Chồng cũ dây dưa
Chương 2: Bảy Năm.
Chính bởi vì yêu anh nên mới không muốn mất anh.
Không phải vì em chấp niệm, chỉ vì em không thể buông tay.
Em không thể…để anh đi.
Khi em chưa hiểu thế gian này có bao nhiêu ái tình thì anh đã đến.
Khi em còn quá trẻ cho tất cả những dự định sau này, em chỉ biết câm lặng để anh tuỳ ý chà đạp, dẫm nát trái tim em.
Để anh tuỳ ý xúc phạm nên tình yêu em đã luôn cố gắng vun vén. Để rồi sau tất cả, thứ em nhận lại chỉ toàn là dối lừa.
Em biết anh yêu cô ta, em biết anh giấu em nhiều thứ, tất cả em đều biết, chỉ là em quá cố chấp nên giờ chịu lấy đau thương. Trách ai? Sau tất cả.
Tình yêu đối với em là xa vời tầm tay lắm.
Giống như nó không thích em, mặc dù em đã luôn đuổi theo nó. Luôn kiếm tìm dù phải vất vả nhiều lắm.
…
Em trôi dạt với loại cảm xúc thờ ơ với tất cả.
Em không buồn cũng chẳng vui, thế đấy.
Mọi muộn phiền cứ xô lại như sóng vỗ vào bờ, em cần ai đó đưa em khỏi mặt biển đầy giông tố này. Em cần ai đó đưa em đi khỏi nơi đây. Lúc ấy, anh đến như một làn gió xuân lay động anh đào. Anh là anh, không phải là anh ấy. Anh là người khác, là người cần em, không phải người lợi dụng em.
…
Chúng ta khi tổn thương…đều nghĩ cách để thoát khỏi nỗi đau mà giãy dụa dù biết không thoát được nhưng không hề thôi cái hành động làm bản thân bị chảy máu.
Đau lắm rồi, cũng nên buông bỏ thôi, em không cần tiền, không cần quyền, chỉ cần một chút hạnh phúc nhỏ thôi mà sao khó đến vậy. Lan Du xoa xoa cái bụng còn chưa nhô lên kia, nói nhỏ:
-” Chỉ cần một mình con là đủ rồi.” Cô cười-một nụ cười cay đắng.
______– 7 Năm Sau Tại Washington-Hoa Kỳ–______
-” Mami, Bánh Bao Nhỏ không muốn chuyển trường.” Khuôn mặt phấn nộn, chu chu đôi môi xinh xắn, trong đó 10 phần thì 7 phần giống Lục Thiếu Thần. Đúng, đây là đứa con mà anh năm đó bỏ rơi- Hạ Dực Phong. 7 năm rồi, dài thật.
-” Bánh Bao Nhỏ, con biết con đã chuyển bao nhiêu trường trong Tháng này rồi không?”Một người phụ nữ mặc váy ngủ xinh đẹp chậm rãi bước xuống cầu thang, đó chính là Hạ Lan Du cô, khuôn mặt tuyệt mĩ, màu mắt xám tro làm điểm nhấn cho cả khuôn mặt, nước da trắng hồng, phải nói là một bức phù điêu mà thượng đế tạo ra ấy chứ.
-” Nước Anh- con đánh hiệu trưởng, Nước Pháp-con đốt phòng cô chủ nhiệm, Nước Úc-con làm tê liệt hệ thống tường lửa của người ta. Giờ đến Hoa kỳ, con mà không đi học, thì chuẩn bị nhận hậu quả đi.”
-”Vâng ạ.”
-” Quản Gia, chuẩn bị đưa thiếu gia đi học, Bánh Bao Nhỏ, con nhớ cho mami, không học đàng hoàng thì tháng nay không được ăn kem đâu nha.”Cô cười nham hiểm.
Bánh Bao Nhỏ uể oải trên chiếc sopa lớn cuối cùng cũng bậc dậy, đứng nghiêm túc mỉm cười.
-” Thưa mami đại nhân, tiểu bối sẽ theo phân phó của ngài.” ‘Cậu phải học thật chăm chỉ thôi, nếu mami đại nhân tức giận không chịu cho cậu ăn kem thì chết mất ha.’ Bánh Bao Nhỏ thầm nghĩ.
-”Ừa, thế mời là Bánh Bao Nhỏ của mami chứ.” Hạ Lan Du hạnh phúc mỉm cười. Phải nói sau khi ly hôn, cô đã nổ lực thế nào để có một tập đoàn vững mạnh như hôm nay. 7 năm, thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, lúc trước khi A&M của cô phất lên, cô cũng định quay về trả thù rồi nhưng khi Bánh Bao Nhỏ ra đời thì ý muốn trả thù của cô cũng không còn mãnh liệt nữa. Cô chỉ mong có một cuộc sống bình thường, nuôi nấng bánh bao nhỏ nên người, chuyện này so với chuyện trả thù Lục Gia vẫn đáng giá hơn. Mặc dù bây giờ A&M của cô với Lục Thị là hai tập đoàn lớn trên thương trường, sức lực, tài nguyên cũng ngang nhau nhưng bây giờ cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường bên Bánh Bao Nhỏ của cô mà thôi.”Trả Thù” đối với cô không còn ý nghĩa nữa rồi.
______–Còn–______
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!