Chu Sa - Chương 22: Ham muốn (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
274


Chu Sa


Chương 22: Ham muốn (1)


Biên tập: Mama Tổng Quản

Có thể mang đi nơi khác không cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là sự tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!

(*”▽`*)…(*”▽`*)

————————————————-

Tầng 70 là phòng họp lớn nhất của Giang thị.

Mỗi tháng sẽ có một hội nghị toàn thể, trong hội trường ngồi đầy đủ các nhân viên chủ chốt thuộc tổng bộ Giang thị, hơn ba mươi màn hình chiếu ra từng công ty con, Giang Thâm ở trên bục hội nghị phát biểu đĩnh đạc, có tổng kết, có viễn cảnh, có phê bình và khích lệ.

Chu Sa ngồi ở trong góc phòng họp, tầm nhìn lại rất tốt.

Cô nhìn Giang Thâm ở trên bục.

Giang Thâm thật sự rất có sức hấp dẫn, Chu Sa nghĩ.

Giang Thâm tiếp quản toàn bộ Giang thị được… khoảng 5 năm.

Hình như do sức khoẻ nên Giang Minh Sâm thoái nhượng sớm, vì thế Giang Thâm vẫn còn trẻ, hắn chỉ lớn hơn Giang Thừa một tuổi.

Cũng có lẽ bởi vì tuổi tác chênh lệch ít như vậy nên mới khiến Giang Thâm hận Giang Thừa như thế.

Giang Thâm trẻ tuổi, anh tuấn, tự tin, hắn quản lý tập đoàn thương mại lớn như thế này, hắn có mấy vạn công nhân viên, hắn nắm trong tay tiền tài và quyền lực, mà tất cả đều giúp hắn toả sáng khi đứng trên bục kia.

Đúng là, mặt người dạ thú a.

Giang Thâm như lơ đãng lướt nhìn qua cô, thế nhưng trong đôi mắt đào hoa đó lại chứa đầy tình cảm và cả trêu ghẹo.

Chu Sa không thể không cảm thấy Giang Thâm thật sự rất ấu trĩ, vì sao hắn có thể mang tình cảm của những người thân yêu ra bán chứ? Chi bằng hắn gọn gàng dứt khoát bộc lộ ra sự tính toán nham hiểm của hắn, loại tà mị này không phải càng hấp dẫn hơn sao?

Lần thứ hai Giang Thâm giả bộ vô tình đảo mắt qua Chu Sa, nhìn thấy Chu Sa chưa đầy ý cười, tựa như mê hoặc tựa như dụ dỗ, lặng im nói cho Giang Thâm biết, đây là tầng 70, đây là chỗ anh từng nói muốn cùng em làm tình.

Yết hầu Giang Thâm khẽ trượt, hắn có một tí ảo tưởng.

Loại ảo tưởng này khiến hắn bắt đầu nóng lên.

Lần thứ ba nhìn Chu Sa, hắn xác định Chu Sa dụ dỗ hắn, Chu Sa nhẹ nhàng cắn môi dưới, đôi mắt nai hơi hơi cong lên, cô hướng về hắn làm một cái khẩu hình: “Làm em…”

Giang Thâm cười khẽ một cái, nhưng rất nhanh mím môi lại, có điều ngài chủ tịch lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc trong nháy mắt kia lại lộ ra nét mặt như thế, khiến cho mọi người tựa như phát hiện ra một chân trời mới.

Có cô gái trong hội trường hít vào một hơi lạnh.

Ba giờ sau, trên Weibo có một tiêu đề lên top hot.

[Molly Hoa nhài] Ta không được rồi, ta bị chủ tịch chúng ta oanh toạc rồi a a a a, hội nghị thường kỳ hôm nay, chủ tịch ở trên bục bỗng dưng cười a a a a a.

Khu bình luận liên tục bùng lên tin nhắn trả lời.

[Thính phong ngâm] A a a a, hắn đang nhìn cái gì? Hắn đang nhìn cái gì hả?

[Princess] Chồng ơi!!!

[Bạch Dạ] Ư ư ư, trái tim ta thay đổi rồi, giờ ta là Giang phu nhân.

[Daisy Cat]??? Đây là ai?

Trong lúc nụ cười khuynh thành của Giang Thâm thành một cú spam, mọi người lại không thể tưởng được vẻ mặt hắn hiện giờ có bao nhiêu màu sắc.

“Dụ dỗ anh?” Bàn tay Giang Thâm đẩy nội y Chu Sa lên.

“Khiêu khích anh?” Giang Thâm vén váy Chu Sa lên.

“Muốn anh làm em?” côn th*t của Giang Thâm chống ở miệng huyệt.

“Vậy có lẽ là ngài nhìn lầm rồi đấy.” Chu Sa ngồi trên bàn hàng đầu tiên trong phòng họp, quần áo bị cởi phân nửa, Giang Thâm dùng thế tiến công nằm trên người cô, Chu Sa nắm lấy vạt áo của Giang Thâm, “Em nói là, làm anh.”

Giang Thâm bị cô nắm lấy, ngoan ngoãn nằm ở trên bàn, Chu Sa ghé sát vào người Giang Thâm, dùng cánh hoa kẹp lấy côn th*t: “Chủ tịch thật rất biết giữ chữ tín nha…”

Phòng họp trống trải chỉ còn lại những chỗ ngồi trống, màn hình cực lớn, và hai người.

Chu Sa kẹp lấy côn th*t cọ xát trước sau.

“Ngoan, cho nó vào đi…” Giang Thâm có chút gấp gáp.

Chu Sa di chuyển eo không nhanh không chậm: “Vừa rồi ngài cười cái gì hả?”

“Có cười sao?”

“Uh huh.”

“Nhìn thấy Chu Sa nên không kìm được vui vẻ.”

“Sao mà ngọt vậy chứ?” Chu Sa cúi người hôn lên môi Giang Thâm, lưỡi cô luồn vào trong tìm kiếm: “Có đường à?”

“Có đường a…” Hắn quấn lấy lưỡi Chu Sa: “Ở đây này…”

Hắn phối hợp với sự thăm dò của Chu Sa, chờ đến khi tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc, hắn mang một chút ủy khuất: “Bảo bối, thật chịu không nổi nữa.”

côn th*t đang không ngừng trướng lớn, trên đỉnh rỉ ra chất lỏng hoà cùng mật dịch của Chu Sa, thấm ướt bụng dưới của Giang Thâm.

Cuối cùng Chu Sa cũng đỡ lấy côn th*t chậm rãi ngồi xuống, Giang Thâm hơi nheo mắt lại, cảm thụ lấy khoái cảm tận xương.

Trong phòng họp thật lớn, nghiêm túc, vắng lặng, chỉ còn lại hai người theo bản năng với nhau.

Chu Sa ngửa cơ thể về phía sau, vạt áo Giang Thâm mở phanh ra, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ, Chu Sa túm lấy cà vạt xiêu vẹo của Giang Thâm, tùy tâm sở dục mà tăng nhanh hay thả chậm tốc độ.

Giang Thâm sợ trọng tâm Chu Sa không vững nên đỡ lấy eo Chu Sa, hắn có hơi mê muội khi nhìn hai con thỏ trắng của Chu Sa đang nhảy nhót, cùng cái rốn nhỏ nhắn mượt mà, đều thật xinh đẹp, dường như cả cơ thể của Chu Sa, nơi nào cũng đều thật xinh đẹp.

Chu Sa hướng mắt lên trên nhìn thấy một cái cameras ở giữa: “Giang Thâm… Giang Thâm… anh tắt camera chưa?”

Giang Thâm đang vất vả vặn vẹo uốn éo nghe Chu Sa nói tới cameras: “Không có… đó là để giám sát… đã phát sóng trực tiếp ra ngoài…”

Cơ thể Chu Sa cứng đờ, tiểu huyệt không tự chủ được thít chặt lại.

“Anh…” Giang Thâm nuốt âm cuối thô tục lại, vách thịt của Chu Sa đột nhiên siết chặt, khoái cảm trong giây phút đó làm hắn suýt không khống chế được mà bắn ra.

Rốt cuộc lúc Giang Thâm thở phì phò khôi phục hồi tinh thần, Chu Sa áp vào ngực Giang Thâm, đôi mắt tròn tròn, thoạt nhìn hết sức vô tội: “Thật đó hả?”

“Thật mà.” Giang Thâm nhịn không được phì cười.

“Anh làm em sợ muốn chết!” Chu Sa từ từ thẳng người lên, côn th*t đã mềm xuống trượt ra, dòng sữa đặc cũng theo đó mà chảy ra.

“Đi xem phim không?” Giang Thâm nhìn Chu Sa mặc quần áo hoàn chỉnh.

“Phim?” Chu Sa đang cài lại cúc áo cuối cùng, giọng điệu có chút nghi hoặc.

“Chúc mừng cuối tuần.”

Tay Chu Sa hơi khựng lại, sau đó sửa sang lại cổ áo: “Được nha, em đặt vé trước, ăn cái gì đây?”

“Muốn ăn cái gì?”

“… Lẩu đi.”

Vì thế hai người đi lẩu hải sản, lúc Chu Sa đặt vé, Giang Thâm ghé đầu vào xem, kiên quyết muốn chọn hàng ghế đôi cuối cùng.

Ăn lẩu xong, đến rạp chiếu phim còn nửa giờ nữa mới chiếu, bên cạnh đặt một máy gắp thú nhồi bông, Chu Sa nhìn chằm chằm mấy con thú nhồi: “Muốn chơi à?” Giang Thâm ôm eo Chu Sa.

“Dạy anh cách tán gái chuẩn nè.”

“Thế nào?”

“Lặng lẽ mua xu, sau đó lúc em để ý, gắp thú đưa cho em, nói, ầy, cầm đi chơi đi.”

Giang Thâm xoa xoa đỉnh đầu Chu Sa, lúc quay lại trong tay cần một hộp tiền xu.

“Anh muốn em gắp hết mấy con trong máy hả?” Chu Sa nhìn Giang chủ tịch không dính khói lửa nhân gian.

“… Trước gắp đã.” Giang Thâm có hơi xấu hổ, trò chơi này rốt cuộc bao nhiêu tiền một lần vậy?

Bất quá trên thực tế, Chu Sa đã đánh giá cao chính mình, cùng với Giang Thâm, gắp hết một hộp tiền xu, đến khi ngồi vào trong rạp rồi mà trên tay chỉ cầm một con rùa đen nhỏ mập mạp.

Đêm thứ sáu, mặc dù suất chiếu khuya cũng không vắng khách lắm, Giang Thâm dựa sát vào Chu Sa, khi ánh đèn tối xuống, Giang Thâm nghiêng đầu hỏi Chu Sa một câu, “Giang Thừa có từng dẫn em đi xem phim không?”

Chu Sa cũng không quay đầu lại: “Không có.”

Giang Thâm không nói gì, hắn ôm Chu Sa, tay vỗ về trên ngực Chu Sa.

“Chủ tịch đã cùng với cô gái khác đi xem rồi à?” Tư thế của Chu Sa không thay đổi.

“Không có. Sao nào, Chu Sa hỏi vặn lại anh sao?” Trong giọng nói Giang Thâm có ý cười.

Chu Sa bắt lấy tay Giang Thâm: “Vậy chắc là chủ tịch không biết, nơi này có giám sát, là dùng hồng ngoại.”

Giang Thâm lại có hơi xấu hổ.

Vẻ mặt trong bóng tối mơ hồ không rõ, Giang Thâm không nhìn thấy khóe miệng Chu Sa nhếch lên cười.

Ăn cơm, xem phim, gắp thú, chơi trò ngây thơ trong sáng?

Hắn có từng dẫn em đi xem không, chơi trò so sánh?

Phim hết đã đến nửa đêm, Giang Thâm đưa Chu Sa về chung cư, không đề nghị lên ngồi một chút: “Buổi tối ngày mai có một dạ tiệc từ thiện, cùng anh tham dự một chút.”

“Lớn lắm hả?”

“Ừm… không nhỏ.”

“Được.”

“Có trang phục phù hợp chưa?” Trong nháy mắt, Giang Thâm cảm thấy dường như chưa đọc hết được hết ý của Chu Sa.

“Ừm.”

“Lúc trước, Giang Thừa dẫn em đi mua thương hiệu nào?”

Giang Thâm diễn trò xiếc thật rất dễ dàng.

Chu Sa quay lại diễn nốt trò xiếc này: “Không có, anh ấy chưa từng dẫn em tham dự mấy trường hợp công khai này.”

Sau đó, Chu Sa nhìn Giang Thâm làm bộ như mặt không cảm xúc mà trong mắt lại che không nổi sự không hài lòng.

Giang Thâm lại xoa xoa đầu Chu Sa: “Chiều mai, anh tới đón em.”

Chu Sa cười cười tỏ vẻ đồng ý đáp lại, đẩy cửa bước xuống xe.

Tất cả vẻ ôn như trên mặt biến mất không dấu vết.

Tay Giang Thâm vuốt nhẹ trên tay lái một hồi.

Khi thì yêu dã, khi thì trong sáng.

Khi thì quyến rũ, khi thì ngây thơ.

Hắn có chút muốn ngừng mà không được.

______________________

Lời của Mama: Aaaaaaaaaaaaaaa, ta bảo tiểu tam lên sàn rồi đó. Mọi người đoán đi. Cơ mà dạo này không thấy ai lên like page khích lệ ta trơn trọi. Ta mới cáo ốm có một tuần thôi mà. o(>﹏<)o

Nhắc lại nhoa: Quyền lợi khi theo dõi page “Mama Tổng Quản” của ta là sẽ nắm bắt thông tin nhanh gọn lẹ. Quyền lợi khi tham gia group của ta là lỡ ta chưa biên tập xong sẽ spoil trong group, tất nhiên ở đó cũng được đọc full sớm nhứt hén.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN