Trên đường đến trường, Tình Dã bước đi vội vàng, suýt chút nữa thì chạy như bay, cuối cùng cũng được nhìn thấy người ba đã lâu không gặp của mình trong văn phòng lão Dương.
Khoảnh khắc nhìn thấy ba, Tình Dã đột ngột cảm thấy kích động không nói nên lời, hơn nửa năm không gặp, dường như ông ấy đã thay đổi rất nhiều, những nếp nhăn lạnh lùng trên mặt càng sâu hơn, mái tóc không biết đã điểm bạc nhiều lên từ khi nào, nhưng lại như thể chẳng hề thay đổi, vẫn áo vest giày da, vẫn là một ông chú trung niên phong độ.
Cô bước từng bước vào văn phòng, gọi to: “Ba.”
Khi Tình Hồng Chí quay đầu sang một bên nở một nụ cười quen thuộc, thời khắc ấy, hòn đá nặng trĩu trong lòng Tình Dã đã rơi được xuống đất, bao nhiêu ngày tháng lo âu, phiền lòng, đều đã tan biến hết khi được nhìn thấy ba mình.
Cô bước nhanh về phía trước, Tình Hồng Chí luôn lo lắng cho Tình Dã, ở trong đó lâu như vậy, vượt ngàn dặm xa xôi cuối cùng cũng được nhìn thấy người thân, nên vô cùng kích động. Ông ấy đứng dậy khỏi ghế của lão Dương, ôm chặt lấy Tình Dã nói: “Tiểu Dã, ba đến đón con về nhà đây.”
Cơ thể Tình Dã trở nên cứng đờ, cô thất thần lùi lại, lão Dương đứng bên cạnh trông thấy cảnh cha con đoàn tụ thì rất cảm động, bèn cầm hồ sơ nói với Tình Dã: “Ba em đã giúp em làm xong những thủ tục cần thiết, Tình Dã à, em điền thông tin vào đây là có thể cùng ba về nguyên quán thi đại học rồi.”
Tình Dã bối rối nhìn lão Dương: “Về nguyên quán ạ?”
Lão Dương giải thích: “Hộ khẩu của em chẳng phải ở Bắc Kinh sao? Sau khi chuyển học bạ là có thể về nơi thường trú để dự thi đại học, trường mà em chuẩn bị chuyển về ba em đã liên hệ xong rồi, thầy cô ở đây cũng có gắng phối hợp để em được nhanh chóng chuyển đi. Tuy có hơi đáng tiếc, vốn dĩ cô còn hy vọng em có thể đem vinh quang về cho trường chúng ta.”
Hai hàng lông mày của Tình Dã dần đan chặt vào nhau: “Về để thi đại học? Mấy người đang đùa với con sao?”
Lão Dương khó hiểu nhìn Tình Hồng Chí, rất nhanh Tình Hồng Chí đã phát hiện ra sắc mặt của con gái mình không được đúng lắm, bèn quay lại nói với lão Dương: “Vậy để chúng tôi tới tìm cô sau nhé.”
Lão Dương gật đầu.
Sau khi tan học, Tình Dã nói với Tình Hồng Chí: “Ba, con không về nhà thi đại học đâu.”
Tình Hồng Chí không mấy để ý đến lời nói của con gái, còn dịu dàng mỉm cười: “Sao lại không về?”
Tình Dã không thể nói với ba rằng mình đang hẹn hò, lại còn là cùng với cậu con trai của người dì bắn đại bác tám đời không đến trong truyền thuyết kia, rằng mình đã hứa sẽ đợi anh quay lại nên không thể rời đi.
Nhưng ba cô vừa mới được ra ngoài, người ba mà cô mong mỏi khó khăn lắm mới đến được đây, bảo cô phải mở lời thế nào để nói với ông ấy rằng mình không thể về cùng ông ấy đây, cô không nói ra được.
Tình Dã chỉ cúi đầu, ủ rũ nói: “Sao ba đến mà chẳng báo trước vậy? Cũng không gọi điện cho con?”
Tình Hồng Chí hơi sững sờ, nghe ra có chút trách móc trong câu nói của con gái, ông ấy bình tĩnh nhìn Tình Dã, nói: “Mấy ngày trước, ba có gọi cho con nhưng con không bắt máy, Tôn Hải không nói gì với con sao?”
Tình Dã lại càng cúi đầu thấp hơn, gần đây các mối liên hệ bên ngoài của nhà xưởng cô đều chuyển hết cho Răng Nanh, từ khi Hình Võ “bế quan luyện công”, cô đã dồn hết tâm trí cho giai đoạn ôn tập cuối cùng, nên thường xuyên để điện thoại ở chế độ im lặng, mà cũng chẳng để ý đến cuộc gọi từ số lạ.
Chỉ trong nửa phút, Tình Dã đã không ngừng đấu tranh với suy nghĩ của mình, cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tình Hồng Chí, lấy hết can đảm nói với ông: “Ba, con… Tạm thời không về nhà có được không?”
Cho đến lúc này, Tình Hồng Chí mới cảm nhận ra được con gái mình đang không hề ăn nói tuỳ tiện, tuy rằng từ nhỏ Tình Dã đã luôn có chính kiến, nhưng đại đa số đều không bao giờ đi ngược lại hướng của ông ấy.
Cuối cùng, Tình Hồng Chí cũng trở nên nghiêm nghị, có chút nghiêm khắc nhìn thẳng vào cô, nói: “Ý của con là con sẽ không về với ba phải không? Con vẫn muốn ở lại?”
Chiếc Mercedes Benz đang đậu bên đường, Tôn Hải ngồi ở ghế lái, nhìn thấy hai cha con đi từ trường học ra, nhưng vẻ mặt lại có gì đó không đúng lắm, nên ông ấy xuống xe, sải bước đi về phía cổng trường. Cái Tôn Hải nghe thấy chính là câu mà Tình Hồng Chí nói với Tình Dã, còn Tình Dã thì không dám đối diện với ánh mắt của ba mình và chỉ im lặng cúi đầu.
Trông thấy sắc mặt của Tình Hồng Chí tối sầm lại, Tôn Hải trợn tròn mắt nhìn Tình Dã: “Tiểu Dã à, đừng tuỳ hứng, ba con ở trong đó lúc nào cũng nghĩ đến con, sợ con phải khổ, sợ con chịu nhiều áp lực. Lần nào gặp chú cũng hỏi thăm con đầu tiên, vừa mới ra ngoài đã vội vàng liên hệ nhờ người ta tìm trường học cho con, chú và ba con đi mười mấy tiếng đồng hồ chẳng ngừng nghỉ để đến đón con về nhà, vậy tại sao con lại giận dỗi ba con thế?”
“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đã, chiều nay con đến thu dọn đồ đạc ở trường, chẳng phải con luôn rất ghét nơi nào sao?”
“Con không về.” Tình Dã vẫn cúi gằm mặt, chỉ nói một câu, cô không thể về, sao có thể về vào thời điểm này cơ chứ? Nếu rời đi rồi, vậy khi Hình Võ quay lại không thấy cô thì làm thế nào? Thậm chí hiện tại cô còn không thể gọi cho anh, cô không thể không từ mà biệt như vậy được.
Cuối cùng, Tình Hồng Chí cũng tức giận vì thái độ bướng bỉnh của con gái: “Con đúng là không hiểu chuyện!”
Khóe mắt Tình Dã lập tức ửng đỏ, đây chính là câu nặng lời nhất mà ba nói với cô từ nhỏ đến giờ, thời gian nghỉ trưa sắp hết, ngoài cổng trường lần lượt có học sinh quay lại, tất cả đều đang tò mò nhìn Tình Dã. Đột nhiên Tình Hồng Chí đi đến trước mặt con gái, ông không tiếp tục khuyên nữa, mà chỉ buông một câu: “Con vào trường đi, thu dọn những gì cần thiết, ba và chú Tôn của con đi ăn cơm trước đã, lát nữa quay lại đón con đến nhà dì út chào tạm biệt một câu.”
Tình Dã cắn môi không lên tiếng, vừa quay người lại thì trông thấy nhóm Tóc Vàng Hoe và Sói Ngốc vừa mới ở quán net ra, từ xa đã cười đùa, lớn tiếng gọi: “Tình Dã, đợi tụi anh rồi cùng vào.”
Tình Dã vội vàng liếc nhìn nhóm Tóc Vàng Hoe, nhưng không dừng lại mà bước nhanh vào trường. Ở phía sau, Tình Hồng Chí cũng đang quay đầu nhìn về phía đám thiếu niên trông chẳng hề lương thiện kia. Người nào người nấy ăn mặc kỳ quái, dáng vẻ ngỗ ngược, người thì nhuộm tóc, người thì uốn xoăn, đi đến cổng trường rồi còn ngang nhiên hút thuốc. Ông ấy không hiểu Tình Dã quen biết mấy học sinh này từ khi nào, nghe giọng điệu khi gọi Tình Dã của bọn họ còn rất thân thuộc nữa.
Khi Tình Hồng Chí nhìn đến bóng lưng con gái mình một lần nữa, thì giữa hàng lông mày ông hiện rõ vẻ lo lắng.
Sau khi Tình Dã vào lớp, cô không nói không rằng ngồi xuống ghế, cũng chẳng thu dọn đồ đạc, chỉ thuận tay mở sách ra rồi cụp mắt xuống.
Các bạn trong lớp đều quay lại nhìn, buổi trưa, không ít người trông thấy ba Tình Dã đến trường, còn nghe đến việc cô sẽ chuyển về Bắc Kinh. Nhưng Tình Dã lại lạnh mặt, hai hàng lông mày chẳng chút nhiệt độ, nên không ai dám hỏi, đến cả Sử Mẫn suốt cả buổi chiều cũng không dám nói chuyện với cô.
Cuối cùng thì Tình Dã cũng không ở lại lớp cho đến khi tan học, sau khi hết tiết học thứ hai, cô đã xin lão Dương nghỉ sớm và về nhà Lý Lam Phương. Tình Dã cảm thấy cần phải nói chuyện lại với ba, ba cô mới tai qua nạn khỏi, vừa ra ngoài đã vượt ngàn dặm đến đón cô về nhà, mà thái độ của cô lúc trưa không được tốt cho lắm. Tình Dã không muốn để ba buồn, cũng không muốn về nhà cùng ông ấy, ít nhất là phải đợi đến khi Hình Võ quay lại, cô muốn gặp anh để nói với anh một tiếng.
Nhưng khi đến nhà Lý Lam Phương, thì ba cô và chú Tôn đã đến nơi, Tình Dã vừa vòng vào sân sau, đã thấy Lý Lam Phương đang đẩy tới đẩy lui cùng ba cô. Cuối cùng, thái độ của Lý Lam Phương rất kiên quyết, bà ấy đẩy chiếc phong bì dày cộp đến tay Tình Hồng Chí và nói với ông ấy: “Em không thể nhận món tiền này, anh đừng có ép em nữa, anh à.”
Mặc dù Lý Lam Phương rất ham tiền, nhưng bà ấy biết rằng mình không thể nhận thêm nữa, tiền xây nhà là Tình Dã bỏ ra, nếu còn lấy thêm tiền của ba cô, thì chắc chắn Hình Võ về sẽ lật tung lên cho xem.
Tình Hồng Chí thoáng nhìn thấy Tình Dã đứng ở góc sân, bèn thu lại chiếc phong bì, không đưa đẩy thêm nữa, mà nói với Lý Lam Phương: “Dù sao thời gian qua cũng phiền em rồi, sau này có việc gì cần thì cứ nói với anh một tiếng là được.”
Tuy thường ngày Lý Lam Phương thường phô trương ở đình Trát Trát, nhưng khi đứng trước mặt người đàn ông khí thế hiên ngang này, thì khẩu khí của bà ấy đã giảm đi rất nhiều, gương mặt luôn tươi cười giữ bọn họ ở lại ăn cơm.
Tôn Hải không khỏi nhìn căn nhà đang xây dựng dở dang của Lý Lam Phương, thậm chí còn không hiểu hàng ngày bọn họ ngồi ăn cơm ở đâu.
Tình Hồng Chí cũng không vạch trần mà giữ lại chút thể diện cho Lý Lam Phương, ông không thay đổi sắc mặt, nói: “Không cần đâu, bọn anh đang vội, vẫn còn chuyện phải làm.”
Dứt lời liền sải bước về phía Tình Dã, rồi ra hiệu cho cô ra ngoài.
Tình Dã quay người theo ba ra khỏi nhà Lý Lam Phương, đi từ sân sau ra sân trước, xe của họ đang đậu ở bên kia đường.
Sau khi ra ngoài, Tình Hồng Chí không nói một lời, mà là Tôn Hải đi đến bên cạnh Tình Dã, nói: “Bọn ta đã nghe dì út của con nói lại, con mở nhà xưởng phải không?”
Tình Dã gật đầu, Tôn Hải nhìn bóng lưng của Tình Hồng Chí, rồi hạ thấp giọng nói với Tình Dã: “Ba con đang rất giận, vốn dĩ đưa con tới đây là vì sợ con sẽ bị các bạn ở trường cũ dị nghị, cũng lo lắng sẽ có mấy người không đâu tìm tới con làm phiền, muốn để con tĩnh tâm học hành nốt năm cuối này. Kết quả con thì hay rồi, lại đi dồn hết tâm trí cho việc khác.”
Tình Dã ủ rũ nói: “Cùng là làm ăn buôn bán, chẳng phải ba con cũng xông pha từ rất sớm hay sao, con đâu có phạm pháp vậy tại sao lại nói con?”
Tôn Hải đáp: “Thời đại của ba con và con giống nhau sao? Hiện tại, ở độ tuổi của con thì nhiệm vụ chính là học hành, học hành tốt thì sợ gì sau này không có được sự nghiệp tốt?”
Tình Dã quay đầu đi, không thể phản bác lại những gì Tôn Hải nói, cô cũng không có cách nào nói cho họ biết những gì đã xảy ra với mình trong sáu tháng qua, để rồi bản thân mới đi tới bước này. Nếu không rung động trước Hình Võ, nếu nhà Hình Võ không xảy ra hoả hoạn, nếu bọn họ không bị ép vào tình thế tuyệt vọng, thì tại sao cô phải lựa chọn tìm lại hy vọng trong tình thế tuyệt vọng này chứ?
Cô liếc nhìn sang bên cạnh xe, thấy Tình Hồng Chí đã dừng bước và quay người lại, Tôn Hải nhìn lão Tình rồi lại đối diện với Tình Dã, nói: “Nghe chú Tôn một câu đi, chú cũng đã nói với ba con rồi, biết con ở nơi này đã có bạn bè cùng thầy cô mới, lát nữa chú và ba con lên Thị trấn tìm một chỗ ngủ qua đêm. Con cũng chào tạm biệt các bạn cho cẩn thận, còn nhà xưởng kia thì chuyển nhượng lại, nếu không chuyển được, để lần tới chú tìm người giúp con xử lý, ngày mai chúng ta sẽ lên đường, con thấy thế nào?”
Mặc dù Tôn Hải đã cố gắng hết sức để hoà giải giữa hai cha con, nhưng khổ nỗi hai cha con họ tính khí giống hệt nhau, việc mà mình đã quyết thì không thể dễ dàng bị lung lay.
Tình Dã lại hướng về phía Tình Hồng Chí hỏi lại: “Ba, con không muốn kiếm chuyện với ba, con ở đây để tham gia kỳ thi đại học được không? Con hứa sẽ thi thật tốt, việc ở xưởng con đã nhờ bạn giúp rồi, con sẽ chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi, không phải con không muốn về cùng ba, chỉ là… Đến đây lâu như vậy rồi…”
Tình Hồng Chí chống tay lên nóc xe, nhìn con gái có chút khó hiểu: “Cái gì mà đến đây lâu như vậy rồi? Con mới ở nơi này được bao nhiêu tháng? Con học ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, đến đây còn chưa tới một năm, vậy mà đã không nỡ rời đi rồi sao?”
Tình Hồng Chí cẩn thận quan sát biểu cảm của Tình Dã, ông hiểu rất rõ con gái mình. Đã nói rằng phải để con gái được sống trong sung túc, từ khi sinh Tình Dã, ông luôn nâng niu cô trong vòng tay, cái ăn cái mặc cũng là những thứ tốt nhất, đặc biệt là về mặt vật chất, nếu cô muốn mặt trăng thì ông sẽ tuyệt đối không bao giờ hái sao.
Nghe Tôn Hải nói khi mới đến đây, Tình Dã đã kêu gào đòi rời đi ngay, ông ấy cũng có thể tưởng tượng được đối với Tình Dã mà nói thì điều kiện sống lạc hậu ở Thị trấn này không hề tốt với cô, vì vậy vừa mới được thả ra ngoài ông ấy đã đến đây đón cô về nhà. Nhưng điều mà Tình Hồng Chí không bao giờ ngờ tới đó là con gái không những không muốn về nhà cùng ông mà còn nói muốn ở lại, ở lại cái nơi tồi tàn đến căn nhà cũng chẳng có này.
Tình Hồng Chí không ngốc, rất nhanh ông đã ý thức được điều gì đó, bèn ngập ngừng hỏi: “Con, không gặp phải chuyện gì chứ?”
Tình Dã ngẩng đầu nhìn ba mình, đôi mắt to tròn lập loè sáng, đã mấy lần cô rất muốn khoe với ba rằng, mình đã gặp được người đàn ông mà mình yêu nhất, muốn nói rằng con đang hẹn hò, con không muốn rời xa anh ấy, con không thể phụ tình anh ấy.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại, ba cô vẫn chưa gặp Hình Võ, từ thái độ của ông ấy đối với gia đình Lý Lam Phương, thì có lẽ ông cũng sẽ cho rằng cô bị chàng trai nghèo khó kia lừa gạt, hoặc là bị tình yêu làm cho đầu óc mụ mị khi mà tuổi đời còn quá trẻ. Thậm chí với sự hiểu biết của Tình Dã về ba mình, thì chắc hẳn là ông sẽ nổi giận đùng đùng rồi kéo cô lên xe đưa về Bắc Kinh mất.
Vì vậy, Tình Dã không có cách nào mở lời, chỉ đành nói lại với ba một lần nữa: “Con thi đại học xong rồi về có được không?”
Nếu Tình Hồng Chí chưa đến nhà Lý Lam Phương, có thể sau khi nghe Tình Dã nói, nghe cô cầu xin thì ông ấy sẽ thử cân nhắc, dù sao thì cũng chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, chuyển đi chuyển lại sợ sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc và tâm trạng của Tình Dã.
Nhưng từ khi đến nhà Lý Lam Phương, tận mắt nhìn thấy tình hình gia đình bà ấy, nghe nói đêm giao thừa nhà còn bị người ta phóng hỏa, trong vài tháng quan trọng nhất của cuộc đời con gái mình, vậy mà cô lại phải sống tạm bợ trong một khách sạn đổ nát. Quả thực Tình Hồng Chí không thể miêu tả nổi cảm xúc trong lòng, nếu không phải Tôn Hải đang thuyết phục, thì ông ấy hận không thể lập tức kéo Tình Dã về thẳng Bắc Kinh luôn rồi.
Đặc biệt là sau khi chứng kiến nhóm Tóc Vàng Hoe gọi Tình Dã vào trưa nay, thì Tình Hồng Chí lại càng hạ quyết tâm rằng tuyệt đối không thể để Tình Dã tiếp tục ở một môi trường như vậy nữa.
Vì vậy, ông ấy đã dứt khoát nói với cô: “Tất cả những việc khác con muốn thảo luận sao cũng được, còn việc này ba không thể đồng ý với con. Con tự xem đi, cách kỳ thi đại học chẳng còn bao nhiêu ngày, lát nữa ba sẽ làm thủ tục chuyển trường, nếu không về Bắc Kinh cùng ba thì cái mà con đang trì hoãn chính là tương lai của con, con tự nghĩ đi.”
Tình Hồng Chí nói xong liền lên xe, Tôn Hải có chút lo lắng nói với Tình Dã: “Con nghe lời đi, đừng gây rối nữa, lúc này là lúc nào rồi?”
Sau khi Tình Hồng Chí và Tôn Hải rời đi, Tình Dã có chút ngẩn người quay vào sân sau, cô ngồi ở ngưỡng cửa nhìn xuống bóng mình dưới chân, rồi lấy điện thoại ra lật đi lật lại, xem nhật ký trò chuyện. Sau khi kết thúc cuộc gọi cuối cùng hôm đó, rạng sáng khi cô chìm vào giấc ngủ, Hình Võ mới lặng lẽ gửi cho cô một tin nhắn: “Vợ ơi, anh nhớ em.”
Buổi sáng tỉnh dậy, Tình Dã trông thấy cách xưng hô này của anh, rồi cứ thế hưng phấn, xấu hổ lăn lộn trên giường, nhưng lúc này lại thấy sống mũi cay cay. Cô bấm gọi cho Hình Võ, nhưng đầu dây bên kia đã thông báo cuộc gọi không kết nối được, đành buông điện thoại xuống, vùi mặt vào đầu gối, đưa tay lên vò đầu bứt tai, tâm trạng rối bời.
Lý Lam Phương đang nấu cơm trong bếp, bèn thò đầu ra nhìn Tình Dã, Tình Dã cảm nhận được trước mặt có một bóng người, khi ngẩng đầu lên, cô thấy Lý Lam Phương đưa cho mình một bắp ngô mới luộc, liền cầm lấy. Lý Lam Phương ngồi xuống bên cạnh cô, thuận miệng nói: “Bao nhiêu năm rồi mà ba con vẫn không thay đổi, rất lâu rồi, dì có gặp ông ấy một lần.”
Tình Dã gặm một miếng ngô, yên lặng lắng nghe.
“Lúc đó, con mới một tuổi, một mình dì dẫn theo Hình Võ lên Bắc Kinh tìm mẹ con.”
Tình Dã ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lý Lam Phương: “Dì từng đến nhà con sao?”
Ngay khi vừa dứt lời, cô lại chợt nhớ ra, ngày đầu tiên đến đây, Lý Lam Phương đã nói với cô rằng bà ấy đã từng gặp cô ở Bắc Kinh.
Lý Lam Phương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ngoài khoảng sân, nhớ lại nói: “Khi con mới ra đời, sức khoẻ mẹ con không mấy tốt, dì đến gặp bà ấy một phần cũng là vì áy náy, từ khi ra khỏi nhà con, dì chưa từng về thăm mẹ con. Thời điểm còn là con gái, dì sống ở nhà ngoại con, mẹ con lớn hơn dì vài tuổi, khi dì đến sống tại đó thì mẹ con cũng đã hiểu chuyện, và chưa từng ca thán rằng trong nhà có thêm một đứa trẻ khiến bá ấy không vui, mà cũng không hề bắt nạt dì. Ngược lại, lúc ấy, sau khi tan học dì hay ham chơi, về nhà muộn, mẹ con còn đợi dì về mới ăn cơm, bà ngoại có nhét cho mẹ con món gì ngon là bà ấy đều để phần cho dì.”
Khi Lý Lam Phương đề cập đến mẹ Tình Dã, bà ấy đã vô cùng xấu hổ, bèn thở dài nói: “Khi ở bên Hình Quốc Đống thì dì đã có Hình Võ rồi.”
Bàn tay cầm ngô của Tình Dã siết chặt, mặc dù cô đã đoán ra điều này từ lâu, nhưng khi tận tai nghe Lý Lam Phương nói ra, Tình Dã vẫn có chút bất ngờ.
Lý Lam Phương nói: “Khi đó dì cũng chẳng còn cách nào khác, chạy về nông thôn nhưng ba mẹ đẻ lại không muốn giữ dì lại, được người giới thiệu cho Hình Quốc Đống, cũng không dám nói với ông ta rằng mình đã có Hình Võ. Hình Võ sinh ra không giống ông ta, ông ta luôn nghi thần nghi quỷ, sau đó ra ngoài nghe ngóng khắp nơi rồi về nhà làm ầm làm ĩ. Hình Võ mới được có mấy tháng, ông ta đã đánh thằng bé, giữa mùa Đông bắt thằng bé trần chuồng, khi ấy Hình Võ vẫn còn nhỏ, dì sợ Hình Võ bị ông ta hành chết, nên giấu chút tiền đưa Hình Võ lên Bắc Kinh nhờ vả mẹ con.”
Tình Dã sững sờ nhìn Lý Lam Phương, phản ứng đầu tiên của cô đó là khi ấy mình và Hình Võ đã từng gặp nhau rồi sao? Nếu biết sớm hơn một chút về những gì Hình Võ gặp phải thời thơ ấu, thì cô sẽ tìm mọi cách để bảo ba mẹ giữ Hình Võ lại. Có lẽ nếu như vậy thì cuộc đời của Hình Võ sẽ chẳng “long trời lở đất” thế này, cũng chẳng cần chịu gian nan vất cả trên đường đời sau này.
Nhưng lúc đó cô mới một tuổi, rất nhiều chuyện cứ thế diễn ra, mẹ không tha thứ cho Lý Lam Phương, không thể tha thứ cho sự nổi loạn ích kỷ của bà ấy khiến ông bà ngoại đau lòng. Thậm chí sau khi Lý Lam Phương rời đi, bà ngoại đã đổ bệnh và phải làm phẫu thuật, mà Lý Lam Phương không hề đến thăm bà dù chỉ một lần.
Vì vậy, mẹ Tình Dã đã từ chối nhận Lý Lam Phương là em gái, nên bà ấy chỉ có thể mang Hình Võ quay lại đình Trát Trát trong nỗi ô nhục.
Cứ thế cho đến vài năm trước, khi mẹ Tình Dã cảm thấy cơ thể mình không ổn, và trong mấy năm cuối đời, bà đã liên lạc với Lý Lam Phương vài lần.
Lý Lam Phương thở dài: “Khi còn trẻ, dì đã làm rất nhiều điều ngu ngốc, việc tồi tệ nhất chính là ra khỏi nhà bà ngoại con, lúc ấy dì cho rằng bỏ nhà đi vẫn sẽ ổn, người khác sao có thể hiểu được, để rồi sau đó chính bản thân lại phải ăn trái đắng.”
“Nếu khi đó, dì không bỏ đi khỏi nhà con, thì chắc chắn sẽ không như bây giờ, tuy nhiên cuộc đời đâu có thuốc hối hận, làm gì có ba mẹ nào lại đi hại con mình. Tình Dã, đợi Hình Võ quay lại dì sẽ nói với thằng bé, con hãy về cùng ba đi…”