Chọn Sai Người - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
707


Chọn Sai Người


Phần 3


Em sợ Trọng gào to quá làm bé Min giật mình tỉnh dậy, nên mới miễn cưỡng ra mở cửa cho anh ta vào:

– Mày cứ liệu cái thần hồn đấy. Đừng chọc điên tao. Chuẩn bị tinh thần li hôn đi.
– Lúc nãy tôi đã định ly hôn với anh, thành toàn cho hai người nhưng giờ tôi nghĩ lại rồi. Tôi sẽ không ly hôn nữa. Để xem anh và cô ta có thể đàng hoàng ở bên nhau không?
– Mày dám?
– Anh cứ chờ xem.

Nói rồi em bỏ sang phòng con gái, ôm con trong lòng mà nước mắt cứ rơi. Hơn 5 năm qua, em chưa từng làm điều gì có lỗi với gia đình chồng. Lúc nào cũng chỉ biết cố gắng và cố gắng nhưng kết cục thì sao, mẹ chồng đối xử tệ bạc với em còn hơn cả ôsin trong nhà. Chồng lại chỉ biết gái gú chơi bời bên ngoài. Em cúi đầu ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mà không khỏi xót xa:

– Mẹ xin lỗi. Xin lỗi con. Mẹ không thể chịu đựng nữa.

Nước mắt em chảy ướt đẫm cả mảng gối. Đêm đó em thức trắng cả đêm, không tài nào chợp mắt nổi. Sáng hôm sau em vẫn dậy nấu nướng như bình thường. Lúc ngồi vào bàn ăn, Trọng liếc nhìn một cái rồi quay qua mẹ chồng bình tĩnh nói:

– Con và Vy sẽ ly hôn. Con yêu người khác rồi. Cô ấy tên My, làm cùng công ty con. Mẹ My là phó giám đốc. Bà ấy đang có ý định xin nghỉ hưu sớm. Nếu con đồng ý lấy My, mẹ My sẽ bổ nhiệm con lên vị trí phó giám đốc thay bà ấy.
– Con nói thật không?
– Thật. Nên con nhất định phải li hôn với cô ta.
– Mẹ đồng ý. Ly hôn là đúng đấy. Đàn ông con trai sự nghiệp phải đặt lên hàng đầu, vợ con chỉ là phụ thôi. Trước kia con mà chịu nghe lời mẹ, không rước cái của nợ này về thì có phải giờ đỡ hối hận không?

Hai mẹ con họ vô tư ngồi nói chuyện với nhau, coi em và bé Min như không tồn tại.

– Tôi không đồng ý ly hôn. Tôi sẽ không để anh và cô ta đường đường chính chính ở bên nhau. Anh độc ác vừa thôi. Suốt thời gian qua tôi hi sinh vì gia đình anh còn chưa đủ sao?
– Cô hi sinh gì cho gia đình tôi? Cô ít học, nghèo nàn tôi lấy cô về cho cô tiền tiêu hàng tháng. Cũng không bắt cô đi làm, để cô ở nhà ăn chơi phè phỡn. Cô không biết ơn tôi thì thôi. Còn chửi tôi độc ác.
– Anh nói thế mà nghe được à? Tháng anh đưa cho tôi được 5 triệu nào là tiền học, tiền thuốc cho con. Còn tiền sinh hoạt, ăn uống hàng ngày. Anh nghĩ 5 triệu của anh lớn lắm sao?
-…
– Ngày trước khi yêu tôi, anh thề anh hứa với tôi đủ điều. Anh còn bảo tôi chỉ cần yên tâm làm vợ anh thôi, còn mọi chuyện cứ để anh lo. Có mà anh lo đi đú đởn với gái ý.

Trọng đập tay xuống bàn kêu “rầm” một cái:

– Tôi đú đởn với gái cũng kệ mẹ tôi. Đú đởn với gái mà được lên chức phó giám đốc cũng vừa lòng tôi lắm.
– …(Em lặng câm. Trọng tiếp tục nói.)
– Trước tôi thích cô. Tôi thề, tôi hứa chơi vậy thôi. Ai ngờ cô tưởng thật hả? Bây giờ bồ tôi xinh đẹp, giỏi giang lại con nhà giàu. Trình độc học thức ăn đứt cô là cái chắc. Cô chỉ học hết lớp 12, tạm gọi là biết hết mặt chữ nhưng bồ tôi tốt nghiệp đại học loại giỏi. Còn chuẩn bị học lên cao học. Thử hỏi mày tôi lấy cô ấy về, có mát mặt không?
– Xinh đẹp giỏi giang, trình độ học vấn cao nhưng đi mồi chài đàn ông, phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà người ta thì cũng chỉ là cái loại con giáp thứ 13, bị cả xã hội khinh bỉ phỉ nhổ.

Vừa nói khỏi mồm, Trọng nhổm người tát bốp vào mặt em một cái đau điếng. Xong anh ta còn quát:

– Ai cho mày chửi My là con giáp thứ 13? Trong tình yêu kẻ nào không được yêu, mới là con giáp thứ 13. Tao yêu cô ấy. Cô ấy cũng yêu tao. Bọn tao cố gắng vì nhau.
-…
– Chưa kể mẹ My giúp tao lên chức phó giám đốc, tao thương yêu con gái bà ấy là chuyện đương nhiên. Con giáp thứ 13, 14 gì ở đây? Cái loại ngu lâu dốt dai như mày biết cái khỉ khô gì mà dám chửi My?

Con gái em ngồi cạnh thấy bố nó vừa đánh vừa chửi mẹ. Nó cũng mếu máo theo:

– Bố ơi. Bố đừng đánh mẹ.
– Mẹ láo thì bố phải đánh. Cả con nữa, ăn mau lên bố còn đưa đi học.
– Con đi học với mẹ cơ.
– Không mẹ con gì hết. Bố nói có được không?

Đối với con gái ruột của mình, Trọng cũng không thể dịu dàng hơn một chút. Bé Min sinh ra không may đã bị bệnh tim bẩm sinh. Không chỉ bị thông sàn nhĩ thất thể toàn bộ, mà còn bị hội chứng Wolff-Parkinson-White (là một hội chứng rối loạn nhịp nhanh do tồn tại đường dẫn truyền xung điện bất thường bẩm sinh trong tim). Nhịp tim của con bé thường đập rất nhanh. Các bác sĩ phải dùng thuốc chống loạn nhịp. Đợi khi con bé lớn hơn một chút, mới tiến hành phẫu thuật đốt điện tim.

Con bé bị thế đáng lẽ Trọng càng phải thương con nhiều hơn, nhưng anh ta đổ hết tội lỗi lên đầu em, mắng mỏ em không biết đẻ.

Lúc mới sinh bé Min, em bị Trọng và mẹ chồng chì chiết hết ngày này sang ngày khác dẫn đến trầm cảm. Nhiều lần còn muốn tự vẫn luôn cho xong, cơ mà cứ nhìn đứa con bé bỏng trong lòng em lại đè nén ý định đó xuống thật sâu:

– Mẹ ơi. Con giáp thứ 13 là gì?

Bé Min bị bố mắng, mặt ỉu xìu quay sang hỏi em. Em thật không biết trả lời con thế nào cho phải. Nó còn quá nhỏ em không muốn tiêm nhiễm vào đầu con những ý nghĩ tiêu cực xấu xa, đành tìm bừa một cái cớ đáp lời con:

– À không có gì đâu. Mẹ đang nói đùa với bố và bà ấy mà. Thôi Min ăn nhanh lên, rồi mẹ đưa đi học. Các bạn ở lớp đang chờ Min đấy.

Em đút cho Min ăn hết bát cơm. Ăn xong em đưa con bé đi học. Trên đường đi con bé cứ hỏi em không ngớt:

– Sao bố lại xưng tao với mẹ?
– Tại bố giận mẹ nên mới nói thế. Không sao đâu. Min đừng lo.
– Min không yêu bố, cũng không yêu bà…Min chỉ yêu mẹ Vy thôi.
– Vậy là không được rồi. Min yêu mẹ, nhưng Min phải yêu cả bố với bà nữa nhé. Như thế mới ngoan Min ạ.
– Không. Min không yêu bố, không yêu bà…Tại bà với bố cứ hay chửi Min.

Em nghe con gái nói mà lòng quặn đau. Là mẹ có lỗi với con. Lẽ ra 5 năm trước em không nên đồng ý lấy Trọng, để giờ con em phải chịu cảnh tượng này. Đưa Min vào lớp học, em quay xe về nhà thấy Trọng vẫn chưa đi làm. Em tắt máy rút chìa khoá xe, lù lù bước vào trong lướt qua người anh ta xuống thẳng bếp dọn dẹp. Nhưng còn chưa đi được mấy bước Trọng đã lôi em tới bàn, vứt bụp tờ đơn ly hôn xuống:

– Kí đi. Tao sẽ cho mày 10 triệu.
– Tôi không cần tiền. Dù tôi có chết cũng không ly hôn với anh. Tôi đã nói sẽ không để anh và cô ta toại nguyện cơ mà.
– Mày đừng có bướng. Không muốn ăn tẩn thì kí nhanh đi.

Mẹ chồng lượn lờ từ trên tầng xuống, thấy em không chịu kí vào đơn li hôn bà ấy bĩu môi mỉa mai:

– Chị gả về nhà tôi người không, chẳng có xu đếch nào dính túi. Giờ ra đi được hẳn 10 triệu còn ngúng nguẩy cái nỗi gì? Hay muốn kiếm chác thêm tí nữa? Thằng Trọng nó nể tình cũ nên mới cho chị 10 triệu, chứ phải như tôi. Tôi cho chị 10 cái tát ý.
– …
– Cái loại con dâu hỗn láo, mất dạy như chị. Tôi muốn tống cổ đi từ lâu lắm rồi. Lúc nãy chị nghe thằng Trọng nói gì chưa, bồ nó giỏi giang nhà giàu. Sau này con chúng nó đẻ ra cũng thông minh, nhanh nhẹn chứ không đờ đẫn bệnh tật như con chị đâu.
– Mẹ nói buồn cười vậy? Tự mình con đẻ được bé Min sao?
– Cái con nhà quê ngu si tứ chi phát triển như chị biết gì mà nói? Mau kí đơn ly hôn giải thoát cho con trai tôi đi.
– Con không kí.

Mẹ chồng nói mãi mà em vẫn không chịu kí đơn ly hôn. Bà ấy tiện chén nước đang uống dở hất thẳng vào mặt em, làm tóc tai em ướt sũng:

– Chị định lì lợm, ăn vạ ai hả? Mẹ con tôi nói chuyện đàng hoàng tử tế với chị. Chị không nghe, muốn chúng tôi dùng biện pháp mạnh đúng không?

Em ức quá cãi lại mẹ chồng:

– Anh ta cặp bồ. Anh ta gái gú đú đởn bên ngoài. Là anh ta có lỗi với con trước. Sao con phải tự tay dâng chồng mình cho con giáp thứ 13?
– Chị mới là con giáp thứ 13 ý. Ngay từ đầu, tôi đã không chấp nhận chị là con dâu tôi. Chẳng qua chị tính kế lừa con trai tôi. Nên tôi mới phải cắn răng chịu đựng. Giờ con trai tôi tìm được tình yêu đích thực của đời mình rồi. Chị còn chút liêm sỉ của con người thì buông tha cho nó đi.
– Con tha cho anh ta thì ai tha cho con?
– Nếu chị vẫn lì lợm thi gan với mẹ con tôi, đừng trách tôi gọi điện nói chuyện với ông bà ngoại chị.
– Mẹ đừng động đến ông bà ngoại con.
– Thế chị kí đơn ly hôn. Rồi cầm 10 triệu cút khỏi nhà tôi ngay.
– Mẹ để con nuôi bé Min, con sẽ đồng ý kí đơn li hôn.
– Được. Chị thích nuôi cái của nợ ốm đau dặt dẹo đấy tôi cũng không cấm.

Dứt lời em để ý thấy Trọng kéo tay áo mẹ mình, chắc anh ta không muốn để em nuôi bé Min nhưng mẹ chồng liếc mắt một cái anh ta lại thôi. Em sau khi giành được quyền nuôi con, cũng đồng ý kí vào đơn ly hôn. Cuộc hôn nhân này đã đến lúc phải kết thúc rồi. Chuỗi ngày sống khổ, sống sở của em sắp qua đi. Em không cần tài sản, tiền bạc gì của nhà họ hết. Em chỉ cần con gái em thôi.
………..
Sau khi em kí đơn ly hôn, Trọng cũng lái xe đi khỏi nhà. Em trốn lên phòng khóc, khóc thật to đến nỗi khàn cả tiếng mới thôi. Đêm qua em không chớp mắt tí nào, nên hôm nay khóc mệt rồi em thiếp đi lúc nào không hay. Mãi một lúc lâu sau tiếng chuông điện thoại kêu, mới làm em giật mình. Bà ngoại dưới quê gọi cho em. Em khịt khịt mũi mấy cái, xong ấn nút nghe:

– Bà ơi. Con Vy đây.
– Giọng con sao thế? Con ốm à?
– Dạ không. Mấy hôm nay thời tiết thay đổi, con bị kịt mũi tí thôi.
– Nhớ giữ sức khoẻ con nhé. Ba ngày nữa là giỗ mẹ con, năm nay con có về không?

Bà ngoại nhắc đến giỗ mẹ, em mới sực nhớ. Lấy chồng hơn 5 năm em về ăn giỗ mẹ được một, hai lần. Chứ mấy năm nay trở lại đây, em có được về đâu. Mỗi lần định về mẹ chồng luôn tìm đủ mọi cách ngăn cản. Lúc thì bà chửi om nhà, lúc lại giả vờ ốm để em không đi nổi. Em còn nghe vụng bà ấy nói chuyện với dì Ánh. Sở dĩ bà ấy không cho em về quê vì sợ em mang tiền của chồng về biếu ông bà ngoại. Lắm lúc em không khỏi thắc mắc, sao trên đời lại có người tính toán từng li từng tí như mẹ chồng em vậy?

– Vy ơi. Con nghe bà nói không?
– Dạ con vẫn nghe đây.
– Năm nay ông bà cũng già cả rồi, con cố gắng sắp xếp thời gian về ăn giỗ mẹ nha. Nếu được thì xin mẹ chồng đưa cả bé Min về chơi với ông bà cụ ngoại. Bà nhớ nó lắm.
– Vâng ạ.

Em tắt máy nằm vật ra giường. Trưa hôm đó em chẳng thể nuốt nổi miếng cơm nào. Người cứ lơ lơ lửng lửng như trên mây. Đến 5 giờ chiều em lấy xe đi đón con. Vừa về nhà thấy một chiếc ô tô đỗ ngay trước cổng. Bé Min tò mò hỏi em:

– Mẹ ơi. Ô tô của ai kia? Đẹp quá mẹ nhỉ. Bao giờ Min lớn, có nhiều tiền Min mua xe ô tô cho mẹ ngồi nha.
– Ừ. Min giỏi quá. Mẹ chờ ngồi xe ô tô của Min đấy.

Em lách qua chiếc xe ô tô, đưa con vào trong. Chiếc xe SH của Trọng đỗ yên vị trên sân, nên em biết anh ta về rồi. Chẳng rõ nay có chuyện gì mà anh ta về sớm thế. Thường ngày có bao giờ anh ta về giờ này đâu? Em chống xe, bế con xuống. Bé Min chạy tót vào trong nhà:

– Con chào bà nội. Con chào bố.

Mẹ chồng vời vời bé Min đến gần mình, chỉ tay sang người phụ nữ ngồi cạnh Trọng:

– Con chào cô chưa?
– Con chào cô. (Bé Min nhanh nhảu nói.)

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Trọng không ai khác ngoài My. Cô bồ hoàn hảo của anh ta, vừa xinh đẹp giỏi giang lại con nhà giàu khác em một trời một vực. Tay em cầm cái balo đựng quần áo của bé Min. Em không muốn con gái mình chứng kiến cảnh bố mẹ không hoà thuận, bố dẫn bồ về tận nhà nên đành bảo Min lên phòng trước. Nhưng mẹ chồng em không cho, bà ấy giữ Min ở lại đó thì thầm:

– Min thích cái xe ô tô ngoài cổng không?
– Dạ có. Con thích lắm. Khi nào con lớn, con cũng mua xe ô tô chở bà với bố Trọng, mẹ Vy đi chơi.
– Không cần đâu. Giờ Min gọi cô này là mẹ đi. Lát nữa cô ấy đưa Min đi chơi vui lắm.

Mẹ chồng đang cố gắng thí dỗ con gái em gọi bồ của Trọng là mẹ. Con là do em vất vả mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày. Sao có thể để bà ấy muốn làm gì thì làm?

– Min. Ra đây với mẹ.

Bé Min lững thững chạy ra chỗ em:

– Mẹ ơi. Sao bà cứ bắt con gọi cô kia là mẹ?
– Min không cần gọi cô ấy là mẹ cũng được.

My lấy mấy hộp đồ chơi đầy màu sắc đằng sau lưng cô ta đưa đến trước mặt Min, thí con bé gọi cô ta là mẹ:

– Min ơi. Cô mua đồ chơi cho con này. Min gọi cô là mẹ đi. Cô cho Min hết chỗ đồ chơi này luôn, lát nữa cô chở Min đi chơi bằng xe ô tô nhé. Min thích không?
– Min không thích. Min chỉ thích đi chơi với mẹ Vy thôi.
– Nhưng mẹ Vy không có ô tô đâu.
– Vậy Min không cần đi ô tô nữa.

Hôm nay My mặc cái váy liền màu trắng dài đến đầu gối, chứ không ăn mặc hở hang thiếu vải như hôm đưa chồng em về hay hôm em bắt được cô ta đi khách sạn với chồng em. Chắc là đến gặp mẹ chồng tương lai, nên cô ta cố ý xây dựng hình tượng hiền lành tử tế đây mà. Em chưa thấy loại tiểu tam nào dày mặt như cô ta. Cướp chồng em rồi còn vênh mặt lên thách thức, muốn con em gọi cô ta là mẹ. Rõ là đáng ghét. Em bảo Min lên phòng trước, còn mình ở lại nói chuyện rõ ràng với My:

– Cô đến đây làm gì?

My giả tạo nói:

– Kìa chị Vy. Mình đều là người trưởng thành hết rồi. Có gì chị cứ ngồi xuống đây nói chuyện đàng hoàng tử tế với em và anh Trọng. Chứ sao chị cứ đứng giữa đường giữa lối ăn nói cộc cằn thô lỗ vậy?
– Cô bảo ai ăn nói cộc cằn thô lỗ?

Mẹ chồng em nói chen vào:

– Con này nó chuyên vậy đấy. Cháu đừng để bụng. Láo toét thế, nên mới bị thằng Trọng bỏ.

– Em biết em có lỗi khi trao nhầm tình yêu cho anh Trọng. Hôm nay em đến đây để xin lỗi chị. Rồi xin chị chấp nhận tình yêu đẹp đẽ của bọn em.
– Cô nói mà không ngượng mồm hả? Cô cướp chồng tôi, cướp bố con gái tôi vậy mà bây giờ vẫn còn dám vác mặt mũi đến tận đây, xin tôi chấp nhận tình yêu của hai người? Cô có biết chữ xấu hổ viết thế nào không?

Trọng bênh cô ta ngay trước mặt em:

– Đủ rồi. Ở đây giờ không đến lượt cô lên tiếng. Sáng nay cô vừa kí vào đơn ly hôn, tức là tôi với cô đã không còn quan hệ gì nữa. Nay tôi đưa My về đây ra mắt mẹ. Cô cũng chuẩn bị cuốn xéo đi.
– Chắc anh nóng lòng đuổi tôi và bé Min đi khỏi nhà anh lắm nhỉ?
– Không. Cô nhầm to rồi. Tôi chỉ nóng lòng tống cổ cô ra khỏi nhà tôi thôi. Chứ bé Min là con gái tôi, việc gì tôi phải đuổi nó đi đâu? My cũng đồng ý nuôi bé Min thay cô rồi. Lúc nãy cô cũng thấy My đối xử với bé Min tốt thế nào đúng không?

Em nghe Trọng nói mà như có tiếng sét đánh ngang tai. Anh ta định để My nuôi con gái em sao? Đừng có hòng.

– Anh vừa nói cái gì? Sao bé Min lại để cô ta nuôi? Sáng nay mẹ anh chửi con bé là đồ của nợ, ốm đau dặt dẹo nên đã đồng ý để tôi nuôi nó mà. Anh đừng lươn lẹo không cho tôi mang con đi.

Trọng bật cười chế giễu em:

– Cô vẫn ngu như hồi nào nhỉ? Sáng nay mẹ tôi đồng ý để cô nuôi bé Min, nhưng tôi đâu có đồng ý?
– Con gái tôi sẽ sống cùng tôi. Cô không có công ăn việc làm, thân cô còn lo chưa xong lấy gì lo cho bé Min? Cô có tiền mua thuốc hàng tháng cho nó không? Nên nhớ nó bị bệnh tim bẩm sinh đấy, không phải mấy bệnh lặt vặt thông thường của trẻ con đâu. Nếu cô thương con thì phải để con ở lại đây cho tôi và My nuôi dưỡng. Bé Min ở với tôi và My, chắc chắn sẽ sướng hơn ở với cô.

Em đồng ý kí vào đơn ly hôn với Trọng vì mẹ chồng để em được quyền nuôi dưỡng bé Min. Không ngờ đây chỉ là cái bẫy, hai mẹ con họ dựng để lên lừa em. Em đúng là con ngu. Ngay cả con gái mình cũng không giữ được. Em không cần tiền của, gia tài nhà anh ta. Em chỉ cần con gái em thôi. Sao mẹ con anh ta ác với em thế?

– Anh điên thật rồi. Đồ khốn nạn. Đồ lươn lẹo.
– Muốn trách chỉ trách cô quá ngu. Giờ thì cút đi. Tôi không muốn vợ tôi nhìn thấy bản mặt xấu xí của cô rồi lại buồn đâu.

Mẹ chồng đứng dậy bước thật nhanh lên tầng, lúc sau bà ấy lôi xềnh xệch cái va li của em xuống, vứt bụp phát dưới chân em:

– Chị cút đi. Nhà này không còn chỗ chứa chị nữa đâu. Tôi sắp có con dâu mới rồi. Dạng chị chỉ đi xách dép cho con dâu mới của tôi thôi. Chị nhìn nó xinh xắn, lễ phép thế kia chứ đâu như chị hỗn láo mất dạy.
– Tôi không đi đâu hết. Các người trả con gái tôi đây. Min ơi. Min. Nghe mẹ gọi không con.

Em cố gào thật to cho bé Min nghe thấy, nhưng đáp lại lời em chỉ là những tiếng khóc của con chứ con không hề chạy xuống tìm em như mọi khi. Linh cảm không hay, em định chạy lên tầng xem con thế nào nhưng bị Trọng và My ngăn lại. Mẹ chồng nở nụ cười vô cùng đáng ghét:

– Chị có gọi khản cổ con Min cũng không xuống được đâu. Tôi khoá cửa ngoài rồi. Thôi chị mau cút đi. Cút đi. Con nhà quê nghèo nàn vô tích sự.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN