Nồi trong bếp vẫn đang đun nãy giờ, Lý Lam Phương vội vàng đứng dậy kiểm tra bếp, Tình Dã chẳng thể kìm được nước mắt, lý trí và tình cảm không ngừng đan xen, như sắp ép cô phát điên đến nơi.
Lý Lam Phương tắt bếp rồi ra ngoài nói với Tình Dã: “Đồ ăn tối đều ở trong nồi, nếu con không về cùng ba con thì lát nữa tự lấy cơm ăn nhé, dì vào bệnh viện một lát. Hai ngày nay,bà cụ lại bắt đầu trở bệnh, đúng là chỉ có chết thì mới thoát mà.”
Bà ấy vào phòng thay giày, khi ra ngoài đột nhiên nói: “À phải rồi Tình Dã, hình như Hình Võ có món tiền gì đó chưa lĩnh, hai ngày nay người ta không tìm được thằng bé, nên gọi dì mau đến lĩnh, nhưng còn phải đối chiếu số liệu và ký tên, dì cũng không hiểu, lát nữa con đi nhận hộ thằng bé nhé.”
Tình Dã chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bà ấy: “Ở đâu cơ?”
Lý Lam Phương lấy tin nhắn trong điện thoại ra cho Tình Dã nhìn, và nói với cô: “Có lẽ chẳng đáng bao nhiêu, con lĩnh xong thì cầm lấy mà tiêu nhé.”
Dứt lời, Lý Lam Phương liền vội vàng chạy đến bệnh viện, Tình Dã từ ngưỡng cửa đứng dậy, nắng chiều thiêu đốt mặt đất, không khí nồng nặc mùi khô khan. Tình Dã rất không thích kiểu thời tiết này, nhưng đến đây đã được một thời gian,
mà dường như cô đã quen với cảm giác đó, hoặc cũng có thể do đây là nhà của Hình Võ.
Cùng với dãy nhà tự xây san sát, những con phố nhỏ và các cửa hàng bé xíu trên ngã tư đường cũng trở nên thân thương hơn nhiều, như thể chỉ cần hít thở bầu không khí ấy thì sẽ cảm nhận được Hình Võ đang ở ngay cạnh vậy, chỉ cần quay người lại, là anh sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt và nói với cô: “Anh về rồi này.”
Nhưng một khi rời khỏi đây, về bên cạnh ba, tất cả những gì xảy ra trong tương lai đều trở thành ẩn số. Sau khi chia cắt, thì sau này phải làm thế nào để cuộc sống của họ giao nhau một lần nữa?
Giống như hai người đứng ở ngã ba đường, cuối cùng chỉ có thể rẽ sang những con đường khác nhau, liệu tương lai có được ở bên nhau hay không, nếu được thì cần bao nhiêu thời gian nữa, mọi thứ đều sẽ trở thành ẩn số.
Tình Dã đem theo suy nghĩ miên man bước đi trên đường, sau đó vẫn một chiếc xe và báo địa chỉ cho tài xế, cảnh vật bên ngoài cửa sổ từ quen thuộc chuyển thành xa lạ, bất giác đã đưa cô tới một nơi mà trước giờ mình chưa từng đến. Có những hạt cát thổi qua cửa sổ bay vào mắt, Tình Dã vội vàng đóng cửa sổ lại rồi dụi mắt, bên ngoài bụi tung mù mịt, hai bên đường phố trơ trọi, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe tải lớn đi đến cuốn theo càng nhiều cát bụi hơn.
Xe taxi dừng lại trước một cánh cổng lớn, dưới cửa cho cô biết đây là đường Bá, Tình Dã trả tiền rồi xuống xe bước vào cánh cổng màu xám xịt. Nhìn xung quanh thấy nơi này rất rộng, hàng hóa bừa bãi khắp nơi, đâu đâu cũng thấy những người đàn ông ăn mặc lấm lem, còn cả những chiếc xe tải liên tục lao qua, tạo ra âm thanh ầm ầm mỗi khi đè lên các tấm thép trên mặt đất, khiến Tình Dã giật mình vội vàng tránh sang một bên.
Thoạt nhìn thì có vẻ đây giống như một trung tâm phân phối vận chuyển lớn, hoặc là kho bãi, nhưng nó lộn xộn hơn trung tâm phân phối nhiều, nên một cô gái ăn mặc sạch sẽ xuất hiện tại đây đã không ngừng thu hút những ánh nhìn tò mò.
Tình Dã đi đến chỗ một anh trai trông có vẻ thật thà, để hỏi thăm phòng tài vụ ở đâu, đối phương quàng chiếc khăn bẩn thỉu lên cổ, chỉ ra sau: “Đi thẳng đến cuối, rồi rẽ phải tìm căn nhà màu đỏ.”
Giọng nói của anh ta gần như hét lên, khiến Tình Dã nghe xong cũng thấy đinh tai nhức óc, nhưng cô vẫn liên tục nói cảm ơn, rồi đi theo hướng anh ta chỉ. Vốn dĩ cứ tưởng đó sẽ là một căn phòng đàng hoàng, cuối cùng cô vòng đi lộn lại hai lượt, rồi lại phải hỏi người ở gần đó mới biết căn phòng đơn sơ kia chính là phòng tài vụ.
Tình Dã vào trong giải thích mục đích đến đây của mình, một người phụ nữ trung niên trong phòng tài vụ lấy ra một tập tài liệu có bìa ố vàng và tìm tên Hình Võ, sau đó ném cho Tình Dã, nói: “Em ngồi sang bên kia tự đối chiếu lại, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào đằng sau.”
Tình Dã nói cảm ơn, rồi ngồi xuống chiếc ghế nhựa bên cạnh cửa sổ, tập tài liệu được ghi tên kín mít, cô nhìn thấy dòng chữ Hình Võ. Bên trên là nhật ký thời gian rõ ràng, là tiền lương làm thêm tính theo giờ trong tháng ba, theo thời gian làm việc thì mỗi ngày anh đều đến làm sáu, bảy tiếng, thậm chí là hơn.
Tình Dã lật tiếp bảng danh sách và nhanh chóng tìm thấy tháng hai còn cả tháng một nữa, mà tháng mười hai thì không có trên cuốn sổ này rồi. Tình Dã không thể biết được Hình Võ bắt đầu làm việc ở đây từ khi nào và anh lấy đâu ra thời gian để ở đây những năm, sáu tiếng mỗi ngày.
Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, học lái xe, Hình Võ nói rằng ngày nào anh cũng phải đến trường học lái xe, bắt đầu từ khi nào nhỉ? Tình Dã ngẫm nghĩ, hình như từ khi Thuận Dịch đóng cửa là Hình Võ nói với cô rằng anh đã nộp đơn xin học lái xe.
Vì vậy, ngày nào cũng chín, mười giờ anh mới về nhà, trong thời gian lớp học bổ túc của cô bắt đầu mở trở lại, thậm chí Hình Võ còn về muộn hơn cả cô, có những lúc cơ thể anh rất bẩn thỉu. Không phải Tình Dã không biết anh nhận việc làm thêm bên ngoài, trước đây Hình Võ cũng thường xuyên tìm việc làm, nếu không đến sửa mạng tại các công ty, thì đến nhà xưởng bảo dưỡng máy móc, tuy nhiên cô không thể nào ngờ rằng anh lại đến đây làm công việc vất vả này.
Đột nhiên Tình Dã cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ chật hẹp, người đàn ông rám nắng đang oằn lưng vác một thùng hàng khổng lồ trên vai, những hạt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống từ trán anh ta, mà trên xe còn có vô số những thùng hàng như vậy. Còn cả người đàn ông đứng trên nóc xe tải ở cách đó khoảng ba mét nữa, đỉnh đầu là mặt trời chói chang, anh ta đang chuyển từng thùng hàng xuống dưới, rất lâu cũng không được đứng thẳng người lên.
Tình Dã mặc áo dài tay, mà người đàn ông kia đang để ngực trần, mồ hôi túa ra như mưa, mà ở một góc đằng kia, có người đàn ông đang ngồi xổm ăn cơm, chưa ăn được vài miếng đã bị gọi ra khuân hàng. Mấy người đàn ông già hơn một chút đang chửi mắng anh ta, ngay cả ở trong một môi trường sống thấp kém như vậy thì vô hình trung áp bức và giao cấp vẫn tồn tại.
Hộp cơm cứ thế bị ném trên mặt đất, cả công trường chỉ toàn cát bụi, lộ ra cảm giác nặng nề bí bách, hỗn loạn, bẩn thỉu, cùng những con người lao động như cái máy không ngừng.
Trái tim Tình Dã đột nhiên đau nhói, nghĩ đến mấy tháng nay Hình Võ cũng giống những người ở đây, làm công việc nặng nhọc, vất vả, thậm chí còn bị quát mắng như thanh niên vừa rồi. Anh phải gồng gánh thêm rất nhiều gánh nặng cũng chỉ vì những con số trên cuốn sổ này.
Nhiều đêm, cô chạm vào vô số vết chai mỗi ngày một dày trên đầu ngón tay anh và tự hỏi không biết những ngày tháng như vậy bao giờ mới qua đi?
Trong khoảng thời gian đó, anh vừa phải lo tiền thuốc men, tiền điều dưỡng cho bà nội, vừa phải trang bị máy móc cho nhà xưởng, rồi dần dần bổ sung cho cô những vật dụng hàng ngày không hề rẻ tiền, cô muốn mua từ điển, anh cũng lập tức chuyển tiền cho cô.
Mà số tiền đó là do anh kiếm được trong môi trường làm việc tồi tệ nơi đây, Tình Dã không muốn cũng không thể chịu được khi nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên mỗi một người đều biến thành Hình Võ. Dường như cô đang nhìn thấy Hình Võ trèo lên nơi vô cùng nguy hiểm ấy để bốc hàng, dường như nhìn thấy anh đổ mồ hôi oằn mình bê thùng hàng, dường như nhìn thấy anh ngồi xổm tại xó xỉnh bẩn thỉu bị đủ loại rác rưởi vây quanh và bê hộp cơm trông chẳng muốn ăn kia.
Tình Dã vùi mặt vào lòng bàn tay, nước mắt lập tức trào ra như mưa, cô không biết rằng thứ mà bản thân mình mang lại cho Hình Võ lại là một cuộc sống thê thảm như thế. Anh không đáng phải vậy, anh không đáng phải làm những công việc ở tầng thấp nhất này, nếu không phải vì tiền, không phải vì cố gắng kiếm thật nhiều tiền, thì anh đâu đến nỗi như vậy?
Cô không quan tâm, không quan tâm hiện tại anh chẳng còn gì, không quan tâm tới việc phải cùng anh ở trong khách sạn, từ khi cô lấy tương lai của mình ra để đánh cược cho tiền đồ của họ thì tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi.
Nhưng anh nói anh bận tâm, vì vậy anh mới liều mạng kiếm tiền, đem tất cả những khó khăn vất vả giấu kín vào trong, rồi bày ra những gì nhẹ nhàng thoải mái nhất trước mặt cô. Mà sau khi Tình Dã đặt chân vào đây, thì tất cả sự thật đều đã bị xé toạc, sự khắc nghiệt độc ác cứ thế phơi bày trước mặt cô.
Anh hoàn toàn không hề thoải mái, không dễ dàng dù chỉ là một chút, thậm chí Tình Dã còn không biết cái mà mình mang lại cho anh là hạnh phúc hay là tai hoạ nữa!
Hoá ra gánh nặng gia đình đã buộc một người vẫn còn nhỏ tuổi là anh phải trưởng thành, anh phải chịu quá nhiều áp lực trong cuộc sống, mà hiện tại cô cũng đã trở thành một trong những gánh nặng của anh.
Ba nghìn hai trăm tệ, đây là nửa tháng lương trong tháng ba của Hình Võ trước khi anh tham gia Đại hội Thể thao Huyện, thậm chí cô còn nhìn thấy thu nhập cả tháng của những người bên dưới Hình Võ cũng chỉ có hơn bốn nghìn tệ. Tại Thị trấn có thu nhập thấp này, mà nửa tháng kiếm được ba nghìn hai trăm tệ, Tình Dã không có cách nào tưởng tượng nổi rốt cuộc anh đã chuyển bao nhiêu thùng hàng nặng thế kia mới đổi được thành con số này.
Khi đi ra khỏi đó, bên ngoài là một con đường dài đầy sỏi đá, trên đường không có lấy một chiếc xe, chỉ thỉnh thoảng lại có chiếc xe tải từ nơi vừa rồi phi nước đại qua Tình Dã, cô cứ thế lê đôi chân nặng nhọc bước những bước đi vô định.
Mặt trời lặn lan toả những tia sáng mạnh mẽ dọc xuống trái đất, nhưng dường như nó đã bị vô số mảnh cát bụi chặn lại, mọi thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều bị bao phủ bởi một lớp như sợi vải vô hình, xa xa lác đác vài ngôi nhà bằng đất sét đổ nát bỏ hoang.
Tình Dã leo lên sườn đồi dọc theo con đường, sau khi đi qua ngôi nhà bằng đất sét, cô đã phải vô cùng choáng váng, đằng xa là hoang mạc rộng lớn hùng vĩ và tráng lệ, trái đất như bị mặt trời đốt cháy, trông giống như một ngọn lửa cuồng nộ.
Đôi mắt mơ màng của Tình Dã đột nhiên bị khung cảnh trước mắt chiếu sáng, cô như bị ma xui quỷ khiến bước đến hoang mạc mà lần trước Hình Võ đưa cô đến, như thể đó là định mệnh vậy.
Ngày hôm ấy, dưới đất trời, dưới ánh nắng rực rỡ, hai người họ đã ở bên nhau.
Lúc đó, cô nhìn về nơi giao hoà giữa trời và đất, hỏi rằng anh có tin một người có thể nhớ người mình thích thời cấp ba cả đời không? Cô nói mình không cần dùng cả đời để nhớ nhung một người, Tình Dã cô sẽ không để bất cứ việc gì huỷ hoại bản thân. Thời điểm ấy, cô tự tin bản thân có thể mang lại ánh sáng và xua tan bóng tối nơi anh.
Nhưng hiện tại, nhìn xem cô đã đem đến cho anh những gì? Có thể có ngọt ngào, có ấm áp, nhưng đồng thời kèm với đó là gánh nặng còn lớn hơn thế nữa. Trước giờ, Tình Dã chưa từng nghĩ rằng, khi hai người ở bên nhau, Hình Võ lại phải bỏ ra cái giá lớn như vậy, anh mới mười tám tuổi và không nên cả ngày chỉ biết vùi đầu vào những công việc cực khổ này.
Anh từng nói mình vì tiền mà thay đổi con đường muốn đi, những việc không may mắn ấy đã xảy ra nhiều lần trên người anh, vậy tại sao chỉ vì cô muốn đi trên con đường của mình, mà đem tất cả sự không may mắn đó tiếp tục đè lên người anh?
Tình Dã nhìn ra mảnh đất rộng lớn nở rộ trước mắt, đột nhiên cảm thấy nhẹ lòng, cô khẽ mỉm cười, cười đến nước mắt tuôn rơi. Cô rời đi, để lại nhà xưởng cho Hình Võ, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng đủ để lo tiền viện phí hàng tháng của bà nội. Anh sẽ không cần chạy đôn chạy đáo, không cần vì tiền học phí của cô mà lo âu, đây chính là lựa chọn tốt nhất của hai người họ.
Người ta nói rằng, một người có thể nhớ cả đời người mà mình thích thời cấp ba, cho đến hôm nay, Tình Dã mới hiểu ý nghĩa của câu nói này. Bọn họ của những năm cấp ba ấy mà, cũng giống như những hạt bụi nhỏ trên trái đất, lơ lửng giữa không trung, không biết tương lai sẽ bay về đâu. Chẳng có những sợi lông dày dặn, chẳng có những đôi cánh vững trãi, biết bao người vì vô số thăng trầm mà lạc mất nhau, vì vậy nó đã trở thành một phần kỷ niệm chẳng thể nào phai mờ.
Nhưng cuộc đời còn dài lắm, cô còn rất nhiều thời gian, cũng như còn làm được vô số việc, Tình Dã không phải người hèn nhát, vì vậy, cô sẽ không giậm chân tại chỗ.
Tình Dã quay người lại nhìn về phía hoang mạc rực rỡ lần cuối, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho ba.