Chọn Sai Người - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
717


Chọn Sai Người


Phần 22


Em đã nghĩ tới chuyện sẽ bỏ con, nhưng lại không đủ can đảm để quyết định. Cứ ngồi bần thần trong nhà vệ sinh một lúc lâu, thật lâu không làm gì cả mắt nhìn chằm chằm vào chiếc que thử thai trên tay. Mãi tới khi tiếng chuông điện thoại bất ngờ kêu, em mới giật mình ấn nút nghe. Là con Thương gọi đến:
– Mấy nay mày bận gì mà lặn như trạch vậy?
– À…mấy việc vặt vãnh thôi.
– Tao vừa từ quê lên có mang bánh gai với bánh xíu páo cho mày đấy, lát sang lấy luôn nhé.
Em định từ chối vì bây giờ chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn với uống, nhưng nghĩ đến công sức con Thương vất vả mang từ tận dưới quê lên đây đành bảo nó:
– Ừ. Lát tao qua.
Tắt máy em đứng dậy, đi thay bộ quần áo khác rồi bắt xe đến nhà trọ của con Thương. Vừa vào tới nơi nó đã đưa cho em một cái bánh xíu páo còn nguyên hơi ấm:
– Ăn luôn đi. Tao bỏ vào thùng xốp mang lên đấy.
Cầm chiếc bánh xíu páo trong tay con Thương, em không tài nào ăn nổi mặt cứ đần ra. Con Thương thấy thế vỗ vào vai em hỏi:
– Mày có chuyện gì giấu tao đúng không?
– Không. Có chuyện gì đâu.
– Nhìn mặt mày xanh như tàu lá chuối, hai mắt thâm quầng là tao biết rồi. Đừng giấu nữa. Có chuyện gì cứ kể ra đi cho nhẹ nhõm. Biết đâu tao lại giúp được mày.
– Mày không giúp được tao đâu. Giờ không ai giúp được tao hết.
– Mày cãi nhau với anh Phong à?
Em lắc đầu đầy bất lực, nhưng cuối cùng vẫn quyết định kể hết mọi chuyện cho con Thương nghe. Sau khi nghe xong hai mắt con Thương trợn lớn:
– M ẹ ơi. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mày vậy?
– Tao không biết phải làm sao nữa. Tao không đủ can đảm bỏ đứa bé.
– Nhưng nếu mày không bỏ nó, nhỡ nó sinh ra bị dị tật thì nó khổ cả đời. Mày đâu thể lo cho nó mãi được?
Tất cả những gì con Thương nói em đều hiểu rõ, nhưng em chỉ nở một nụ cười méo xệch chua xót:
– Tao đã mất con một lần rồi, giờ không muốn mất thêm đứa nữa đâu.
– Hay mày thử nói hết mọi chuyện cho anh Phong biết đi. Rồi sau đó cả hai người cùng tìm cách giải quyết. Mày đừng chịu đựng một mình nữa.
– Không được đâu. Tao hứa với mẹ anh Phong sẽ không để anh ấy biết chuyện rồi. Ngày kia tao sẽ rời khỏi đây vào Sài Gòn bắt đầu lại cuộc sống mới. Một mình tao sẽ tự đối mặt với tất cả. Chứ nếu bây giờ tao để anh Phong biết hết mọi chuyện, chắc chắn anh ấy sẽ không ngần ngại vứt bỏ hết mọi thứ để ngăn tao lại. Tao không muốn anh Phong vì tao làm thêm bất cứ chuyện gì nữa. Anh ấy còn sự nghiệp, còn cả cơ ngơi vững chắc ở phía trước…Và điều quan trọng nhất bọn tao là hai anh em cùng cha khác mẹ. Mày nghĩ tao còn có thể tiếp tục mối quan hệ sai trái đó sao?
Con Thương thở dài bảo em:
– Thôi. Nếu mày đã quyết định thế rồi, tao cũng không khuyên mày thêm nữa. Nhưng vào nơi đất khách quê người, mày lại bụng mang dạ chửa không quen biết ai thì sống thế nào? Một mình mày tao còn đỡ lo chứ giờ thêm cả đứa bé trong bụng mày nữa, tao lo lắm.
– Mày đừng lo quá. Tao thuê nhà trọ ở, hai mẹ con tao nương tựa vào nhau mà sống. Nhất định tao sẽ không bỏ đứa bé đâu. Dù sao nó cũng là một sinh mệnh. Nó đã chọn đến với tao tức là tao và nó kiếp này có duyên mẹ con.
– Vy ơi. Sao số mày khốn khổ, khốn nạ n mãi thế? Hết chuyện này đến chuyện kia, muốn sống bình yên cũng không được.
– Tạm thời mày đừng nói cho ông bà ngoại tao biết chuyện tao chuyển vào Sài Gòn. Khi nào cuộc sống trong đó của tao ổn định, tao sẽ gọi về sau.
– Mày có tiền chưa?
– Tao dành dụm được 20 triệu rồi.
– 20 triệu làm sao mà đủ? Con dở hơi này.
Nói rồi con Thương đứng dậy đi đến tủ quần áo lôi từ trong góc tủ ra một con lợn đất, nó cầm cái then cửa không chần chừ đập “choang” một phát làm con lợn vỡ tan tành. Bao nhiêu tiền tiết kiệm trong đó rơi hết ra bên ngoài. Con Thương ngồi bệt xuống đất nhặt từng đồng xếp gọn gẽ, tính tính đếm đếm xong xuôi nó nói:
– Chỗ này tao có 13 triệu, mày cầm tạm lấy nếu thiếu thì điện về tao vay bạn thêm cho.
Nhà con Thương cũng khó khăn, lại có thằng em bị tự kỉ tháng nào cũng mất mấy triệu tiền thuốc. Con Thương dành dụm mãi mới được bằng này tiền. Em làm sao nỡ cầm của nó đi. Em bảo:
– Tao không cầm đâu. 20 triệu là đủ rồi. Tiền mày tiết kiệm cứ để nguyên đấy, nhỡ xảy ra chuyện gì đột xuất còn có cái mà lo.
– Mày không cầm tao không cho mày đi đâu.
– Thế còn em mày ở quê thì sao? Mày đưa hết tiền cho tao rồi, mày lấy đâu ra tiền mua thuốc cho nó.
– Tao tự xoay sở được. Mày yên tâm. Bây giờ còn sớm hay tao đưa mày đi siêu âm xem có đúng là mày mang thai không nhé, nhiều khi que thử thai cũng không chính xác tuyệt đối ý.
Em cũng muốn xác minh lại lần cuối cùng nên gật đầu đồng ý với con Thương. Nó nhét 13 triệu vào túi xách em rồi lấy con xe cọc cạch ra đưa em đến bệnh viện siêu âm. Nằm trên bàn siêu âm tim em đập “thình thịch” như muốn rớt ra ngoài. Trong đầu vẫn còn một chút hy vọng nhỏ nhoi rằng mình không mang thai, 5 cái que thử thai ở nhà đều cho kết quả sai nhưng khi bác sĩ đọc kết luận siêu âm thì chút hy vọng nhỏ nhoi của em cũng không cánh mà bay:
– Thai nhi được hơn 5 tuần, đã vào tử cung làm tổ an toàn nhé.
– Cháu thật sự…đã có thai rồi sao?
– Thật chứ. Ai lại đi nói đùa chuyện này? Cô nhìn lên màn hình có thấy cái chấm đỏ kia không? Là con của cô đấy. Tuy em bé còn rất nhỏ, chưa nghe thấy tim thai nhưng tất cả kết quả xét nghiệm đều bình thường. Mẹ không cần phải lo lắng đâu. Lát nữa tôi sẽ kê thêm acid folic và vitamin cho cô, có gì tháng sau lại đến kiểm tra.
Ra khỏi phòng siêu âm con Thương vội chạy đến đỡ lấy em hỏi nấy hỏi để:
– Sao rồi? Bác sĩ bảo sao? Có đúng là mang thai thật không?
Em gật đầu trả lời nó:
– Đứa bé được hơn 5 tuần, đã vào tử cung làm tổ an toàn. Bác sĩ còn kê thêm acid folic và vitamin cho tao nữa.
– Đưa đơn thuốc đây tao dẫn đi mua.
Mua thuốc xong con Thương chở em về tận nhà Phong. Một mình em lên phòng nằm đến tận 2 giờ chiều mới dậy. Miệng em đắng ngắt, không muốn ăn uống bất cứ thứ gì nhưng nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, em lại cố xuống bếp nấu bát miến ăn tạm.
Ăn xong em ra xích đu ngoài vườn ngồi hóng gió. Tháng 10 ở Hà Nội là mùa đẹp nhất trong năm. Trời se se lạnh, không khí dễ chịu vô cùng. Nhìn những cánh hoa tường vi mỏng manh tung bay trước gió, lòng em càng thêm day dứt. Em mở một bài nhạc buồn quen thuộc
“Biết không từ lâu trong em đã luôn mang bao câu nghĩ suy. Rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ không còn thể ở bên nhau. Thật sự em sợ lắm bởi em yêu anh rất nhiều. Sợ một ngày em sẽ mất đi người em yêu. Thế nhưng giờ đây bên em vắng anh không ai ôm em mỗi đêm. Từng ngày dài lạnh lẽo nhớ anh biết không chẳng thể nào yêu ai…”
Nghe xong bài hát cũng chính là lúc hai mẹ con Su vừa đi chơi về. Nhìn em thất thần ngồi ngoài xích đu, Trúc bảo Su vào nhà trước còn chị ta thì lừ lừ đi tới chỗ em châm chọc:
– Em biết vì sao ngôi nhà này trồng toàn hoa tường vi không?
Em không trả lời, vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Bên này Trúc lại tưởng em đuối lý nên chị ta càng thêm vênh váo:
– Vì đó là loại hoa chị thích. Anh Phong không muốn trồng thêm bất cứ loài hoa nào khác ở đây nữa. Chị không biết anh ấy yêu em kiểu gì, chứ hồi bọn chị yêu nhau anh Phong thực sự rất cưng chiều chị. Có lần chị bị cảm sốt thông thường chẳng nghiêm trọng tí nào, anh ấy đi công tác trong Sài Gòn mà nửa đêm nửa hôm vội vội vàng vàng mua vé máy bay về gấp với chị. Tình yêu đích thực nó khác tình yêu tạm bợ ở chỗ đấy em ạ.
– Thế sao?
– Anh Phong vì chị làm chuyện nhiều lắm. Đến giờ chị còn không nhớ hết đây này. Nếu chị kể ra khéo khi viết được hẳn một quyển tiểu thuyết ngôn tình. Em còn trẻ chưa trải nhiều sự đời, chị tốt bụng khuyên em một câu. Làm người phải biết chấp nhận số phận, những thứ không có khả năng thuộc về mình tốt nhất không nên miễn cưỡng tranh giành. Cuối cùng người chịu tổn thương cũng chỉ có mình em.
Tâm trạng em mấy ngày nay vô cùng tồi tệ, lại còn bị Trúc “chọc ngoáy” liên tục. Em sớm đã muốn cho chị ta một bài học. Nghĩ vậy em ngẩng đầu lên tự tin đáp:
– Quá khứ anh Phong yêu chị, nhưng chắc gì bây giờ anh ấy vẫn còn yêu?
Mặt Trúc tối sầm lại, hiển nhiên câu trả lời của em đã đụng trúng lòng dạ hẹp hòi của chị ta.
– Cô nghĩ anh Phong yêu cô nhiều lắm sao? Cô đừng nhầm. Thời gian cô biết anh Phong chỉ bằng số lẻ thời gian chúng tôi ở bên nhau. Gần 3 năm trước tôi rời đi không nói lời từ biệt, anh ấy vẫn còn giận tôi nên mới cố tình đối xử tốt với cô để tôi ghen.
– Chị tự tin vào bản thân mình quá nhỉ?
– Nếu không phải như thế thì tại sao đến bây giờ, anh Phong vẫn còn giữ lại vườn hoa này? Tôi tin ngày tôi và anh ấy tái hợp lại với nhau sắp đến rồi. Cô cứ mở to mắt ra mà xem.
Em hừ lạnh:
– Ngày đó tôi nhất định sẽ nói lời chúc mừng hai người.
– Cô không cần mất công chờ lâu đâu. Lúc nãy anh Phong vừa nhắn tin cho tôi hẹn tối nay đi ăn. Chúng tôi hẹn nhau ở nhà hàng quen thuộc. Nơi anh ấy từng nói lời cầu hôn tôi. Chắc cô không nghĩ chúng tôi chỉ ăn đơn giản một bữa rồi về đúng không? Vợ chồng cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường. Dù chúng tôi đã ly hôn thì tình cảm vẫn thắm thiết khăng khít hơn cô tưởng nhiều. Cô không tin tối nay sẽ biết.
………..
Sang đầu giờ chiều Trúc cố tình đưa bé Su về nhà ngoại gửi, để tối thoải mái thời gian đi ăn với Phong. Ngang qua người em, chị ta nhếch môi nở nụ cười tự mãn. Kiểu muốn nói:
– Mày cứ chống mắt lên mà xem, người đàn ông mày yêu tối nay nhất định sẽ thuộc về tao. Còn cái loại rơm rác như mày, mãi mãi chỉ là thứ đồ thừa thãi mà thôi.
Nhìn nụ cười đáng ghét của Trúc, em không có phản ứng gì nhiều chỉ tảng lờ lướt qua, coi chị ta như không khí. Em ở nhà một mình quay đi quay lại đã gần 5 giờ chiều. Phong có nhắn tin cho em:
– Tối nay anh đi tiếp khách về muộn, em không cần nấu cơm chờ anh.
Em biết rõ đi tiếp khách về muộn chỉ là cái cớ của anh thôi. Vì anh không muốn em nghĩ ngợi lung tung nên mới không nói thẳng mình đi gặp Trúc. Dĩ nhiên em cũng không lật tẩy lời nói dối bất đắc dĩ của anh, mà trả lời anh một cách tự nhiên nhất:
– Em nhớ rồi. Tối nay sẽ không nấu cơm chờ anh về nữa. Anh đi tiếp khách uống rượu ít thôi nhé. Bệnh dạ dày của anh chưa khỏi hẳn đâu.
Nhắn xong tin đó em bình tĩnh lên phòng kiểm tra lại toàn bộ quần áo và đồ dùng cá nhân của mình xem đã bỏ hết vào vali chưa. Em không để xót bất cứ thứ gì ở lại, sợ anh nhìn vật sẽ nhớ tới người. Nếu tình yêu của em không thể làm anh hạnh phúc, thì ít nhất em cũng không để anh phải day dứt nhớ mong mình.
Cả buổi tối em nằm bẹp dí trên phòng, chờ xem Trúc định giở trò gì. Biết đâu em có thể lợi dụng chiêu trò hèn hạ của chị ta, đường đường chính chính nói lời tạm biệt Phong.
Và đúng như em dự đoán, khoảng 11 giờ đêm điện thoại của em báo có tin nhắn mới. Nhìn tên người gửi đến là Phong, em không chần chừ mở ra xem luôn. Xem đến đâu người em nổi gai ốc đến đấy. Có khoảng gần chục tấm ảnh chụp cảnh Phong và Trúc đang thân mật với nhau. Từ góc chụp, cho đến khuôn mặt của hai người họ đều vô cùng chân thực. Tấm ảnh đầu tiên Trúc mặc váy ngủ hai dây mỏng manh nằm gọn gẽ trong ngực Phong. Hai mắt anh nhắm nghiền, có vẻ như đang ngủ rất say. Nửa thân trên anh để trần, cơ ngực rắn chắc lộ ra trước mặt em.
Em biết những tấm ảnh này 100% là Trúc lấy điện thoại của Phong gửi đến khiêu khích em, nhưng trong lòng em vẫn đau đớn lắm. Cảm giác trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Hô hấp trở nên khó khăn. Bụng dưới đau nhói từng cơn. Hình như con em cũng đang cảm nhận được nỗi đau em phải chịu.
Tuy thế nhưng em lại không rơi bất cứ giọt nước mắt nào. Em thoát khỏi mục tin nhắn vào danh bạ gọi điện cho Phong. Chuông vừa reo, đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Là giọng điệu đắc thắng của Trúc:
– Ảnh tôi vừa gửi cho cô, cô xem hết chưa? Có cần tôi gửi cả video không? Tôi quay nét lắm, không mờ chút nào đâu.
– Chị có vẻ hào hứng nhỉ?
– Tất nhiên rồi. Từ tối đến giờ, tôi còn không nhớ rõ anh Phong làm mình bao nhiêu lần? Khắp người tôi đang đau nhức hết cả vào đây. Cảm giác so với hồi còn yêu nhau, chỉ có hơn chứ không hề kém.
– Vậy à?
– Tôi đã nói sớm muộn gì vợ chồng chúng tôi cũng tái hợp lại với nhau. Cái loại thừa thãi như cô nên biết đường mà rút lui đi.
Em thản nhiên nói:
– Chị muốn tôi rút lui cũng được, nhưng trước khi đi tôi muốn nói với anh Phong vài câu. Nói xong sáng mai tôi tự khắc sẽ rời đi.
– Cô muốn nói gì với anh Phong?
– Đó là chuyện riêng giữa hai chúng tôi, không liên quan đến chị.
– Nhưng anh Phong ngủ say rồi. Tôi và anh ấy đang ở khách sạn X, phòng Vip 312. Cô thích nói gì đến trực tiếp đây mà nói. Tôi sẽ dặn tiếp tân để cô lên.
– Được thôi. Theo ý chị.
Tắt máy em đứng dậy đi thay bộ quần áo khác, rồi gọi taxi chở đến khách sạn X. Biết rõ đây là cái bẫy do một tay Trúc dựng lên, nhưng em vẫn cố tình chui vào. Đứng trước cửa phòng Vip 312, người em lạnh toát cố hít vào thở ra mấy hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh xong mới đưa tay gõ cửa.
Người ra mở cửa cho em không ai khác ngoài Trúc. Chiếc váy hai dây mỏng tanh, ngắn cũn cỡn của chị ta làm em nóng hết mặt mũi. Không biết chị ta muốn chứng tỏ điều gì với em đây?
Em liếc mắt một cái đã không muốn nhìn lại lần thứ hai, nhưng nhớ đến mục đích của mình em đành cất lời hỏi:
– Anh Phong đâu?
– Vẫn còn đang ngủ. Cô vào mà gọi.
Em đẩy Trúc sang một bên, định tiến vào bên trong nhưng chị ta vội cản lại:
– Có thật bây giờ tôi để cô vào nói chuyện với anh Phong, thì sáng mai cô sẽ rời khỏi nhà anh ấy không?
– Chị yên tâm. Tôi nói là làm, chứ không lươn lẹo giống chị đâu.
– Coi như tôi tin cô lần này.
Nói rồi Trúc mở to cửa để em tiến vào. Đúng là phòng Vip của khách sạn 5 sao, sang trọng và rộng lớn vô cùng. Em lại gần giường thấy Phong vẫn nhắm nghiền hai mắt, không muốn đánh thức anh dậy. Nhưng Trúc đứng bên không đủ kiên nhẫn như thế. Cô ta lay người, rồi không ngừng gọi:
– Anh Phong….Anh Phong….Dậy đi.
Trúc gọi đến câu thứ ba, Phong mới chậm rãi mở hai mắt ra. Nhìn thấy em, ánh mắt anh không giấu nổi vẻ mơ hồ:
– Vy….Sao em lại ở đây?
Cảm giác lúc này của em là gì nhỉ? Đương nhiên là khó chịu rồi. Toàn thân run run, nói mãi mới hết câu:
– Anh…phản bội em sao?
Câu hỏi của em làm Phong giật mình. Anh muốn cầm lấy tay em giải thích chuyện gì đó, nhưng em đã vội lùi về phía sau.
– Anh đừng động vào em.
– Vy. Nghe anh nói. Chuyện không phải như thế đâu.
Đương nhiên em biết chuyện này không phải lỗi do anh. Nhưng muốn có lí do chính đáng rời khỏi anh để anh không phải vứt bỏ sự nghiệp, danh dự vì em thì cái cớ anh phản bội em ngủ với vợ cũ là hoàn hảo nhất.
Em thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nói mấy câu vô tình:
– Anh làm như này có vui không? Có thấy thỏa mãn không? Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?
– Vy…Bình tĩnh đã em.
Giọng anh khàn đặc, hết nhìn em rồi lại nhìn sang Trúc. Lúc sau mới gằn giọng hỏi chị ta:
– Cô đã giở trò gì?
Mặt Trúc ngay lập tức bày ra vẻ tủi thân oan ức. Mấy giọt nước mắt cá sấu của chị ta cũng chảy ra rất kịp thời:
– Ơ. Sao anh lại hỏi em? Anh quên hết mọi chuyện rồi à? Lúc nãy anh uống rượu say quá nên…
– Cô im đi. Có phải cô đã bỏ gì vào trong rượu của tôi đúng không?
– Không. Em chẳng bỏ gì hết. Rõ ràng lúc nãy em và anh vẫn còn thân mật với nhau lắm mà. Anh làm em bao nhiêu lần, anh có nhớ không? Lúc sung sướng anh cũng gọi tên em. Sao giờ đã lật mặt với em nhanh vậy? Hay là vì cô ta?
Phong khinh thường vứt cho Trúc một ánh mắt sắc lạnh, rồi nghiến răng nghiến lợi nói:
– Cô giỏi lắm. Tôi xem thường cô rồi. Chuyện này tôi sẽ tính sổ với cô sau. Còn bây giờ cô mau biến đi cho khuất mắt tôi.
Đây là thời khắc dễ dàng nhất để chia rẽ tình cảm giữa em và Phong. Đời nào Trúc chịu rời đi? Chị ta lao đến chỗ Phong kéo mạnh cái váy ngủ hai dây của mình xuống, để lộ ra nửa bầu ngực đầy vết xanh tím:
– Anh nhìn đi. Nhìn cho kĩ đi. Là dấu vết anh để lại trên người em đấy.
-….
– Anh vẫn còn yêu em, chẳng qua anh giận em chuyện 3 năm trước không nói lời nào đã bỏ ra nước ngoài nên mới cố tình lạnh nhạt với em đúng không?
-….
– Em xin lỗi. Chuyện 3 năm trước là em sai, nhưng giờ em đã biết lỗi rồi. Anh tha thứ cho em đi.
Em nhìn thái độ của Trúc không khỏi khinh bỉ trong lòng. Vì một người đàn ông không còn yêu mình, đến cả sĩ diện và lòng tự trọng chị ta cũng không cần. Còn Phong anh đã lấy lại được bình tĩnh, đứng dậy khoác tạm chiếc áo choàng của khách sạn rồi đẩy mạnh Trúc khỏi người mình. Sau đó dứt khoát cầm tay cô ta kéo khỏi phòng, đóng chặt cửa lại. Nhưng trước khi đóng cửa Phong vẫn vứt thêm cho Trúc một cái áo choàng khác.
Dù sao Trúc cũng là mẹ của bé Su, tình không còn nhưng nghĩa vẫn xót lại. Anh hành động như thế là cũng đúng thôi. Em không trách móc gì anh cả.
Khi phòng khách sạn chỉ còn lại mỗi em và anh. Anh đến trước mặt em khẽ hỏi:
– Em thật sự không tin anh sao?
Lúc này cả người em đã mềm nhũn hết cả ra rồi. Trái tim không ngừng gào thét muốn nói với anh, em tin anh. Em biết chuyện này đều do một tay Trúc sắp xếp. Nhưng lí trí không cho phép em nói thế. Bởi nếu nói ra em sẽ không đủ can đảm rời khỏi anh. Danh dự và sự nghiệp của anh sẽ bị hủy hoại trong tay em.
Thế nên em vẫn cố gồng mình diễn nốt vai một người phụ nữ đang phải chịu đả kích, khi bị người mình yêu nhất phản bội.
Nước mắt em chảy giàn dụa xuống hai bên má. Có ai hiểu được nỗi lòng em lúc này không? Em không đau đớn xót xa khi biết anh ngủ với Trúc. Em chỉ đau đớn xót xa khi phải rời khỏi anh và khi anh với em là hai anh em cùng cha khác mẹ. Đây mới chính là nỗi đau chí mạng khiến từng hơi thở, tế bào trong người em đều muốn vỡ vụn hết ra. Em cay đắng nói:
– Nếu anh muốn quay lại với vợ cũ, sao không bảo tôi 1 tiếng? Lẽ ra ngay từ ban đầu tôi không nên tin tưởng vào lời anh nói.
Phong vẫn cứ đứng lặng im nhìn em, em cũng nhìn anh. Hai đôi mắt đối diện nhau, cách nhau chỉ khoảng vài chục centimet mà sao em cứ ngỡ rằng khoảng cách ấy còn cao hơn cả núi, dài hơn cả sông. Mãi mãi không thể chạm đến nhau.
Cho đến một lúc lâu sau, Phong mới bất lực hỏi em:
– Tại sao em không tin anh? Tại sao?
Em dùng hết can đảm hơn hai mươi năm sống trên cuộc đời, để thốt ra một câu nặng hơn chì:
– Tại anh không xứng đáng để tôi tin, tôi và anh….chấm dứt tại đây thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN