“Chị không biết thứ đó là gì.
Chị cứ nghĩ nó là của người khác nên chị không dám nhúng tay vào.”
“Đồ ngốc, ý mày nói của người khác’ là sao? Toàn bộ cái hộp đó là của mày.
Không, đó là của gia đình bọn tao mới đúng.
Mai mày phải lấy nó và đem đến đây cho tao.”
Bùi Ngọc Tuyết nhấn mạnh.
“Nhưng làm thế nào… chị có thể lấy nó…” Ứng Hiểu Vi ấp úng hỏi.
Bùi Ngọc Tuyết cau mày suy nghĩ một lúc rồi hiến kế.
“Sáng mai, mày có thể nói với người chồng mù của mày rằng mày nhớ bọn tao và mày muốn mời bọn tao đến gia đình họ Trương dùng bữa.
Sau đó, khi anh ta rời khỏi nhà, chúng ta sẽ hành động.
Mày chỉ cần chuẩn bị thẻ từ trước, mọi chuyện để tao lo.”
“Nhưng, nhưng…” Ứng Hiểu Vi lắp bắp một cách không mạch lạc.
Tuy nhiên, trong lòng cô đang nguyền rủa.
Hai tên ngốc này, làm sao vẫn chưa chết vì ngu ngốc?
“Không có nhưng nhị gì hết.
Mày phải làm bất cứ điều gì tao sai bảo nếu không, mày sẽ gặp rắc rối.
Hiểu chưa hả con ngốc? Mày cho rằng có thằng chồng mù ở bên cạnh bảo vệ, tao sẽ không dám đánh mày sao?”
Bùi Ngọc Tuyết đe dọa.
Ứng Hiểu Vi vội vàng gật đầu.
Sau đó, cô cẩn thận hỏi: “Cái thẻ đó dùng để làm gì vậy? Tại sao em lại muốn có thứ đó cho bằng được?”
Bùi Ngọc Tuyết gạt phăng.
“Mày hỏi nhiều làm gì, cứ làm theo những lời tao nói là được.
Còn nữa mày tuyệt đối không được để cho thằng chồng mù lòa đó của mày biết chuyện này, nếu không tao sẽ dạy cho mày một bài học nhớ đời.
Tao đã làm đảo lộn phòng ngủ của mày, nhưng căn phòng tối nhỏ dưới tầng hầm luôn mở cửa sẵn sàng chào đón mày đó.”
Nói xong Bùi Ngọc Tuyết còn khinh bỉ nhìn Ứng Hiểu Vi.
“Chị yêu dấu, chị có muốn tiếp tục ở lại nơi đó không?”
Ứng Hiểu Vi lùi lại một bước, lắc đầu.
“Không, chị không muốn.”
“Tốt hơn hết là mày nên ngoan ngoãn nghe lời tao, mày sẽ được yên ổn sống bên cạnh thằng chồng mù của mày.” Bùi Ngọc Tuyết nhếch môi, lại đe dọa.
Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia đang gọi cô và tiểu thư Ngọc Tuyết vào phòng khách.
Có vẻ như Bùi tổng đã trở về.”
Giọng của A Ly từ ngoài cửa truyền đến.
Bùi Ngọc Tuyết hất mạnh vào đầu Ứng Hiểu Vi.
“Ghi nhớ kỹ lời tao đó, đồ óc lợn.”
Ứng Hiểu Vi vội vàng gật đầu hứa sẽ ghi nhớ.
Cô lẩm nhẩm.
“Tôi phải đưa thẻ cho em gái tôi.
Tôi phải đưa thẻ cho em gái Tôi.
Sau đó, Bùi Ngọc Tuyết mới hài lòng mở cửa, nhìn A Ly với vẻ mặt bình tĩnh.
“Ba tôi đã trở về rồi à.
Ông ấy luôn đối xử với chị Hiểu Vi tốt hơn tôi, con gái ruột của ông ấy.
Cô có thấy điều đó không? Khi nghe tin chị Hiểu Vi về, ông ấy tức tốc chạy về nhà ngay.
Hừm, tôi không còn được đối đãi như vậy.”
Nói xong, Bùi Ngọc Tuyết mặc kệ Ứng Hiểu Vi, bước đi xuống cầu thang A Ly lo lắng kéo tay Ứng Hiểu Ví lại và nhìn xung quanh.
Cô hỏi nhẹ nhàng.
“Cô ấy không làm khó cho cô chứ, phải không?”
Ứng Hiểu Vi nhìn A Ly nhẹ nhàng lắc đầu.