Chồng Trước Tổng Tài Anh Cút Đi - Hạ Nhiễm Tuyết - Q1: Chương 5: Không kiên nhẫn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Chồng Trước Tổng Tài Anh Cút Đi - Hạ Nhiễm Tuyết


Q1: Chương 5: Không kiên nhẫn


“A…” Anh cười lên một tiếng, yêu thương xoa đầu Bạch Tiểu Thiển, Bạch Tiểu Thiển vừa ngẩng đầu, liền thấy trên cổ anh có một khăn choàng mới, không giống như là mua về, giống như đan hơn.

Anh phát hiện ánh nhìn của cô, chuyển chú ý về phía trên cổ mình, có chút sửng sốt, “ngoài đường lạnh, anh ở một cửa hàng bên ngoài tùy tiện mua một cái.” Anh kéo tay cô đi vào trong, không muốn giải thích thêm về vấn đề này. Bạch Tiểu Thiển nở nụ cười, dường như tin tưởng lời của anh là sự thật. Ánh mắt của cô nhìn về phía ghế sô pha, cô vẫn chưa tặng cho anh chiếc khăn choàng cổ, nhưng có lẽ anh cũng không cần nữa, bởi vì anh đã có một chiếc rồi.

Lại là cái bài chỉ yêu em kia, Giang Sở Hạo đứng lên, theo thói quen đi về phía ngoài ban công, chỉ chốc lát, anh liền trở lại, hướng đến bên Bạch Tiểu Thiển nhận lỗi: “Xin lỗi, Tiểu Thiển , anh phải đến công ty một chuyến, công ty xảy ra một chút chuyện, xin lỗi, lại khiến em phải lo trong một thời gian lâu như vậy.” Anh hôn lên má của cô, anh cảm thấy thật có lỗi khi nói xong câu kia.

“Không việc gì, em biết mà.” Cô chu đáo đáp, giúp anh chỉnh lại chiếc khăn choàng trên cổ, chỉ là khi hai tay chạm vào chiếc khăn, tay cô như bị đâm, rất đau, đau đến mức tế bào trong tim cô yếu đi.

Giang Sở Hạo cầm lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài, thậm chí là bỏ quên luôn cả cái cặp tài liệu của mình, không có cặp tài liệu, còn nói là đi làm sao?

“chờ một chút…” Giang Sở Hạo nghe thấy tiếng của Bạch Tiểu Thiển, anh quay lại nhìn cô, không kiên nhẫn nói “còn có việc gì không?” Giọng điệu rất lớn, Bạch Tiểu Thiển trong lòng truyền đến một sự đau đớn, cô đi tới, cầm lấy cặp tài liệu đặt trên tay anh “Sở Hạo, anh bỏ quên cặp tài liệu.”

Giang Sở Hạo bây giờ mới ý thức được mình vừa nói cái gì, muốn giải thích, nhưng khi anh nhìn thấy Bạch Tiểu Thiển vẫn như mọi khi nở nụ cười, anh chỉ đặt trên trán cô một nụ hôn “tối anh sẽ trở về.” coi như đây là một bồi thường cho cô.

Gió lạnh không ngừng thổi vào quần áo của Bạch Tiểu Thiển, cô đơn độc đứng trước cửa, nhìn chiếc xe rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của cô, rất nhanh, nước mắt bị gió thổi đến khô, lại một nữa rơi xuống.

“Ông Xã, có phải là anh đã không còn kiên nhẫn đối với em nữa, như vậy, nói cho em biết, có thể hay không về sau sẽ có một ngày, anh cũng chán ghét em..”

Cô đóng cửa lại, đi đến trước sô pha, cầm chiếc khăn mình đan trong mấy ngày, mắt đã sớm phiếm hồng.

Buổi tối, kim đồng hồ chỉ đúng 11 giờ, Bạch Tiểu Thiển đứng lên, cô xoay người, nhìn vào quyển lịch, trên quyển lịch có một ngày có bút đỏ khoanh lại, thời gian trôi thật sự rất nhanh, nháy mắt đã bốn năm, mà ngày mai là ngày kỷ niệm kết hôn bốn năm của anh và cô, anh có thể sẽ trở lại.

Cô nhịn không đi đến bên điện thoại, nhất điện thoại lên bấm một dãy số, chỉ bấm đến nửa chừng, thì dừng lại, cô buông điện thoại, trên mặt lộ rõ sự đấu tranh, nhưng cuối cùng cô cũng cấm lấy điện thoại để bên tai mình, lần này là một dãy số hoàn chỉnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN