Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế


Chương 27


Đoàn người chị Kiều xuống xe, liền dừng lại đều không có, trực tiếp nổi giận đùng đùng đi vào đài truyền hình.

Tài xế Phương thấy tình huống không đúng, vội vàng gọi điện cho phó đạo diễn, đem tình huống nói một lần.

Sau khi giải thích xong, tài xế Phương mới chuyển động tay lái yên tâm đi tìm chỗ đậu xe, hắn còn thở dài, “Chuyện gì đây a!”

Đài truyền hình rất lớn, mấy người chị Kiều đi vào liền cùng người khác hỏi thăm, tìm kiếm trường quay ghi hình《 Cuối tuần vui vẻ 》.

Hỏi xong phương hướng, đi được vài phút có người kêu tên Lăng Trạch.

Chị Kiều dừng chân, nhìn Lăng Trạch.

Lăng Trạch nhìn về phía người tới, nhỏ giọng nói, “Là tổng đạo diễn《 Cuối tuần vui vẻ 》, Hình Bân.”

Thẩm Ngự Dương nhẹ nhàng gật đầu, Lăng Trạch đi hướng Hình Bân, mặt mang ý cười nhạt, “Hình đạo, sao ông lại ở chỗ này?”

Hình Bân ha ha cười hai tiếng, bắt tay với Lăng Trạch, “Tôi xem thời gian không sai biệt lắm, nghĩ anh và Thẩm ảnh đế cũng nên tới, cho nên ra tới nghênh đón các anh.”

“U, thật ngại quá.” Lăng Trạch cười cười, “Còn làm phiền Hình đạo đại giá tự mình đón.”

“Ai, quản lý Lăng nói như vậy, tôi không thích nghe a! Cái gì kêu phiền toái a.” Hình Bân giống như tức giận, mắt lại mang ý cười cùng Lăng Trạch nói giỡn.

Cùng lúc đó, Thẩm Ngự Dương Tô Dung đi đến trước mặt Hình Bân.

Hình Bân nhìn nhìn Tô Dung, có chút kinh ngạc hỏi Lăng Trạch, “Không nghĩ tới anh nói với tôi sẽ có người đồng hành là Tô tiểu thư a.”

“Hình đạo.” Tô Dung cười khẽ gật gật đầu, “Cửu ngưỡng đại danh, hôm nay có thể nhìn thấy Hình Đạo, thật sự là vinh hạnh.”

Hình Bân vui vẻ.

Lời nói dễ nghe, ai đều không thích nghe.

“Ai ~ tôi nào có cái gì đại danh a, Tô tiểu thư chịu tới tham gia tiết mục, với tôi mà nói đã là vinh hạnh lớn lao.”

“Hình đạo, chúng ta đi phòng nghỉ nói đi.” Trợ lý phía sau Hình Bân nhỏ giọng nhắc nhở, “Nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện.”

Hình Bân liên tục gật đầu, để trợ lý dẫn đường, cùng nhau đi đến phòng nghỉ.

Tô Dung dùng khuỷu tay thọc thọc Thẩm Ngự Dương, hạ giọng hỏi anh, “Sao em cảm thấy Hình đạo này có chút cảm giác không đúng? Quá… Hòa ái?”

Thẩm Ngự Dương khẽ cười một tiếng, “Em cũng cảm giác ra à, bất quá em nói rất đúng, Hình đạo xác thật cũng không phải loại tính cách này, phỏng chừng là đã biết việc tài xế Phương đến đón, muốn tiến một bước trước”

Tô Dung nhướng mày, không nói gì, nhưng trong mắt kinh ngạc rõ ràng.

Hình đạo này, cư nhiên có thể biết tin nhanh như vậy, hơn nữa làm ra phán đoán?

Thẩm Ngự Dương đoán đúng tám phần.

Nói đến cũng khéo, lúc tài xế Phương gọi điện cho phó đạo diễn, phó đạo diễn mới vừa cùng Hình Bân họp xong, Hình Bân thậm chí còn không có rời đi vị trí.

Trong phòng hội nghị an tĩnh, tài xế Phương nói chuyện lại lớn, những nội dung đó Hình Bân tất cả đều nghe thấy được.

Vì không tạo thành hậu quả càng thêm nghiêm trọng, Hình Bân nhanh chóng quyết định vội vàng mang theo trợ lý ra, tự mình nghênh đón mấy người Thẩm Ngự Dương.

Chính cái gọi là duỗi tay không đánh gương mặt người tươi cười, ông ta tiến một bước trước, tóm lại là không có sai.

Sự thật chứng minh, ông ta làm quyết định là rất đúng, ít nhất ở khu vực công cộng của đài truyền hình không có sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Phó đạo diễn phân phó tài xế bỏ qua khách mời tham gia tiết mục, việc này nếu là truyền ra ngoài, mặt Hình Bân ông còn chỗ nào để? 《 Cuối tuần vui vẻ 》 mặt hướng chỗ nào phóng? Càng hoặc là, toàn bộ đài truyền hình đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bất quá việc này nếu là đặt ở trên người nghệ sĩ khác, không sai biệt lắm cũng đã bỏ qua, rốt cuộc tiết mục《 Cuối tuần vui vẻ 》 lực ảnh hưởng rất lớn, không đáng bởi vì việc này cùng tổng đạo diễn nháo không thoải mái.

Nhưng cố tình gặp gỡ Thẩm Ngự Dương, một người đàn ông luyến tiếc bạn gái của mình chịu một chút ủy khuất.

“Hình đạo, nếu ngài tự mình ra tới tiếp chúng tôi, nói vậy ngài cũng biết đã xảy ra cái gì.”

Mông Hình Bân ngồi ở trên sô pha còn chưa có ngồi ổn, Thẩm Ngự Dương liền trước một bước đã mở miệng.

Hình Bân trên mặt tươi cười đột nhiên cứng đờ, “Thẩm ảnh đế.”

Tô Dung kéo một chút Thẩm Ngự Dương tay áo, “Thẩm Ngự Dương…”

“Em không cần phải nói, anh tới nói.” Thẩm Ngự Dương khẽ nhíu mày, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Hình Bân, “Hình đạo khả năng không biết đi, tôi và Tô Dung là bạn tốt, bạn phi thường tốt, hơn nữa anh Lăng trước đó đã cùng Hình đạo chào hỏi qua, như thế nào còn sẽ làm Tô Dung lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như thế? Chuyện này nếu Hình đạo không có biện pháp cho một cái quyết định công bằng, tôi nghĩ tôi hẳn là suy xét một chút tiết mục《 Cuối tuần vui vẻ 》 này.”

“Đừng đừng đừng.” Hình Bân từ trên sô pha đứng lên, “Thẩm ảnh đế, anh trước đừng nóng giận, tôi lập tức để người đi đi tìm phó đạo diễn đến.”

Tô Dung cư nhiên là bạn tốt của Thẩm Ngự Dương?

Hình Bân trong lòng hoảng sợ, Thẩm Ngự Dương xuất đạo mười năm, chính miệng thừa nhận qua bằng hữu ” tốt ” chỉ có một Phó Thanh, nếu là ông ta không có nhớ lầm, Tô Dung là người thứ hai cậu ta thừa nhận bạn bè tốt!

Nguyên bản tưởng người mới không có bối cảnh gì, hiện tại xem ra, hắn lần này là nhìn lầm.

Phó đạo diễn vốn là không đi xa, trợ lý rất nhanh đem người tìm được phòng nghỉ.

Phó đạo diễn vào nhà trước thấy được Thẩm Ngự Dương, trong lòng lộp bộp một tiếng, sau đó lại nhìn đến Hình Bân đen mặt, liền biết sự tình có chút lớn.

“Hình đạo, Thẩm ảnh đế.” Phó đạo diễn đầu tiên là chào hỏi, tiện đà giả bộ hồ đồ hỏi, “Hình đạo tìm tôi tới là?”

Hình Bân cười lạnh, “Được rồi, ông cũng đừng giả bộ với tôi, tình huống như thế nào tôi vừa mới cũng nghe đại khái, ông thật đúng là hồ đồ a!”

Phó đạo diễn khẽ cắn môi, “Hình đạo ông có chút không đúng rồi đi, tài xế Phương chính mình nghe lầm, cũng không thể toàn trách tội ở trên đầu tôi được.”

Thẩm Ngự Dương cười lạnh, “Vậy trách tội trên đầu tôi à?”

“Đừng, Thẩm ảnh đế ngàn vạn đừng nói như vậy.” Phó đạo diễn liên tục xua tay, thực hoảng loạn, “Ngài này người có fans đến tám con số không trên Weibo, tôi gánh vác không được trách nhiệm lớn như vậy trách nhiệm.”

Vừa dứt lời, Thẩm Ngự Dương nhíu mày, Lăng Trạch trầm mặt, Hình Bân thì mặt đen như đáy nồi.

Lời nói này, quả thực chính là nói Thẩm Ngự Dương ỷ thế hiếp người!

“Hình đạo, tôi xem tiết mục lần sau các ông  lâm thời thiếu khách mời đều không cần tìm người, trực tiếp để phó đạo diễn lên là được.” Thẩm Ngự Dương từ trên sô pha đứng lên, vài bước đi đến trước mặt phó đạo diễn, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn hắn, “Tôi thật tò mò, ông là như thế nào tiến vào Đài truyền hình thành phố H.”

Phó đạo diễn mắt thấy Thẩm Ngự Dương đã tới gần hắn, Hình Bân lại vẫn không có mở miệng nói chuyện, tính nhất thời không có ngăn chặn.

“Thẩm ảnh đế, cậu đừng có quá phận.”

Thẩm Ngự Dương câu môi, “Thẩm Ngự Dương tôi xuất đạo mười năm, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người dùng hai chữ quá phận tới hình dung tôi, như thế nào, ông là muốn nói tôi ỷ thế hiếp người?”

Phó đạo diễn ngạnh cổ, “Đúng thì thế nào?”

“Xem ra, tôi không đem tội danh này chứng thực, đều thực có lỗi với cái mũ ông chụp lên đầu tôi.” 

Thẩm Ngự Dương ngữ khí nhàn nhạt, chỉ là nghiêng đầu liếc phó đạo, phó đạo diễn rùng mình một cái.

Thẩm Ngự Dương… Cậu ta nên sẽ không thật sự muốn làm cái gì đi?

“Thẩm ảnh đế.” Phó đạo diễn há mồm, làm như muốn chịu thua.

Thẩm Ngự Dương không có cho hắn cơ hội, trực tiếp xoay người một lần nữa ngồi vào trên sô pha.

Phó đạo diễn:??? Cậu ta như thế nào không nói?

Thẩm Ngự Dương câu môi, “Tô Dung, cô là cùng tôi đến, chuyện này cô muốn xử lý như thế nào?”

Tô Dung nhấp môi, cô cũng là lần đầu tiên gặp được loại việc này, “Tôi không biết.”

“Nếu như vậy, tôi giúp cô xử lý được không?”

Tô Dung ừm một tiếng, đồng ý.

Cũng đúng, một người mới xuất đạo như cô, tại đây trước mặt hai vị đạo diễn có quyền gì lên tiếng?

Thẩm Ngự Dương nhìn phó đạo diễn, “Chỉ cần ông nói ra là ai sai ông làm như vậy, tôi liền không cùng ông so đo khuyết điểm.”

“Còn có người khác?” Mọi người trong phòng nghỉ đều thực kinh ngạc nhìn Thẩm Ngự Dương.

Chuyện này, như thế nào cảm thấy có chút phức tạp?

Thẩm Ngự Dương nhàn nhạt cười, “Đương nhiên là có người sau lưng, nếu không nói, phó đạo diễn hẳn là cũng không có lá gan làm như vậy mới đúng.”

Phó đạo diễn rũ mắt, hai tay nắm thành quyền, không chịu nói chuyện.

Thẩm Ngự Dương vuốt cằm mình, “Tôi đoán, hẳn là người của giải trí Vũ Hồng đi.”

“Anh làm sao mà biết được?” Phó đạo diễn đột nhiên ngẩng đầu, lời nói buột miệng thốt ra, nuốt cũng không nuốt vào được.

Tô Dung hiểu rõ, nghĩ nghĩ trước hai ngày trước, “Là Jennifer.”

“Jennifer?” Chị Kiều nhíu mày, “Cô ta có thể có năng lực lớn như vậy?”

Thẩm Ngự Dương chỉ vào phó đạo diễn, “Này liền muốn hỏi ông ấy một chút, buổi chiều có diễn tập, nói vậy Jennifer hẳn là còn ở đài truyền hình không có đi đi.”

Hình Bân “đằng” một  cái đứng lên, phân phó trợ lý của ông, “Tiểu Lưu, cậu nhanh lên đi xem phòng nghỉ khách mời, tiểu thư Jennifer có ở đây không.”

“Vâng, Hình đạo.”

Tiểu Lưu mở cửa, chạy chậm đến phòng nghỉ khách mời.

Tô Dung nhìn Hình Bân và phó đạo diễn, nhẹ giọng nói, “Tôi muốn đi phòng nghỉ khách mời nhìn xem.”

Ánh mắt Hình Bân dừng ở trên người Tô Dung, Tô Dung cùng ông đối diện, “Phiền toái Hình đạo hỗ trợ dẫn đường một chút.”

Hình Bân dừng một chút, không tiếng động thở dài.

“Được, Tô tiểu thư đi theo tôi.”

“Chúng ta cùng đi.” Chị Kiều lôi kéo Lăng Trạch, liền muốn theo sau.

Đoàn người thưa thớt, cuối cùng đều đi đến phòng nghỉ khách quý.

Này dọc theo đường đi, gặp không ít người tò mò đối với đối bọn họ, đều bị Hình Bân dùng lý do qua loa lấy lệ.

Phó đạo diễn đi ở cuối cùng, bước chân cọ tới cọ lui, khoảng cách người trước mặt càng ngày càng xa.

Phó đạo diễn đánh giá người phía trước hẳn là nghe không thấy hắn nói cái gì, từ túi quần lấy ra điện thoại, nhảy ra một cái dãy số.

“Alo? Là tôi.”

“Bọn họ kêu Hình Bân cho cái công đạo, chúng ta nên làm như thế nào?”

“Tiểu thư Jennifer? Như vậy được không?”

“Tốt, tôi đã biết, được được được, ngài yên tâm, việc này tôi sẽ làm tốt, vậy…” Phó đạo diễn thần sắc do dự một chút, rồi vui vẻ lên, “Tốt tốt, ngài yên tâm đi, được, tài khoản vẫn là cái kia.”

“Cảm ơn, cảm ơn Lận tổng, cảm ơn!”

Phó đạo diễn cúp điện thoại, sự hoảng loạn trên mặt đã bị cuốn đi.

Ngay sau đó, hắn chạy chậm vài bước, đuổi theo tiến lên.

Năm phút đồng hồ  sau, “Phòng nghỉ khách mời” năm chữ xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Trợ lý tiểu Lưu vặn then cửa ra, trong nháy mắt, từ bên trong bay vụt ra một cái cái ly.

“Phanh” một tiếng, nện nát ở trên tường.

Thân thể Tiểu Lưu cứng đờ tại chỗ, thiếu chút nữa, liền thiếu chút nữa, cái ly liền in trên mặt cậu!

“Lận Thiên! Anh cái đồ vương bát đản*!” Thanh âm Jennifer nghiến răng nghiến lợi truyền ra.

Tô Dung nhướng mày, quào?

*Vương bát là rùa, đản là trứng=hình tròn, hợp lại thì thành mai rùa, ý chửi đồ rùa rụt cổ, gặp chuyện không dám đối mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN