, sau đó viết thêm một chữ “người” to đùng ở giữa.
Hiện tại, họ cần rất nhiều người, nếu không chỉ với bốn người bọn họ sẽ chẳng thể nào hoàn thành nổi toàn bộ chuỗi cung ứng này.
Vì vậy, chỉ trong vòng một buổi sáng, mấy người Tình Dã đã gọi điện khắp nơi để liên hệ tìm người, thậm chí Lưu Niên còn gọi cả mẹ mình đến để đỡ việc. Mà lúc này, Hổ Mập đã phát huy công dụng của chức lớp trưởng để kêu gọi, một cuộc điện thoại là có thể gọi tới được vài chục người. Đồng thời các bạn trong lớp học bổ túc cũng tự nguyện đến giúp đỡ Tình Dã và tiến thẳng vào dây chuyền sản xuất.
Ông Tạ đang đánh cờ cùng bạn, vừa nhận được tin báo bèn lập tức lái chiếc xe tải cà tàng của mình đến lôi cả bác bảy, dì tám đến nông trại ở quê để chuẩn bị nguồn hàng.
Đỗ Kỳ Yến liên tục trực trên gian hàng trực tuyến để trả lời câu hỏi của khách hàng đến từ khắp mọi nơi trên đất nước. Răng Nanh mang một lô hộp các tông đến và chịu trách nhiệm đóng gói, đây là quá tình tốn nhiều công sức, nhưng dường như anh ta rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, khi đến còn mang theo cả máy đóng gói. Từng túi lớn túi nhỏ biến hoá xuất thần dưới tay Răng Nanh, thùng các tông xoay một vòng đồng thời được quấn chặt băng keo.
Đến cơm trưa Tình Dã cũng không buồn ăn, cô liên lạc khắp nơi để hỏi về việc giao hàng, kết quả là buổi chiều, Tóc Vàng Hoe đã gọi ba anh ta lái xe tới. Khi Tình Dã nhìn thấy Tóc Vàng Hoe nhảy xuống khỏi chiếc xe giao hàng, quả thực là cô rất muốn chạy lại ôm anh ta một cái thật chặt.
Đến tối, số lượt thích đoạn video đã đạt đến gần một triệu và lũ lượt các đơn hàng vẫn nổ trên gian hàng trực tuyến, mọi việc diễn ra quá đột ngột. Cả một ngày mọi người đều vô cùng chăm chỉ và vất vả, đến tối, Tình Dã mới giảm nhịp độ lại rồi nói với Hổ Mập: “Việc này quá ảo diệu rồi, anh có muốn nghiên cứu một chút về mặt phương tiện truyền thông không, để quản lý tài khoản của anh, lượt truy cập sẽ tương đương với tiền đó, Hổ Mập.”
Hổ Mập đột nhiên bị bao nhiêu người “nhảy bổ” vào đầu, nên đang như thể phát hiện ra Châu lục mới, cả buổi tối đều ngồi nghiên cứu xem làm thế nào để trở thành một người tự truyền thông đủ tiêu chuẩn.
Sau chập tối, cả nhóm đã ngừng làm việc, vì lão Tạ vẫn chưa đưa hàng đến, nên Hổ Mập cứ như tẩu hỏa nhập ma, bám riết lấy Tình Dã, muốn quay thêm video để thử xem thế nào.
Tình Dã cuộn một cuốn sách lại làm micro, vừa định bảo Hổ Mập bắt đầu thì đột nhiên lại sờ lên tóc mình, hỏi: “Tôi có nên trang điểm hay làm gì không?”
Bên cạnh lập tức vang lên một loạt tiếng hét: “Không cần!”
Tình Dã bật cười, Hổ Mập nói với cô: “Em, em cứ vậy, tự, tự nhiên, cố gắng càng tự, tự nhiên càng tốt.”
Tình Dã ngẫm nghĩ, quả thực tự nhiên vẫn tốt hơn, vì vậy cô búng tay nói với mọi người: “Vậy thì mọi người đừng có núp hết sau lưng Hổ Mập như vậy, cần làm gì thì cứ làm đi, đến khi đó chủ đề của chúng ta sẽ là “Phát triển sự nghiệp tiến đến khá giả, cùng kiếm tiền và học tập với những học sinh lớp mười hai”, thấy thế nào?”
Hổ Mập bỗng có linh cảm, bèn hô to: “Cái, cái này hay, dễ, dễ thu hút.”
Cả nhóm lập tức trở lại vị trí của mình để nhập cảnh, Tình Dã hất mái tóc dài, chuẩn bị dùng giọng phát âm tiêu chuẩn để giới thiệu bên trong nhà máy thực phẩm của họ. Đột nhiên cô nổi hứng tinh nghịch nói tiếng Anh kiểu Anh Nhật, rồi lại chuyển sang Anh Hàn, còn cố ý tương tác với Hổ Mập đằng sau ống kính để hỏi xem anh ta còn biết nước nào nữa không?
Hổ Mập trả lời: “Sưm ni ta.” Tình Dã cong cong khoé mắt, mỉm cười.
Thực ra đây có thể coi là tài năng đặc biệt của cô, vì từ nhỏ đã được học tại trường quốc tế, quen biết các bạn học đến từ khắp nơi trên thế giới, mưa dầm thấm lâu, tự nhiên cô biết được cách phát âm tiếng Anh của các quốc gia khác nhau. Mà bắt đầu từ khi lên cấp hai, mỗi một lần học từ mới nhàm chán, cô lại ngồi trong phòng đọc từ vựng bằng các cách phát âm khác nhau để tự làm trò tiêu khiển, khiến việc đọc sách bớt tẻ nhạt.
Tình Dã không ngờ rằng có một ngày trò đùa nghịch nho nhỏ này của cô lại trở nên nổi tiếng trên các phương tiện truyền thông. Sau khi Hổ Mập về nhà, anh ta đã thức trắng đêm để nghiên cứu cách biên tập video, nhạc nền cùng hiệu ứng đặc biệt, đến sáng sớm thì đăng tải được đoạn video mới quay lên, nhưng mới ngủ được hai tiếng thì lại bị chuông điện thoại đánh thức.
Sáng sớm, rất nhiều người đồng loạt lướt thấy video xu hướng này, chỉ trong vòng một buổi sáng, số lượt thích đã đạt tới trên một triệu và cửa hàng trực tuyến đã bùng nổ bão đơn đặt hàng.
Rất nhiều người đã viết “huyết thư” để cầu xin thông tin liên lạc của chị gái trong đoạn video, tuy Tình Dã để mặt mộc, nhưng đường nét thanh tú tự nhiên, nói năng lưu loát, giọng điệu kịch tính, đã lập tức thu hút được vô số người hâm mộ.
Cô dùng giọng Anh Hàn để phỏng vấn Đỗ Kỳ Yến, Đỗ Kỳ Yến ngượng ngùng trốn sau ống kính, khiến rất nhiều người đều gào thét nói mình thích cô gái ngốc nghếch dễ thương ấy. Thậm chí còn có số đông kêu la rằng anh trai gói hàng thật đẹp trai, muốn ngắm anh trai gói hàng, Hổ Mập còn đang nghĩ không biết anh trai gói hàng là ai? Đến khi anh ta chạy đến chỗ Răng Nanh đang ngồi xổm trong sân cắt các hộp thùng các tông, thì lập tức hiểu ra.
Mà số lượng đơn hàng như bão ập đến vào ngày hôm sau đã khiến Tình Dã hoàn toàn bối rối. Trước tiên, cô phải ước tính sản lượng, rồi gọi cho ông Tạ hỏi xem ông ta có cung cấp được không?
Về việc cung cấp thì chắc chắn là không đủ, tuy nhiên, ông Tạ nói với Tình Dã rằng ở quê nhà ông ta có rất nhiều người cùng làm về mảng này, nên bảo đảm có thể tìm kiếm được nguồn hàng cho cô, sau khi nghe được câu trả lời này, Tình Dã lại càng tự tin hơn.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tất cả mọi người đều vô cùng hăng hái, Tóc Vàng Hoe trêu ghẹo nói bổ nhiệm Lưu Niên thành Giám đốc bộ phận sản xuất, Răng Nanh là Giám đốc kế hoạch, Đại Hắc là Giám đốc hậu cần, Đỗ Kỳ Yến là Giám đốc kinh doanh, Hổ Mập là Giám đốc marketing, còn Tóc Vàng Hoe thì vô cùng kiêu ngạo nói mình là Giám đốc vận tải.
Dù chỉ là trò đùa vui nhưng dưới sự thúc đẩy của chức vị, trong năm ngày bọn họ đã phát đi được hơn bảy trăm đơn hàng. Hổ Mập còn nhận được rất nhiều tin nhắn yêu cầu hợp tác riêng, chẳng ai ngờ rằng Tình Cốc lại trở thành một cửa hàng trực tuyến nổi tiếng trong khoảng thời gian này.
Và những “trò lố” của họ đã thu về được một nhóm người hâm mộ, những đoạn video mà Hổ Mập đăng tải lên mỗi ngày có thể đạt được số lượng nhấp chuột lên đến hàng chục nghìn.
Một nhóm thanh niên nghèo khó, nền tảng kém đã kiếm tiền nhờ vào sức lao động và trí tuệ đã trở thành điểm thu hút lớn của những đoạn video. Hổ Mập lại càng nhiệt tình hơn trong việc học hỏi chỉnh sửa, biên tập, rồi chạy theo Răng Nanh nghiên cứu quay chụp và kịch bản.
Anh ta phát hiện ra rằng mình thực sự rất thích việc sáng tác cốt truyện, đến cả Tóc Vàng Hoe mỗi ngày lái xe của ba đến để kéo hàng cũng bị anh ta cho vào một phân đoạn. Mà Tóc Vàng Hoe lại vô cùng thích thể hiện, chăm chỉ tận dụng để đi trên con đường trở thành người nổi tiếng trên mạng. Có một ngày anh ta mặc chiếc quần bó chẽn, đi giày Peas, mặc áo phông hoa và đã thành công trở thành nhân vật nhận được nhiều khiếu nại nhất trong đoạn video.
Tuy nhiên càng nhiều chỉ trích thì độ nhiệt tình hưởng ứng của mọi người đối với anh ta lại càng tăng. Vì điều này, Tóc Vàng Hoe đã mở hẳn một tài khoản Weibo, ngày nào cũng đăng ảnh tự sướng chụp bên chiếc xe chở hàng, trông vô cùng “chói mắt”.
Mà Hình Võ khi hay tin Tình Cốc nổi tiếng rồi, mỗi lúc có thời gian rảnh sau khi luyện tập là anh lại xem video của bọn họ, để tìm kiếm niềm vui nơi xa xôi đất khách. Tuy nhiên khi chỉ cách thời gian thi đấu còn khoảng nửa tháng, thì bọn họ buộc phải tiến hành “bế quan luyện công”.
Đa số những tuyển thủ thể thao game đều là các chàng trai ở độ tuổi mười mấy, hai mươi, trước đây thường xuyên có người cãi cọ với bạn gái trước ngày thi đấu, sau đó lại chơi trò biến mất. Thậm chí thỉnh thoảng còn xảy ra tình huống đến ngày thi đấu rồi cũng chẳng tìm thấy người đâu, dẫn đến việc Câu lạc bộ bị thua lỗ nặng nề. Vì vậy, hiện tại hợp đồng yêu cầu trong giai đoạn luyện tập kín, thì phải cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, dồn toàn lực để bảo đảm tiến trình thi đấu diễn ra suôn sẻ.
Một đêm nọ, Hình Võ và Tình Dã gọi cho nhau cuộc gọi video cuối cùng, Tình Dã nhìn vào đường nét khuôn mặt Hình Võ và hỏi có phải anh gầy đi hay không? Hình Võ mỉm cười sờ lên mặt mình, nửa đùa nửa thật nói với cô: “Vậy mới đẹp trai.”
Anh dặn dò cô: “Em không được tập trung cả vào nhà xưởng, đợi khi nào anh về rồi làm, sáng dậy nhớ ăn sáng, ngày nào cũng phải uống sữa và ăn trứng. Anh vừa gọi cho mẹ rồi, để bảo bà ấy trong khoảng thời gian này ngày nào cũng mua thịt cho em ăn…”
Nói đến đây thì tự anh phải bật cười, tóc anh đã dài ra một chút, lúc này đang rơi lả tả trước trán, cũng có thể là do vừa tắm xong nên chưa chải chuốt được. Anh mặc chiếc áo phông ngắn tay màu đen, dáng vẻ tuỳ ý ấy trông có chút hơi hướng Nhật Bản, Tình Dã nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng hốc mắt đỏ ửng, cô bĩu môi nói vào ống kính: “Muốn ôm…”
Câu nói này khiến Hình Võ có chút cảm động, anh cúi đầu dụi dụi mũi rồi lại ngẩng lên, trong mắt hiện lên vô số những ngôi sao sáng, nhưng lại chẳng nói một lời.
Đó là cuộc gọi video cuối cùng của họ và sau đó cách thức liên lạc duy nhất giữa hai người cũng bị cắt đứt, Tình Dã không biết những ngày tháng sau đó anh ăn uống thế nào? Có thời gian để ngủ hay không? Nếu chơi không tốt liệu có bị người ta mắng mỏ không? Cảm giác trống trải ấy cũng khiến trái tim Tình Dã trống rỗng theo.
Nhưng lượng công việc vẫn tiếp tục mỗi ngày, đã đến giai đoạn nước rút cuối cùng cho kỳ thi đại học, đúng như lời Hình Võ nói, cô buộc phải lấy lại toàn bộ năng lượng. Từ nhỏ đã theo ba, nên Tình Dã hiểu được một đạo lý đó là tiền có thể giải quyết hầu hết các vấn đề trên đời này.
Mặc dù hơn bảy trăm đơn hàng cộng lại cũng chỉ được tổng cộng trên bốn mươi nghìn tệ, trừ đi các loại chi phí thì chẳng còn lại là bao, nhưng con người cần phải biết cái gì nên bỏ cái gì nên giữ thì mới có thể đạt được hiệu quả lâu dài.
Vì vậy, cô đã bỏ ra số tiền kiếm được này để làm tiền lương, sau đó rất nhiều học sinh cá biệt ở trường An Trung đã tìm đến nhận việc, theo đó nhóm học sinh có thành tích tốt đã được thay thế, mà lô hàng thứ hai của họ cũng được bán ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Trong sự hối hả, mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo, mặc dù mỗi ngày vẫn như một trận chiến, nhưng dường như tất cả mọi người đều đã tìm được phương hướng.
Nhà của Hình Võ đã được dựng, anh cũng giải thích, dặn dò hết với nhóm thợ, căn nhà này có thể coi là do Hình Võ tự thiết kế, đại khái có thể nhìn ra chút dáng vẻ đường nét. Mỗi lần về nhà, Tình Dã đều vòng ra cửa để xem ban công nhỏ ở phòng mình, rồi vui vẻ tưởng tượng ra cảnh sáng sớm thức dậy sẽ được ánh mặt trời vây quanh. Có vẻ như mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Mỗi ngày về nhà ăn trưa, Tình Dã đều tranh thủ vòng qua xưởng, và vào một buổi chiều đầy nắng như thế, đột nhiên Hổ Mập đạp xe tới nhà xưởng để tìm cô. Khi thấy cô ra khỏi xưởng, Hổ Mập vừa thở hổn hển vừa nói: “Ba em tới, tới trường rồi!”