Chọn Sai Người
Phần 21
Ba ngày chờ kết quả xét nghiệm ADN, là ba ngày em ăn không ngon ngủ không yên. Nghĩ thì bảo nghĩ dại chứ chẳng may em và anh đúng thật là hai anh em cùng cha khác mẹ thì bọn em thực sự đã loạn lu ân. Em không sống nổi mất. Lúc nãy Phong có gọi điện thông báo công việc bên nước ngoài thuận lợi hơn dự kiến, anh kí được hợp đồng rồi. Mọi chuyện còn lại để Thái lo, sáng mai anh sẽ lên máy bay về với em. Trong khi đó chiều nay là ngày em nhận được kết quả xét nghiệm. Mẹ Phong bảo em cứ ở yên nhà, đích thân bà ấy sẽ mang kết quả đến tận nơi. Từ sáng đến giờ em lòng nóng như lửa đốt cứ đi đi lại lại như người mất trí.
Đến khoảng 4 giờ chiều nghe tiếng động cơ xe vừa tắt ngoài cổng, không kịp nghĩ ngợi nhiều em lao ra ngoài nhanh như cơn gió. Tài xế mở cửa xe cho mẹ Phong bước xuống, nhìn bà ấy bần thần tóc tai rối tung rối mù, khác hẳn vẻ chỉn chu sang trọng hàng ngày. Linh cảm em đã biết chuyện không hay nhưng em không tin vẫn cố chấp muốn hỏi rõ ràng. Lướt qua người em mẹ Phong khẽ nói:
– Cô vào nhà đi.
Em theo bà ấy vào trong nhà, còn chưa nói được câu gì mẹ Phong đã mở túi xách lôi ra một tờ giấy nhăn nhúm.
– Cầm lấy tự xem.
Tay chân em run lẩy bẩy, trán túa ra đầy mồ hôi. Chỉ là một tờ giấy nhăn nhúm mới bị vò nát thôi mà em sao thế này? Lấy hết can đảm cầm tờ giấy trong tay mẹ Phong từ từ mở ra. Phía trên là tên của em và anh. Bao nhiêu chỉ số y khoa ghi trong đó em không thể hiểu, nhưng dòng chữ in đậm ở gần cuối “Người có mẫu ADN kí hiệu B và người có mẫu ADN kí hiệu C CÓ quan hệ huyết thống anh – em với độ tin cậy 99,9999%”. Em như cái cây bị chế t đứng đầu óc trống rỗng không nghĩ ngợi được bất cứ điều gì, sau đó ngã ngồi phịch xuống sàn.
Em và Phong đúng thật là hai anh em cùng cha khác mẹ…Ông Trời ơi…Chuyện khủng khiếp gì đang xảy ra với cuộc đời con thế này?
Mẹ Phong ngồi trên chiếc ghế sofa bộ dạng cũng chẳng khá khẩm hơn em là bao. Đôi mắt bà ấy đỏ hoe sưng vù:
– Giờ cô định làm gì?
Em đưa tay gạt mấy giọt nước mắt mới tràn khỏi khoé mi. Phong vừa là người em yêu vừa là anh trai cùng cha khác mẹ với em. Giờ em còn biết làm gì ngoài lựa chọn rời xa anh?
Em ấp úng trả lời mẹ Phong:
– Cháu sẽ…rời khỏi thành phố này.
– Bao giờ cô đi?
– Ba ngày nữa.
– Nhưng trước khi cô rời khỏi đây, tôi muốn nhờ cô một chuyện.
– Bác nói đi.
– Tôi hy vọng cô sẽ giấu kín chuyện cô là em gái cùng cha khác mẹ với thằng Phong, không để cho nó biết. Cô làm được không?
– Dạ được…Cháu đồng ý với bác. Cháu sẽ không để cho anh Phong biết chuyện này. Ngược lại cháu cũng muốn hỏi bác một điều, bác trai có biết đến sự tồn tại của cháu không?
Mẹ Phong thở hắt ra một hơi, rồi trả lời em:
– Ông ấy không biết đâu. Hơn hai mươi năm trước khi tôi phát hiện ra mẹ cô cặp kè với chồng tôi, tôi đã đánh cô ta một trận rồi đuổi về quê. Ba tháng sau tôi thuê được giúp việc mới, lúc bà ấy dọn dẹp phòng mẹ cô phát hiện ra quyển nhật kí mẹ cô để quên. Trong đó có viết chuyện cô ta mang thai. Tôi tính đi tìm cô ta hỏi cho ra lẽ, nhưng tìm mãi mà không được. Ai ngờ oan gia ngõ hẹp…Hơn hai chục năm sau, tôi lại gặp con gái cô ta trong hoàn cảnh trớ trêu này.
– Vậy cháu cũng mong bác không nói cho bác trai biết đến sự tồn tại của cháu.
– Cô yên tâm. Chuyện đó là đương nhiên rồi.
Nói chuyện với em thêm vài câu nữa, mẹ Phong cũng xách túi rời đi. Nhìn theo bóng lưng bà ấy em chỉ biết nở nụ cười chua xót.
Cả buổi chiều hôm ấy em trốn trên phòng khóc như điên, khóc đến nỗi hai mắt đau nhức không còn nước mắt chảy ra nữa mới chịu lên giường nằm co ro một góc. Nỗi đau em đang phải chịu đựng oan nghiệt ngang trái quá. Gần tối em cố gượng người dậy thu dọn vài bộ quần áo bỏ vào vali. Ba ngày sau em sẽ rời khỏi Phong, rời khỏi thành phố sầm uất mà đầy đớn đau này.
Một đêm dài trôi qua em thức dậy với khuôn mặt nhợt nhạt hốc hác không còn chút sức sống, đôi môi khô toác rớm máu, cổ họng đau buốt. Em làm vệ sinh cá nhân xong, lết xác xuống bếp pha gói mì tôm ăn tạm mà cũng chỉ ăn được 3 – 4 miếng rồi lại bỏ dở. Đêm qua em suy nghĩ kĩ lắm rồi. Em quyết định vào Sài Gòn sinh sống. Hy vọng đến một miền đất xa lạ, cuộc sống của em sẽ bình yên nhẹ nhàng hơn.
Kết thúc chuyến công tác ở Nhật Bản. 9 giờ sáng nay Phong sẽ bắt đầu lên máy bay về, Hà Nội. Dự kiến đến 3 – 4 giờ chiều anh sẽ về tới nhà. Mẹ Su biết tin chở con gái lên tận sân bay đón Phong. Xe về đến cổng, ba người họ cùng nhau bước xuống thật sự rất giống một gia đình hạnh phúc. Còn em chỉ là người giúp việc bình thường.
Phong một tay kéo vali, một tay dắt bé Su. Con bé lại cầm tay mẹ nở cười rất tươi. Em chưa bao giờ thấy Su vui vẻ như thế. Thì ra đây mới chính là điều con bé cần. Đi đến gần chỗ em, Phong bảo hai mẹ con Su vào trong nhà trước còn anh ghé sát mặt vào tai em thì thầm:
– Anh nhớ em lắm. Còn mua quà cho em nữa này, lát lên phòng anh đưa cho.
Bình thường nếu anh ghé sát vào tai em thì thầm thế này, chắc hẳn em sẽ thấy rất vui và hạnh phúc nhưng nhớ đến kết quả xét nghiệm ADN giữa em và anh, em không sao cười nổi. Theo phản xạ lùi về phía sau mấy bước, kéo xa khoảng cách giữa hai người. Phong liếc nhìn em khó hiểu:
– Sao thế? Giận anh chuyện gì rồi?
Em không vội trả lời, Phong lại tưởng em giận thật nên tự giải thích luôn:
– À…Anh cũng không biết Trúc đưa bé Su lên tận sân bay đón anh. Tối qua anh với Su nói chuyện, con bé hỏi anh bao giờ về? Anh tiện miệng trả lời 9 giờ sáng nay bắt đầu lên máy bay, chắc Su kể với mẹ nên hai người họ mới đi đón anh.
– Anh không cần giải thích cặn kẽ với em thế đâu. Em hiểu mà.
Anh thả chiếc vali lơ lửng giữa sân rồi vòng tay ôm em vào lòng, để đầu em dựa vào lồng ngực vững chắc của anh sau đó từ từ nói:
– Anh biết em hiểu, nhưng anh vẫn muốn giải thích rõ ràng với em.
Mùi hương thoang thoảng man mát trên người anh như một loại thuốc an thần có tác dụng kì diệu làm tâm trí em nhẹ nhõm đi vài phần. Nhưng chị Trúc và bé Su còn ở trong nhà, em không muốn để hai người họ nhìn thấy cảnh tượng đó nên khẽ đẩy Phong:
– Bỏ em ra. Đừng để bé Su với chị Trúc nhìn thấy.
– Kệ họ. Anh nhớ em, phải ôm cho bớt nhớ.
– Thôi. Không em giận thật đấy.
– Thế tối nay thưởng anh gấp đôi nhé. Không…Phải gấp ba mới đủ.
Nghe Phong nhắc đến vấn đề này, tự nhiên em lại thấy ghê tởm chính bản thân mình. Em và anh là hai anh em cùng cha khác mẹ, thế nhưng bọn em lại có quan hệ yêu đương. Người đời vẫn hay gọi đó là loạn lu ân. Và rồi họ sẵn sàng dùng những lời lẽ tục tĩu thô bỉ nhất để chửi bới, nguyền rủa bọn em. Em chỉ là một người phụ nữ bình thường, trong tay không có gì đáng giá, dù có bị cười chê khinh bỉ cũng không sao. Cùng lắm là em trốn đến một nơi không có ai phát hiện ra, sống một cuộc sống tẻ nhạt đến cuối đời. Nhưng Phong khác em, anh tài giỏi xuất chúng. Tương lai sáng ngời ngời, sao em có thể để anh gánh chịu tai tiếng?
Thấy em lầm lì không nói gì, Phong mới miễn cưỡng bỏ em ra, xách vali vào trong nhà. Bé Su ngồi trên ghế xem phin hoạt hình cùng mẹ vừa thấy Phong bước vào, con bé nhảy tót xuống sàn chạy một mạch đến gần bố mè nheo:
– Bố ơi. Tối nay cho mẹ ở lại đây ăn cơm với con nhé.
– Nhưng mẹ con bận lắm.
– Mẹ không bận đâu bố. Con hỏi rồi. Bố đồng ý cho mẹ ở lại ăn cơm đi…Đi mà…
Mấy hôm nay trường bé Su được nghỉ học, con bé chơi bên nhà ngoại suốt. Tình cảm của hai mẹ con tốt lên rất nhiều. Phong thấy con gái nói thế cũng không tiện từ chối, đành gật đầu đồng ý. Em vào bếp nấu cơm. Một lúc sau chị Trúc cũng theo vào, nhưng chị ấy không vào để giúp em mà vào để khoe khoang chiến thắng:
– Lúc nãy em cũng tận mắt chứng kiến cảnh hạnh phúc của gia đình chị rồi chứ? Chị đã bảo giữa chị và anh Phong còn có bé Su làm cầu nối, em không thắng nổi chị đâu. Giờ em rút lui vẫn còn kịp đấy.
– Em nghĩ những gì cần nói đã nói hết với chị rồi.
– Sao mặt em dày thế Vy? Em biết rõ anh Phong đã có vợ có con rồi, mà cứ bám chặt lấy anh ấy không buông là thế nào?
Cuối cùng người phụ nữ này cũng bộc lộ rõ bản chất sau một thời gian giả làm nai tơ ngơ ngác. Nếu là em của mấy ngày trước, chắc chắn sẽ không chút sợ hãi đấu với chị ta đến cùng nhưng bây giờ em cạn sức rồi, không muốn đấu đá với ai nữa chỉ nhẹ nhàng đáp trả:
– Anh Phong chỉ có vợ cũ thôi chị ạ. Chứ bây giờ anh ấy vẫn độc thân nhiều tiền, có cô gái nào mà không thích?
– Tức là em thừa nhận chuyện em thích anh Phong chỉ vì tiền thôi đúng không? Nếu vậy chị có thể cho em tiền, để em rời khỏi anh ấy.
Thấy mình có vẻ yếu thế Trúc lại bắt đầu mang tiền ra dụ dỗ em. Hình như đây là cách làm rất phổ biến trong giới nhà giàu, mỗi lần muốn ép người khác phải làm theo ý mình. Em thấy buồn cười thật đấy. Nếu em ham tiền tới mức đó thì em đã nhận 10 nghìn đô của mẹ Phong rồi nghỉ việc từ bốn tháng trước.
– Chị nghĩ chị nhiều tiền hơn anh Phong sao?
– Này Vy. Khi chị còn đang nói chuyện tử tế với em thì em nên biết điều một chút. Em đừng tưởng chị sẽ nhẫn nhịn em mãi.
Em không muốn đôi co cãi cọ nhiều với chị ta, định quay lưng bước ra ngoài nhưng thói đời xưa nay vẫn thế cây muốn lặng mà gió chẳng muốn đừng. Trúc cầm cốc nước trên bàn tự tay hắt vào người mình, rồi ném cốc xuống sàn vỡ tan tàn. Bao nhiêu mảnh thuỷ tinh lớn nhỏ văng tung toé. Sau đó chị ta giả vờ giả vịt hét lên:
– Vy. Sao em hất nước vào người chị? Chị có làm gì em đâu?
Em biết Trúc lại muốn học theo mấy tình tiết trong phim ngôn tình, tự hắt nước vào người mình rồi đổ tội lên đầu em. Em cười khẩy định mặc xác cô ta muốn diễn sao thì diễn, nhưng nghe tiếng bước chân dồn dập từ phòng khách chạy vào, ngẩng đầu lên thấy Su đứng sừng sững trước mặt:
– Cô Vy. Sao cô hắt nước vào người mẹ cháu?
Bên này Trúc sụt sùi diễn kịch hệt như thật:
– Su ơi. Không phải lỗi tại cô Vy đâu, tự mẹ làm cô Vy giận nên cô ấy mới hắt nước vào người mẹ. Su đừng trách cô Vy.
Su quay sang nhìn em chằm chằm, ánh mắt không mấy thiện còn có thêm cả phần trách cứ:
– Cô đừng bắt nạt mẹ cháu. Cháu khoe với bố đấy.
Hoá ra đây mới chính là mục đích của Trúc. Chị ta cất công tính kế em, vì muốn phá vỡ hình ảnh của em trong mắt bé Su. Kế sách này cũng cao thâm đấy. Em biết Su rất thương mẹ bây giờ có nói gì con bé cũng không tin, nên em lặng lẽ bỏ ra ngoài.
Bữa cơm tối hàng ngày Phong và Su ngồi 1 bên bàn, mình em ngồi một bên khác là hôm nay Su lại tự động nhường chỗ cho mẹ, rồi sang ngồi cạnh em. Nhân lúc Phong không để ý, Trúc nhìn em nở nụ cười đắc thắng kiểu “Cô thấy chưa? Con gái tôi đang cố gắng vun vén cho bố mẹ nó đấy. Cô không có cửa đâu, mau lượn đi”. Nhìn nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt Trúc, em chẳng thèm để tâm. Đơn giản vì em cũng có được ở bên Phong lâu nữa đâu?
Không khí trên bàn ăn vì sự xuất hiện của Trúc khiến em mất cả tự nhiên, Phong gắp bỏ bát vào bát Su một miếng thịt gà rán, món ăn con bé yêu thích sau món thịt nướng:
– Su ăn khoẻ cho mau lớn, cuối năm bố cho Su đi học múa ba lê lại nhé.
– Vâng ạ. Bố hứa đi.
– Ừ. Bố bứa.
Học múa ba lê là niềm ao ước của Su, mấy năm trước Su cũng từng học rồi nhưng do sức khoẻ con bé không được tốt lắm nên phải nghỉ giữa chừng. Sang năm nay thấy Su đỡ ốm vặt hơn, Phong mới quyết định cho con bé đi học lại. Từ đầu đến cuối bữa ăn Trúc không ngừng gắp thức ăn bỏ vào bát Phong, nhưng cứ bỏ vào miếng nào anh lại gắp ra miếng đấy. Mãi tới lúc bé Su lên tiếng:
– Sao bố không ăn thức ăn mẹ gắp? Bố ghét mẹ à?
– Bố không ghét mẹ, nhưng bố không thích ăn những món này. Giống như kiểu Su không thích ăn măng ý.
Bé Su nghe Phong giải thích, mặt con bé xụ xuống:
– Nếu bố không ghét mẹ thì tối nay bố để mẹ ở lại đây ngủ với con đi.
Sau mấy ngày Su về bên ngoại, em cảm giác tính cách của con bé đã thay đổi rất nhiều. Chắc Su ao ước mẹ về từ lâu, lại sợ mẹ bỏ đi tiếp nên mới cố gắng giữ mẹ ở bên mình. Tất nhiên Phong vẫn giữ vững lập trường, không làm em thất vọng. Anh nghiêm giọng bảo bé Su:
– Mẹ phải về nhà, không ông bà ngoại lo.
– Ông bà ngoại không lo đâu bố. Hôm nay cả hai ông bà đều đi ăn cỗ hết rồi, còn mỗi mình mẹ ở nhà thôi. Bố cho mẹ ngủ lại đây với con đi, không mẹ ở nhà một mình lại sợ.
Vậy là Phong đành phải thoả thuận:
– Chỉ một tối nay thôi đấy.
Su vui vẻ gật đầu:
– Vâng ạ. Chỉ một tối nay thôi.
Ăn cơm xong em mang bát đũa đi rửa, rửa gần xong hết rồi tự nhiên thấy Su sứ đứng thập thò ngoài cửa. Hình như con bé có chuyện muốn nói với em. Em lau tay gọi bé Su vào:
– Su có chuyện gì muốn nói với cô à?
Su ngập ngừng nhìn em một hồi lâu, rồi mới quyết định nói:
– Cô Vy ơi. Cô đừng tranh bố với mẹ cháu được không?
– Ai bảo cô tranh bố với mẹ cháu?
– Bà ngoại bảo cô muốn làm mẹ kế của cháu, nên chắc chắn sẽ tìm cách chia rẽ bố mẹ cháu. Cô đừng làm thế nhé.
Em không hiểu sao bà ngoại Su lại nói với con bé những chuyện này. Nó có hay ho gì đâu? Em ngồi xổm xuống đất, đưa hai tay giữ lấy vai bé Su để khuôn mặt em và con bé đối diện với nhau rồi bình tĩnh nói:
– Cô hứa sẽ không tranh bố của mẹ cháu. Cô cũng không làm mẹ kế của cháu đâu.
– Thật không cô?
– Thật. Cô đã hứa rồi mà.
Bấy giờ Su mới yên tâm chạy ra ngoài. Hôm nay Trúc ngủ lại đây em không muốn chị ta soi mói nhiều chuyện, nên lúc nãy đã bảo Phong về phòng trước. Có gì thì nhắn tin cho em chứ đừng lên phòng tìm em.
Phong không vui ra mặt, nhưng vẫn nghe theo lời em. Em lên phòng tắm rửa sạch sẽ, vừa leo lên giường điện thoại đã báo có tin nhắn mới. Không cần nhìn tên người gửi, em cũng biết là ai. Giờ này ngoài Phong, chẳng còn ai nhắn cho em nữa đâu. Nếu là con Thương thì nó đã gọi điện từ lâu rồi. Anh nhắn:
– Em mở ngăn tủ thứ 2 ra xem đi.
Đọc xong em lồm cồm bò dậy mở ngăn tủ thứ hai theo lời anh. Trong đó có một hộp quà gói ghém khá cẩn thận. Em tò mò mở ra xem thử, là một đôi giày cao gót màu trắng kiểu đơn giản nhưng rất hợp với gu thẩm mỹ của em. Lật ngửa đôi giày lên xem size, đúng là size 37 em hay đi. Không biết anh lén xem size số giày em từ lúc nào, mà mua chuẩn đến từng cen ti mét thế này? Tự nhiên lại muốn trêu đùa anh một chút, nên nhắn lại:
– Sao anh lại tặng em giày? Em nghe nói nếu ai tặng giày cho người yêu, thì cặp đôi đó sẽ chia tay rất nhanh.
– Vớ vẩn. Ai bảo em thế? Còn lâu chúng mình mới chia tay.
– Em chỉ nghe nói thôi mà.
– Lần sau không nghe mấy người đó nói nhăng nói cuội nữa. Anh tặng giày cho em để em vững bước đi bên cạnh anh. Dù thế nào cũng không rời xa anh. Nếu em không nghe, anh sẽ mua cái dây thừng thật to trói em lại.
Nghĩ nghĩ một hồi, em trả lời:
– Chúng ta…thật sự sẽ không chia tay chứ?
– Chắc chắn là như thế. Chuyện của Trúc anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy. Em đừng nghĩ ngợi nhiều, tin tưởng vào anh thôi.
Phong khẳng định chắc nịch, còn em thì lặng lẽ thở dài. Bởi vì em biết rõ hơn ai hết, em và anh kiếp này vĩnh viễn không thể ở bên nhau. Bọn em là hai anh em cùng cha khác mẹ. Xã hội ai chấp nhận nổi mối quan hệ trái luân thường đạo lý này?
……………….
Sáng hôm sau em tỉnh giấc, Phong đã lái xe đến công ty rồi. Nghe đâu anh có cuộc họp quan trọng, mà tài liệu lại đang có vấn đề nên giám đốc phải đích thân đến công ty từ sớm để kiểm tra.
Đêm qua lại là một đêm mất ngủ nữa của em. Từ ngày mẹ Phong tới tìm em lấy mẫu tóc đi xét nghiệm ADN, chưa có đêm nào em ngủ ngon giấc. Cứ nhắm mắt lại mơ thấy ác mộng.
Nhưng chuyện đó chưa phải là quan trọng nhất. Lúc nãy em vừa mở điện thoại xem lịch, giật mình phát hiện mình bị chậm k inh hơn tuần nay rồi. Mấy hôm nay ăn uống cũng không được ngon. Đầu óc còn hay bị choáng váng quay cuồng. Ban đầu em tưởng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, bản thân bị stress ảnh hưởng đến sức khoẻ nhưng rất nhanh sau đó não bộ em lập tức nhận ra điều bất thường, trong lòng sợ hãi không thôi.
Em không phải thiếu nữ ngây thơ trong trắng, bản thân từng sinh con một lần rồi nên biết rõ mình đang sợ hãi điều gì?
Ngồi phịch xuống ghế, em đưa hai tay ôm chặt lấy đầu. Đợi tâm trí bình ổn hơn chút mới lên phòng khoác thêm cái áo dài tay đi ra hiệu thuốc mua que thử thai. Cũng may bây giờ ở nhà chỉ có mỗi mình em, em khóa trái cửa phòng vào nhà vệ sinh bắt đầu thử. Vừa thử vừa lẩm bẩm cầu nguyện trong miệng, mong sao đừng xuất hiện vạch thứ hai.
Đáng tiếc lời cầu nguyện của em lại không linh lắm. Một vạch đỏ xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt em sau đó lại thêm vạch nữa. Vạch này không đậm như vạch trước, nhưng cũng đủ để khẳng định em mang thai rồi
Nhìn chiếc que thử thai trên tay, em không tin vào mắt mình thử thêm một que rồi lại một que nữa. Em cứ thử đi thử lại như thê cho đến khi hết cả 5 cái que tránh thai em vừa mua mà kết quả vẫn không thay đổi. Người em lạnh toát, cảm xúc hỗn độn trào dâng.
Sao…Sao lại có chuyện này?
Hai ngày nữa em sẽ rời khỏi anh, trả lại anh cuộc sống bình yên như ngày em chưa tới. Nhưng bây giờ trong bụng em lại xuất hiện thêm một đứa bé? Em vô cùng bàng hoàng…Nhỡ đứa bé sinh ra bị dị tật hoặc chậm phát triển trí tuệ thì sao? Nó sẽ là gánh nặng cho cả xã hội. Luôn sống trong hoàn cảnh bị người ta phỉ nhổ, khinh bỉ dù bản thân nó chẳng có lỗi lầm gì.
Em không muốn con em bị như thế đâu…Giờ có cách giải thoát nào cho cả hai mẹ con em không?
Con ơi…Tại sao con lại đến với mẹ ở thời điểm này? Con có biết bố con cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ với mẹ không? Con bảo mẹ phải làm gì đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!