Chồng… Anh Là Ai? - Chương 12: Lạc vào hang cọp (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
277


Chồng… Anh Là Ai?


Chương 12: Lạc vào hang cọp (1)


Ngài Liên dẫn cô tới con sông Đen rồi biến mất. Tô Lam ngoảnh mặt lại nhìn dòng sông rộng lớn trước mắt mà ngán ngẩm.

Rốt cuộc Liên muốn cô cho thủy quái ăn cái gì?

Đang còn quanh quẩn cạnh bờ sông, chợt cả người Tô Lam chợt run lên. Cô nghe thấy tiếng gầm gừ rất lớn vọng lại. Đúng lúc vừa trông thấy bụi cây gần đó, Tô Lam nhanh chóng chạy tới nấp vào.

Bên cạnh dòng sông lúc này xuất hiện 1 con quái vật khổng lồ toàn thân bóng đen. Lưng của nó có những chiếc vẩy bóng loáng. Trêи đầu có hai chiếc sừng nhọn trông giống sừng rồng. Tô Lam cũng chẳng biết nó thuộc loại gi nữa. Bất giác đưa tay bịt chặt miệng mình lại.

Thủy quái leo lên bờ rồi lăn lộn gầm gừ to.

Theo như cô thấy thì trong miệng của nó đang mắc một thứ gì đó. Trông có vẻ rất đau đớn.

Tô Lam hít một hơi sâu rồi từ chỗ nấp bước từ từ đến. Thủy quái vừa trông thấy cô thì nhoài người dậy. Nếu là ai trông thấy hàm răng của nó cũng phải bủn rủn chân tay. Cô cũng vậy! Nó thật sự rất lớn và rất sắc nhọn.

– Xin lỗi… mày đang đau sao? Tao có thể giúp không?

Không hiểu sao cô lại đi nói chuyện với một con quái vật nữa. Không biết nó có nghe thấy lời của cô không?

Nhưng… hình như nó hiểu thì phải. Nó há miệng ra, một mùi hôi thối xộc vào mũi của cô. Tô Lam thoáng cái không chịu được phải đưa tay chặn mũi lại. Tô Lam đưa mắt nhìn vào trong miệng nó. Giữa cổ họng có một cái xương to ngang cổ tay của cô. Thì ra là mắc xương.

– Tao… có thể giúp mày lấy cái xương đó ra… mày giúp tao sang bờ bê kia được không?

Vậy mà nó lại gật đầu rồi há miệng ra.

Tô Lam lo sợ lại gần chiếc miệng to lớn của nó. Một tay cô vừa bịt mũi vừa cúi người bò vào trong miệng nó. Thật sự, chỉ cần bây giờ nó mà ngậm miệng lại thôi thì chắc chắn cô sẽ thành bữa ăn cho nó. Tô Lam tiến lại gần chiếc xương bị mắc, cô nhẹ nhàng cầm lấy nó rồi rút ra từ cổ họng chả thủy quái. Chợt cổ họng nó hơi rung lên. Tô Lam nhanh chóng nhoài người ra khỏi cái miệng của nó.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm ném chiếc xương sang bên cạnh. Quả nhiên, thủy quái kia không còn vẻ đau đớn nữa. Nó đến gần cô, Tô Lam run sợ, còn chưa định thần thì nó thè chiếc lưỡi ra ɭϊếʍ cả người cô.

Số của cô đúng mà may mắn.

Thủy quái để cô leo lên lưng rồi đưa cô sang bờ sông bên kia. Khi đáp xuống đất, cô còn chào tạm biệt nó rồi rời đi.

Nói cô không sợ thì không phải. Cô rất sợ. Nhưng, cô phải bắt buộc phải vượt qua nỗi sợ đó để gặp được Tử Hàn.

Càng đi thì sương khói mờ ảo càng dày đặc. Xung quanh hai bên đường toàn là những bia mộ hình chữ thập. Có những thanh kiếm đã hoen rỉ úa màu. Khung cảnh bóng tối tang thương. Tô Lam cảm giác như bản thân đang trở thành một linh hồn lang thang không biết đi đâu về đâu cả.

Đâu đó lại vọng tới tiếng khóc tang thương.

Tô Lam đến gần một gốc cây to. Dưới đó có một ông cụ tóc bù xù đang ngồi khoanh chân gục mặt xuống đất. Tô Lam liền tiến tới hỏi ông ta, cô nghĩ chắc ông ta biết lối nào đi.

– Ông ơi, có thể chỉ đường cho cháu đi gặp Tử Hàn không?

Ông già đó không ngẩng lên, tay thò ra khỏi chiếc áo chính là một bộ xương khô. Tô Lam hoảng sợ suýt hét to nhưng cánh tay xương đó lại chỉ về phía con đường bên phải.

Tô Lam nuốt một ngụm nước bọt rồi cảm ơn ông ta rồi chạy nhanh đi.

Càng đi hai bên đường lại xuất hiện những bụi gai to dày đặc. Tô Lam luồn lách mãi mới có thể đi qua. Cô không biết ông già đó chỉ mình có đúng không nhưng cô đành đánh cược. Thà rằng mạo hiểm một phen còn hơn là ngồi lại đó.

Vừa bước ra khỏi rừng gai, Tô Lam chợt dừng lại khi phát hiện trước mặt là một cung điện cổ kính u ám. Cô còn chưa định thần lại thì thấy trước mặt cô có một bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện. Bóng trắng đó nhìn cô rồi đưa tay ra hiệu bảo cô theo sau. Tô Lam không nghĩ nhiều liền theo sau nó. Bóng trắng dẫn cô vào cung điện trước mặt. Không có lấy một ai, không có lấy một tiếng động. Vượt qua hành lang tối dàng dằng dặc, cuối cùng bóng trắng đó dừng lại ở một cánh cửa to rồi biến mất. Tô Lam nghi hoặc đưa tay mở cửa ra. Cánh cửa vừa mở, một luồng khí nóng bốc hơi vào mặt của cô.

Tô Lam sững sờ chôn chân ở khung cảnh trước mặt. Đó là một hồ tắm nước nóng. Xung quanh được trang trí toàn bằng cẩm thạch rất đẹp.

Một người đàn ông đang nằm trong hồ tắm, tựa lưng lên những phiến đá to ngâm mình. Anh ta đeo mặt nạ giống hệt với Tử Hàn. Nhưng, điều cô nhận ra không phải Tử Hàn là anh ta có đôi mắt màu nâu đậm rất sáng.

Người đàn ông đó thấy cô cũng không ngạc nhiên gì. Dường như tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.

– Qua đây!

Người đàn ông đó đưa tay chỉ về phía của cô. Tô Lam giật mình chậm rãi bước tới gần hồ nước nóng.

– Tôi… chắc tôi đi nhầm chỗ… xin lỗi…

Nghe cô nói vậy, người đàn ông đó tỏ vẻ lười biếng đưa cánh tay đặt ngang lên trán. Thân hình săn chắc, từng đường nét nam tính mờ ảo dưới làn khói khiến Tô Lam hơi mất tự nhiên.

– Nhầm? Chẳng phải cô tới đây tìm Tử Hàn à? Sao lại nhầm được?

– Tôi… anh có thể giúp tôi sao?

Tô Lam ngập ngừng nhìn người đàn ông đeo mặt nạ đó.

– Tôi có thể giúp. Nhưng từ trước đến nay ai muốn trao đổi với tôi thì cần phải một cái giá.

– Nhưng… tôi không có gì cả…

– Lấy cô làm vật trao đổi, thế nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN