Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế


Chương 26


Thẩm Ngự Dương ôm Tô Dung, nhẹ giọng trấn an cô.

“Dung Dung của anh thật sự rất tuyệt, rất lợi hại.” Khóe môi Thẩm Ngự Dương cong lên, cười còn muốn vui vẻ hơn so Tô Dung.

Nhìn tất cả mọi người đều khen cô, Thẩm Ngự Dương thậm chí cảm thấy giờ phút này so với anh đoạt giải thưởng còn vui hơn.

Dỗ trong chốc lát, Tô Dung đỏ mặt ngôi lên từ trong lòng ngực Thẩm Ngự Dương, hít hít mũi, nhìn một mảnh ướt nhỏ trên vai Thẩm Ngự Dương, “Em không phải cố ý.”

Thẩm Ngự Dương bật cười, giơ tay xoa đầu Tô Dung, “Không cho khóc nữa.”

Tô Dung ừm một tiếng.

“Anh vào phòng thay quần áo.” Nói Thẩm Ngự Dương đứng dậy, hôn Tô Dung một cái mới đi.

Tô Dung hồi âm lại cho chị Kiều, tiếp tục xoát bình luận.

***

《Cuối tuần vui vẻ 》 thứ 6 bắt đầu quay, hơn nữa là ở thành phố H.

Vé máy bay được đặt vào 10 giờ sáng thứ 5, Thẩm Ngự Dương và Tô Dung, cộng thêm chị Kiều, Lăng Trạch cùng một trợ lý, Tiểu Cảnh.

Chưa ăn sáng, hơn 6 giờ mấy người chị Kiều liền tới tiểu khu Thượng An.

Chị Kiều và Lăng Trạch đều sợ hai người kia chưa thức dậy, liền điện thoại đều cùng nhau gọi, nghĩ có thể thông tri một người thì một người, ai cũng không thể buông tha.

Nhưng không nghĩ tới, Tô Dung cùng Thẩm Ngự Dương ai cũng không tắt máy.

“Alo?”

“Alo.”

Hai giọng nói gần như là đồng thời vang lên, một tiếng mơ hồ, một tiếng thanh tỉnh.

Chị Kiều và Lăng Trạch liếc nhau, đồng thời che lại ống nghe, dùng ngón tay chỉ di động, dùng khẩu hình nói cho đối phương, ” em ấy / cậu ấy nhận! “

“Khụ!” Lăng Trạch thanh thanh giọng nói, “A Ngự, chúng tôi đến bên ngoài tiểu khu.”

Thẩm Ngự Dương ừm một tiếng, nhìn Tô Dung còn mơ mơ màng màng ngủ cầm di động, nói với Lăng Trạch, “Nói với chị Kiều cúp điện thoại, hai mươi phút sau, Tiểu Cảnh vào đón chúng em.”

“Được.” Lăng Trạch nhìn Tiểu Cảnh, “Anh Thẩm của cậu chỉ đích danh muốn cậu đi đón.”

“Em?” Tiểu Cảnh không dám tin tưởng chỉ chỉ chính mình, “Anh Thẩm hẳn là biết em là tài xế đi?”

“Biết.” Lăng Trạch gật đầu, “Tối hôm qua đã nói với cậu ấy.”

“Vậy như thế nào còn?” Tiểu Cảnh thật là sờ không tới đầu óc, Thẩm Ngự Dương không bao giờ cần cậu đón a, tuy nói trên danh nghĩa cậu là trợ lý, nhưng gần như đều là làm tài xế.

Chị Kiều bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, “Ây, này còn cần nghĩ sao, Lăng ca, hai ta đi lên khẳng định sẽ cằn nhằn, Thẩm ảnh đế không thích nghe hai ta nói chuyện mới để Tiểu Cảnh đi lên đó!”

Lăng Trạch & Tiểu Cảnh:…… Đột nhiên cảm thấy một miệng đầy cẩu lương… Còn không phải là buổi sáng rời giường…

Tiểu Cảnh lên tiếng kêu Lăng Trạch, “Vậy anh Lăng, em đi thật  a?”

Lăng Trạch dựa vào ghế, cả người tản ra hơi thở mất tinh thần, vô lực xua xua tay, “Cậu đi đi, đi thôi.”

Tiểu Cảnh cười cười, đẩy cửa xe đi xuống.

Chị Kiều chống cằm nhìn Lăng ca, “Phốc” một tiếng bật cười, “Lăng ca, anh đây là hà tất đâu.”

Lăng Trạch liếc chị Kiều một cái, “Cô biết cái gì, theo tôi cực cực khổ khổ dưỡng mười năm, liền như vậy bị cải trắng cô mang theo nửa năm dụ hoặc đi rồi, tôi có thể không tức sao?”

Chị Kiều nâng cằm lên, hừ hừ một tiếng, “Vậy chỉ có thể thuyết minh cải trắng nhà tôi hợp khẩu vị của heo nhà anh, bằng không này trong giới nhiều đồ ăn như thế, heo nhà anh sao lại coi trọng cải trắng nhà tôi chứ!”

“Hắc, tôi nói này Kiều tỷ, cô còn rất tự hào à?” Lăng Trạch ngồi thẳng, nhìn chị Kiều bật cười.

Chị Kiều thu liễm thần sắc, nghiêm túc gật gật đầu, “Ừ, tôi chính là nghĩ như thế.”

Lăng Trạch: “……”

Đang lúc Lăng Trạch chuẩn bị cùng chị Kiều tỷ tiếp tục đấu khẩu, cửa sổ xe bị “Cộc cộc” gõ vang.

Lăng Trạch kéo cửa sổ xe xuống, là Tiểu Cảnh, “Làm sao vậy?”

Tiểu Cảnh một khuôn mặt khóc tang, “Anh Lăng, em vào tiểu khu không được!”

Lăng Trạch bật cười, “Cậu đi phòng an ninh, nói cho bọn họ… Ai, tính, tôi đi nói cho cậu một tiếng đi.”

Lăng Trạch nói xong xuống xe, mang theo Tiểu Cảnh đi phòng an ninh.

Ánh mắt chị Kiều không tự giác đuổi kịp Lăng Trạch, tròng mắt sâu thẳm, làm như suy nghĩ cái gì.

7 giờ mười lăm, đoàn người Thẩm Ngự Dương từ tiểu khu  Thượng An xuất phát đi sân bay.

Tiểu Cảnh lái xe, Lăng Trạch và chị Kiều tỷ ngồi ở trung gian, Thẩm Ngự Dương và Tô Dung ở cuối cùng.

Tô Dung xoa đôi mắt, ôm cánh tay Thẩm Ngự Dương, đầu dựa vào vai Thẩm Ngự Dương, buồn ngủ ngáp mấy cái liền.

Chị Kiều quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Tô Dung, tối hôm qua mấy giờ em ngủ, làm sao trông buồn ngủ vậy?”

Ý thức Tô Dung sắp bay đi rồi, mơ hồ đáp lời, “Không a, em 9 giờ liền nằm xuống ngủ.”

“Vậy em đây là…”

Tô Dung ừm một tiếng, trực tiếp nhéo cánh tay Thẩm Ngự Dương một phen, bĩu môi oán trách nói, “Đều do Thẩm Ngự Dương, em đều ngủ rồi, anh ấy thế nào cũng phải nháo…”

Tô Dung nháy mắt thanh tỉnh, ngặm miệng lại.

Tô Dung trừng lớn đôi mắt, ngước mắt nhìn thoáng qua Thẩm Ngự Dương, khóe môi anh mỉm cười, trong mắt mang theo nghiền ngẫm, ánh mắt nhìn Tô Dung làm như đang nói với cô, “Em nói a, sao lại không nói tiếp vậy? “

Tô Dung dời đi ánh mắt, nhìn về phía chị Kiều và Lăng Trạch, hai người cũng là vẻ mặt chờ mong, chờ cô nói tiếp.

Tô Dung nhấp môi, ngồi thẳng dậy, mặt vô biểu tình.

Chị Kiều vuốt cằm, “Tô Tiểu Dung, em đang nói a, sao lại không nói.”

Tô Dung thần sắc nhàn nhạt, “Nói cái gì? Em vừa rồi nói chuyện sao?”

“Ha ha ha ha ha!” Trong xe tức khắc vang lên một mảnh tiếng cười.

Thẩm Ngự Dương xoa đầu Tô Dung, “Đúng vậy, em không nói gì, vừa rồi là chị Kiều và anh Lăng nhìn lầm rồi nghe lầm.”

“Hừ hừ!” Tô Dung lệch đầu về một bên, một lần nữa ôm lấy cánh tay Thẩm Ngự Dương, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Ngự Dương xua xua tay với hai người chị Kiều, ý bảo hai người bọn họ bỏ qua đi, Tô Dung da mặt mỏng, hai người này còn muốn trêu chọc cô.

Thẩm Ngự Dương tuyệt đối sẽ không thừa nhận, vừa rồi xem bộ dáng Tô Dung vẻ mặt nghiêm túc làm như không có việc gì, thật sự quá đáng yêu!

Đến sân bay.

Tiểu Cảnh đi gửi vận chuyển hành lý, chị Kiều và Lăng Trạch đi đổi vé.

Thẩm Ngự Dương đội mũ và khẩu trang, ôm lấy Tô Dung cũng đeo khẩu trang, suy xét vấn đề lát nữa  ăn gì.

Thẩm Ngự Dương hỏi Tô Dung, “Muốn ăn cái gì?”

“Không có gì muốn ăn.” Tô Dung lắc đầu, “Không quá muốn ăn cơm.”

“Không muốn ăn cơm a…” Thẩm Ngự Dương ôm lấy cô, “Khó mà làm được, ngày thường em giám sát anh ăn cơm chính là một chút không qua loa, như vậy đi, anh cùng em đi ăn chút cháo được không?”

Tô Dung lắc lắc cánh tay Thẩm Ngự Dương, “Ây nha, bạn trai em muốn cùng em ăn cháo nha ~”

Thẩm Ngự Dương giơ tay điểm điểm cái mũi Tô Dung, “Bướng bỉnh!”

Tô Dung cười mi mắt cong cong, nhón chân cách hôn lên lớp khẩu trang trên mặt anh.

“Bạn trai của em thật tốt, làm sao tốt như vậy chứ!”

Trong lúc nói chuyện, chị Kiều, Lăng Trạch còn có Tiểu Cảnh trước sau chân đã trở lại.

“Chúng ta vào thôi.”

“Ừ.”

Thẩm Ngự Dương chuyến này đi thành phố H, hoàn toàn là hành trình bí mật, không có công bố ra.

Sân bay là một nơi rất dễ dàng bị fans phát hiện, lúc trước có chuyến bị  fans nhận được tin tức ở sân bay đem anh vây chật như nêm cối.

Thẩm Ngự Dương  vẫn là lần đầu tiên ở sân bay bao kín mít như vậy, chủ yếu là suy xét có Tô Dung, lần đầu tiên cùng cô xuất hiện, tận lực điệu thấp điệu thấp lại điệu thấp.

Vào lúc 1 giờ chiều máy bay đáp xuống sân bay ở thành phố H.

Thời tiết thành phố H nhiều mây, trời dường như sắp mưa.

Sau khi xuống máy bay, Lăng Trạch liền liên lạc với người của 《 Cuối tuần vui vẻ 》 đến đón.

Ước định địa điểm xong, đoàn người lấy hành lý, liền đi bãi đỗ xe ngầm.

Người đến đón họ Phương, nhìn thấy Thẩm Ngự Dương một hàng năm người còn kinh ngạc một chút, “Không phải nói, ba người sao?

Lăng Trạch “Di” một tiếng, “Không phải a, ngày hôm qua liên hệ, đã nói sẽ có hai người khác đồng hành.”

“A, không có việc gì không có việc gì.”Tài xế Phương cười cười, “Mọi người lên xe đi, đến rồi lại nói, này thật đúng là, ít nhiều hôm nay tôi cũng lấy xe lớn hơn một chút a.”

Chị Kiều cười lạnh một tiếng, “Này không thể được, chúng tôi nói như thế nào cũng là khách quý được mời tham gia tiết mục, cũng không thể liền ủy ủy khuất khuất như vậy cùng các anh đi.”

Thần sắc trên mặt tài xế Phương trở nên xấu hổ, hướng Lăng Trạch cầu cứu, “Này… Anh xem này, quản lý Lăng, chúng ta đi trước đi, lát nữa tới rồi chúng ta lại nói chuyện này được không?”

Lăng Trạch sắc mặt cũng không tốt, “Tài xế Phương, là ai thông tri anh tới đón?”

“Phó đạo diễn tiết mục của chúng tôi.”

“Nhưng là người cùng tôi liên lạc, là tổng đạo diễn Hình Bân.”

“Quản lý Lăng, anh xem tôi chỉ là tài xế, có vấn đềgì, chờ tới đài truyền hình rồi chúng ta lại nói được không?” Tài xế  Phương trong lòng cũng ủy khuất, hắn nhận được tin tức xác thật là ba người, mà hiện tại là năm người.

Không biết là nơi nào xảy ra vấn đề, là phó đạo diễn nhớ lầm vẫn là cố ý.

Chỉ là, này đó đều không phải một tài xế như hắn có thể quản.

Lăng Trạch nhìn Thẩm Ngự Dương, “A Ngự, cậu nói đi?”

“Xác thật đối với chị Kiều bọn họ có chút quá phận.” Thẩm Ngự Dương thần sắc nhàn nhạt, nhưng chỉ cần là người hiểu biết Thẩm Ngự Dương, đều có thể minh bạch, Thẩm Ngự Dương càng là như vậy càng đại biểu anh rất tức giận.

Tô Dung nhíu mày, việc này nếu là nói trong đó không có người giở trò quỷ, cô mới không tin.

Tô Dung nhìn về phía chị Kiều, “Chị Kiều, chúng ta đi đài truyền hình trước đi, tài xế Phương hẳn là không biết những việc này.”

Chị Kiều hừ lạnh một tiếng, “Nếu Tô Dung nói như vậy, tôi liền đi theo anh đến đài truyền hình nhìn xem, chuyện này tôi nhất định phải thảo luận một chút!”

“Ai ai ai, các vị mời, trước lên xe đi.” Tài xế Phương thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần chịu lên xe, đi theo về đài truyền hình liền ổn a.

Việc còn lại, hắn liền mặc kệ.

Trên đường đến đài truyền hình, tâm tình mấy người đều không tốt.

Đặc biệt lấy Thẩm Ngự Dương quanh thân áp suất thấp nhất.

Tô Dung lặng lẽ duỗi tay, nhéo cánh tay Thẩm Ngự Dương một phen, hạ giọng, “Đừng như vậy, lát nữa tới rồi lại nói.”

Thẩm Ngự Dương cầm tay Tô Dung, “Bạn gái của anh sao lại có thể chịu loại ủy khuất này?”

Tô Dung vỗ vỗ cánh tay anh, “Người ta không biết em là bạn gái anh, nói nữa, em là một người mới xuất đạo, có thể có đãi ngộ gì? Nếu không phải Tống Từ bị đẩy ra, làm sao em có thể lên tiết mục này?”

“Vậy cũng không được!” Thẩm Ngự Dương trừng mắt nhìn Tô Dung “Không được nói mình như vậy, việc này hôm nay, đổi thành là nữ nghệ sĩ khác, tổ tiết mục cũng không thể làm như vậy, càng đừng nói, em là bạn gái anh.”

“Được được được, trước xin anh bớt giận.” Tô Dung trong lòng ấm áp, Thẩm Ngự Dương tức giận cô hiểu.

Anh không muốn cô chịu ủy khuất.

Đây là Tô Dung có bạn trai như Thẩm Ngự Dương vậy, nếu không có đâu?

Cô là một người mới, liền xứng đáng bị người khi dễ như vậy sao?

Xe đi sau một giờ, ngừng ở trước cửa đài truyền hình.

Chị Kiều trước hết xuống xe, khuôn mặt nghiêm túc.

“Chúng ta đi.”

– ———————————-

Tác giả có lời muốn nói: Tô Dung: Hừ hừ ╭(╯^╰)╮

– —————————————

Đi học rồi là đi học rồi, bạn editor lại lười rồi~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN