Chọn Sai Người
Ngoại truyện 1
Khoảnh khắc đó lòng em ngập tràn nỗi chua xót. Em cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì? Dù sao em với anh cũng đã chia tay lâu rồi. Giờ gặp lại nếu không thể vui vẻ nói lời chào nhau, thì cứ coi nhau như người dưng nước lã đi.
Em nở một nụ cười méo xệch, không cần soi gương cũng biết rất khó coi. Bé Gấu kéo tay em ngồi xuống ghế. Hai người đàn ông nói dăm ba câu chuyện, đợi nhân viên mang đồ ăn lên. Ban đầu đều là những món cao cấp của nhà hàng, nhưng không biết Phong thì thầm nói gì với nhân viên, mà lát sau mấy người họ mang thêm cả món cá song hấp xì dầu và cá hồi nướng bơ tỏi. Mùi cá thơm phưng phức, chưa cần ăn cũng đủ biết tay nghề đầu bếp ở đây rất cao. Anh Minh mỉm cười hỏi:
– Anh Phong cũng thích ăn cá à?
Giọng điệu của Phong vô cùng trầm ổn, em nghe cũng không rõ anh đang vui hay buồn:
– Trước anh không thích ăn cá, nhưng vì một người mà thay đổi cả sở thích lẫn thói quen.
– Chắc đó là người yêu anh đúng không?
– Đúng…Mà cũng không đúng. Anh yêu cô ấy nhưng cô ấy có yêu anh không, thì anh không chắc.
Lồng ngực em càng lúc càng thêm nặng nề. Đôi đũa trên tay rơi thẳng xuống đất. Cớ sao anh lại nói mấy lời này trước mặt em? Anh đang oán trách em, năm đó không cho anh cơ hội giải thích đã vội vã bỏ đi đúng không? Tim em như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến nỗi muốn trào cả máu ra ngoài. 5 năm qua em cứ tưởng ít nhiều gì mình cũng đã học được cách chấp nhận nỗi đau. Dù có đối diện với anh cũng đủ bản lĩnh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tại đây, ngay giây phút này em biết mình nhầm to rồi. 5 năm hay 10 năm trôi qua khi đứng trước mặt anh em cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tình yêu của em dành cho anh hệt như một loại độc dược, nó ăn mòn vào da thịt, xương tuỷ khiến em không tài nào quên được anh. Khi xưa đúng là Phong không thích ăn cá, nhưng cá lại rất tốt cho sức khoẻ nên em thường xuyên nấu. Lâu dần Phong ăn nhiều cũng thành quen. Giờ nhớ lại những kỉ niệm vui vẻ đó, nước mắt em cứ trực trào ra ngoài. Phải cố gắng lắm mới kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Đây cũng là lần đầu tiên bé Gấu được gặp bố đẻ của mình. Chỉ tiếc…em lại không thể bảo con gọi anh bằng một tiếng bố. Phong liếc mắt nhìn sang Gấu khẽ hỏi:
– Con năm nay mấy tuổi rồi?
– Ba tuổi ạ.
Câu hỏi của anh như một cú vả mạnh vào má em, mặc dù anh chẳng cần dùng chút sức lực nào. Còn em không muốn để lộ thân phận của Gấu, nên đã cố tình nói dối anh. Và có lẽ đây chính là bữa cơm khó ăn nhất cuộc đời em. Ngồi trước những món cá mình thích mà một miếng nhỏ em cũng không nuốt trôi.
Lúc sau không chịu được không khí ngột ngạt trầm mặc trong phòng, nên em kiếm cớ ra ngoài đi wc. Ra đó em hắt bao nhiêu nước lạnh lên mặt cho bản thân tỉnh táo, mà không ăn thua cứ như kiểu nước đổ lá khoai. Em bịt tai lắc đầu rất mạnh, nhưng càng lắc bóng hình anh càng hiện rõ trong tâm trí anh. Em điên rồi. Điên thật rồi. Sau 5 năm gặp lại, sao em vẫn yêu anh nhiều đến thế này? Em không ngừng chửi mắng bản thân mình vô sỉ, ghê tởm. Biết anh và em là hai anh em cùng cha khác mẹ mà vẫn yêu điên cuồng, yêu tới nỗi không còn thuốc chữa.
Em đứng trong wc một lúc lâu, đợi bình tâm lại rồi mới lò dò bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa thấy anh đã đứng dựa lưng vào tường cách đó một đoạn không xa. Thực sự lúc này em rất muốn co cẳng chạy trốn, nhưng từ đây về phòng ăn chỉ có một con đường duy nhất này thôi. Hai chân em nặng như đeo chì, bước từng bước khó khăn nhọc nhằn. Từ xưa đến giờ em chưa thấy đoạn đường nào khó đi như đoạn đường này.
Lúc lướt qua người anh, bất ngờ bàn tay to khoẻ mà đầy hơi ấm của anh đã kịp nắm lấy tay em. Giọng anh trầm xuống, như đang khổ sở đè nén một chuyện gì đó:
– 5 năm qua em sống tốt không?
– Tốt chứ. Tôi có một gia đình hạnh phúc, một người chồng sắp cưới hết lòng thương yêu, một đứa con trai hoạt bát thông minh.
Trả lời anh xong em định bỏ vào luôn, nhưng nghĩ thấy mình có phần hơi quá đáng và mất lịch sự nên cố nặn thêm ra một câu hỏi rỗng tuếch:
– Còn anh thế nào?
Anh lại một lần nữa nở nụ cười. Nụ cười nhạt nhẽo nhưng đủ khiến người đối diện là em cảm thấy khó thở:
– Em nghĩ anh sẽ sống tốt sao?
– Dù sao cũng không liên quan đến tôi.
Mọi người không tưởng tượng được lúc đó em đã gồng mình thế nào đâu. Em đẩy tay anh ra mà lòng đau như cắt, hô hấp muốn nghẹn cả lại, nhưng lí trí vô cùng tỉnh táo. Bảo sao người ta vẫn hay nói lí trí là kẻ thù của trái tim. Quá khứ bọn em không thể đến được với nhau, hiện tại và tương lai sau này cũng vậy. Tình yêu của bọn em có sâu đậm đến mấy đi chăng nữa, thì vẫn không thể vượt qua định kiến xã hội.
Về phía anh sau khi nghe em nói xong câu ấy, khuôn mặt bỗng chốc cứng đờ. Ánh mắt ngập tràn đớn đau. Thực tâm em không muốn nói mấy lời vô tình như dao cứa vào tim anh như thế này đâu, nhưng nếu em không nói anh sẽ không từ bỏ hy vọng. Rồi bọn em sẽ quay trở về với cái vòng luẩn quẩn trong quá khứ.
– Đúng vậy. Anh sống tốt hay không đều không liên quan đến em. Chỉ cần em sống tốt là được rồi.
– Chúng ta bây giờ là người dưng nước lã, mong anh đừng cố tỏ ra thân mật với tôi. Tôi không muốn chồng sắp cưới của tôi hiểu nhầm.
Em nghe tiếng anh hít vào thật sâu rồi cố nói:
– Hoá ra chúng ta là người dưng nước lã. Xin lỗi em. Coi như hôm nay anh chưa từng gặp lại em.
Dứt lời anh quay lưng bước đi thẳng, để lại em với mớ cảm xúc ngổn ngang. Rõ ràng là em vẫn còn yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng cớ sao em cứ phải làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác? Nếu em và anh chỉ là hai người bình thường yêu nhau, thì có lẽ bọn em đã có một cuộc sống viên mãn bên ngôi nhà ngập tràn hạnh phúc và những đứa trẻ xinh xắn đáng yêu.
Nhớ tới anh Minh và bé Gấu vẫn còn ngồi trong phòng ăn, em vội vàng bước vào. Thấy anh ấy đang đút cơm cho Gấu ăn, em mới dám thở phào nhẹ nhõm.
– Em ngồi xuống ăn thêm chút nữa đi, anh Phong có việc nên về luôn rồi.
– Anh với anh Phong thân nhau lắm à?
– Nói chính xác thì anh rất tôn trọng anh Phong. Nhưng hôm nay anh thấy thái độ của em và anh ấy khác lắm. Em và anh ấy quen nhau từ trước à?
Nghe anh Minh nói em đang uống dở ngụm nước, tự nhiên sặc lên mũi ho đến rát cả họng. Miệng lắp bắp mãi mới hết câu:
– Sao…anh lại hỏi vậy?
– Lúc mới bước vào căn phòng này, anh đã thấy em giật mình. Sau đó lại nhận ra anh Phong luôn nhìn về phía em, còn em thì cố tình lảng tránh ánh mắt của anh ấy. Tới khi anh ấy nói trước đây mình không thích ăn cá, nhưng vì một người mà thay đổi sở thích thì em lại làm rơi đũa xuống đất. Quan trọng nhất là em nói với anh ấy, bé Gấu năm nay mới 3 tuổi.
Anh Minh dừng lại quan sát biểu hiện trên khuôn mặt em một lúc, rồi tiếp lời:
– Quan hệ giữa hai người không đơn giản chỉ là bạn bè bình thường thôi đúng không?
Em nghe một tiếng nổ rất to trong đầu. Thực ra em không hề có ý định giấu anh Minh về mối quan hệ “không bình thường” giữa em và Phong. Nhưng vì đang có mặt Gấu ở đây nên em cố đánh trống lảng, chuyển sang chủ đề khác.
Mãi đến tối hôm ấy, ăn cơm xong em cho Gấu ngủ tinh tươm rồi mới từ từ kể hết mọi chuyện cho anh Minh nghe:
– Anh cũng đoán ra được phần nào mối quan hệ giữa em và anh Phong rồi đúng không?
Anh Minh không phủ nhận, mà lặng lẽ gật đầu:
– Nhưng anh vẫn hy vọng mình đoán sai.
– Không đâu. Anh đoán đúng rồi đấy. Anh Phong chính là bố đẻ của bé Gấu.
– Và anh ấy cũng là người em yêu nhất đúng không?
Em cúi đầu lí nhí nói:
– Sau khi li hôn với chồng cũ, em có đến nhà anh Phong xin làm giúp việc. Bọn em chỉ kí hợp đồng 1 năm thôi, ai ngờ trong 1 năm đó lại xảy ra quá nhiều chuyện. Em yêu anh ấy lúc nào không hay. Có thể thời gian bọn em ở bên nhau không dài, nhưng tình cảm của em dành cho anh ấy là toàn tâm toàn ý.
-…
– Anh Phong tài giỏi xuất sắc hơn người, lại còn là giám đốc của công ty lớn. Trong khi đó em chỉ là một “người đàn bà cũ”, không học thức không gia thế. Ban đầu bọn em như hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể cắt nhau. Ai ngờ số phận sắp đặt thế nào lại đem lòng yêu nhau.
-…
– Bố mẹ anh Phong không chấp nhận mối quan hệ của bọn em. Họ cho rằng em không xứng với anh ấy. Em không giận dỗi gì họ đâu, vì chính bản thân em cũng cảm thấy thế. Em ngu quá anh nhỉ? Biết mình không xứng với người ta nhưng vẫn cố đâm đầu vào yêu.
Anh Minh đẩy cốc nước lọc mới rót đến trước mặt em, rồi nói:
– Vy. Nghe anh nói này. Em không ngu. Trong tình yêu không có chuyện xứng hay không xứng. Chỉ cần em và người đó cảm thấy bình yên khi ở bên nhau là quá đủ rồi. Còn giàu sang hay nghèo khổ đâu có quan trọng gì?
– Anh Phong từng đỡ cho em một nhát dao, mà nếu lúc đó không đi cấp cứu kịp thời thì có lẽ tính mạng của anh ấy giờ đã không còn. Cứ thế cho tới một ngày mẹ anh Phong đến tìm em, bà ấy đưa cho em xem một bức ảnh cũ kĩ đã ngả vàng nhưng dù bức ảnh đó có cũ kĩ ngả vàng hơn đi nữa thì em vẫn nhận ra người trong ảnh chính là mẹ ruột của em.
-…
– Bà ấy nói mấy chục năm trước, mẹ em từng làm giúp việc cho nhà bà ấy. Bà ấy cũng đối xử rất tử tế với mẹ em, khi ông ngoại em bị bệnh mẹ không có tiền gửi về quê mua thuốc, bà ấy cho ứng trước hẳn hai tháng lương. Nhưng nửa năm sau, bà ấy phát hiện ra chồng mình có người phụ nữ khác bên ngoài và người phụ nữ đó không ai khác chính là mẹ em.
-…
– Mẹ anh Phong đánh mẹ em một trận tơi bời rồi đuổi về quê. Tuy nhiên, ba tháng sau người giúp việc mới đến lại phát hiện ra quyển nhật kí mẹ em để quên. Trong đó có viết chuyện mẹ em đã mang thai với bố anh Phong. Tất nhiên mẹ anh Phong có cho người về quê tìm kiếm tung tích của mẹ em, nhưng không tìm được. Đến khi em làm rơi bức ảnh của mẹ để trong ví tiền, thì mẹ anh Phong lại nhặt được.
-…
– Mấy ngày sau mẹ anh Phong đến hỏi tuổi em, rồi bắt em đi xét nghiệm ADN. Hồi còn bé em hay nghe bà ngoại bảo, em sinh thiếu tháng, nhưng trộm vía vẫn khoẻ mạnh cứng cáp như những đứa trẻ sinh đủ ngày đủ tháng. Mãi tới sau này khi gặp mẹ anh Phong em mới biết không phải mình sinh thiếu tháng, mà là mẹ đã mang thai em trước khi lấy bố. Bảo sao mẹ mới mất được hai năm, bố đã vội vàng đi lấy vợ mới.
-…
– Còn em sau khi biết mình và anh Phong là hai anh em cùng cha khác mẹ, em đã cố tình gây sự với anh ấy rồi mang theo bé Gấu rời đi. Lúc đó anh Phong không hề biết em đã mang thai. 5 năm nay anh ấy vẫn tưởng em rời đi, là lỗi của anh ấy.
Kể đến đây tự nhiên sống mũi em cay cay, cổ họng nghẹn ứ. Sau đó vì không muốn để anh Minh nhìn thấy mình khóc, nên quay mặt đi hướng khác, len lén đưa tay lau nước mắt:
– Em kể cho anh nghe những chuyện này không phải để tìm kiếm sự thương hại của anh. Mà do em muốn anh biết rõ em là con người thế nào.
Lúc trước em có kể sơ qua về quá khứ của em cho anh Minh nghe, nhưng hôm nay em mới đủ can đảm kể tường tận rõ ràng mọi chuyện. Nghe xong anh Minh chỉ ngồi im nhìn em, mãi một lúc lâu thật lâu sau anh ấy mới cất lời:
– Anh thực sự rất ghen tị với tình yêu của em và anh Phong. Anh cứ tưởng tình yêu anh dành cho em đủ lớn, để có thể giữ em ở bên cạnh mình cả đời, nhưng hôm nay khi chứng kiến ánh mắt anh Phong nhìn em thì anh mới biết mình ở đâu trong mối quan hệ của hai người.
– Anh…
– Em đừng nói gì vội, để anh nói hết đã. Một năm nay tuy em nhận lời yêu anh nhưng anh vẫn cảm nhận rất rõ rằng em không hề có tình cảm nam nữ gì với anh. Chúng ta chỉ trên mức bạn bè một chút ít thôi. Anh vẫn luôn tự hỏi bản thân xem mình có chỗ nào chưa tốt, mà em mãi không chịu mở lòng với anh? Cuối cùng anh đã hiểu ra một điều. Em không mở lòng với anh không phải vì anh đối với em chưa đủ tốt, mà vì trong lòng em luôn có một bóng hình khiến em nhớ mãi không quên.
– Em xin lỗi! Xin lỗi anh nhiều lắm.
– Không! Em không có lỗi gì hết. Người có lỗi là anh chứ không phải em. Tại anh đã ép buộc em phải cho anh cơ hội.
Mấy lời anh Minh vừa nói rất nhẹ nhàng, anh ấy không trách cứ oán thán em bất cứ điều gì nhưng như thế em càng thấy áy náy với anh ấy hơn. Cuối cùng không nhịn nổi nữa mà bật khóc thành tiếng. Anh Minh đứng dậy đi về phía em, vòng tay ôm chặt lấy em. Suốt khoảng thời gian 1 năm yêu nhau, đây là lần đầu tiên anh ấy ôm em chặt như này. Cái ôm như muốn vỗ về em sau bao nhiêu cay đắng, tủi hờn cuộc đời bắt em phải chịu:
– Giờ anh hỏi em một câu, em nhất định phải trả lời anh thật lòng được không?
– Được. Anh hỏi đi.
– Em còn có ý định đưa bé Gấu sang Nga cùng anh không?
Em gật đầu chắc nịch:
– Có. Em vẫn sẽ đưa bé Gấu sang Nga cùng anh chiến đấu với bệnh tật.
– Nếu em và anh Phong không phải là hai anh em cùng cha khác mẹ thì có lẽ anh sẽ buông tay, toàn tâm toàn ý chúc phúc hai người.
-…
– Anh biết em và anh Phong còn yêu nhau rất nhiều, nhưng em và anh ấy không thể quay về với nhau đâu. Một năm trước anh từng bảo em quên hết chuyện cũ, để bắt đầu mối quan hệ mới với anh. Em còn nhớ không? Nếu em không muốn gặp lại anh Phong thì lần này sang Nga chúng ta định cư luôn ở bên đấy, không quay về nữa.
– Nhưng em chưa quên được người cũ, chỉ làm khổ anh thêm.
– Anh có thể chờ. Bao lâu cũng được. 5 năm qua em cũng biết độ lì lợm của anh đạt đến trình độ nào rồi đúng không? Anh không yêu cầu em phải làm gì cho anh, anh chỉ muốn những năm tháng còn lại của cuộc đời mình được ở bên cạnh em, cùng em trải qua những ngày mưa gió bão bùng rồi lại đón những ngày nắng ấm bình yên.
– Anh đối xử tốt với em như vậy thì đến kiếp sau em cũng không trả hết ân tình cho anh đâu.
– Thôi. Không khóc nữa, hai mắt sưng đỏ lên hết rồi. Anh không cần em trả nợ ân tình. Em vào ngủ đi.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết. Mai anh đưa em đi thăm mộ con gái, rồi hai ngày nữa chúng ta sẽ lên máy bay.
Đêm hôm đó em lại thao thức trắng đêm. Vết thương trong lòng em vốn dĩ đã được đè xuống tận cùng nhưng hôm nay bất ngờ gặp lại anh nỗi đau đó lại vùng lên một cách mạnh mẽ. Nó đau âm ỉ tê tái. Mọi chuyện đã qua một thời gian dài như thế, mà em cứ ngỡ mới xảy ra ngày hôm qua. Em cứ nằm im, nhấn chìm bản thân vào bóng tối mịt mờ gặm nhấm nỗi đau một mình.
Sáng hôm sau, anh Minh sang nhà em từ khá sớm. Dạo gần đây tình hình sức khoẻ của anh ấy sa sút đi nhiều rồi, nên không tự mình lái xe nữa mà đi đâu cũng có tài xế chở đi. Bọn em đưa Gấu đến thăm mộ con gái. Đây cũng là lần đầu tiên Gấu được tới gặp chị. Không biết hai chị em có mối liên hệ gì với nhau không? Mà vừa đến trước mộ Min, Gấu đã đưa đôi bàn tay nhỏ bé xinh xắn của mình sờ lên ảnh chị rồi nở nụ cười tươi rói. Em bảo Gấu gọi chị đi, thằng bé cũng ngoan ngoãn gọi theo:
– Chị ơi…Chị ơi…
Gọi mãi mà không có tiếng trả lời, Gấu hồn nhiên quay sang hỏi em:
– Mẹ ơi. Sao chị không trả lời Gấu? Hay chị không thích Gấu đến chơi?
Em ôm Gấu vào lòng, hôn lên trán con một cái rồi khẽ nói:
– Không phải chị không thích Gấu đâu. Chẳng qua chị đang ở một nơi rất xa, nên mới không trả lời Gấu.
– Vậy bao giờ chị mới về chơi với Gấu? Mẹ bảo chị nhanh về với Gấu nha. Gấu cho chị hết đồ chơi của Gấu đấy.
– Ừ. Gấu ngoan lắm.
Bọn em ở lại mộ bé Min thêm một lúc nữa rồi mới ra về. Chuyến bay sang Nga, hai ngày nữa sẽ cất cánh nên anh Minh đưa hai mẹ con em đi mua thêm một vài vật dụng còn thiếu. Em tranh thủ tận hưởng không khí trời Hà Nội vài ngày cuối. Sau này không biết có còn cơ hội quay lại đây nữa không, nhưng trước khi đi em vẫn cầu mong cho người nào đó ở lại đây sẽ sống hạnh phúc cả đời.
Nào ngờ tối ấy, sau khi cho bé Gấu ăn em điện thoại em đổ chuông inh ỏi. Nhìn dãy số quen thuộc không ngừng nhấp nháy trên màn hình, tim em như muốn nhảy ra ngoài. Tuy em không lưu tên người gọi nhưng dãy số đó em đã thuộc lòng từ lâu, cho tới bây giờ vẫn không thể quên. 5 năm rồi, em mới nhận lại cuộc gọi này. Rốt cuộc anh muốn nói gì với em đây?
Ban đầu em không định nghe điện thoại của anh đâu. Vì em không biết phải nói gì với anh, nói mấy lời tổn thương anh như hôm qua thì em không nỡ mà nói chuyện đàng hoàng tử tế với anh như hai người quen đã lâu không gặp thì em không đủ can đảm. Em sợ mình nói được vài câu đã bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Khi đó cả em và anh lại thêm khó xử.
Nghĩ trong đầu cả trăm lí do không nghe điện thoại của anh, nhưng tới cuối cùng tay vẫn ấn nút nghe trong vô thức:
– Alo.
Đầu dây bên kia em không thấy anh trả lời, chỉ nghe được những tiếng thở đều đều của anh. Bọn em không ai nói với ai câu gì, chỉ giữ im lặng. Cho tới một lúc sau, khi em không thể chịu nổi không khí ngột ngạt đè nén này nữa, em mới cất lời:
– Nếu anh không nói gì, tôi tắt máy nhé.
– Khoan đã. Đừng tắt máy. Anh đang ở trước cổng nhà em. Anh muốn nói chuyện với em.
Em sững sờ không biết sao Phong lại biết địa chỉ nhà em. Số điện thoại của em lúc rời khỏi anh, em không thay đổi nên giờ anh gọi được cũng là chuyện bình thường. Nhưng còn địa chỉ nhà, em mới chuyển tới đây được mấy tháng. Có mỗi anh Minh và con Thương biết chỗ ở mới của hai mẹ con. Mà hai người đó chắc chắn sẽ không nói cho Phong. Em nghĩ mãi không ra lí do, nên cố tình hỏi lại:
– Tại sao anh biết địa chỉ nhà tôi? Tôi không có gì để nói với anh đâu. Anh về đi
– Em không có gì để nói với anh, nhưng anh lại có rất nhiều chuyện để nói với em…Ví dụ như chuyện bé Gấu là con ai?
Nhắc đến bé Gấu, em thoáng giật mình. Miệng lắp bắp:
– Bé Gấu không liên quan gì đến anh. Anh đừng nói lung tung.
Phong bật cười giễu cợt:
– Bé Gấu không liên quan đến anh thật sao? Nếu em không muốn ra đây nói chuyện với anh, thì anh có thể tự vào tìm em.
Nghe giọng điệu nghiêm túc của Phong trong điện thoại. Em không còn cách nào khác, buộc phải ra ngoài nói chuyện với anh. Xe của anh đỗ ngay bên lề đường, đối diện với cổng nhà em nên em vừa đi ra vài bước đã thấy anh luôn. Anh mở cửa xe lạnh lùng bước xuống, vứt điếu thuốc lá đang hút dở xuống đất chầm chậm đi về phía em. Bóng hình cao lớn trong đêm tối không bị mờ nhạt đi chút nào. Ngược lại còn làm tôn thêm khí chất trưởng thành, vương giả toát ra từ người anh.
Khoảng cách giữa em và anh mỗi lúc một gần. Đến khi chỉ còn cách nhau vài bước chân, em mới hắng giọng nói:
– Anh muốn nói gì thì nói luôn đi. Tôi còn phải vào nhà trông con.
– Em cứ định giấu anh mãi à?
– Tôi giấu anh chuyện gì?
– Chuyện của bé Gấu. Và cả chuyện của chúng mình nữa.
Phong nhìn sang em. Cái nhìn như muốn xoáy sâu vào tâm can, ruột thịt. Khiến em cảm tưởng bản thân mình đang bị một tảng đá rất to đè xuống, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
– Vy.
– Anh đừng gọi tên tôi. Tôi nói với anh lần cuối cùng, chuyện tình cảm giữa tôi và anh đã kết thúc từ 5 năm trước rồi. Còn bé Gấu là con của tôi và anh Minh, nó chẳng liên quan gì đến anh hết.
– Nếu bé Gấu đúng thực là con của Minh, thì tại sao đến giờ em và cậu ta vẫn chưa làm đám cưới?
– Đó là chuyện riêng giữa chúng tôi. Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời anh. Anh không còn chuyện gì nữa thì mau về đi.
Nói rồi em vùng vằng quay người bước đi, còn chưa đi được ba bước đã bị Phong kéo tay lại. Thấy hơi khó chịu, nên em gắt nhẹ:
– Bỏ ra.
Phong không những không bỏ tay em ra, mà anh còn nắm chặt hơn buộc em phải giật mạnh tay anh khỏi tay em:
– Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh không hiểu lời tôi nói hả? Chúng ta đã kết thúc, kết thúc từ lâu lắm rồi…Giờ ai cũng có cuộc sống riêng của mình, anh buông tha cho tôi đi được không?
Em như phát điên, không kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình nói rất to khiến người vài đi đường tò mò quay lại nhìn. Dù đã là mẹ của hai đứa con, trải qua biết bao nhiêu đắng cay nghiệt ngã của cuộc đời, nhưng đứng trước người đàn ông này em vẫn hành xử theo cảm tính không thể làm chủ bản thân. Vừa nãy to mồm nói mấy lời vô tình chứ bây giờ chẳng biết sao lại cứ trực rơi nước mắt.
– Thôi. Coi như tôi xin anh để tôi được yên.
Phong lắc đầu thở hắt ra một hơi, nghẹn ngào nói:
– Chúng ta không phải là anh em cùng cha khác mẹ. Mẹ anh đã đổi kết quả xét nghiệm ADN.
Tai em ù hết cả đi, tưởng gió thổi to quá nên mình nghe nhầm:
– Anh vừa nói gì cơ?
– Anh nói anh với em không cùng quan hệ huyết thống. Chúng ta không phải loạn luân. Mẹ anh vì muốn ngăn cản anh đến với em, nên đã thuê người đổi kết quả xét nghiệm ADN. Nếu em không tin lời anh nói, chúng ta có thể đi xét nghiệm lại.
– Thật không? Anh không lừa tôi chứ?
– Anh chưa bao giờ lừa em.
Em nghe mà trong người thấy nhẹ bẫng. Đúng thật như lời bà ngoại em nói, em sinh thiếu tháng chứ không phải mẹ mang thai em trước khi lấy bố. Phong tiếp lời:
– Mẹ em cũng chưa từng mang thai với bố anh, càng không để quên quyển nhật kí nào ở nhà anh hết. Mọi chuyện đều do mẹ anh dựng lên đánh lừa em. Bà ấy hận mẹ em nên mới làm mọi cách bắt em rời xa anh.
Dứt lời Phong vòng tay ôm lấy em. Cái ôm sau hơn 1825 ngày xa cách. Mùi hương thoang thoảng quen thuộc trên người anh xộc thẳng vào mũi em, thứ mùi hương duy nhất trên đời khiến em cảm thấy bình yên ấm áp. Anh đưa tay xoa đầu em, rồi cứ để em khóc tu tu trong lòng như một đứa trẻ. Nước mắt nước mũi tùm lum dây hết ra chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh, mà anh chẳng thèm quan tâm.
– Vy. Bé Gấu là con anh đúng không? Không có đứa trẻ 3 tuổi nào sõi sàng như Gấu đâu. Hơn nữa em không thấy Gấu giống anh như đúc à?
Bị anh chất vấn thẳng thừng như vậy, em cũng không thể phủ nhận thêm nữa đành gật đầu thành thật nói:
– Đúng. Gấu là con anh.
Em vừa dứt lời cả người Phong cứng đờ như tượng gỗ. Một giám đốc tài giỏi xuất sắc trên thương trường như anh, cũng có ngày vì một câu nói mà trở nên đờ đẫn:
– Em…Sao năm đó em lại giấu anh? Tại sao?
-…
– Chẳng lẽ anh không xứng đáng làm bố con em?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!