Chọn Sai Người - Ngoại truyện 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
594


Chọn Sai Người


Ngoại truyện 2


Em lắc đầu nguầy nguậy. Nỗi đau tích tụ trong lòng bao nhiêu lâu nay như muốn bùng cháy phun trào ra bên ngoài. Hoá ra tất cả những cay đắng, nhọc nhằn em phải chịu trong 5 năm nay đều do một bản xét nghiệm ADN sai sự thật do mẹ Phong tự tạo nên. Em và anh không hề có quan hệ huyết thống, bố đẻ của em vẫn là người bố quê dưới Nam Định chứ không phải là tổng giám đốc công ty Trường Phong.

Em tự oán trách bản thân mình. Sao lúc đó lại tin tưởng hoàn toàn vào mẹ Phong cơ chứ. Biết bác ấy hận mẹ mình đến tận xương tận tuỷ mà vẫn tin. Em ngu đần, khờ khạo quá chị em nhỉ? Đáng lẽ em nên tự mình đi xét nghiệm ADN, thì có lẽ em và anh đã không bỏ lỡ nhau một khoảng thời gian dài như thế. Bé Gấu cũng được lớn lên trong tình yêu thương của bố. Giữa lúc hai mắt em nhòe đi vì xúc động, Phong lại tiếp tục bảo em:

– Trả lời anh. Sao năm đó em không nói cho anh biết chuyện mình mang thai? Hay tại vì anh làm em thất vọng nên em muốn trừng phạt anh? Em có thể đánh anh mắng anh, chứ sao lại chọn cách trừng phạt tàn nhẫn nhất? Em có biết 5 năm qua anh sống thế nào không Vy?

Em hít vào một hơi thật sâu, quyết định nói hết mọi thứ từng giấu kín trong lòng:

– Lúc mẹ anh đưa bản xét nghiệm ADN kết luận anh và em có cùng quan hệ huyết thống, em rất sốc. Cả người mất hết cảm giác đau đớn. Em còn tưởng mình và anh đã thực sự xảy ra mối quan hệ loạn luân, đầu óc em rối như tơ vò không suy nghĩ được bất cứ điều gì. Sáng hôm sau em lại phát hiện mình mang thai. Bầu trời như sụp xuống ngay trước mặt em, không còn một chút không khí để em có thể ngoi ngóp sống tiếp. Em sợ đứa con trong bụng sinh ra sẽ bị dị tật, hoặc chậm phát triển trí não. Từng có lúc em nghĩ tới việc phá thai, nhưng cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm đoạt đi mạng sống của con.
-…
– Em sợ nếu mình tiếp tục ở bên cạnh anh thì sẽ phá đi tương lai sự nghiệp của anh. Vì anh là một giám đốc cao cao tại thượng, từng bước chân của anh đều có rất nhiều người nhìn vào soi xét. Một khi họ phát hiện ra anh loạn luân với em, những người không vừa mắt anh chắc chắn sẽ tìm cách hạ bệ anh. Em không muốn anh mất tất cả nên mới tìm cách rời đi.
– Em sợ anh mất tất cả nên mới tìm cách rời đi ư? Em không biết đối với anh, em mới là tất cả à? Không có em ở bên cạnh, tương lai sự nghiệp anh đâu có cần?

Phong nói đến đây thì em nghe tiếng Gấu khóc trong nhà, chắc cu cậu giật mình tỉnh giấc không thấy mẹ đâu nên mới ăn vạ. Em vội vàng chạy vào trong, Phong cũng chạy theo sau. Cu cậu đang đứng giữa nhà mếu máo:

– Mẹ đi đâu, để Gấu ở nhà một mình?

Em xoè tay ôm con vào lòng vỗ vỗ lên lưng con vài cái trấn an:

– Mẹ đây mà. Mẹ ra cổng một chút thôi. Gấu ngoan, lên giường ngủ tiếp đi.
– Mẹ đừng bỏ Gấu một mình ở nhà nữa nhé.
– Ừ. Mẹ không bỏ Gấu đi đâu hết. Mẹ thương Gấu nhất nhà.

Sau một hồi thí dỗ, Gấu mới chịu lên giường ngủ tiếp. Em đắp chăn cho con khỏi lạnh. Phong đứng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say của con. Không biết trong đầu anh nghĩ ngợi chuyện gì mà cứ đưa tay ra định sờ lên mặt con, rồi lại rụt về không sờ nữa. Kết lại chỉ hỏi em một câu:

– 5 năm qua, hai mẹ con vất vả lắm đúng không?
– Không vất vả lắm đâu anh. Nhìn con lớn khôn từng ngày, bao nhiêu mệt mỏi em đều quên hết.

Hai mắt Phong đỏ hoe, anh vội quay mặt ra ngoài nhưng em vẫn nhận ra anh đang lặng lẽ rơi nước mắt. Một người mạnh mẽ đến nỗi, em cảm tưởng trên đời không gì có thể làm anh gục ngã vậy mà hôm nay lại lặng lẽ rơi nước mắt trước đứa con trai bé bỏng của mình. Trong lòng anh phải yêu em, yêu con nhiều đến chừng nào mới xúc động tới mức này.

– Anh…Bé Gấu thực sự rất ngoan, rất biết thương mẹ. Anh Minh và con Thương cũng giúp đỡ hai mẹ con em rất nhiều. Anh không cần cảm thấy áy náy đâu. Là em lựa chọn rời xa anh, không để hai bố con anh được ở gần nhau. Em xin lỗi.

Giọng Phong khàn đặc:

– Vy. Giờ em đã biết hết mọi chuyện rồi. Chúng ta…

Em biết Phong định nói gì tiếp theo, nhưng đã kịp lên tiếng cắt ngang lời anh:

– Chúng ta vẫn không thể quay về như cũ đâu anh.
– Tại sao chứ? Anh đã nói anh và em không cùng quan hệ huyết thống mà.
– Em đã hứa sang Nga cùng anh Minh. Lần này đi bọn em sẽ định cư luôn ở bên đấy, không quay về nữa. Thế nên em sẽ không thay đổi quyết định. Dù anh và em không phải là hai anh em cùng cha khác mẹ, thì chúng ta vẫn là những người có duyên không phận. Em chỉ có thể để bé Gấu nhận bố thôi.
– Vì cậu ta bị bệnh nên em mới quyết định như thế đúng không?

Em gật đầu:

– 5 năm qua em và Gấu nhận rất nhiều sự giúp đỡ từ anh Minh. Giờ anh ấy bị bệnh, em không thể bỏ lại một mình anh ấy đâu. Bọn em sẽ cùng nhau chiến đấu với bệnh tật.
– Vậy còn tình cảm giữa anh và em?
– Em xin lỗi. Chúc anh sớm tìm được người yêu anh hơn em.
– Không cần đâu. Anh không muốn yêu thêm ai nữa. Cả đời này yêu sâu đậm một người…là quá đủ rồi.

Dứt lời Phong quay lưng bước đi thẳng. Đợi bóng dáng anh khuất dần sau cánh cổng, em mới ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh băng, đưa tay ôm chặt lấy ngực muốn vỗ về trái tim chằng chịt vết thương của mình.

Ngày em đưa bé Gấu theo anh Minh sang Nga. Bọn em mang theo rất nhiều đồ đạc. Vì trong lòng em và anh ấy đều không có ý định quay lại đây. Thậm chí anh Minh còn làm xong cả thủ tục sang nhượng nhà hàng rồi. Bọn em ra sân bay khá sớm. Con Thương cũng đến tiễn em đi, mắt nó rưng rưng sắp khóc tới nơi mà không quên dặn dò em đủ thứ, nào là:

– Mày sang đấy nhớ phải gọi về gọi điện về báo cho tao biết chưa? Đừng có quên, không liệu hồn với tao đấy.
– Gớm nữa! Tao với mày sắp cách nhau cả nửa vòng trái đất rồi, mày làm gì được tao mà doạ?
– Ai bảo tao không làm gì được mày? Tao gọi điện chửi to đầu mày ra.
– Thôi. Tao sợ mày rồi. Khi nào sang đến nơi, tao sẽ gọi điện báo cho mày đầu tiên được chưa?
– Phải thế chứ.

Em với con Thương thân nhau hơn cả chị em ruột thịt. Giờ mỗi đứa một phương, kể ra cũng buồn nhưng còn cách nào khác đâu. Nhìn đồng hồ chỉ còn 45 phút nữa là chuyến bay cất cánh, em nói lời tạm biệt vội vàng với con Thương rồi bế bé Gấu cùng anh Minh chuẩn bị bước vào cửa kiểm tra an ninh.

5 năm trước em từng muốn trốn anh vào Sài Gòn, kết cục vẫn ở lại Hà Nội nhưng hôm nay chắc không còn cơ hội ấy nữa đâu. Em ngoảnh đầu nhìn dòng người đông đúc ở sân bay lần cuối cùng, rồi nói lời chào:

Tạm biệt Hà Nội! Tạm biệt Việt Nam! Tạm biệt con gái! Tạm biệt anh…

Lúc em sải bước vào trong, đằng sau lưng bỗng nghe tiếng gọi rất quen thuộc của ai đó:

– Vy…

Em tưởng mình gặp ảo giác, nên không quay đầu lại. Làm gì có chuyện anh xuất hiện ở đây? Mấy hôm nay em ngủ không ngon giấc, đầu óc lơ mơ quá mức rồi. Nhưng kì lạ tiếng gọi ấy lại vang lên thêm một lần nữa:

– Vy. Khoan đã. Đừng đi vội.

Em quay ngoắt người lại, mắt mở trừng to nhìn anh bất ngờ đến nỗi không thốt lên lời. Là người bằng da thịt xuất hiện trước mặt em, chứ không phải em gặp ảo giác đâu. Anh Minh đứng cạnh khẽ gọi em:

– Vy. Ra nói chuyện với anh Phong đi.
– Em…
– Là anh gọi điện cho anh ấy đến đây đấy.

Mấy anh bảo vệ đứng ở cửa kiểm tra an ninh, thấy em đờ đẫn mãi không chịu bước vào làm ảnh hưởng tới mấy hành khách phía sau nên nhẹ giọng nhắc nhở:

– Hai anh chị mau vào đi, cho hành khách khác còn vào. Không lại bị tắc nghẽn.

Ánh mắt em từ nãy đến giờ vẫn dán chặt trên người Phong, nghe anh bảo vệ nói thế mới giật mình cúi đầu xin lỗi rồi bế bé Gấu ra ngoài. Dù gì anh cũng đã mất công đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại không nói với anh được một lời chào. Biết đâu đây là lần cuối cùng bọn em gặp nhau trong cuộc đời này.

Anh Minh ung dung xách vali của hai mẹ con em ra. Đứng trước mặt Phong, cảm xúc của em lại cuồn cuộn lên như cơn thuỷ triều dâng, mãi mới thốt ra được một câu:

– Anh đến đây làm gì?
– Đến đón em và con về nhà.

Có nằm mơ em cũng không thể ngờ anh lại nói câu đó trước mặt em và anh Minh. Hôm qua em đã nói với anh rõ ràng thế rồi cơ mà. Tuy em và anh không phải là hai anh em cùng cha khác mẹ, nhưng em không thể bỏ mặc anh Minh vào thời khắc sinh tử này. Em là người rất cố chấp, cố chấp đến vô lí điên cuồng. Một khi em đã mắc nợ ân tình của ai, thì nhất định em sẽ trả lại. Em không phủ nhận chuyện mình vẫn còn yêu Phong, nhưng quyết định sang Nga cùng anh Minh em sẽ không thay đổi. Em ấp úng hỏi lại:

– Anh biết mình đang nói gì không?

Phong gật đầu chắc nịch:

– Biết. Anh biết rõ là đằng khác. Em có cần anh nhắc lại cho em nghe không? Anh đến đây để đón hai mẹ con em về nhà.
– Anh về đi. Chuyến bay sắp cất cánh rồi, em vào trong đây.

Dứt lời em quay người gặp ngay ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm của anh Minh. Anh ấy nở nụ cười nhạt bảo em:

– Anh biết em và anh Phong không phải là hai anh em cùng cha khác mẹ. Hai người mới chính là mảnh ghép của cuộc đời nhau.
Em sững sờ, khuôn mặt xanh lét:

– Anh Minh…
– Ban đầu anh cứ tưởng chỉ cần anh cố gắng giữ em ở bên cạnh, thì sớm hay muộn cũng sẽ có ngày em quên được anh Phong…nhưng tối hôm qua sau khi chứng kiến hai người nói chuyện với nhau, anh đã hiểu ra một điều. Trên đời này người có thể cùng em trải qua những ngày mưa gió bão bùng, rồi lại đón những ngày nắng ấm bình yên là anh Phong chứ không phải anh. Anh từng nói nếu em và anh Phong không phải là hai anh em cùng cha khác mẹ thì anh sẽ buông tay em, toàn tâm toàn ý chúc phúc hai người.

Nói đến đây giọng anh Minh bỗng dưng nghẹn ngào, nhưng vẫn cố nói nốt câu cuối:

– Giờ đã đến lúc anh phải buông tay em rồi. Em không cần theo anh sang Nga đâu.
– Sao tự nhiên anh lại thay đổi quyết định? Chúng ta đã thống nhất cùng nhau chiến đấu với bệnh tật cơ mà.
– Ở bên Nga anh còn có bố mẹ và chị gái, nên nhất định sẽ vượt qua cuộc phẫu thuật. Em yên tâm. Đừng lo lắng cho anh.
-…
– À! Anh bảo này, em phải sống thật hạnh phúc bên bé Gấu và anh Phong nhé. Khó khăn lắm anh mới quyết định buông tay được em, anh không muốn em phải buồn nữa đâu. Nếu anh Phong bắt nạt em thì cứ điện cho anh, anh sẽ bay về xử lí anh ấy. Nhìn anh gầy vậy thôi, chứ đánh nhau giỏi cực. Trước đi học toàn bắt nạt các bạn.

Anh Minh nói mãi mà mặt em vẫn bí xị ra một đống, cuối cùng anh ấy đành chủ động giang tay ôm cả em lẫn bé Gấu vào lòng thì thầm:

– Anh gọi anh Phong đến đón em về để em với bé Gấu có một gia đình trọn vẹn, một người thương em và em cũng thương lại người đó. Có như thế ở bên kia anh mới yên lòng. Nghe anh…Quay về với anh Phong đi.
– Nhưng sức khoẻ của anh yếu thế, từ đây sang Nga ít cũng phải10 tiếng anh làm sao chịu nổi?
– Ơ kìa. Anh không yếu đuối thế đâu. Với cả anh Phong thuê bác sĩ riêng đi cùng anh rồi. Em đừng lo lắng gì cho anh hết. Hứa với anh em phải sống thật hạnh phúc nhé.

Nói đến đây sống mũi em cay sực lên, hai hàng nước mắt không nhịn được mà chảy dài trên má. Anh Minh quá tốt, quá bao dung với em. Chỉ vì chứng kiến được cuộc nói chuyện giữa em và Phong tối qua, biết bọn em không phải là hai anh em cùng cha khác mẹ mà quyết định buông tay, để em quay về với người mình yêu nhất. Còn bản thân anh lại âm thầm chịu đựng nỗi đau một mình.

Lúc buông tay em ra, anh Minh cố tình đẩy em và bé Gấu về phía Phong:

– Anh Phong. Giúp em chăm sóc tốt cho Vy và bé Gấu nhé. Ba người mới đúng là một gia đình trọn vẹn. 5 năm qua, em yêu Vy nhưng Vy chưa từng yêu em. Người cô ấy yêu từ đầu đến cuối chỉ có mình anh.
– Cảm ơn chú, suốt thời gian qua đã chăm sóc hai mẹ con cô ấy. Sau về Việt Nam có gì cần giúp, cứ ới anh một tiếng.
– Anh đừng nói với em mấy lời khách sáo này. Em ở bên Nga luôn chờ thiệp cưới của hai người đấy nhé.
– Nhất định rồi. Anh sẽ canh ngày chú ghép gan thành công rồi gửi thiệp mời được không?
– Ok. Ok. Thôi anh đưa Vy với bé Gấu về đi. Em vào trong đây.

Anh Minh đưa vali quần áo của em với bé Gấu cho Phong, còn không quên đặt lên trán Gấu một nụ hôn chào tạm biệt:

– Bố Minh đi làm, Gấu ở nhà nhớ nghe lời mẹ không được quậy phá làm mẹ buồn biết chưa?

Gấu gật đầu, ngây thơ hỏi lại:

– Bố đi làm đến bao giờ về?
– Khi nào Gấu lớn bố sẽ về. Lúc đó bố mua cho Gấu thật nhiều đồ chơi nhé.
– Vâng ạ.

Nói rồi anh Minh quay người xách vali của mình bước vào trong. Còn em chỉ biết đứng nhìn theo bóng lưng cô đơn lạc lõng của anh ấy rồi cầu Trời, khấn Phật sao cho ca mổ ghép gan thành công. Một người đàn ông tốt đẹp như anh Minh, xứng đáng được hưởng cuộc sống hạnh phúc tràn đầy.

Anh Minh đi rồi, Phong mới khẽ gọi tên em:

– Vy…

Em ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên nhìn anh, không nói năng gì. Bé Gấu thấy em khóc, cu cậu đưa bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của mình lên lau lau mấy giọt nước mắt trên mặt em. Miệng líu lo:

– Mẹ…Đừng khóc…Gấu thương mẹ…

Em ôm con vào lòng chặt hơn:

– Ừ. Mẹ không khóc nữa. Mẹ biết Gấu thương mẹ mà. Bố Minh đi làm rồi, giờ mẹ đưa Gấu về nhà nhé.

Dứt lời em định cầm cái vali trong tay Phong, đưa Gấu về nhà nhưng anh đã nhanh tay kéo vali của hai mẹ con đi trước:

– Ơ. Anh làm gì vậy?
– Lúc nãy anh đã nói rồi mà. Anh đến đây để đón hai mẹ con về nhà. Đi thôi.

Thực chất đầu óc em lúc này vẫn còn lơ mơ lắm, chưa chuẩn bị tinh thần cho tình huống này. Rốt cuộc giữa anh Minh và Phong có bí mật gì mà em không biết? Em nghĩ mãi không hiểu, nên mới hỏi:

– Có phải giữa anh và anh Minh có bí mật gì mà em không biết không?

Phong trả lời tỉnh bơ:

– Không. Giữa bọn anh có chuyện gì đâu? Thôi ra xe đi, anh chở hai mẹ con về.
– Về đâu?
– Về nhà mình chứ còn về đâu nữa?
– Nhà mình á?
– Ừ. Nhà mình. Nhà của anh, của em, của Gấu và cả của Su.

Nhân lúc em còn đang đờ đẫn chưa kịp trả lời, Phong đã một tay kéo em, một tay kéo vali của hai mẹ con ra thẳng xe rồi mở cửa ấn người em vào trong. Còn chiếc vali thì anh dứt khoát quẳng ra phía sau. Moi việc anh làm rất nhanh, khiến em không cả kịp phản ứng người cứ đơ ra như khúc gỗ. Tới khi anh choàng người qua thắt dây an toàn cho hai mẹ con em, rồi nổ máy lái xe đi em mới định thần lại bản thân lắp bắp nói một câu ngô nghê vô cùng:

– Anh thả em với bé Gấu xuống đi. Mẹ con em tự bắt xe về được.

Phong chẳng thèm để tâm đến lời nói, anh cứ tập trung lái xe. Em không có được câu trả lời của anh thì cứ ngọ nguậy mãi. Cuối cùng không chịu được anh đành nói:

– Không thả. Cả đời không thả em đi đâu nữa.
– Nhưng anh với em đã chia tay nhau từ 5 năm trước rồi.
– Anh đã đồng ý chia tay đâu? Tự nhiên em đùng đùng bỏ đi ấy chứ.

Em cạn lời với anh luôn rồi, người gì đâu mà lắm “lí sự cùn” thế không biết?

Đường phố Hà Nội vào giờ cao điểm đông nghịt người. Xe cộ đi lại tấp nập, không khí có chút ẩm ướt chắc còn tàn dư từ cơn mưa tối qua. Bao lâu rồi em mới có tâm trạng nhìn ngắm đường phố Hà Nội nhỉ?

Không nhớ rõ nữa…

Bọn em lại tiếp tục rơi vào trạng thái im lặng, trong xe chỉ còn nghe thấy những tiếng thở đều đều của nhau. Cho tới khi về đến cổng, ngước mắt lên nhìn ngôi nhà cao tầng quen thuộc lòng em lại tào dâng bao nhiêu cảm xúc hỗn độn. Hình như 5 năm qua, ngôi nhà này vẫn chẳng thay đổi.

À không…nếu để ý thì sẽ phát hiện ra ngay, xung quanh nhà đã chẳng còn bóng dáng cây hoa tường vi nào. Thay vào đó là những khóm cẩm tú màu sắc nhẹ nhàng, lung linh trong gió. Em mở cửa bước xuống xe, vẫn bế Gấu trên tay nhưng không vội bước vào nhà. Bởi vì em vẫn còn…sợ. Sợ những kí ức buồn đau nơi đây sẽ lặp lại.

Phong mang vali của hai mẹ con em vào nhà, đợi một lúc vẫn chưa thấy em vào. Anh lại đi ra, nhìn em thất thần anh không nói nhiều lời cầm tay em kéo thẳng vào trong. Em đảo ánh mắt nhìn khắp phòng khách một lượt. Mọi thứ trong nhà vẫn nguyên vẹn như hồi em còn ở đây. Để bé Gấu đứng xuống dưới, rồi em ấp úng hỏi:

– Chị Trúc không có ở nhà ạ?
– Cô ta thì liên quan gì đến anh?
– Em tưởng hai người tái hợp lại với nhau rồi?

Câu này là em hỏi chơi Phong thôi, chứ em cũng thừa biết cơ hội Phong tái hợp với Trúc nhỏ như con kiến. Bởi vì nếu anh và cô ta tái hợp với nhau, thì đã không có chuyện anh vất vả đi tìm em bấy lâu nay.

Thế nhưng Phong lại tưởng em vẫn để bụng chuyện mấy năm trước, nên trả lời rõ quạu:

– Vớ vẩn. Ai bảo em anh tái hợp lại với cô ta? Mấy năm nay anh chỉ đợi mỗi em về thôi, đợi đến nỗi tóc sắp bạc hết rồi đây. Em phải đền cho anh.

Dù em đang rất ngượng ngùng, nhưng nghe anh nói thế vẫn không khỏi bật cười:

– Đền gì? Em có bắt anh đợi em đâu?
– Em không bắt anh đợi em, nhưng anh tư nguyện được chưa?
– Nếu đã là tự nguyện thì không được kêu than. Dù sao em cũng đền cho anh một thằng cu bụ bẫm, trắng trẻo kia rồi. Chúng ta hoà nhau.
– Hoà nhau thì từ giờ em không được nói chia tay, chia chân với anh đâu đấy. Em là của anh. Gấu cũng là của anh…Hai mẹ con em của anh tất.
– Sao anh tham vậy?
– Kệ anh. Anh chỉ tham với hai mẹ con em thôi.

Sau khoảng thời gian dài xa cách, đây là lần thứ ba em và Phong nói chuyện với nhau. Lần đầu gặp anh ở nhà hàng, em cố gồng mình nói những lời vô tình sắc bén như dao cứa, chặt đứt hy vọng của anh. Khi đó em vẫn chưa biết anh và em không phải là hai anh em cùng cha khác mẹ.

Lần thứ hai là tối hôm qua, anh đến nói với em bản xét nghiệm ADN mẹ anh đưa cho em là giả. Thực chất bọn em không có quan hệ huyết thống gì hết. Trong lòng em rất vui mừng, xúc động. Anh hỏi em có thể quay lại như lúc ban đầu không? Em không để anh hỏi hết câu, đã đã lạnh lùng trả lời không. Bởi vì em muốn cùng anh Minh sang Nga chữa bệnh. Trả ơn anh ấy mấy năm qua đã chăm sóc hai mẹ con em.

Đến hôm nay khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi. Em mới dám nói với anh mấy câu thật lòng. Bọn em bộc bạch hết tâm tư tình cảm cho nhau nghe.

Đọc đến đây thể nào cũng có người bảo em là hạng phụ nữ không có chính kiến, đứng núi này trông núi nọ hoặc nặng nề hơn sẽ là một chân dẫm hai thuyền. Ở bên anh Minh còn nhớ về Phong. Em muốn thanh minh cho bản thân một chút, rồi ai nói gì em cũng xin phép bỏ qua.

Suốt 4 năm đầu ở cạnh anh Minh, tình cảm của anh ấy dành cho em thế nào em là người hiểu rõ nhất. Nhưng em vẫn luôn từ chối một cách rất rõ ràng, thậm chí còn vạch ra ranh giới giữa hai người, để anh ấy không đặt quá nhiều hy vọng lên người em. Sở dĩ em làm vậy là vì trong tim em bóng hình Phong vẫn còn khắc rất sâu. Em chưa bao giờ phủ nhận điều đó.

Sang đến năm thứ 5, khi vết thương trong lòng em dần nguôi ngoai, những chỗ mưng mủ đã không còn xót mỗi khi nhớ về Phong. Thì em mới đồng ý mối quan hệ với anh Minh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở hai chữ “tìm hiểu”. Nửa năm bên nhau bọn em chỉ nắm tay nhau vài lần.

Chính anh Minh cũng từng nói, giữa em và anh ấy chỉ trên mức tình bạn một xíu xiu thôi. Chuyện tình cảm trước giờ không theo một quy tắc chuẩn mực nào, điển hình như việc em ở bên cạnh Phong chỉ có 1 năm mà yêu anh đến chết đi sống lại. Còn khi ở bên cạnh anh Minh 5 năm thì lại chẳng thể vượt qua ranh giới tình bạn.

Em phân trần nhiều như thế không phải vì muốn bao biện cho sự vô tâm của bản thân mình. Cái em muốn nói đến ở đây chính là chữ “duyên”. Người ta hay bảo những dòng sông dù có chảy quanh co đến đâu cũng sẽ chảy về thiên đường. Và những người yêu nhau dù đi cả vòng trái đất vẫn quay về bên cạnh nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN