Chọn Sai Người
Phần 23
Dứt lời em quay người bước đi thẳng. Em sợ mình ở đây thêm một giây, một phút nữa thôi cũng không kiềm chế được bản thân mà chạy lại ôm chặt lấy anh, khóc một trận cho đã đời rồi kể hết mọi uất ức đắng cay trong lòng. Nhưng nếu em làm thế khác gì tự tay huỷ hoại toàn bộ tương lai, sự nghiệp của anh.
Chạy ra khỏi khách sạn em bắt xe về nhà. Hà Nội về đêm không còn tiếng còi xe huyên náo, đường phố vắng tanh. Hai hàng cây ven đường rợp bóng trầm mặc dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, đối nghịch hoàn toàn với những cơn sóng trào dâng cuồn cuộn trong lòng em lúc này. Về tới cổng trả tiền taxi xong em chạy thẳng lên phòng đóng chặt cửa lại.
Cả đêm hôm đó em ngồi co ro giữa giường, suy nghĩ xâu chuỗi mọi chuyện. Nếu em đoán không nhầm chắc chắn Trúc đã bỏ thứ gì đó vào rượu của Phong, rồi đưa anh lên phòng khách sạn. Sau đó lấy điện thoại chụp ảnh gửi tin nhắn khiêu khích em, dụ em đến tận nơi, chứng kiến cảnh hai người họ thân mật với nhau. Vì muốn quay lại với Phong, Trúc không từ bất cứ thủ đoạn nào. Ngay cả chiêu trò hèn hạ bỉ ổi nhất chị ta cũng dám làm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người em mệt nhoài. Hai mắt sưng đau, trải qua một đêm dài thao thức mệt mỏi sức lực trong cơ thể gần như đã bị rút cạn. Bây giờ em giống hệt như một quả bóng bay bị xì hết hơi, không muốn làm, không muốn nghĩ bất cứ điều gì. Cứ nằm im nhìn lên trần nhà, nhìn đến khi bụng kêu vài tiếng “ọp ọp” mới chợt nhớ ra mình là phụ nữ mang thai, phải ăn uống đầy đủ lấy chất dinh dưỡng nuôi con. Thở hắt ra một hơi, em chống tay xuống giường cố sức gượng người dậy ngồi thêm lúc nữa cho đầu óc tỉnh táo, rồi đi làm vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi đâu đấy em kéo hai cái vali ra mở cửa phòng, giật mình nhìn thấy Phong ngồi bệt dưới sàn dựa đầu vào tường. Bộ quần áo trên người anh xộc xệch, nhăn nhúm có khi nào anh ngồi đây cả đêm qua không? Theo phản xạ em lùi về phía sau vài bước, nghe anh hốt hoảng gọi tên mới dừng chân lại:
– Vy. Nghe anh giải thích đã. Chuyện hôm qua không phải như em thấy đâu.
-…
– Anh không biết tại sao mình lại có mặt trong căn phòng đó, nhưng anh thề anh không làm gì có lỗi với em. Anh chỉ muốn hẹn Trúc ra nói chuyện rõ ràng để kết thúc thôi.
– Nếu anh và vợ cũ không có gì bất chính thì tại sao tối qua phải nói dối tôi anh đi tiếp khách? Trừ khi anh có tật giật mình.
– Anh…
– Thôi. Đến giờ phút này tôi không muốn nghe anh nói thêm bất cứ điều gì nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Kết thúc tại đây đi.
Tim em nhói lên đầy đau đớn. Có ai hiểu được cảm giác trong lòng em lúc này không? Tại sao…tại sao em với anh lại là hai anh em cùng cha khác mẹ? Tại sao ông Trời không cho bọn em một con đường hay một lối thoát khác? Có phải kiếp trước em đã làm quá nhiều điều sai trái không có cách nào đền tội, nên kiếp này số mệnh em mới lênh đênh chật vật thế đúng không?
Phong bất lực nhìn em:
– Em muốn chúng ta kết thúc nhanh vậy sao?
– Đúng. Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ. Xin anh tôn trọng quyết định và cảm xúc của tôi.
Ánh mắt Phong hiện rõ vẻ bất lực không thốt lên lời. Em lạnh lùng kéo hai cái vali lướt qua người anh. Vậy là đoạn tình cảm ngắn ngủi giữa em và anh…kết thúc thật rồi.
Xuống dưới nhà xe taxi đã chờ sẵn ngoài cổng. Tới lúc chuẩn bị lên xe Phong kéo tay em lại, nhét vào tay em một cái thẻ ATM màu đen. Em không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền, nhưng đoán chắc số tiền không hề nhỏ.
– Em cầm theo cái này đi.
– Không cần đâu. Tôi không yêu anh vì tiền.
– Em đừng hiểu nhầm. Kể cả khi anh và em không còn yêu nhau thì anh vẫn muốn được làm chút gì đó cho em…Xin lỗi em.
– Anh vào trong nhà đi. Đừng nói thêm gì nữa.
Em trả thẻ lại cho anh, sau đó ngồi vào xe ấn cửa kính lên cao rồi bảo bác tài xế lái đi. Đi được một đoạn khá dài, em mới dám quay đầu lại thấy bóng hình anh vẫn đứng đó nhìn chăm chăm về phía em. Nước mắt bất giác chảy xuống hai má, xin lỗi anh nhiều lắm. Em biết mình ích kỉ khi giấu diếm anh mọi chuyện, nhưng đây là cách tốt nhất cho cả em và anh. Đau ngắn còn hơn đau dài. Anh kiên cường, xuất sắc thế sớm muộn gì cũng có ngày quên được em thôi.
Em thuê tạm một phòng nghỉ, cất đồ đạc trong đó rồi tiếp tục bắt xe đến nghĩa trang của con gái em. Ngày mai em sẽ rời khỏi thành phố nhuốm đầy đau thương này, không biết có còn cơ hội quay lại nơi đây lần nào nữa không? Em muốn nói chuyện với con gái lần cuối. Ngồi bên cạnh nấm mồ của con, em cắn chặt răng kiên cường không để bản thân bật khóc thành tiếng.
Min ơi…Con gái ơi…Mẹ đến thăm con này!
Mẹ không can tâm rời khỏi người mình yêu một cách dễ dàng thế đâu. Nhưng mẹ không còn lựa chọn nào khác. Mẹ mệt mỏi…mẹ kiệt sức lắm rồi….
Nói chuyện với con gái thêm một lúc nữa, em mới từ từ đứng dậy rời khỏi nghĩa trang. Từng bước chân vô định khó nhằn, chẳng biết đích đến ở nơi đâu?
Nhìn sang bên kia đường là quán bún chả, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi em. Tự nhiên em lại thấy thèm. Hình như mấy ngày nay em chưa ăn được bữa nào tử tế, nếu không phải mì tôm thì cũng là bánh mì. Em bước sang đường, vào quán gọi một suất bún chả ăn ngon lành.
Tương lai của hai mẹ con em vô vùng khó khăn, vất vả nhưng em nhất định sẽ mạnh mẽ cùng con vượt qua.
Không cần biết đứa bé này có dị tật hay không? Em vẫn sẽ sinh nó ra, nuôi dưỡng nó một cách toàn tâm toàn ý chứ không bao giờ chịu bỏ con. Em không được phép yêu Phong, vì em và anh là hai anh em cùng cha khác mẹ nhưng đứa bé này thì khác. Nó là con em, là giọt máu miếng thịt trên người em…không ai có quyền bắt em ngừng yêu nó.
Ăn xong em đứng dậy, muốn sang đường bắt xe trở về nhưng tự nhiên lại có một chiếc ô tô đi với tốc độ khá nhanh lao vun vút về phía em. Em có tránh cũng không kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn. Vài giây sau em nghe tiếng phanh gấp ma sát mạnh với mặt đường, tạo nên âm thanh chói tai nhức óc. Nhưng chiếc xe đó vẫn đâm trúng em. Em mất thăng bằng ngã lăn ra đường. Một cơn đau buốt từ bụng dưới kéo đến. Hai tay em ôm chặt lấy bụng, như muốn dùng chút sức lực nhỏ nhoi còn sót lại, bảo vệ đứa con còn chưa thành hình người.
Chủ nhân của chiếc xe vừa đâm phải em cũng hốt hoảng mở cửa xe chạy xuống đỡ em dậy, không ngừng hỏi han:
– Cô ơi. Cô có sao không?
Lúc này đầu óc em choáng váng cực độ, mọi thứ xung quanh mông lung mơ hồ không nói được gì nhiều, chỉ biết mấp máy vài chữ:
– Xin anh…cứu con tôi với…Tôi đang mang thai.
Anh ta nghe xong bế thốc em lên xe phóng tới bệnh viện gần đó nhất. Trên đường đi em chỉ lo con em xảy ra chuyện gì, chắc em không sống nổi.
Vào trong viện bác sĩ vội vàng đưa em đi siêu âm. Cũng may bé con trong bụng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng hình như chân trái của em bị gãy rồi. Phải chụp X – Quang mới biết kết quả chắc chắn. Nghe đến chụp X – Quang cả người em lạnh toát, bởi vì em đọc một bài báo trên mạng có viết rằng tia X – Quang không tốt với thai nhi. Em run run hỏi lại bác sĩ:
– Bác sĩ ơi. Cháu đang mang thai, chụp X – Quang có ảnh hưởng gì đến con cháu không?
– Cô yên tâm chúng tôi sẽ chụp X – Quang với liều tia xạ nhỏ, không ảnh hưởng gì đến thai nhi đâu.
Nghe bác sĩ khẳng định chắc chắn như vậy em mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc sau em được đẩy vào phòng chụp X – Quang, kết quả đúng là em bị gãy chân trái buộc phải bó bột. Người đàn ông lái xe đâm vào em vẫn ở lại bệnh viện, tới khi em bó bột xong anh ta còn làm luôn thủ tục nhập viện cho em.
Em cũng hơi ngại nên cất lời nói với anh ta:
– Cảm ơn anh đã đưa tôi vào bệnh viện. Giờ tôi ổn định rồi, anh về đi.
Người đàn ông kia nhìn em, cất giọng nói vô cùng chân thành:
– Xin lỗi cô…Lúc trưa tôi có việc gấp quá, đi không cẩn thận nên đâm trúng cô. Tiền viện phí và thuốc thang của cô, tôi sẽ thanh toán hết. Cô có cần tôi gọi người nhà đến không?
Em bị gãy chân không đi lại được, sinh hoạt rất bất tiện nhưng làm gì còn người nhà nào ở đây?
Chỉ có mỗi con Thương, mà nó còn phải đi làm kiếm tiền gửi về quê nuôi gia đình, chứ đâu thể kè kè ở bên cạnh em 24/24. Với cả em nợ nó quá nhiều rồi, không muốn trở thành gánh nặng của nó thêm đâu. Nhìn người đàn ông cao ráo trắng trẻo trước mặt, em lí nhí nói:
– Tôi không có người nhà ở thành phố này.
– Vậy để tôi thuê điều dưỡng riêng chăm sóc cô nhé. Cô không cần lo đâu.
Ban đầu em định từ chối anh ta, nhưng từ chối rồi thì những ngày tiếp theo em xoay sở làm sao? Nghĩ ngợi một hồi cuối cùng em cũng đồng ý để anh ta thuê điều dưỡng cho mình.
Sau khi anh ta rời khỏi bệnh viện, em gọi điện cho con Thương nhờ nó đến nhà nghỉ lấy đồ đạc. Kế hoạch ngày mai rời khỏi thành phố này cứ thế mà chìm vào dĩ vãng. Con Thương nghe tin em bị tai nạn nó tức tối phi thẳng từ nhà hàng đến bệnh viện. Tìm được phòng em, nó lao vào nhanh như cơn gió:
– Sao bây giờ mới gọi điện cho tao? Con đi ên này, muốn tao đấm cho vài phát không?
– Tao không sao rồi. Đứa bé cũng không sao.
– Mày làm tao hết hồn, đang bưng thức ăn ra cho khách nghe mày nói mà chân tay tao run lẩy bẩy suýt nữa thì đánh đổ cả thức ăn. Giờ chân cẳng mày thế này, mai còn đi đâu được nữa?
Em nở nụ cười buồn:
– Đành ở lại đây đến khi nào tháo bột rồi tính tiếp.
– Cái lão đâm xe vào mày đâu? Để tao đi tìm lão tính sổ, đi đứng kiểu gì mà láo thế không biết.
– Thôi mày ơi. Người ta đã làm thủ tục nhập viện còn thuê điều dưỡng chăm sóc tao rồi, mày đừng làm khó người ta nữa.
– Coi như lão biết điều. Chứ không tao cho lão ra bã, khổ thân cháu tao mới được mấy tuần đã phải chịu uất ức.
Con này tính nó bộp chộp từ trước đến giờ nên em cũng quen rồi cứ kệ nó muốn nói gì thì nói.
Suốt quãng thời gian em nằm viện đều có một chị điều dưỡng đến chăm. Còn người lái xe đâm vào em tên Minh 34 tuổi. Cách ngày anh ấy lại vào viện thăm mẹ con em 1 lần. Mặc dù em nói không cần phiền như thế nhưng anh ấy rất cố chấp. Bọn em nói chuyện với nhau khá hợp, anh Minh là chủ một nhà hàng khá lớn ở Hà Nội. Biết em làm mẹ đơn thân anh ấy còn hứa khi nào em khỏi hẳn, sẽ sắp xếp cho em một công việc ở nhà hàng. Đương nhiên em rất vui, nếu không vào được Sài Gòn ở lại đây cũng có công ăn việc làm ổn định kiếm tiền nuôi con.
Đang nghĩ ngợi lung tung cửa phòng bệnh kêu “cạch” một tiếng, anh Minh xách lỉnh kỉnh mấy hộp nhựa mang vào:
– Anh mang cơm cho hai mẹ con này.
– Anh làm thế em ngại lắm. Em đỡ nhiều rồi mà.
– Đỡ nhiều cũng phải ăn? Ngại gì mà ngại? Tại anh mà mẹ con em mới vất vả thế này. Anh còn đang áy náy lắm đây.
– Ui anh đừng nói thế. Anh chứ người khác đâm vào em thì người ta đã chạy mất dép từ lâu rồi.
Anh Minh bật cười:
– Anh cũng chưa thấy người nào bị đâm mà lạc quan như em. Bó bột đau thế không kêu nửa lời, chỉ sợ đứa bé trong bụng bị làm sao?
– Vì đứa bé này đối với em là quan trọng nhất. Chỉ cần nó không sao, thì chuyện gì em cũng có thể chịu được.
– Em là super girl à?
Đến đây lại tới lượt em bật cười:
– Vâng. Em là super girl. Con em cũng là super, nhưng là super girl hay boy thì chưa biết.
Ở bệnh viện thêm ba ngày, cuối cùng em cũng được xuất viện. Anh Minh thanh toán viện phí xong, đích thân lái xe chở em về tận nhà trọ của con Thương còn dặn đi dặn lại nếu có chuyện gì phải gọi điện báo anh ấy ngay.
……………
Hơn một tháng sau đến ngày em tháo bột. Bé con trong bụng cũng được gần 3 tháng. Đi siêu âm đã biết là một thằng nhóc năng động. Có lần con Thương bảo em đi sàng lọc xem đứa bé có bị dị tật không? Nhưng em nhất quyết không đi. Hàng đêm em vẫn thường hay mơ thấy ác mộng. Em nhớ anh rất nhiều. Không biết anh đã quên em chưa? Đã quay về với vợ cũ chưa? Cuộc sống của anh vẫn ổn phải không?
Hàng trăm hàng nghìn câu hỏi liên quan đến Phong xuất hiện trong đầu em, nhưng em lại không trả lời được bất cứ câu nào. Rời xa anh, em không đau đến nỗi không thể sống tiếp…nhưng trái tim em đã hằn lên những vết sẹo dài sâu hoắm, mà có lẽ cả đời này em cũng không thể chữa lành.
Tới ngày chân em khỏi hẳn, em mới quyết định nhắn tin cho anh Minh xin đi làm. Anh Minh cũng rất vui vẻ đồng ý. Ban đầu anh ấy định xếp cho em làm thu ngân, nhưng em tự biết mình không đủ trình độ nên tìm cách từ chối khéo. Nói mãi em chẳng nghe, anh Minh thở dài bảo:
– Người đâu mà bướng thế nhỉ? Bụng mang dạ chửa sao làm lao công được?
– Anh yên tâm. Em làm lao công được, chứ làm thu ngân thì không được đâu. Em mới học hết cấp 3, không có trình độ nghiệp vụ gì. Làm thu ngân nhỡ tính toán sai vài con số, em biết lấy tiền đâu đền anh?
– Ơ. Cái cô ngốc này. Anh có bắt em đền tiền anh đâu?
– Nhưng em ngại lắm. Thôi anh cứ cho em làm lao công đi.
Nói qua nói lại một hồi, mãi anh Minh mới đồng ý cho em làm lao công nhưng với một điều kiện, khi nào mệt phải biết đường nghỉ ngơi. Anh ấy tự nhận mình là ông chủ tốt có lương tâm, nên không có chuyện vắt kiệt sức của nhân viên đâu.
Tháng ngày sau đó trôi qua rất bình yên. Hàng ngày em dậy sớm đi làm, đến tối về nấu nướng ăn uống cùng con Thương. Không có ai đến làm phiền hay gây khó dễ với hai mẹ con em. Chỉ là trong tiềm thức của em vẫn mãi không thể xoá nhoà hình bóng anh. Anh không dùng mạng xã hội, nên em cũng không biết được thông tin gì từ anh.
Đêm nay lại là một đêm khó ngủ của hai mẹ con em. Đứa bé trong bụng đã được hơn 8 tháng, nó rất khoẻ cả ngày quậy phá nũng nịu với em. Bụng em càng ngày càng lớn, di chuyển nặng nề hơn bao giờ hết. Đi làm anh Minh toàn bảo chị quản lí nhà hàng ưu tiên cho em mấy việc nhẹ nhàng.
Em biết anh ấy có ý với em, nhưng vẫn tảng lờ giả vờ không rõ. Trong lòng nếu chưa quên được người cũ thì tốt nhất không nên làm khổ người đến sau. Hơn nữa trái tim em đã không còn lành lặn để yêu thêm một ai.
Vào một ngày đẹp trời giữa tháng 6, em đang đi làm tự nhiên thấy bụng quặn đau. Vì đã sinh con một lần, nên em biết rất rõ chuyện gì sắp xảy ra. Hai tay em bám chặt lấy tường, lần lần bước đi từng bước nhỏ. Nhưng phía bên dưới ẩm ướt, em phát hiện mình bị vỡ nước ối rồi. Dù cố đến mấy cũng không thể đi vững nữa.
Nhìn ngang nhìn dọc xem có thấy người nào không còn nhờ giúp đỡ, đáng tiếc hành lang dài rộng lớn nhưng lại không có bóng dáng ai. Em từ từ ngồi xuống đất, muốn lấy điện thoại ra gọi cấp cứu còn chưa cả bấm được nút gọi đi đã nghe tiếng bước chân dồn dập rất gần. Sau đó bóng dáng anh Minh từ từ xuất hiện trước mặt em. Từng cơn đau co thắt dưới bụng truyền lên tận não, em cắn răng chịu đựng. Trán túa ra đầy mồ hôi, lần trước sinh bé Min em sinh muộn 10 ngày chắc lần này sinh sớm hơn dự tính.
Anh Minh thấy em chật vật như thế chân tay cũng cuống cuồng hết cả lên. Đỡ em ngả vào người anh, miệng liên tục gọi:
– Vy ơi… Em sao thế? Đau chỗ nào?
Em thều thào mãi mới hết câu:
– Em sắp sinh rồi…Anh gọi cấp cứu hộ em với.
Nghe hai từ “sắp sinh” anh Minh giật nảy mình, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại được bình tĩnh gọi xe cấp cứu đến đưa em đi. Đến ệnh viện vào phòng sinh, tâm trạng em vẫn rối bời lo lắng như lần đầu. Con trai em…chắc chắn sẽ không bị dị tật. Nó ở trong bụng em năng động nghịch ngợm thế cơ mà. Nỗi đau sinh nở mười lần như một, vẫn là đau đến cắt da cắt thịt. Vật vã suốt mấy tiếng ròng rã, cuối cùng đứa con em ngày nhớ đêm mong cũng chào đời. Là một bé trai nặng 3 kg. Nghe được tiếng con khóc, em không quan tâm bất cứ thứ gì, chỉ cố hỏi bằng được bác sĩ:
– Bác ơi….con cháu có bị dị tật chỗ nào không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!