Chú Thượng Quan Hạ Phàm - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
302


Chú Thượng Quan Hạ Phàm


Phần 3


Chú Thượng Quan hạ phàm 3
LINH HỒN BỊ OAN.
Chàng đưa chiếu chỉ ở trên cho Linh hồn mới đến.
-Ngươi được phong làm Tiểu Quan. Từ giờ sẽ theo phò tá cho ta. 7,7,49 ngày. Thượng giới sẽ ban chỉ. Nếu ngươi muốn luân hồi. Ta sẽ đề nghị cho. Đó là đặc quyền của các người.
-Tôi đã nói, ngài có thể xưng hô cậu với tôi được không?
-À. Ta chưa quen lắm.
-Vậy là giờ tôi sẽ ở bên ngài.?
– Đúng vậy, căn phòng bên cạnh giờ là của ngươi, à… Của cậu. Từ giờ nếu có gì không biết. Hãy hỏi ta.
-Cảm ơn ngài.
-Chúc mừng ngươi.
-Vậy, giờ chúng ta làm việc cả ngày.?
-Đúng vậy.
-Tối đến lên giường ngủ.
-Thần cũng như người, đều phải nghỉ ngơi.
-Vậy là cuộc sống của chúng ta xoay quanh ba việc đó là: làm, ăn và ngủ.
-Ta nghĩ sẽ không đơn giản như ngươi nói.
-Nhưng như vậy thì quá nhàm chán.
-Ngươi có thể luyện võ. Ở đây, quy định của thượng giới rất nghiêm. Nếu ngươi bị phạt. Ta không thể giúp.
-Tôi thấy sống thế này thật nhàm chán. Không trò giải trí, không bạn bè, không hẹn hò. Vậy ý nghĩa sống của ngài là gì?
-Ta cũng không biết nữa. Trước khi có ngươi, ta chưa nghĩ đến chuyện đó.
Chàng đứng lên.
-Tranh thủ sáng sớm đi ra suối. Đi muộn là ngươi không gặp được tiên nữ đâu.
-Vâng.
Chàng dẫn cậu ta ra suối. Tiên nữ cưỡi gió, mang bình tới hứng những giọt sương mai. Những cô gái xinh đẹp vui vẻ cười đùa. Tiểu quan thích thú chạy lại gần.
-Các cô… Chào các cô.
Chàng bất ngờ, vội vàng dùng phép thuật kéo cậu ta quay trở lại.
-Đừng lỗ mãng. Nếu không ngươi sẽ bị giáng tội đấy.
-Vậy ạ.?
– Chào Thượng Quan lâu lắm không gặp ngài.
-Chào đại tiên nữ. Cũng lâu không gặp nàng.
-Ngài có vẻ bận rộn đấy nhỉ.
-Vâng. Giờ ta đã có phụ tá. Đây là Tiểu quan. Mong các nàng chỉ bảo cho cậu ta.
-Sao cậu ta không đẹp bằng ngài.
-À… Là do chưa được tắm suối tiên.
-Có phải tắm suối tiên là có thể đẹp lên không ạ.
Chàng chưa kịp trả lời thì Tiểu quan đã nhảy xuống làn nước mát lạnh.
-Thật là…
Mấy tiên nữ nhìn hắn bật cười.
-Người mới, các nàng thông cảm.
-Không sao ạ.
Đại tiên nữ tiến lại phía chàng, cử chỉ khép nép.
-Đã lâu không gặp ngài. Ta rất lo lắng, không biết ngài có chuyện gì?
-Không có gì, là công việc quá nhiều. Nên ta không có thời gian tới đây.
-Vậy mà, mấy kẻ kia nói chàng bị điều xuống hạ giới.
-Việc đi đi về về vẫn là trọng trách của ta.
-Ngài nên dành thời gian cho bản thân. Nghỉ ngơi vì chúng ta, còn rất nhiều chuyện phải làm.
-Chuyện phải làm… ?
Chàng chưa hiểu ý đại tiên nữ thì Tiểu Quan leo lên bờ.
-Ngươi có thể tránh đi, để hai người họ bàn chuyện đại sự được không?
-Chuyện gì? Có chuyện gì quan trọng hơn tôi sao?
-Ngươi chỉ là một Tiểu Quan mới tới. Sao có quyền nói ở đây.
-Tôi nói đâu có ảnh hưởng đến cô.
Cuộc tranh cãi bắt đầu xảy ra. Chàng bước lại can ngăn.
-Mọi người, Tiểu quan của ta còn trẻ. Xin các nàng bỏ quá. Còn về chuyện…
Chàng chợt dừng lời, bất ngờ khi nghĩ lại câu tiểu tiên vừa nói.
-Ta có chuyện đại sự gì cần nói với Đại tiên nữ sao?
-Vậy là ngài chưa biết. Bề trên đã định hôn ước cho ngài và Đại tiên nữ.
-Hôn ước.?
Trong khi Đại tiên nữ còn đang thẹn thùng thì Tiểu quan có khi còn bất ngờ hơn chàng. Cậu ta nói lớn, hai mắt nhìn chừng chừng Đại tiên nữ. Rồi nhích sát gần chàng. Ghé tai.
-Thượng Quan, ngài định lái máy bay sao?
-Lái máy bay.?
-Tức là làm phi công ý.
-Phi công?
-Nhìn cô ta có vẻ già hơn ngài. Phụ nữ nhiều tuổi hơn chồng người ta gọi là phi công trẻ lái máy bay bà già.
Chàng tủm tỉm. Ngôn ngữ của Hạ giới thật kì lạ.
-Nhìn cô ta cũng không đến nỗi nhưng mà. Ngài có thật sự thích nàng ấy không?
-Ta… Hồi nhỏ, có đi học cùng. Nhưng mà, lâu rồi không gặp.
-Vậy ngài có nhớ người ta không?
-Nàng ở đây rồi. Nhớ gì?
-Trời… Vậy chứng tỏ ngài không có tình cảm gì với người ta rồi. Vậy mà mấy ngày nữa phải cưới sao. Thật tội nghiệp.
-Sao lại tội nghiệp.
-Hai người có chuyện gì quan trọng hơn Đại tiên nữ nhà ta sao?
-À… Chúng ta có việc gấp phải bàn.
-Có chuyện gì quan trọng hơn việc thành thân.
Chàng nhìn ánh mắt nữ nhân sắc như dao, đột nhiên thấy lạnh tóc gáy. Ghé tai tiểu quan nói nhỏ.
-Giờ phải sao đây.?
– Ta cứ rút trước. Hẹn lần sau gặp sẽ nghiêm túc bàn.
-Nhưng bàn cái gì cơ chứ.?
– Bàn xem. Ngài nằm trên hay nằm dưới. Xem ai nấu cơm và ai trông con.
Chàng như một tên ngốc bị cậu ta đưa vào ma trận.
-Thôi được rồi. Để ta trả lời họ.
Chàng bước lên.
-Giờ ta có chuyện quan trọng phải đi. Chuyện hôn sự với Đại tiên nữ. Chúng ta hẹn hôm khác sẽ bàn. Chào các nàng. Ta đi trước.
Chàng và Tiểu quan quay đi, cùng biến mất trong làn sương mỏng. Trở về làm việc.
-Ta sẽ đưa ngươi đến chỗ Trung quan. Ngươi sẽ lấy sổ sách, phân chia linh hồn theo tội trạng để lính đưa họ đến phòng giam phù hợp.
-Vâng.
-Nhớ là phải làm thật cẩn thận. Nếu sai sót. Có thể bị phạt nặng. Cũng như khiến một linh hồn bị hàm oan.
-Vâng.
Vừa bước vào cửa điện của Trung Quan, tiếng phụ nữ đang van xin thảm thiết.
-Tôi bị oan, thả tôi ra.
-Tôi bị oan,tại sao các người lại bắt tôi.
-Có gì mà ồn ào vậy ngài Trung Quan.
-Chào Thượng Quan.
-Ta tới lấy số sách.
-Vâng.
-Hôm nay, điện của ngài có vẻ đông vui nhỉ?
-Thêm hai người và linh hồn kia là quá đông rồi. Cô ta làm ta sắp phát điên rồi.
-Sao vậy?
-Đó là một linh hồn xinh đẹp.
Ngài Trung Quan tròn mắt. Chàng nhìn ngài ta.
-Nhưng cô ta dữ như hổ vậy. Khó khăn lắm mới nhốt lại được. Mà cô ta còn không chịu nhận tội.
-Tội gì vậy?
-Giết người. Rất nhiều người.
-Một cô gái xinh đẹp phạm tội giết người hàng loạt. Chà chà… Nghe như phim trinh thám vậy.
Tiểu Quan suýt xóa.
-Ta có thể gặp cô ta được không?
Tiểu Quan tò mò.
-Nhờ Thượng Quan giúp ta.
-Đã lâu ta cũng không gặp những linh hồn này.
-Chẳng phải mười ngày trước ngài giúp ta khống chế một linh hồn điên loạn hay sao? Lúc ấy, nhìn ngài tung cước, ta biết ta không cần phải dùng đến phép thuật của mình rồi.
-Ngài phải tự mình giải quyết. Nếu như ta không có đây thì phải làm sao?
-Vậy giờ nhờ ngài. Lần cuối, Thượng Quan, ta sẽ mời ngài một bình rượu ngon.
-Ta không uống rượu.
-Vậy ta sẽ, làm tất cả những gì ngài muốn, chỉ cần giúp ta, làm cô ta nhận tội, để đưa cô ta đi.
-Quan trọng là cô ta, có thật sự có tội hay không?
Thượng Quan tiến lại, mở cuốn sổ tội trạng của Linh hồn.
Cánh cửa phòng giam mở ra, tiểu Quan tò mò, nhanh chân bước vào nhìn. Một lát sau vội vàng đi ra.
-Là cô ấy. Chính là cô ấy.
Tiểu quan hai mắt mở to.
-Là ai?
-Ngài… Vào đi.
Chàng lo lắng đi vào. Cô gái ngồi trong phòng giam. Ánh mắt tuyệt vọng và mệt mỏi nhìn ra. Thấy chàng, nàng ta đứng dậy.
-Thả tôi ra, tôi bị oan.
Chàng bất ngờ, đứng chôn chân. Khuôn mặt xinh đẹp rất gần. Nhưng đôi mắt ấy thay vì mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm, giờ lại đầy oan khuất.
-Thả tôi ra.
-Các người là ai? Đây là đâu?
Thượng Quan nhìn nàng đầy thương cảm.
-Cô ta, không biết mình đã chết sao?
Chàng quay lại hỏi Trung Quan.
-Ta đã nói, nhưng dường như cô ta vẫn chưa tin. Thường thì các linh hồn, sau khi được gọi tên và đọc tội, sẽ biết mình đã qua đời. Nhưng người này, không hề nghe ta nói.
-Để ta. Ngài có thể ra ngoài.
Chàng cầm cuốn sổ, tiến lại chiếc bàn giữa những buồng giam và ngồi xuống đối diện cô gái.
-Chị bác sĩ.
Tiểu Quan đứng sau chàng gọi.
-Cậu là ai?
-Tôi là người chị đã cấp cứu. Chị không nhớ tôi sao?
-Xin lỗi. Tôi không nhớ. Nhưng tại sao cậu lại ở đây.?
-Vì lúc đó em đã chết.
-Chết sao?
Nàng ta nhìn cậu ta như không tin.
-Vâng. Đây chính là âm giới.
-Tại sao tôi lại ở đây.?
Nàng ta run rẩy.
-Tôi đã làm gì sai sao?
-Cô là Nguyên Hạnh.
-Vâng.
-Sinh năm…
-Vâng.
-Cô mất ngày, tháng, năm…
Trong sổ, lý do cô bị bắt đi, chính là Phạm tội giết người.
-Giết người?
Nàng ta, lần đầu tiên nghe thấy tiếng nói của chàng. Chàng tự nhiên lại cảm thấy, muốn chỉnh đốn lại giọng nói trước nàng.
Chàng ngồi nghiêm túc.
-Đúng vậy, cô đã giết rất nhiều người.
-Bác sĩ cấp cứu, kẻ ra người vào. Tôi đã cố gắng hết sức để giành giật sự sống cho bệnh nhân . Nếu như họ chết. Là họ không còn khả năng sống, chứ tôi chưa bao giờ làm trái chức trách của mình, chưa bao giờ bỏ mặc bệnh nhân của mình chết. Vậy tại sao lại nói tôi giết người.
Chàng thở dài nhìn nàng. Ánh mắt nàng mang đầy oan ức. Sau những gì chàng chứng kiến, chàng nghĩ có chút nhầm lẫn ở đâu đó rồi. Cầm tờ giấy ghi nội dung yêu cầu. Rồi giơ ra cho tiểu quan.
-Ngươi mang ra cho Trung Quan. Yêu cầu ngài ấy làm ngay việc này cho ta.
-Vâng.
Giấy vừa đưa ra, Trung Quan đi vào.
-Sao có thể điều tra được.
-Ngươi cho người xuống dưới điều tra lại cho ta. Linh hồn này ta đã gặp.. Cô ta là bác sĩ.
-Trong sổ cũng ghi là bác sĩ.
-Nhưng ta tin cô ta không phải là kẻ giết người, rất nhiều người.
-Ngài làm sao vậy? Sao có thể nói tin là được. Đó là trái với lệnh bề trên. Thế này khác gì nói bề trên làm sai.
-Đây là lệnh của ta.
-Giờ cô ta bị oan đi nữa, thì ta cũng không thể mang trả lại được. Thân xác cô ta đã thành tro bụi rồi.
Thượng Quan nghe vậy thì đập bàn.
-Vậy dù cô ta không có tội, vẫn phải nhận oan ức sao?
-Ta…
-Ngươi có trách nhiệm không vậy. Ngươi có biết tội giết người sẽ chịu hình phạt gì không? Tội giết nhiều người còn không thể siêu thoát đấy.
-Ngươi nỡ để một linh hồn bị hàm oan sao?. Nếu thượng giới điều tra ra. Tội ngươi càng thêm nặng.
Trung Quan cúi đầu.
-Được, ta sẽ cho người xuống điều tra ngay.
-Hãy im lặng điều tra. Yêu cầu âm binh đừng quấy nhiễu thân nhân của linh hồn này.
-Vâng.
Ngài Trung quan bước ra. Chàng thở dài nhìn cô gái.
-Chị bác sĩ. Chị yên tâm, sếp em sẽ giúp chị minh oan. Em tin chị là người tốt.
-Cảm ơn cậu, cảm ơn… Anh.
Nàng giờ mới nhìn vào khuôn mặt chàng.
Anh… Chàng ngẩng lên nhìn trả lại. Nhưng khi hai ánh mắt gặp nhau, chàng bối rối cúi xuống .
-Cách xưng hô dưới Hạ giới còn chưa được sửa.
-Chị ấy là người mới.
-Thì sao chứ.
-Có lẽ chị ấy vẫn còn chưa tin mình đã chết cơ.
-Thật buồn cười.
Chàng vẫn không dám ngẩng lên. Tự nhiên lại cảm thấy e ngại trước ánh mắt của cô gái đó. Nếu như nhìn thẳng vào mắt nàng ta. Chàng sẽ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Bàn tay có thể không viết được nét chữ ngay ngắn nữa.
Chàng đứng dậy.
-Ngươi yên tâm, ta đã cho người xuống điều tra lại. Nếu ngươi bị oan, ta sẽ trả lại công bằng cho ngươi.
-Điều tra đến bao giờ.?
– Sáng mai ta sẽ quay lại.
Tiểu Quan ngồi xuống cạnh chàng nói nhỏ.
-Sáng mai của chúng ta, là một năm dưới đó. Vậy thì thân xác chị ấy.
-Giờ cũng muộn rồi còn gì. Thân xác đã thành tro bụi. Nếu cô ấy bị oan, ta sẽ dâng sớ lên trên, ban cho cô ấy một kiếp khác.
-Chị ấy còn gia đình, giả như có mẹ già và con nhỏ.
-Ngươi yên tâm, nếu sai, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm, ban phước lành cho người thân của họ.
Chàng đứng lên đi ra. Tiểu quan cầm ly trà bước lại động viên.
-Chị uống trà đi. Ngày mai em sẽ quay lại.
-Có phải cậu vừa nói, ngày mai ở đây, là một năm dưới kia.
Cô gái nhìn tiểu Quan mắt rưng rưng.
-Vâng…
-Vậy thì… Mẹ tôi…
Nàng ta ngã sụp xuống.
-Mẹ ơi…
Thấy chàng quay lại. Cô gái đứng bật dậy.
-Tôi xin anh. Thả tôi ra. Mẹ tôi đang bệnh nặng.
Ánh mắt cô gái đầy đau khổ và tha thiết. Chàng tiến lại, đứng gần. Cô gái đưa tay nắm lấy tay chàng. Bàn tay cô gái còn ấm áp hơn, tay chàng đổ mồ hôi dù nó rất lạnh. Tim đập mạnh, Chàng run run.
-Tôi xin anh. Hãy thả tôi ra, tôi bị oan, tôi không giết ai cả.
-Cô… Ta…ta sẽ quay lại vào ngày mai. Và giúp cô minh oan.
-Tại sao lại là ngày mai.
-Vì ta, còn rất nhiều việc. Ngày mai, ta chắc chắn sẽ quay lại.
-Xin ngài, mẹ tôi sẽ chết mất.
-Cô yên tâm. Ta nhất định sẽ quay lại.
-Nhưng nếu họ nói tôi có tội. Thì tôi phải làm sao?
-Tội ai người đó chịu. Ta không thể đổi trắng thay đen.
Cô gái ngước nhìn chàng. Bàn tay buông ra trong tuyệt vọng. Lùi lại ôm mặt khóc. Tâm trí chàng tự nhiên cảm thấy rối bời. Chàng không đủ dũng cảm để đứng đây, nhìn một nữ nhân đang tuyệt vọng như vậy. Nên quay đi.
-Ta sẽ quay lại.
Sau câu nói chàng đi thẳng. Nhưng không chờ đến ngày hôm sau. Đêm đó, trung quan vội vã gõ cửa điện của chàng.
-Ngài Thượng Quan. Cô ta… Cô ta bỏ trốn rồi.
-Sao lại bỏ trốn chứ.?
-Có kẻ đã tháo xích cửa của cô ta.
-Ngươi cho điều tra xong chưa.?
-Ta chưa có kết quả gì.
-Cả ngày ngươi làm gì vậy?
Chàng mặc áo vội vàng.
-Ta…
-Nếu để bề trên phát hiện. Thì sẽ bị phạt tội.
-Giờ ta sẽ xuống dưới tìm cô ta.
Cô ta có lẽ đã theo đoàn quan binh dẫn các linh hồn đi xuống rồi.
-Ngươi hãy báo ngay với ta sau khi tìm thấy.
-Vâng.
-Nếu không trong 21 ngày không tìm được. Đích thân ta sẽ xuống tìm.
Trung quan gật đầu rồi vội vã quay đi. Chàng bần thần ngồi xuống bàn. Tay nắm chặt suy tư.
-Thượng quan, ngài sẽ làm thế nào. Tại sao lại chờ 21 ngày.
-Giờ cô ta sẽ đầu thai vào đâu đó. Sau 21 ngày, khi nhớ ra mình là ai, sẽ quay lại chỗ cũ để giải oan. Ta sẽ xuống đó, bắt cô ta lại.
-Nhưng nếu, cô ta chạy trốn.
-Sẽ phải chờ, lâu hơn. Nhưng nếu để bề trên phát hiện ra. Tội sẽ càng nặng. Và linh hồn đó. Cũng sẽ bị tan thanh mây khói.
-Vậy nếu cô ta không nhớ kiếp trước của mình.
-Cô ta chưa uống trà. Sẽ không thể quên.
-Trà ư. Tôi đã… Cho chị ấy, uống trà rồi.
-Sao cơ.?
Chàng trợn tròn mắt.
-Ngươi có biết, tội nhân trong ngục không được phép cho uống trà, nếu vậy, họ sẽ không nhớ ra tội lỗi họ đã gây ra. Làm sao sám hối được.
Tôi không biết.
-Ngươi…
Chàng thở dài lần nữa.
-Giờ cô ta chưa tắm suối vàng. Vậy thì hi vọng của chúng ta, chỉ có thể là dung mạo xinh đẹp ấy.
-Ngài sẽ tìm chị ấy chứ.
Chàng hướng mắt nhìn xa xăm.
-Ý trời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN