Chú Thượng Quan Hạ Phàm - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Chú Thượng Quan Hạ Phàm


Phần 23


Chú Thượng Quan hạ phàm 23
TRỐN CHẠY
Buổi thi cuối cùng cũng kết thúc. Chàng đứng chờ cô bé ở cổng trường. Bước chân chậm rãi đang tiến về phía chàng. Khuôn mặt cô bé 18 tuổi đầy mệt mỏi và suy tư sau những ngày dài căng thẳng học tập. Giờ có thể thư giãn chút xíu, cũng là khoảnh khắc đáng quý lắm rồi.
-Chú, sao chú lại đến đây?
-Buổi cuối cùng rồi. Thư ký Mai nói với ta, nên đưa cháu đi chơi một buổi.
-Đi chơi ạ?
-Cháu muốn đi đâu?
-À, mà cháu còn mệt không?
-Cháu không mệt nữa. các bạn nói với cháu, tại sao cháu lại có thể khỏe nhanh đến vậy? có phải cháu cũng có siêu năng lực giống chú không?
Chàng tủm tỉm cười.
-Chắc vậy.
-Vậy giờ, chú cho cháu đi ăn nhé. Cháu thích ăn gì nào?
-Ăn gì cũng được. cái gì cháu cũng biết ăn.
-Món Tây nhé.
-Món tây là món gì ạ?
-Ăn đi rồi biết.
Cả hai đi vào nhà hàng. Nhìn con bé ăn chàng cũng cảm thấy ngon miệng.
-Thế nào? Ăn nữa không?
-Thôi chú ạ. Cháu thấy vị nó cũng không ngon cho lắm.
Chàng tủm tỉm. Hết hai đĩa rồi nàng ấy mới cảm nhận được vị nó không được ngon.
-Cháu ăn thế thôi, lát cháu đưa chú đi ăn cái này, ngon lắm.
-Vậy hả?
Ăn xong cả hai đứng lên.Hôm nay chàng lái xe đưa cô bé đi đến những nơi nàng muốn.
-đây rồi chú.
-chờ chú tìm chỗ đỗ xe đã nhé.
-Vâng.
Cô bé ngồi ngoan.
-Đến khi chiếc xe vào chỗ đậu, chàng bước xuống mở cửa cho nàng trước bao ánh mắt ghen tị của mọi người. Tiếng xì xào bắt đầu khi chàng kéo ghế.
-Ngồi đi.
-Chú ăn gì?
-Cháu bảo đưa chú đi ăn, vậy cháu gọi gì chú ăn đấy.
-Hì hì.
Cô bé cười hồn nhiên.
-Bây giờ trẻ con đáng sợ lắm. Có cái vốn có nó cũng bán luôn để kiếm tiền.
-Nhìn vẫn mặc áo học sinh mà đã thế.
-Thì chắc cũng phải được nhiều, thì nó mới thế.
-Con cái, mất nết.
Cô bé quay sang, ánh mắt nhìn mấy người bên cạnh như lườm. chàng cũng thấy họ nhìn mình từ lúc đi vào.
-Có chuyện gì?
-Chú đừng quan tâm.
-Họ nói về chúng ta sao?
-Cháu nói chú đừng quan tâm cơ mà.
-Vâng
Chàng gật đầu nghe lời, giọng nói đùa cợt.
-Cô ơi, cho cháu một đĩa chân gà ngâm. Với một đĩa nộm ạ. Cả hai lon coca nữa cô nhé.
Lát sau cô chủ quán bê ra hai đĩa đầy đồ ăn. Chàng mở to mắt. con bé, có cái dạ dày thật vĩ đại. chàng tủm tỉm.
-Chú ăn đi.
-Ăn bằng gì?
-Bốc bằng tay là ngon nhất.
-Cháu rửa tay chưa?
-Cháu rửa lúc đi ra từ nhà hàng rồi.
-Giờ rửa lại đi.
Cô bé bĩu môi.
-Không lại đau bụng đó.
-Vâng, chú cẩn thận quá.
Chàng bật cười.
-Đồ tham ăn.
-Kệ cháu.
Cô bé nhón một miếng chân gà đút mồm rồi cùng chàng ra rửa tay. Đến khi quay lại, những ánh mắt kia vẫn xì xào.
-Chú ăn đi.
Cô bé mặc kệ, cầm miếng chân gà đưa lên trước mặt chàng. Chàng há miệng đón lấy. Vị chua ngọt bắt đầu từ đầu lưỡi, mùi thơm của quả chua ấy, nhẹ nhàng mà lại ngon.
-Ngon không?
-Ngon.
-Ngon hơn bò bít tết và salad của người tây.
Chàng gật.
-Xong uống thêm coca nữa.
Cô bé rót cốc coca cho chàng. Chàng cầm lên, uống một ngụm. cái thứ nước sôi sục trong miệng làm chàng bị sặc.
-Chú sao thế?
Nước gì vậy?
-Nước coca có ga đấy. Chú chưa uống bao giờ à?
Chàng gật.
-Chú gà.
Con bé bĩu môi, chàng lườm.
-Nhóc, cấm chê chú gà nhé.
-Kệ cháu.
Cô bé cầm miếng chân gà, nhai một cách ngon lành.
-Ăn từ từ thôi. ăn hết lại có mà.
Đôi mắt nàng cười híp lại.
-Thật chẳng mấy khi, thấy thoải mái thế này.
-Vậy cứ từ từ thư giãn. Nay chú rảnh.
-Cô Mai làm hết việc cho chú à?
-Uh.
Chàng gật đầu.
-Làm thay việc của giám đốc. Cô ấy giỏi nhỉ?
-Còn một người cố vấn và trợ lý nữa.
-Công ty của chú to thế, chắc là nhiều việc lắm.
-Uh. Học cho tốt, sau này lớn lên, về giúp chú.
-Cháu làm giúp chú, để chú đi chơi à?
Chàng cười.
-Thì mất tiền thuê, để có thời gian đi chơi với cháu còn gì.
-Chú nói vậy là đổ lỗi cho cháu rủ rê đấy.
-Chú nào nói vậy.
Cô bé ngẩng lên nhìn. Tiếng Tivi bắt đầu vang lên tiếng đánh nhau gây sự chú ý. Chàng ngẩng lên nhìn. Mấy tên người phàm mặt mũi kì quái, cầm dao kiếm múa may.
-Đây là bộ phim tuổi thơ của chúng cháu đấy chú.
-Là gì?
-Là tên bộ phim, nhân vậy tên Ngộ không. Ông ấy đến từ thiên đình.
-Thiên đình đây á?
Chàng mở to mắt.
-Vâng. Đấy là người nhà trời đó.
Chàng quay hẳn người ra nhìn. Đôi mắt mở to hơn.
-Cái gì thế này?
-Tên kia, hắn đã lên thiên giới chưa? Sao lại có thể nghĩ ra, người trên đó trông như vậy?
-Chú sao thế?
Chàng ấm ức.
-Kẻ điên nào nghĩ ra trò này vậy? Sao lại có thể, nghĩ con người trên đó, xấu xí như thế kia.
–Thì cháu đã nhìn thấy đâu mà biết.
-Chúng ta cũng mang hình dáng con người. Làm gì có thứ nào nửa người, nửa vật như thế chứ.
Chàng nói to, tất cả mọi người nhìn, chàng làm cô bé xấu hổ. Tay đưa sang bịt miệng chàng.
-Chú nói nhỏ thôi, không họ bắt đi viện tâm thần bây giờ.
Chàng ấm ức lườm cái tivi.
-Họ đóng phim thôi.
-Đóng phim là gì?
-Là diễn theo kịch bản ý. Tức là người ta viết ra rồi người ta làm theo. Chứ thực tế không phải vậy.
-Thế hả?
-Đúng thế, chú gà mờ ạ.
Chàng bật cười.
-Có gì mà hai người vui vẻ thế.
Chàng ngẩng lên nhìn tiểu quan.
-Trong khi chúng ta đang đau đầu nghĩ cách đối phó với cô Tiên kia, thì ngài lại bình thản ngồi đây. Ngài không biết, họ đã đăng ảnh cưới của hai người khắp nơi rồi.
Chàng thở dài không nói. Coi như không nghe thấy, vì nàng ấy cũng đâu có nghe thấy gì?
-Giờ nếu chuyện này mà công khai, con bé sẽ mang tiếng là kẻ thứ ba đấy. Con bé cũng sẽ gặp rắc rồi.
Chàng không nói gì.
-Ngài có nghe thấy ta không đấy.
Chàng đứng lên.
-Ta đi gọi điện thoại nhé, cháu ăn đi.
Chàng đi ra trước. Tiểu quan đi theo sau, nhanh như cơn gió.
-Tất cả là vì muốn con bé thi qua kì thi này. Giờ bản thân ta còn đang rối lên đây. Nhưng phải làm thế nào? Nói với con bé rằng ta vừa chụp ảnh cưới với người con gái khác. Liệu như vậy, con bé còn muốn gặp ta nữa không?
-Nhưng đây là thời điểm nhạy cảm. Nếu người ta bắt gặp ngài với con bé đi với nhau. Tôi sợ con bé sẽ gặp vấn đề đấy.
-Được rồi, ta hiểu. Ngươi làm việc của mình đi.
Chàng quay lưng lại. giật mình khi thấy nàng đang đứng sau lưng. Đôi mắt đỏ lên, đã đầy những nước.
-Cháu…
-Cháu nghe thấy hết rồi.
Con bé cúi xuống.
-Ta…
-Ta không …
Con bé quay đi nhanh ra đường.
-Này…bé ơi.
Chàng bước đi theo, nàng một bước, chàng bước rưỡi.
-Này…chưa trả tiền.
-Ta vẫn để xe ở đó.
Chàng quay lại trả lời. quay lên đã thấy con bé đang chạy.
-Từ từ thôi, tay còn đau đấy.
Chàng sốt ruột chạy theo, được một quãng thì tóm được nàng.
-Nghe ta nói đã. Ta chưa nói hết mà.
-Sao chú không nói với cháu. Chú định bắt cá hai tay à?
-Không bắt con gì cả.
-Chú giả ngốc đúng không? Chú đi chụp ảnh cưới với người ta rồi. cháu vừa tra ra, người ta con nhà giàu có như vậy, chú còn theo cháu làm gì?
-Ta…
-Chúng ta đừng gặp nhau nữa. Chú về với vợ chú đi.
-Cô ta không phải là vợ ta.
-Chú chụp ảnh cưới đấy còn gì?
-Cháu bình tĩnh lại đi.
-Cháu rất bình tĩnh. Chú tránh ra.
-Cháu đang giận ta sao?
-Cháu không thèm giận. chú đừng để người khác hiểu lầm là cháu đi phá hoại hạnh phúc nhà chú.
-Không có chuyện đó mà. không có. Nghe ta đi.
-Còn nghe gì nữa. Chú có tiền, nên chú cho mình quyền đó sao? Chú đi đi, cút ngay, tránh xa cháu.
Cô bé đẩy, chàng nắm tay. Hai bên giằng co. chàng quát.
-Hà… bình tĩnh đi.
Lần đầu tiên chàng gọi tên cô bé như vậy. cô bé đứng im. Vai run run. Trong bóng tối, tiếng khóc rưng rức vang lên.
-Ta xin lỗi, vì cháu đi thi, nên ta…mới không nói.
-Vậy chú lấy cô ấy rồi, sao lại đến gặp cháu.
-Chưa lấy, vì lý do khác.
-Hãy nói với con bé, rằng đó là do gia đình ép buộc. Đừng thật thà nói chuyện ông kia sẽ hại nó.
Tiểu quan đứng cạnh dặn dò.
-Ông nào? Tại sao lại hại cháu.
Con bé rời ra hỏi Tiểu quan.
-Cháu nhìn thấy ta sao? Không cần, chạm vào hắn.
Tiểu quan mở mắt to.
-Vậy là ta nói gì, cháu nghe hết sao?
-Cháu nghe thấy.
-Trời…
-Sao cháu lại có thể?
Cậu ta thoáng cái đã đứng sát nàng.
-Cháu không biết.
Chàng thở dài.
-Có thể, do linh lực ta truyền cho con bé. Vì ta sợ, con bé khôngđủ sức để thi.
-Và giờ, nó nhìn thấy ta. Tức là nó có thể, nhìn thấy linh hồn. Ngươi mau, lấy lại thứ đó ngay đi.
-Ta không ngờ con bé lại nhìn thấy.
-Cháu không sợ đâu, lúc đi đường,cháu cũng nhìn thấy, nhưng không tin lắm, giờ gặp chú, thì cháu tin rồi.
-Trời ơi.
-Giờ các chú nói cho cháu biết.
Chàng thở dài
-Về đi, trên đường về, ta sẽ nói cho cháu.
Cô bé ngoan ngoãn đi về cùng chàng. Suốt con đường,chàng đành kể sự thật cho nàng ấy biết. Thoáng cái đã đến nhà, cô bé buồn bã bước xuống khỏi xe.
-Cháu về đây.
-Để ta đưa cháu vào nhà.
-Không cần đâu, chú về đi.
-Ta sẽ đưa cháu vào rồi về luôn.
-Không cần mà. cháu nói chú không nghe thấy hả?
Con bé cáu lên. Chàng đứng im, nhìn theo bóng dáng cô đơn đang tiến về phía cánh cửa. muốn chạy lại nắm tay nàng . Nhưng không thể. Vì giờ, con bé còn nhỏ. Và giờ, chàng đang có một mới rắc rối chưa thể giải quyết.
Cánh cửa bắt đầu mở ra. Cô bé lặng lẽ tiến vào. Người đàn ông đã đứng trong nhà từ khi nào khiến đôi mắt cô bé mở to.
-Bố…về rồi ạ?
-Con đi đâu mà giờ mới về?
-Con đi ăn với bạn.
-Hôm nay thi xong rồi đúng không?
-Vâng.
-Làm bài tốt chứ?
-Vâng. Cũng được ạ.
-Tay con sao thế?
-À. Bị đau.
-Ngã à? Ai đưa con đi viện.
-Cô giáo ạ.
-Làm sao? Sao không nói cho bố biết.
-Cũng không sao mà.
-Bó bột đấy. làm sao nói cho bố.
-Con cứu bạn nhảy lầu.
-Nhảy lầu?
-Bạn ấy, thi không tốt, cho nên buồn chán.
-Con đừng có suy nghĩ tiêu cực như thế. Dù sao, điểm số cũng không quan trọng bằng việc cố gắng và chăm chỉ.
-Vâng.
Con bé nhìn bố.
-Bố…
-Sao?
-Con thi xong rồi. Bố…cho con đến chỗ bố làm một thời gian được không?
-Sao lại thế?
-À. Là vì một mình mãi, con buồn lắm. Muốn được đi với bố, vừa thư giãn vừa ôn thi đại học.
-Còn chuyện học thêm.
-Con khắc phục được. Bố…cho con đi có được không?
-Con gây rắc rối gì ở đây à?
-Không.
-Có ai quấy nhiễu thì nói với các bác.
-Không ạ. Là con, xa bố lâu rồi. Muốn gần bố chút thôi.
Bố con bé đứng im nhìn đứa con khuôn mặt buồn bã.
-Được rồi. vậy chuẩn bị đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN