Chồng… Anh Là Ai?
Chương 13: Lạc vào hang cọp (2)
Tô Lam có chút nghi ngờ đưa mắt nhìn người đàn ông kia. Tiếng nước sột soạt vang lên kéo ý thức của cô trở về. Thấy người đàn ông kia đang từ từ đứng dậy, Tô Lam hơi hoảng quay lưng lại. Quả thật cô rất yêu cái đẹp nhưng… hiện tại không phải lúc mê trai…
Người đàn ông đeo mặt nạ đi tới chô cành cây mạ vàng lấy áo choàng đen tao nhã mặc vào như không người. Anh ta đưa tay đội mũ áo lên đầu rồi từ từ tiến tới chỗ cô.
Cảm nhận được một bàn tay đang chạm lên mái tóc của mình, lúc này Tô Lam hơi hoảng quay người lại. Người đàn ông đó đã đứng trước mặt cô từ bao giờ. Đặc biệt, khoảng cách này quá gần… gần tới nỗi khiến cô không dám nhúch nhích. Anh ta cao hơn cô cả một cái đầu, Tô Lam có có thể nhìn thấy yếu hầu của anh ta chuyển động không ngừng.
Quả thật… rất mê người… một sự mị hoặc không thể cưỡng lại.
– Cô xem đấy. Cô bị sắc đẹp của ta mê hoặc, vì cớ gì phải theo Tử Hàn?
– Tôi… tôi không có…
– Tên của ta là Tử Lăng!
Vừa nói anh ta đưa bàn tay thon dài lên chạm nhẹ vào chiếc cằm của cô. Hơi nâng lên một tý. Bàn tay còn lại thì chạm vào mái tóc dài của cô. Có vẻ như anh ta đang muốn thưởng thức nó.
– Ta là người theo đuổi cái đẹp. Một mái tóc dài như này, lại thêm gương mặt cân xứng. Quả thật, ta nhìn cô rất vừa mắt… Cô biết đấy, được một Thần Chết khen chính là niềm vinh hạnh của cô!
Tử Lăng vốn là con người thâm sâu. Sau khi nhận tin Tử Hàn đã trở lại Địa Ngục, lại còn bộc phá sức mạnh vương giả thì Tử Lăng đã rất kinh ngạc. Không những vậy, Vương đã thoái ngôi hết thời nhảy xuống Vân Tư thác. Hiện tại, các con cháu trong dòng tộc ngoài Tử Hàn ra chưa một ai đột phá được sức mạnh như vậy nên vương vị tạm thời về tay Tử Hàn. Tử Lăng đã cho người điều tra, nhưng kết quả thu được lại liên quan tới một người phụ nữ. Điều này lại khiến Tử Lăng nghi ngờ. Người phụ nữ phàm trần có đôi mắt nhìn thấy được Thần Chết và những linh hồn sắp lìa đời. Nghĩ tới đây, Tử Lăng muốn trói buộc cô một thời gian để tìm hiểu nguyên do khiến Tử Hàn đột phá sức mạnh.
Con mồi tự dẫn xác tới, đương nhiên sẽ không bao giờ bỏ qua!
– Tôi… tôi muốn gặp Tử Hàn…
Tô Lam có thể cảm thấy người đang đứng trước mặt cô không hề đơn giản. Một vị Thần Chết đang ở trước mặt tốt nhất cô không nên làm anh ta tức giận để đảm bảo an toàn.
Tử Lăng buông cằm cô ra rồi lùi lại.
– Được thôi. Ta muốn cô trở thành vật trao đổi cho ta. Cô biết đấy, cô có thể từ chối nhưng… một khi cô bước ra khỏi tòa lâu đài này… cũng là lúc cô.. sẽ bị đám quỷ đói ngoài kia xé xác.
Lời nói của Tử Lăng giống như một lời đe dọa vậy. Anh ta muốn cô biết một khi đã bước chân vào đây thì không còn đường an toàn để ra nữa.
Còn Tô Lam suy nghĩ nhiều. Cô đã đi đến đây rồi cũng chẳng thể quay lại nữa. Cô rất muốn gặp Tử Hàn. Chỉ cần cô gặp hắn một lần, xác định hắn không sao thì cô sẽ rời khỏi đây ngay.
Lựa chọn lần này là bắt buộc.
– Tôi… đồng ý. Chỉ… chỉ cần giúp tôi gặp Tử Hàn một lần thôi. Tôi sẽ làm theo những gì anh muốn.
– Được!
Khóe miệng của Tử Lăng nhếch lên. Đột nhiên, một tờ giấy trêи không trung xuất hiện ngay trước mặt của Tô Lam. Tử Lăng bảo cô hãy đặt ngón tay trỏ lên tờ giấy đó. Tô Lam miễn cưỡng làm theo. Cô vừa ấn tay trỏ lên đó xong thì lập tức chỗ giấy đó hơi đen lại in rõ từng đường nét vân tay của cô. Tử Lăng cầm lấy bản cam kết thì rất vừa lòng.
[…]
Không biết thời gian đã trôi bao lâu. Khi Tô Lam mở mắt ra từ thấy bên cạnh mình có một bộ áo choàng đen cùng một tờ giấy nhắn của Tử Lăng để lại. Anh ta bảo cô mặc bộ đồ đó lên rồi đội mũ choàng ra mở cửa phòng.
Tô Lam nhanh chóng mặc bộ đồ lên người. Nhìn bản thân trong chiếc gương lớn, Tô Lam thấy bản thân mặc bộ đồ này chẳng khác gì một vị Thần Chết chính hiệu. Cô nhanh chóng đi ra mở cửa phòng. Tử Lăng đã đợi ở đó. Trêи tay anh ta cầm chiếc lưỡi hái lớn rồi nhìn cô nói.
– Hôm nay là lễ đăng quang của Tử Hàn lên vương vị. Muốn gặp hắn thì đây là cơ hội tốt nhất. Cô đi theo ta, cấm không được lên tiếng khi ta chưa cho phép!
Nghe Tử Lăng nói vậy Tô Lam chỉ gật đầu. Cô theo Tử Lăng ra khỏi lâu đài. Vượt qua mấy rừng cây âm u và những ngôi mộ lớn. Xong lại đi qua cây cầu cheo leo phía dưới là vực thẳm. Đi mãi, cuối cùng Tử Lăng dừng lại ở một đấu trường cổ xưa. Xung quanh rất đông nhất vị Thần Chết cầm lưỡi hái bay lởn vởn xung quanh dò xét. Do là người theo sau Tử Lăng nên khi bước vào cổng thì cô không bị kiểm tra gì mấy.
Cánh cổng rất lớn, bên trong còn lớn hơn. Những ngọn đuốc to bập bùng lửa cháy dữ dội. Cả đấu trường rộng bao la dường như có thể chứa vô số người. Ở đây không có linh hồn mà chỉ có những binh lính Thần Chết.
Mà lúc này, Tô Lam đưa mắt dõi theo lên trêи tòa đài cao nhất của đấu trường. Ở đó được trang hoàng rất lộng lẫy, đặc biệt chiếc ghế dành cho Vương kế nhiệm cũng nổi bật lên hàng đầu.
Tử Lăng dẫn cô theo lên hàng ghế dành cho dòng dõi hoàng tộc ngồi.
Vừa ngồi xuống, Tô Lam lập tức kinh hãi khi thấy tất cả các hàng ghế trống thoáng cái đã rất đông nghịt bóng đen. Có thể nói bọn họ chính là khách mời tham dự.
Không khi có phần im ắng.
Lúc này, Tử Lăng chợt nói nhỏ bên tai cô.
– Nhìn về phía vương vị!
Tô Lam theo hướng của Tử Lăng nhìn về phía vương vị. Bất chợt, trong lòng cô hơi kϊƈɦ động. Người đó dù có đeo mặt nạ cô vẫn có thể nhận ra.
Tử Hàn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!