Chú Thượng Quan Hạ Phàm
Phần 14
Chú Thương Quan hạ phàm 14
CẢM GIÁC LẠ.
Cô bé tò mò ngẩng lên nhìn và chờ đợi , chàng cúi xuống. Khuôn mặt nghiêm túc nhìn đáp lại. Miệng nhanh nhảu.
-I lớp diu.
Đôi mắt tròn xoe chớp chớp như không nghe ra.
-Gì cơ.
-Ai Lớp diu …
Chàng nói to. Cô bé thật sự bất ngờ. Dừng tất cả hành động. Chỉ còn lại đôi mắt mở to nhìn thẳng vào chàng.
Hóa ra tên tiểu quan này thông minh thật. Chỉ cần một câu nói đã khiến đối phương nhìn thẳng vào chàng. Chàng đã có cơ hội để nhìn vào mắt cô bé lâu hơn. Một đôi mắt trong veo đang nhìn chàng tràn đầy tha thiết.
-Không phải là ai lớp diu đâu chú ạ. Mà phải là I LOVE YOU.
Hai gò má bắt đầu đỏ hồng . Thật kỳ lạ, tại sao chàng lại không thể nhìn thấy bất cứ điều gì? Có gì đó mà bề trên không muốn cho chàng biết về con người này.
-Tại sao …chú lại nhìn cháu như thế?.
-À…ta…
-Nhưng … chú thích cháu thật à?
-Thích cháu?
Chàng nói như không hiểu, tại sao cô bé lại nói vậy.
-À, người ta nói người có tiền thường coi tình yêu như là trò đùa của họ. vì họ có quyền lựa chọn.
-Làm gì có chuyện đó. Tình cảm không phải trò đùa.
-Vậy, chú thích cháu thật sao?
-Ta đâu nói thế.
-Thế chú biết I love you là gì không?
-Là gì vậy?
Cô bé cau mày, đôi mắt bắt lườm chàng.
-Ai dạy chú nói câu đó đúng không?
-Tên Tiểu quan bảo ta nói thế.
-Trời, như thế bố cháu sẽ bảo , xui ăn cức cũng ăn đó.
Chàng bắt đầu thấy quê.
-Nhưng câu đó, có nghĩa là gì?
Cô bé bắt đầu bực bội.
-Chú không biết tiếng Anh sao?
Chàng lắc đầu.
-Ta…nghe Tiểu quan nói, đó là một câu nói mà thanh niên rất thích.
Khuôn mặt tiu nghỉu biết lỗi của chàng khiến cô bé cũng không còn cau có nữa.
-Chú đúng là từ trời rơi xuống.
-Ta từ trời xuống.
Sau câu nói là cái liếc mắt sắc lạnh. Chàng lại cúi xuống. trông như một con cún con gây tội.
-Đồ con gà công nghiệp. Đồ hâm. Đồ khùng.
Cô bé chửi liên tục cho hả giận, chàng đứng im không cãi.
-Nhưng câu đó có nghĩa là gì?
-Chú có muốn biết là gì không?
Chàng thật thà, cô bé tiến lại sát chàng. Ánh mắt đầy tinh quái.
-Cháu yêu chú.
-Gì cơ?
Thái độ của chàng cũng bất ngờ không kém nàng ta khi nãy.
-Cháu yêu chú.
-Sao…sao lại nói yêu ta?
Cô bé tiến lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chàng, còn chàng đứng im cho cô bé càng ngày càng tiến sát. Đáng ra chàng sẽ lùi lại, và bỏ chạy nếu đó là con gái nhà Thái Hưng. Nhưng giờ sao có cảm giác đôi chân đã bị chôn sâu dưới đất. cảm giác tò mò muốn được sát gần nàng khiến chàng không muốn bước thêm bước nào.
Cho đến khi hai khuôn mặt rất gần nhau, cô bé mới buông lời.
-Chú… nói yêu cháu trước cơ mà.
-Ta…ta nói lúc nào?
-Chú vừa nói, và nói hẳn hai lần.
-Ta…không có mà.
-Vậy…là chú không thích cháu.
-Ta…
Người ta có thể trông thấy một cô gái bé nhỏ và một chàng trai cao lớn đang có vẻ như… rất tình tứ. Thấy chàng thu lại như một con cún sợ hãi, cô bé bật cười lớn đắc ý. Chàng cảm thấy mình như một kẻ ngốc, khuôn mặt bất bình hỏi.
-Sao cháu lại cười?
-Cháu cảm thấy, chú đúng như ở trời rơi xuống ấy. Nhưng mà, cũng có cảm giác là…chú mới trốn trại ra đây .
-Trốn trại.
-Vâng.
-Trại gì?
-Trại tâm thần.
Chàng nhận ra bị chơi xấu thì cau mày.
-Này nhóc con, cháu dám nói ta điên sao?
-Hahaha.
-Chú thấy có người bình thường nào nói chuyện kì cục như chú không?
-Cháu không tin ta sao?
-Vậy cháu nên tin chú ở trời xuống hay tin chú bị điên bây giờ.
-Cháu tin thế nào cũng được.
Chàng nói giọng giận dỗi. cô bé khúc khích cười. mặc kệ chàng mà dắt xe đi. chàng lại tiếp tục bám theo.
-Giờ chú đi đâu?
-Ta không biết nữa.
-Chú mà còn không biết đi đâu. Nhà chú to tướng, công ty cũng mấy chục tầng, còn nói không biết đi đâu.
-Đó không phải nhà ta.
Cô bé ngước lên nhìn.
-Chú…chú có chuyện gì à?
-À… không có.
Chàng không tiện nói ra vấn đề của mình.
-nơi mình sinh ra, nơi mình lớn lên, nơi mình trở về đều là nhà. Những người yêu thương mình là người thân.
Chàng vẫn đi bên cạnh cô bé. Trời chiều đã ngả dần về tối. Hai con người vẫn lặng lẽ đi bên nhau.
-Những người như chú, sinh ra trong gia đình giàu có, bố mẹ đầy đủ, mọi thứ coi như là, hoàn hảo hết. vậy mà lại chẳng biết trân trọng.
-Thế chẳng nhẽ cháu không trân trọng cuộc sống của mình
-Có chứ. dù mẹ cháu đã mất. nhưng cháu vẫn còn bố. Dù bố cháu không kiếm được nhiều tiền. Nhưng bố cháu là người tốt.
-Bố cháu là người tốt?
-Vâng.
Cô bé gật đầu.
-Sao hôm nay cháu cũng không về nhà.?
-Hôm nay bố cháu đi vắng. Lớp học thêm được nghỉ. Giờ có chú ở đây. Cháu gọi xe cho chú về, rồi cháu về.
-Không cần đâu, cháu về đi.
-Nhưng chú gọi người tới đón chưa.
-Ta tự đi được.
-Chú có tiền trong túi chưa?
-Ta…
Chàng chưa kịp trả lời.. Cô bé đã nhanh nhẹn rút mấy tờ tiền trong túi áo nhét vào túi chàng.
-Ngần này đủ chú đi taxi về đấy.
Chàng đứng im, cảm giác có một cái gì đó ngọt ngọt trên đầu lưỡi. Vị của cuộc sống tên là Ngọt ngào.
-Sao thế ạ?
-À…
Tiếng bụng chàng réo lên.
-Ta… Ta đói rồi.
-Chúng ta đi ăn thôi. Nhưng giờ cháu không còn nhiều tiền. Chú ăn tạm cháo quẩy nhé.
-Cháo quẩy hả?
-Vâng. Không đắt nhưng mà ngon.
Chàng gật đầu. Cô bé đi sang một bên đưa xe đạp cho chàng.
-Chú chở cháu đi cho nhanh.
Chàng nhìn lại cô bé. Ánh mắt ngại ngùng.
-Ta… Ta không biết đi xe.
-Chú không biết đi xe đạp à?
Chàng lắc đầu . Đôi mắt mở ra như tội nghiệp.
-Xe máy.
-Không.
-Ô tô.
Chàng lắc đầu lần nữa. Cô bé bật cười.
-Chú đùa cháu à?
-Ta không nói dối.
-Cháu không tin. Người như chú lại không đi được xe gì.
-Ta chưa đi xe này bao giờ mà.
-Thật.
Chàng gật.
-Cũng đúng thôi. Người giàu như chú thì cần gì đi loại xe này. Nhưng thôi. Leo lên đây, cháu chở chú.
Cô bé leo lên xe. Chỉ chàng ngồi ra ghế sau, dù cái xe khá thấp, cái yên ngồi cũng đau cả mông.
-Chú bám vào. Vì chú nặng. Nên nhớ chống chân nhé.
Đi được một quãng tay lái yếu này đã làm cho cái xe đổ xuống đường. Thay vì bực bội. Cô bé cười khúc khích.
-Cháu đau không?
Chàng cuống quýt nắm tay kiểm tra.
-Cháu không sao. Nhưng chú ý. Làm cháu buồn cười.
-Ta có làm gì.
-Thôi không nói. Đi ăn đi. Chú dắt xe đi. Cho quen.
Chàng đưa tay giữ xe rồi dắt đi. Cô bé đeo bao lô đi tung tăng.
-Thế chú còn không biết gì nữa.
-Ta cũng không biết. Người ta gọi là, mất trí nhớ.
-Chú bị ngã à?
-Ta bị tai nạn.
-Lâu chưa ạ ?
-Mới đây, nhưng mà ta khỏi rồi. Ta khỏe.
-Cháu cũng thấy rồi. Nhìn bên ngoài chú bình thường chỉ đầu óc hơi không bình thường thôi.
Chàng bật cười.
-Kia rồi.
Chàng nhìn theo cô bé chỉ.
-Còn một bàn thôi. Đưa xe cháu đi trước. Chú sang sau nhé.
Chưa kịp nói cô bé đã giật lấy xe phóng đến thật nhanh. Rồi chạy nhanh vào xí chỗ. Trông vừa trẻ con vừa đáng yêu vô cùng. Chàng bật cười bước tới. Trái tim cũng đập rộn ràng như bước chân của chàng vậy.
-Chú ăn gì? Cháo quẩy hay cháo tía tô.
-Ăn gì cũng được.
-Vậy ăn cháo quẩy.
Cô bé vẫy tay.
-Cô ơi, cho cháu hai bát cháo quẩy ạ.
Khuôn mặt tươi tắn vui vẻ.
-Chú có khi chẳng bao giờ ngồi quán như này nhỉ.
-Uh.
-Vậy chú không biết ở đây có nhiều món ngon rồi.
-Món gì?
Cô bé chỉ lên cái bảng trên tường.
-Kia kìa.
Chàng đọc một lượt. Cô chủ bê ra hai bát cháo. Cô bé đẩy về phía chàng.
-Chú ăn đi.
-Nhưng…
-Gì ạ?
-Còn các cái kia.
-Cái này thì phải gọi thêm em ạ.
-Phải gọi thêm sao?
-Uh.
-Vậy cho mỗi thứ một đĩa nhé.
-Mỗi thứ một đĩa hả?
Cô chủ quán hỏi lại.
-Đúng.
-Chú điên sao? Cháu không có tiền.
-Cháu không có tiền thì chú không được ăn à?
-Nhưng chú có muốn bị bắt lại như lần trước không? Không có tiền trả, cháu bán chú ở đây rửa bát trừ tiền đấy.
Chàng và mọi người xung quanh bật cười.
-Em đừng lo. Nhìn anh ấy thế này mà không trả được tiền ăn cho em sao?
-Cái đồng hồ nó đeo cũng bằng cái ô tô đấy.
-Thật á.
Chàng cười.
-Ta không biết. Nhưng ta có tiền.
Chàng rút ví ra đưa cho cô bé.
-Đây.
Cô bé cầm lấy mở ra xác nhận.
-Eo. Chú lắm tiền thế. Thế mà nãy không bảo
-Cháu không cho ta nói. Thư ký Mai chuẩn bị cho ta. Cháu cứ ăn đi.
Cô bé cúi xuống. Chưa kịp húp miếng cháo thì ngẩng lên.
-Chú có tiền rồi thì trả cháu tiền đây.
-Trả làm gì?
– Chú hỏi kì nhỉ. Chú cầm tiền cháu làm gì.
-Tiền trong ví là tiền ăn. Còn tiền của cháu là tiền đi xe.
Cái lý của chàng khiến cô bé bật cười.
-Cháu cho chú vay thôi đấy.
-Mai ta sẽ trả.
-Mai chúng ta vẫn gặp nhau -sao?
Uh.
Câu nói khiến ánh mắt cô bé tò mò.
-À… Nếu ta có thời gian.
Cô bé cúi xuống hỏi nhỏ.
-Chú… Thích cháu sao?
-Thích cháu?
Ánh mắt cô bé chờ đợi câu trả lời.
-Cháu đang đi học. Ta cũng không thể làm thế.
-Cháu cũng không muốn thế. -Cháu còn rất nhiều việc phải làm.
-Cháu phải học hành chăm chỉ. Ta sẽ đi, khi nào tìm thấy người ta cần tìm.
-Là cô ấy ạ.
Chàng gật. Cô bé trùng xuống.
-Vậy chú đi đâu.
Chàng cúi xuống không nói. Cô bé tò mò mở ví ra xem.
-Chú tên là Vũ Hải Long à?
-Sinh năm 1988
-Ta sinh năm Tân Hợi.
-Vậy chú tuổi con lợn. Ăn nhiều vào.
Cô bé gắp thức ăn mới bưng ra cho vào bát chàng. Rồi lại nhìn.
-Chú có bằng lái xe này. Ô tô đấy. Vậy mà chú nói không biết lái xe là sao?
Ánh mắt lườm sắc lẹm về phía chàng.
-Ta nói thật, là hắn… Không phải ta.
Chàng chỉ vào mình.
-Hix. Lão già.
Cô bé vừa lườm vừa lẩm bẩm.
-Còn hình ai nữa đây.
Cái tính tò mò lục đồ của người khác rồi tra hỏi.
-Người yêu chú à?
-Ta không biết.
-Không biết sao nằm trong ví chú.
-Là gì của hắn. Ta làm sao biết được.
-Hắn là ai?
Chàng lại chỉ vào mình.
-Chú định đùa cháu hả. Chú có tin là cháu…
-Cháu gì?
-Cháu biết thừa trò lừa gạt của chú. Chú định dụ dỗ chứ gì. Cháu không tin chú nữa.
-Ơ kìa.
Cô bé đứng lên xách cặp. Ánh mắt tức giận nhìn chàng. Miệng trách mắng.
-Nhìn chú đẹp trai tưởng chú tử tế ai ngờ chú cũng là thứ đi lừa tình.
-Ta không có.
Cô bé đi ra. Chàng xoay người nắm tay kéo lại. Mất đà, nàng ta ngã lại. Ngồi lọt trong lòng chàng.
Ôi… cái trái tim nhỏ bé và mong manh của Thượng Quan. Cả hai mở mắt nhìn nhau.
-Ta đã nói…Ta không lừa cháu mà. Cháu ở lại… được không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!