A Ly hiểu ra và cười hỏi.
“Thiếu phu nhân, vậy cô muốn gì? Chúng ta sẽ đi và mua một số đồ dùng cần thiết sau.
Sẽ rất tốt nếu những đồ đạc cũ này ở nhà để phu nhân và tiểu thư Ngọc Tuyết hồi tưởng.”
A Ly không biết tâm địa của hai mẹ con Bùi Ngọc Tuyết, nếu biết cô sẽ không bao giờ nói như thế.
Ứng Hiểu Vi cảm kích gật đầu với A Ly.
Quả nhiên, trong một gia tộc như nhà họ Trương, ngay cả người hầu cũng không †ầm thường.
Tư duy của những người hầu vượt trội hơn nhiều so với gia đình họ Bùi chỉ toàn bày mưu hại người và đầu óc lúc nào cũng thiển cận.
Bùi Ngọc Tuyết mỉm cười, kéo tay Ứng Hiểu Vi từ bên A Ly lại gần mình.
“Chị ơi, về phòng trước đi.
Em vẫn chưa tặng cho chị một món quà để chúc mừng đám cưới của chị.
Hãy đến phòng của em và chọn một thứ gì đó.”
Nói xong, cô quay sang A Ly với nụ cười vẫn nở trên môi.
“Chị A ly, sao chị không thu dọn đồ đạc của chị Hiểu Vi đi, xem có thứ gì hữu ích cho chị ấy mang về nhà không?”
Ứng Hiểu Vi lảo đảo lùi lại mấy bước.
A Ly chưa kịp cử động hay nói gì khác thì Bùi Ngọc Tuyết đã lôi Ứng Hiểu Vi vào phòng mình và khóa cửa lại sau lưng.
Cô quay lại và để lộ một nụ cười tự mãn.
“Không tệ, Ứng Hiểu Vi.
Chỉ mới không gặp mày trong ba ngày, mà mày đã có thể tự do làm mọi việc theo cách của riêng mày.”
Cô vừa nói vừa đánh vào lưng chị gái mình.
Ứng Hiểu Vi vội vàng né tránh, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi nhìn Bùi Ngọc Tuyết.
Bùi Ngọc Tuyết lại giơ tay lên, Ứng Hiểu Vi co rúm lại trong tư thế phòng ngự.
Tuy nhiên, Bùi Ngọc Tuyết dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô hạ tay xuống.
“Ứng Hiểu Vi, tao sẽ không đánh mày đâu”
Ứng Hiểu Vi cẩn thận thả lỏng cảnh giác, ngơ ngác nhìn Bùi Ngọc Tuyết.
Bùi Ngọc Tuyết trêu chọc.
“Đưa thẻ ngân hàng mà lão già họ Trương đưa cho mày.
Mau đưa ra đây.”
“Thẻ ngân hàng nào?”
Ứng Hiểu Vi không hiểu, và Bùi Ngọc Tuyết cau mày.
“Mày có nhớ rằng gia đình họ Trương đã gửi một chiếc hộp tinh xảo, có khóa, có gương làm của hồi môn vào ngày cưới của mày không? Có một thẻ ngân hàng màu bạc ở ngăn trên cùng.
Tao muốn tấm thẻ đó.
Nếu mày có thể đưa nó cho tao, tao sẽ dọn dẹp phòng của mày ngay lập tức.
Tao cũng sẽ đảm bảo rằng mày sẽ có một nơi để ở bất cứ khi nào mày muốn quay về.”
Bùi Ngọc Tuyết nghiêm túc và tử tế khi nói điều này.
Ứng Hiểu Vi nhíu mày cố gắng nhớ lại.
Khi Bùi Ngọc Tuyết vừa định giơ tay muốn tát cô lần nữa, thì Ứng Hiểu Vi lập tức nhớ ra.
“Ồ, giờ thì chị nhớ ra rồi.
Có một thứ giống như vậy, với nhiều lớp ngăn, giống như một mê cung.”
“Đúng vậy, chính là nó.
Có một cái thẻ †rong ngăn kéo đầu tiên.
Mày có mang theo cái thẻ đó không?”
Bùi Ngọc Tuyết không có nhiều hy vọng vào thời điểm này.
Có vẻ như kẻ ngốc này thậm chí còn không biết thẻ ngân hàng là gì và làm sao để sử dụng nó.
Quả nhiên, Ứng Hiểu Vi lắc đầu.