Chu Sa - Chương 23: Ham muốn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Chu Sa


Chương 23: Ham muốn (2)


Biên tập: Mama Tổng Quản

“Chúng ta chia tay đi.” Ngón tay Giang Thừa đan vào nhau, giọng điệu bình tĩnh.

Bùi Oanh đột nhiên mở to mắt, “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì à Giang Thừa?”

Đây vốn dĩ là một đêm thứ sáu rất hài lòng, không có gánh nặng công việc, còn có cảm giác vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết.

Bùi Oanh tính đi ăn cơm cùng Giang Thừa xong sẽ đi xem phim, để tạo bầu không khí, cô ta còn chọn nhà hàng Pháp, phim cũng đã đặt trước rồi, Giang Thừa rất thích thể loại khoa học viễn tưởng.

Tuyệt nhất là thời gian kết thúc phim.

Sau đấy, cô ta sẽ đến nhà Giang Thừa hoặc Giang Thừa đến nhà cô ta.

Cô ta nghĩ hẳn là có thể tiến triển đến một bước này.

Cô ta còn vì thế thay cả bộ Victoria”s Secret, cô ta do dự thật lâu giữa các màu, giữa lựa chọn ngây thơ, gợi cảm, thần bí, đáng yêu, cuối cùng thay một bộ ren màu đen, mặc kệ thế nào, bộ này cũng sẽ không bị lỗi nhất.

Cô ta còn mang theo một hộp Okamoto, nhưng nếu Giang Thừa cương quyết muốn bắn vào trong thì——— cô ta sẽ nhận.

Cái gì cô ta cũng đều chuẩn bị tốt, lại chỉ nghênh đón được một câu chia tay của Giang Thừa.

“Có một số việc không thể quay lại được Bùi Oanh à.” Giọng nói của Giang Thừa có hơi mệt mỏi.

Hôm nay, Giang Thừa suy nghĩ nguyên một ngày, cảm thấy Chu Sa nói không sai, hắn rõ ràng có bạn gái, không có tư cách tới cửa yêu cầu Chu Sa bất cứ điều gì.

Hắn muốn tự mình giải quyết.

Bùi Oanh, là quá khứ của hắn, Chu Sa, là tương lai của hắn.

“Vì sao?” Giọng của Bùi Oanh có hơi run: “Anh vẫn còn hận em, có phải không, anh vẫn không thể chấp nhận chuyện trước đây em và Giang Thâm ở bên nhau có phải không?”

“Không phải.” Giang Thừa thở dài: “Anh không trách em, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, lúc ấy, em chọn Giang Thâm cũng không sai.”

“Vậy thì là cái gì?” Bùi Oanh cố nén, trong mắt cô đã có nước mắt: “Giang Thừa, chúng ta đã từng ở bên nhau lâu đến thế, em không tin anh đối em hoàn toàn không có cảm giác.”

“Thời gian, thời gian đã làm hao mòn đi rất nhiều thứ, không thể tìm lại cảm giác đó nữa.” Giang Thừa suy tư tìm từ ngữ thích hợp, hắn cũng không muốn tổn thương Bùi Oanh.

“Đã lâu như vậy anh vẫn không tìm bạn gái.” Bùi Oanh mang theo chút quật cường cuối cùng.

Nhưng câu này lại làm ánh mắt Giang Thừa trở nên hoảng hốt: “Đúng vậy… Vẫn không tìm bạn gái…”

Cơm ăn không nổi nữa.

“Đưa em về nhà đi!” Bùi Oanh nhịn xuống cảm giác muốn khóc.

Giang Thừa gật gật đầu.

Nội tâm Bùi Oanh thật sự rất đau khổ, không hoàn toàn là do Giang Thừa cự tuyệt.

Cô ta xuất thân từ tầng lớp trung lưu, cũng không nghèo túng, nhưng lại cho thấy Bùi Oanh không thỏa mãn ở mãi tầng lớp này, chuyện Giang Thâm theo đuổi đối với cô ta mà nói tựa như giấc mộng, mà chuyện sau đó thì chỉ có thể nói ấm lạnh tự biết mà thôi.

Qua lúc nhiệt liệt ban đầu, Giang Thâm lạnh xuống với tốc độ kinh người.

Ở bên cạnh Giang Thâm mấy năm nay, cô ta lãng phí bằng cấp, lãng phí kiến thức chuyên ngành, bỏ lỡ cơ hội công việc tốt nhất, mặc dù có được một nhà trưng bày tác phẩm nghệ thuật, nhưng bất quá chỉ là để giết thời gian, cô ta ở trong mơ cũng không kiềm chế được muốn trở thành Giang phu nhân.

Giang Thâm chưa từng để cô ta xuất hiện trong bất kỳ trường hợp nào, cô ta cũng chưa bao giờ tham gia vào đời sống sinh hoạt của Giang Thâm, cô ta chưa bao giờ gặp cha mẹ Giang Thâm, cũng chưa bao giờ thông qua Giang Thâm mà quen biết người nào, mối liên kết giữa cô ta và cái gọi là tầng lớp thượng lưu chỉ có Giang Thâm mà thôi. Sau khi Giang Thâm bỏ cô ta, cô ta chỉ có thể ôm chặt cái cây Giang Thừa này mà leo lên, đây vẫn có thể xem là một con đường không tồi, không thể quay đầu lại, chỉ có thể dựa vào.

Mà giờ Giang Thừa đưa ra lời chia tay, đây không chỉ là cự tuyệt tình cảm, mà là chặn lại con đường trèo lên cao của cô ta.

Giang Thừa ngừng xe ở trước cổng chung cư của Bùi Oanh, không nói gì chỉ đốt lên một điếu thuốc.

Thậm chí Bùi Oanh còn không có cách nào hỏi Giang Thừa từ khi nào biết hút thuốc: “Lên ngồi một chút đi, anh còn chưa ghé chơi lần nào.”

“Em lên đi.” Không cần phải thế.

“Một lần cuối cùng, là yêu cầu nhỏ nhoi cuối cùng của em.” Giọng điệu Bùi Oanh ngược lại kiên định.

Giang Thừa phả ra một làn khói, gật gật đầu.

Vào phòng, Bùi Oanh nhào lên người Giang Thừa, cô ta nhón mũi chân hôn lên môi Giang Thừa.

Tư thế này làm Giang Thừa nhớ tới đêm qua, hắn cũng ép sát Chu Sa lên tường như thế này, vậy nên trong lòng Chu Sa cũng ngập tràn sự không kiên nhẫn giống như hắn bây giờ sao?

Giang Thừa hơi khó chịu một xíu, hắn đẩy Bùi Oanh ra: “Được rồi, như thế thôi.”

Bùi Oanh giữ chặt Giang Thừa, cởi từng lớp trang phụng ra, cho đến khi lộ ra chiến y cuối cùng.

Bùi Oanh sờ soạng Giang Thừa, cô ta cởi quần áo của Thừa, dùng ngực cọ vào ngực của Giang Thừa, tháo dây nịt của Giang Thừa, cô ta luồn tay vào trong, lại sờ đến một thứ mềm nhũn.

Bùi Oanh nhớ lại mấy mánh khoé, cố hết sức trêu chọc, nhưng cũng vô dụng.

Giang Thừa không có một chút dấu hiệu cứng lên.

Giang Thừa thở dài, đỡ Bùi Oanh lên rồi đẩy cô ta về phía sau một bước, sau đó mặc lại quần áo: “Anh biết anh không lên đây, em sẽ không cam tâm, nhưng vô dụng thôi Bùi Oanh.”

Bùi Oanh bán nude đứng ở đó, nhỏ xinh, đáng thương, trong mắt cô ta có nước mắt có hoang mang.

Giang Thừa lại thở dài: “Ngày mai có yến tiệc từ thiện vào buổi tối, em đi cùng anh một chút, sau này chúng ta vẫn là bạn bè, có được không?”

Bùi Oanh không nói tiếng nào, hồi lâu, gật gật đầu: “Được.”

Cái Giang Thâm gọi là chọn trang phục, cũng không phải là kiểu dẫn Chu Sa đi dạo phố, mà là đặt trước ở một loạt cửa hàng cao cấp, rồi bày trước mặt Chu Sa cho cô chọn.

Đây là phòng hóa trang lớn nhất của công ty giải trí thuộc Giang thị, bây giờ bị biệt riêng ra chỉ còn lại ba người.

Stylist cẩn thận so tỉ lệ khuôn mặt của Chu Sa, make up, rồi lại phối lễ phục.

Loại cảm giác này có chút mới mẻ.

Chu Sa khá tò mò về kiểu make up trên mặt—- vị này là một stylist rất có tiếng, hiện giờ chắc là cô đang được hưởng thụ đãi ngộ của một nữ minh tinh.

Một tiếng trước khi tiệc tối bắt đầu, rốt cuộc Chu Sa cũng làm xong toàn bộ, Giang Thâm đã đợi ba tiếng, cũng đồng thời không còn kiên nhẫn.

Bởi vì Chu Sa cũng không phải đi ganh đua sắc đẹp trên thảm đỏ, nên đã chọn lễ phục xẻ cao màu đen trong bộ sưu tập mùa xuân, lúc đi còn lấp lánh ánh sáng màu xanh đậm, phía sau được thiết kế táo bạo khoe lưng trần trắng hơn tuyết.

Stylist trong lúc make up khen một câu tận đáy lòng: “Da đẹp quá trời đi hà!”. Rất nhiều nữ minh tinh vì làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật cộng thêm việc phải hoá trang thường xuyên nên khiến làn da xấu đi, C;hu Sa có làn da tươi trẻ căng bóng và mịn màng.

Giang Thâm hôn nhẹ lên Chu Sa một cái: “Thật xinh đẹp!”.

“Cảm ơn.” Chu Sa mỉm cười đúng chuẩn.

Tạo dáng trên thảm đỏ gần như có thể so với dạ tiệc đấu giá, thật sự là tiết mục quan trọng, đương nhiên đối với những người không ở trong showbiz thì đây chẳng qua chỉ là chuyện đi ngang qua sân khấu.

Có điều đúng là oan gia ngõ hẹp, Chu Sa khoát tay Giang Thâm đứng trước thảm đỏ lại trực tiếp đụng phải Giang Thừa.

Lần đầu tiên, Giang Thừa chính thức nhìn thấy Chu Sa ăn mặc như vậy.

Thật xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp.

Trong ấn tượng, Chu Sa hình như cũng…

Đúng rồi, biểu cảm của Giang Thừa đông lại, hắn rất ít khi dẫn Chu Sa tham dự trường hợp nào đó, càng không nói đến sự kiện lớn như thế này, nên làm sao hắn có thể nhìn thấy Chu Sa mặc lễ phục đây.

Giang Thâm là muốn nói cho hắn biết, thứ hắn đã không cho Chu Sa, thì toàn bộ Giang Thâm đều có thể cho.

Cậu cho rằng Chu Sa không thể lộ diện công khai, còn tôi có thể cho cả thế giới nhìn thấy cô ấy.

Mà Chu Sa, có phải cũng nghĩ như vậy hay không?

Thủ đoạn quang minh chính đại thế này của Giang Thâm khiến Giang Thừa không còn lời nào để biện hộ.

Giang Thâm nở một nụ cười thiện chí, ý bảo Giang Thừa đi trước.

Trong nháy mắt, Bùi Oanh vừa ghen tị vừa không thể tin.

Mặc kệ Giang Thâm có phải đang lợi dụng Chu Sa hay không, loại vinh quang trong thời điểm thế này, Giang Thâm chưa từng cho cô ta.

Nhưng Giang Thâm đã cho cô ta danh phận.

Bùi Oanh cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Về phần Giang Thừa, vì sao hắn lại đột nhiên căng cứng như vậy?

Giang Thừa kéo Bùi Oanh đi lên thảm đỏ, là người luôn được truyền thông chào đón, đèn flash nháy liên tục, nhưng rất nhanh, camera đã đổi hướng.

“Chủ tịch Giang, xin hỏi ngài có cảm nhận gì đối với hot search “cười một cái” không?”

“Chủ tịch Giang, xin hỏi ở hội nghị cấp cao ngài cười vì chuyện gì vậy?”

Giang Thâm dìu Chu Sa từ đầu thảm đỏ bên kia đi tới.

Nửa đêm hôm qua, Thôi Nhất Minh báo cáo cho hắn sự kiện lên hot search, Giang Thâm đã phát WeChat kể cho Chu Sa nghe thành tựu của cô.

Chu Sa có hơi hoang mang nhìn Weibo, tiếp theo trong video Giang Thâm cười một cái, góc độ rất ảo diệu, nhìn Giang Thâm vừa bá đạo mà mê người.

Giang Thâm hơi hơi gật đầu không trả lời vấn đề này, dẫn Chu Sa đến trước phông nền ký tên ký xuống tên tuổi rồi vào trong.

Rất nhanh trên Weibo, dưới hash tag # Giang Thâm # là hình ảnh mới nhất trên thảm đỏ

Trong đó có một nhóm kêu gào lão công, có người hỏi, cô gái bên cạnh kia là ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN