Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch)
Ma Giáo
Gió lạnh như thanh đao sắc bén, cướp hết tất cả sự sống trong trời đất.
Trên đường phố vào sáng sớm, thế giới đã biến thành màu trắng bạc, không thấy một bóng người nào, cũng không hề có tí dấu vết của sự sống, chỉ có tiếng gió không ngừng gào thét khắp trời đất.
Lạnh lẽo đến đáng sợ, khiến cho không một ai dám rời khỏi ngôi nhà ấm áp, dễ chịu của mình để đối mặt với cái giá lạnh khắc nghiệt này.
Nhưng ở một góc của con phố, trong một bụi cỏ nhỏ có một bóng người bé gầy đang co ro run rẩy.
Đứa bé nhìn chỉ khoảng 4 5 tuổi, quần áo phong phanh rách rưới, tóc tai rối tung, sắc mặt trắng bệch, đang ôm chặt một đám cỏ khô sớm đã bị nước tuyết tan thấm ướt, định dùng nó để sưởi ấm cơ thể.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh quét đến, tựa như một lưỡi dao sắc bén, cướp đi những sự sống còn sót lại. Đứa trẻ bé gầy không chịu nổi lại run lên cầm cập, cắn chặt răng, cơ thể liều mạng co lại thành một vòng tròn.
“ Lẽ…lẽ nào, ta thật sự sống…sống không qua khỏi hôm nay sao, thật…thật sự không…cam tâm mà…, rõ ràng mình đã…cố gắng như vậy……” Đứa bé dùng giọng yếu ớt tiếp tục nói chuyện, không biết nó lấy sức lực từ đâu ngẩng đầu nhìn chăm chăm lên bầu trời.
Đó là một đôi mắt đen nhánh, sợ hãi, oán hận, cô độc, mệt mỏi, tĩnh lặng, giải thoát, đủ loại cảm xúc phức tạp đen xen trong đó. Cuối cùng đã hoá thành sự đen nhánh ban đầu, vô cùng thâm sâu, khiến cho người khác không nhìn ra bất kì cảm xúc gì cả.
Tầm mắt dần mơ hồ, những kí ức phủ bụi xưa hiện lên trong lòng.
Hắn tên Nghiêm Thiệp, vào một tháng trước không hiểu sao đã biến thành một đứa bé 4 5 tuổi, rồi xuất hiện ở thế giới này.
Sau khi hắn nghe mấy vị khách giang hồ nói đến những cái tên “Binh Khí Phổ” “Bách Hiểu Sinh” “Thiên Cơ Lão Nhân” “Long Phụng Song Hoàn” “Tiểu Lý Phi Đao” này, thì hắn đã hiểu rốt cuộc bản thân đã đến một thế giới như thế nào.
Nhưng mà những điều này đối với hắn mà nói chẳng còn quan trọng nữa.
Kẻ khác đến được thế giới võ hiệp thế này, chắc chắn ước muốn của họ là luyện một bộ võ công, sau đó tiên y nộ mã, hành tẩu giang hồ, thanh kiếm tam xích đánh bại hết quần hào. Còn nữa, chính là một hồi yêu đương say đắm cùng nữ hiệp, ma nữ nào đó, hoặc là xưng vương xưng bá……
Nhưng đối với Nghiêm Thiệp mà nói, việc duy nhất phải làm lại còn xa vời đó chính là… sống.
Trong thời gian một tháng, hắn đã dùng hết tất cả trí tuệ của mình, chỉ để tiếp tục sống tiếp.
Nhưng mà thân hình của trẻ con đã hạn chế hắn, với lại thế giới này tuy vô cùng giống Trung Hoa cổ đại, nhưng phải biết ngôn ngữ cổ đại và ngôn ngữ hậu thế có sự khác biệt cực kì lớn.
Lãnh thổ Trung Hoa lớn như vậy, cho dù là hậu thế ra sức phổ biến tiếng phổ thông, thì ngôn ngữ của các nơi vẫn có khác biệt rất lớn. Huống hồ là thời đại này đây.
Thời đại khác nhau, vùng miền khác nhau đã làm cho Nghiêm Thiệp hoàn toàn không có cách nào hòa nhập cùng con người của thế giới này. Cho dù có vài ý nghĩ vượt quá giới hạn, cũng không có cách nào thực hiện, thay đổi được vì tiền rất cần tiền, sẽ càng không có ai tin tưởng một tên oắt con như hắn đây.
Thế giới cổ đại cũng không giống với hậu thế, điều kiện vật chất thiếu thốn, bách tính ở đây bản thân ăn không no. Đương nhiên không thể có người nào nảy sinh lòng tốt giúp đỡ hắn. Cho dù là thế giới hậu thế kia vật chất phát triển, điều kiện cho phép, cũng không có mấy người nguyện ý giúp đỡ người khác.
Đói bụng, mệt mỏi, giá lạnh……lang thang đầu đường xó chợ suốt một tháng, Nghiêm Thiệp từ đầu đến cuối đều bị những thứ này quấy nhiễu. Chung quy cố gắng hết sức đến hơi thở cuối cùng, khó mà duy trì sự sống. Còn trận tuyết lớn hiếm thấy này, càng trở thành lá bùa đòi mạng của hắn.
Hoa tuyết trắng xóa, trong mắt của người đang ăn no mặc ấm là một thứ tuyệt đẹp, ngập tràn tình thơ ý họa.
Nhưng đối với người không có nhà, không có quần áo, đồ dùng cần thiết chống rét, không có cơm ăn mà nói thì đây là tai họa đáng sợ nhất.
Cơ thể dần dần cứng đờ, cái giá lạnh khủng khiếp đã thâm nhập vào tận xương tủy. Cơ thể lúc đầu không ngừng run rẩy, ngay thời khắc này ngay cả run cũng không run nổi. Giống như một tảng băng lạnh giá ngã trong bụi cỏ, hơi thở và thế giới giá lạnh đã hòa thành một thể.
Sự sống không còn, cái chết gần kề.
Nghiêm Thiệp cảm thấy bản thân rất mệt rất mệt, cả một tháng trời áp lực từ sự phân cách giữa ranh giới của sự sống và cái chết đã sớm làm phá hủy thân thể và tinh thần của hắn.
Ngay lúc này, hắn vô cùng muốn ngủ một giấc thật sâu.
Nhưng bất luận mệt mỏi cỡ nào, hắn trước sau vẫn kiên trì không nhắm mắt.
Bởi vì hắn biết,
Một khi nhắm mắt, bản thân hắn cũng sẽ không tỉnh lại nữa.
Hắn muốn sống tiếp!
Bất luận kiệt sức cỡ nào, tầm thường cỡ nào, đau khổ cỡ nào, chỉ cần có một tia hi vọng, hắn cũng muốn sống tiếp.
Nhưng ông trời lại giống như không đồng ý thỏa mãn khao khát tầm thường này của hắn, tuyết càng rơi càng lớn, cơn gió càng ngày càng mạnh, bóng râm che phủ cả nhân gian.
Hi vọng đang ở nơi đâu?
Bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa chạy đến.
Ánh mắt của Nghiêm Thiệp hơi chấn động, ngay cả sức lực mở miệng cũng không còn.
Trên xe bước xuống một bóng hình tuyệt đẹp.
Trong cái lạnh tuyết phủ đầy trời, nàng ấy chỉ mặc một chiếc váy dày mỏng manh, gió lạnh kéo đến, tay áo bay bay. Bỗng thấy nàng ấy đứng kiêu ngạo trong sương tuyết, hệt như một đóa hoa mai tinh khiết không tì vết.
Gió tuyết cũng phải cúi đầu vì nàng ấy.
Chợt nàng ấy nhìn thấy trong bụi cỏ có một đứa bé tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc.
Đầu tiên là lạnh lùng liếc qua, sau đó hình như đã phát hiện ra điều gì, trong con ngươi lộ ra một tia kinh hỉ.
Bóng hình của nàng ấy giống như âm hồn, phút chốc đã đến trước cơ thể của Nghiêm Thiệp, chăm chú quan sát toàn thân của hắn.
Ánh mắt mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng, con ngươi của Nghiêm Thiệp co rút lại, nhìn kỹ bóng người trước mặt.
Đó là một khuôn mặt vô cùng tinh xảo, trắng nõn như ngọc, khuynh quốc khuynh thành, giống như là tiên nữ trong băng tuyết.
Nhưng ánh mắt của Nghiêm Thiệp vẻn vẹn chỉ rơi ở trên mặt của nàng ấy, sau đó thì dừng lại trên tay của nàng ấy.
Không phải tay của nàng ấy đẹp cỡ nào, mà là trên tay của nàng ấy có miếng bánh nướng đang tỏa ra hơi nóng. Đối với Nghiêm Thiệp mà nói, sức hút của miếng bánh nướng này vượt xa mọi thứ trên thế gian.
Đây là thứ có thể khiến hắn sống tiếp.
Không biết sức lực lấy từ đâu mà hắn liền vọt dậy, bổ nhào về hướng cô gái kia một phát cướp lấy miếng bánh nướng kia, sau đó nuốt vào bụng, ăn như hổ đói.
Hắn thề, đây là món ngon nhất mà hắn từng ăn từ trước đến nay trong hai kiếp của hắn.
Trước kia không có, sau này cũng sẽ không có.
Cô gái kia khoảnh khắc đầu tiên là nhíu mày nhìn hắn, sau đó liền đưa tay ra sờ trên lưng hắn, gật đầu vui sướng nói: “Quả nhiên là căn cốt cực kỳ tốt, đủ để đạt đến tiêu chuẩn ta muốn.”
Lúc này, Nghiêm Thiệp đã ăn xong miếng bánh nướng kia rồi, đang giương đôi mắt đáng thương nhìn nàng ấy
Cô gái trầm mặc một lát, hỏi: “Ngươi tên gì, nhà sống ở đâu, cha mẹ là ai?”
Nghiêm Thiệp trả lời: “Nghiêm Thiệp, không nhà, không cha mẹ.”
Đến thế giới này được một tháng, rốt cuộc hắn cũng học được một vài ngôn ngữ ở đây. Ít ra tự giới thiệu đơn giản thì không có vấn đề.
“Nghiêm Thiệp, ta biết rồi.” Cô gái mặt không biểu cảm, lại hỏi tiếp: “Ngươi có đồng ý đi cùng ta đến một nơi bị người đời sợ hãi, chán ghét, coi ngươi khác loài không?”
Nghiêm Thiệp đương nhiên là đồng ý rồi. Hắn đã không còn lối thoát khác nữa. Nhưng hắn vẫn hỏi một câu: “ Nơi đó mỗi ngày có thể ăn thứ như vừa rồi không?”
Khi nói câu này, trên mặt hắn nửa ngây thơ, nửa chua xót.
Trong đó có một nửa là chân thành, nửa còn lại là giả tạo. Những việc đã trải qua trong một tháng nay, sớm đã khiến hắn hiểu được phải làm sao để bảo vệ bản thân.
Sống chính là mục tiêu duy nhất của hắn.
Nhìn đứa bé gầy yếu ngây thơ trước mặt, cô gái đã ngẩn ra một lát, dương như được gợi lên hồi ức gì đó. Sau một hồi mới khom người xuống, ôm lấy Nghiêm Thiệp, nói: “Thứ ngươi muốn ở nơi đó đều có thể có được, nhưng cái giá phải trả của tất cả những thứ này, có lẽ sau này ngươi có hối hận thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào bù đắp được.”
Trên mặt nàng ấy hiện ra sự thương cảm vô cùng.
Gió tuyết vẫn như cũ.
Nghiêm Thiệp hờ hững nhìn vào mênh mông vô tận, trong mắt lộ ra thứ hào quang giác ngộ, vô cùng kiên định.
“Từ nay về sau ngươi chính là một phần tử của thánh giáo, còn trong giang hồ, người khác gọi chúng ta là……Ma Giáo!”
Cô gái khẽ xoa đầu hắn, ánh mắt có chút mê ly, trong lòng thì thào bổ sung nói: “Ngươi còn là thứ vũ khí lợi hại nhất báo thù rửa hận thuộc về ta, ta sẽ giao cho ngươi võ học mạnh nhất trên đời, ngươi cũng sẽ mãi mãi trung thành với ta.”
Gió tuyết trong trời đất càng lớn hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!