Chú Thượng Quan Hạ Phàm
Phần 36
Chú Thượng Quan hạ phàm 36
CHỈ MUỐN ĐƯỢC BÊN NÀNG MÃI THÔI.
Sau nụ hôn này, cả thể xác lẫn tâm trí của chàng đã trao hết cho người con gái này.
Một mình ngồi nhìn ra khung cảnh giữa đêm. Cảm xúc của một người đang yêu xâm chiếm lấy suy nghĩ của chàng. Ngoài nỗi nhớ nhung thì cảm giác của nụ hôn đầu đời cũng là một cảm giác thật hạnh phúc. Hóa ra con người còn có một thứ đặc biệt đến vậy. Đó là yêu và được yêu.
Chỉ nghĩ đến người ta thôi cũng khiến chàng bật cười ngốc nghếch. Nhưng cũng chỉ nghĩ đến người ta mà lòng chàng lại chất đầy lo lắng và suy tư.
-Thượng Quan ngài không ngủ sao?
-Ta có chuyện muốn nhờ ngươi.
-Chuyện gì?
-Hãy tìm xem người này ở đâu, và theo dõi xem ông ta đang làm gì?
-Thế còn bố Hải Long.
-Hãy tìm người giúp đỡ. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, ngươi phải hoàn thành trong vòng tay 4-5 ngày nữa.
-Tìm người thì không khó, nhưng chúng ta cần thứ gì ở hắn.
-Cứ tìm đi, rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.
Tiểu quan quay đi, thoáng cái đã biến vào hư không.
Chàng quay vào bên trong, mở điện thoại ra. Bấm tìm bộ phim mà cô bé thích xem. Ở dưới trần gian có thật nhiều thứ để tiêu khiển.
Ngồi xem một lúc, chàng ngồi thẳng dậy. Đúng nhỉ, sao chàng không nghĩ ra cơ chứ. Tắt phim rồi cầm điện thoại lên bấm gọi. Đầu dây có giọng ngái ngủ trả lời.
-Alô.
-Ta đây.
-Chú chưa ngủ à?
-Cháu đang ngủ sao?
-Vâng.
Chàng tủm tỉm.
-Có mơ về ta không đấy.
-Hi hi, có, đang mơ thì giật mình.
– Mơ gì?
– Bí mật.
Chàng cười.
-Ta có chuyện muốn nói với cháu.
-Chuyện gì ạ.
-Cháu, có muốn… Đi với ta không?
-Có.
Giọng nói dứt khoát của nàng khiến chàng thêm tự tin.
-Thế cháu không hỏi đi đâu à?
-Đi đâu cũng được, chỉ cần đi với chú là được.
Câu nói khiến cho chàng có thêm động lực.
-Được, vậy chuẩn bị đồ đi. Ngày mai ta có việc cần giải quyết. Ta sẽ liên lạc với cháu.
-Vâng.
-Giờ ngủ tiếp đi.
-Nhưng cháu không ngủ được nữa.
-Nhắm mắt vào.
-Giá mà có chú để ôm nhỉ?
-Tên quan nhỏ. Hắn không cho ta ở gần cháu.
-Tại sao ạ?
-Hắn nói, cháu còn bé.
-Cháu sắp tròn 18 rồi.
-Nhưng mà, vẫn không được.
-Vậy thì thôi.
Câu nói đầy chất giận dỗi của nàng nghe thật đáng yêu. Chàng nắm xuống giường.
-Giờ ta cũng lên giường đây. Giá mà có cháu ngủ cùng thì vui nhỉ?
-Vậy chú nhắm mắt vào. Cháu sẽ ru chú ngủ.
Chàng nhắm mắt. Đầu dây vang lên tiếng hát nhỏ đủ nghe.
-Bé ơi, ngủ đi, đêm đã khuya rồi.
-Chú lớn rồi mà.
-Cháu biết, nghe chú quan nhỏ nói, chú mấy chục nghìn tuổi rồi.
Chàng bật cười.
-Vậy cháu có chê ta già không?
-Không, nhìn bề ngoài, chú vẫn trẻ đẹp lắm. Mà ngay cả hình dáng thật của chú, trông cũng rất là soái ca ngôn tình.
-Cháu thích hình dáng thật của ta đúng không?
-Vâng.
-Tên Quan nhỏ kia vẫn hay chê ta lỗi thời.
-Bởi vì chú ấy không nhìn thấy vẻ đẹp trai của chú.
Chàng cười thích trí.
-Đẹp thật không.?
– Thật mà.
-Vậy cháu thích ta vì thấy ta đẹp à?
-Có một chút.
-Thế còn mấy chút còn lại.
-Vì chú đáng yêu, lại đối tốt với cháu. Luôn lo lắng cho cháu nữa.
-Nhưng mà sau này, đi với ta sẽ vất vả lắm.. Cuộc sống có lẽ sẽ khó khăn hơn bây giờ rất nhiều.
-Cuộc đời cháu cũng giống như một câu chuyện buồn thê lương rồi. Cho nên cháu không còn ngại cái gì cả. Chỉ được bên chú là cháu vui rồi. Dù chú giàu hay chú nghèo. chú đừng lo. Chúng ta sẽ không chết đói là được.
-Cảm ơn cô bé của chú.
-Vậy giờ chú ngủ một lúc đi. Cháu sẽ hát cho chú nghe.
-Uh.
Chàng đặt điện thoại bên cạnh. Nàng ấy hát, giọng hát rất nhẹ bên tai chàng.
Bước chân ai đi nhẹ qua đây. Làm tan biến đi trái tim băng giá của em.
…
Tình yêu dành cho anh và muốn nói với anh.
Tình yêu dành cho em, thời gian dù cho tàn úa trái tim này không phai.
Mặc cho mưa vẫn rơi giá lạnh. Ta vẫn mãi yêu nhau đến suốt cuộc đời.
Giọng hát ngọt ngào đến nỗi nó đã đưa chàng vào giấc ngủ từ khi nào. Trong giấc mơ có thể được nắm tay nàng trở về Thượng giới sống một cuộc đời vui vẻ và bình an. Nhưng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Tối hôm sau, anh Tám đưa chàng đến buổi liên hoan chàng tổ chức cho nhân viên. Sau khi nói chuyện vui vẻ với mọi người, chàng lẳng lặng đi ra ngoài theo cửa sau. Chiếc xe đỗ chờ chàng ở ngay sát cửa và phóng đi theo hướng dẫn mà anh Tám đã viết lại cho chàng.
Đến nơi hẹn, cô bé đã ngồi chờ sẵn trong chiếc xe đang đỗ chờ.
-Cậu Long. Đây là điện thoại cậu cần. Anh Tám đã nhắc, anh ấy sẽ liên hệ với số này, số kia mong cậu tắt máy.
-Ta hiểu rồi. Cảm ơn anh.
Chàng nhìn xung quanh rồi bước xuống khỏi xe. Bước sang xe kia rồi nó rất nhanh cũng di chuyển. Cô gái ngồi trong xe mặc chiếc áo có mũ, đeo khẩu trang kín bưng. Chàng cười.
-Trông cháu như ninja rồi đấy.
-Chú biết ninja sao?
-Ta gặp họ rồi mà.
-Lâu chưa ạ.
-Cách đây khoảng… Vài trăm năm.
Chàng ghé tai nói nhỏ. Nàng bật cười.
-Vậy chú biết tiếng Nhật không?
-Biết.
-Chú siêu thật đấy.
-Nếu cháu sống lâu như ta, cháu sẽ biết nhiều hơn ta ý.
-Cháu chỉ muốn biết một điều thôi.
Cô bé nheo mắt.
-Điều gì?
-Chú…
Chàng bật cười nhéo mũi nàng một cái.
-Xấu xa vừa thôi.
-Cháu trong sáng mà. Chỉ có chú mới nghĩ xấu xa thôi.
-Rồi xem nhé.
Chàng khẽ quàng tay qua eo nàng kéo lại. Cộc nhẹ trán vào đầu nàng.
-Cậu Long, bến xe ở trước mặt. Các chuyến xe chạy qua chỗ bên này và đỗ lại đón khách. Không cần vào bến mua vé. Tiền tôi đã chuẩn bị cho cậu trong túi. Cậu có thể bắt xe đi bất cứ đâu và đến nơi thì liên hệ với Anh Tám ạ.
-Được rồi. Cảm ơn cậu.
Chiếc xe tấp vào nề đường. Anh lái xe đi ra đứng sát cửa rồi nhìn xung quanh.
Lúc chiếc xe khách to tướng chạy đến thì giơ tay vẫy.
-Xe đỗ rồi. Cậu xuống đi. Xem đồ đã đủ chưa?
-Được rồi.
Chàng xách túi đồ cho cô bé, rồi dắt tay nàng leo lên xe. Đi xuống ghế dưới ngồi rồi kéo rèm che kín.
-Chú, lần đầu tiên cháu bỏ nhà ra đi như vậy?
-Lại theo một người đàn ông. Cháu, có sợ không.
-Là Chú thì không.
Nàng cười.
-Giờ chúng ta, đúng là đang bỏ trốn thật. Nhưng đây là kế hoãn binh thôi. Không thể lâu dài được.
-Nhưng nếu chúng ta trở về, liệu cô ta có để cho chú được yên.
-Ta sẽ tìm cách. Cháu yên tâm, ta sẽ không để cháu phải chịu khổ nữa.
Cô bé nhìn chàng rồi nắm tay.
-Chú, cháu chỉ cần chú bình an, cháu chịu khổ được.
Chàng cười vuốt tóc nàng.
-Nhưng trẻ con vẫn cần phải đi học.
-Trẻ con sao??
Nàng mở to mắt nhìn.
-Thì cho con học mẫu giáo ở đó cũng được.
-Cháu cần học lại mẫu giáo sao?
-Cháu…
Mặt nàng sầm lại.
-Chú… Đồ ngốc.
-Làm sao? Tại sao lại… Ta làm gì sai sao?
Chàng luống cuống.
-Đừng hỏi.
Nàng quay đi dỗi hờn.
-Phải nói thì ta mới biết… Ta sai chỗ nào chứ?
– Chú chả sai gì cả.
Con gái phiền phức thế đấy. Chàng ngồi im, suy nghĩ xem lúc nãy nàng nói những gì. Rồi bật cười.
-Chả nhẽ cháu đã tính đến chuyện có con sao?
-Ai thèm.
Nàng vẫn quay đi. Chàng tủm tỉm. Sao nàng ấy, lại sến một cách dễ thương như vậy cơ chứ. Đã tính cả việc ở đó đến lúc có con rồi. Nhưng mà ở đâu giờ này chàng còn chưa biết.
Chiếc xe đã chạy xa khỏi thành phố, trời cũng dần về đêm. Đây là lần đầu tiên chàng đi xe khách kiểu này, cũng là lần đầu ra khỏi thành phố. Không biết cuộc sống ở đó thế nào. Cúi xuống nhìn cô gái đang mở điện thoại đọc gì đó. Chàng ghé vai nàng nhìn trộm.
-Đọc gì đó.
-Cháu đọc nốt truyện.
-Truyện gì.
-Truỵên con gái. Chú đừng có xem. Hư người.
Chàng bật cười.
-Vẫn dỗi à.
-Ai thèm.
-Thôi xin mà. Chú sai rồi.
-Sai chỗ nào.?
-Chú sẽ đưa con cháu đi học mẫu giáo được chưa?
-Cháu có chồng đâu mà có con.
-Cháu có.
-Đâu?
-Chú đây này.
Câu nói dù chỉ là để dỗ dành nàng, nhưng cũng là thứ chàng mong muốn mà khó nói ra. Đôi mắt kia long lanh nhìn chàng. Rồi nàng đưa tay lên véo má chàng một cái.
-Ghét chú.
Chàng cười mãn nguyện. Thở phào vì nàng ấy không còn giận. Đưa tay rút điện thoại từ tay nàng rồi tắt máy.
-Sao lại tắt điện thoại của cháu.
-Anh Tám bảo không được dùng điện thoại của mình. Mà đưa cho điện thoại này.
Chàng rút nó ra.
-Eo, điện thoại xịn thế.
Nàng trầm trồ.
-Ta không dùng điện thoại, nên cháu cầm lấy mà dùng.
-Bố cháu bảo đi xa không nên dùng đồ xịn, dễ bị cướp.
-Thì cất vào túi.
Nàng chán không buồn nói, dỗi hờn cất điện thoại vào túi chàng rồi dựa vào vai chàng nhắm mắt ngủ.
-Ngủ lát đi. Lúc nào xuống chú gọi.
-Chú cũng ngủ đi. Đêm qua chú ngủ ít mà.
-Cháu ngủ đi. Lát nữa chú ngủ.
Nàng nhắm mắt. Một lúc sau thì thiếp đi. Sau khi nghe tiếng thở Đều đều, chàng nghiêng người, vòng tay kéo nàng vào lòng để cho nàng ngủ.
Mùi thơm ngọt ngào từ mái tóc. Từ làn da con gái. Sao lại khiến chàng xao xuyến đến thế. Giờ nàng trong vòng tay. Thay vào cảm giác nhớ nhung bằng cảm giác thèm muốn được gần gũi, được đụng chạm người ta, dù biết điều đó là không được. Mùi hương đó cũng khiến chàng thiếp đi. Cho đến khi nghe tiếng gọi.
-Xe vào bến rồi, mọi người dậy kiểm tra đồ dùng rồi xuống nhé.
Tiếng của nhà xe khiến chàng mở mắt. Cô gái nhỏ vẫn nằm ngoan trong tay. Bến xe giờ vẫn còn tối om. Chàng nhẹ nhàng đánh thức.
-Bé ơi, đến nơi rồi. Dậy nào.
Cô bé hé mắt. Vươn vai rồi ngồi dậy. Đầu tóc bù xù thật đáng yêu.
-Nhanh nhỉ. Ngủ giấc đã đến nơi rồi.
-Dậy đi. Đồ chú xách cho.
-Để cháu.
-Không cần.
Chàng dắt nàng đi xuống.
-Còn sớm. Anh em không có người đớn thì ra nhà nghỉ thuê phòng ngủ tạm. Sáng rồi đi.
-Nhà nghỉ ở đâu ạ.
-Đèn biển sáng kia kìa.
Chàng gật đầu cảm ơn. Tay xách đồ. Tay còn lại nắm chặt tay nàng sợ nàng đi lạc mất. Hai đứa đi ra nhà nghỉ như lời anh Lái xe dặn. Cô gái đưa ra cái chìa khoá, dặn số phòng và số tầng. Hai đứa dắt nhau lên với ánh mắt còn ngái ngủ. Nhưng khi cửa phòng đóng lại. Tự nhiên cảm giác ấy lại chạy đâu mất.
-Chú… Chú lên giường ngủ đi.
Nàng ngại ngùng nhìn chàng.
-Cháu lên giường đi.
-Nhưng phòng có một giường. Chả nhẽ…
-Ta vào rửa mặt cái, cháu ngủ đi.
Chàng đi vào phòng tắm. Tự nhiên thấy tim đập nhanh hơn. Cảm giác thật kì lạ. Sau khi bước ra thì vẫn thấy nàng ngồi đó.
-Sao không ngủ.?
-Cháu phải đi… Vệ sinh.
Nàng đi vào. Một lúc sau đi ra với bộ quần áo đơn giản hơn lúc nãy. Ngập ngừng bước lại . Nhìn chàng đã yên vị trên giường.
-Chú không ngủ à.?
-Tự nhiên thấy tỉnh cả ngủ.
-Sao thế?
Nàng tò mò.
-À. Rửa mặt nên tỉnh.
-Còn cháu.
-Cháu cũng, tỉnh rồi.
-Giờ này mới ba giờ sáng, nằm xuống đây. Ngủ thêm lúc nữa đi.
Chàng né sang một bên giường nhường chỗ rộng cho nàng. Nàng ngại ngùng bước lại, ngồi xuống bên cạnh.
-Không nhanh là chú ngủ trước đấy.
Chàng nói dọa.
-Chú ngủ đi.
-Chú ngủ trước là gác lên cháu đấy.
-Vậy cháu sẽ đạp chú xuống đất.
-Dám đạp không.
Chàng nhổm lên kéo tay.
-Cháu sợ gì chú chứ.
-Cháu gan dạ đấy nhỉ.
Chàng kéo nàng xuống. Nhổm lên tính dọa người ta mà lúc thấy người ta nằm dưới thân mình thì dừng lại.
Trái Tim bắt đầu đập nhanh như trống hội, cả cơ thể bắt đầu nóng bừng lên theo thời tiết. Đôi mắt long lanh bên dưới, đôi má đỏ ửng vì thẹn, đôi môi hồng như mời gọi. Trong suy nghĩ của một tên đàn ông tầm thường, chàng muốn…
Cúi xuống chủ động hôn nhẹ một cái lên môi nàng. Nàng bất ngờ đôi mắt càng mở to, đôi khẽ cong lên, hai má cũng đỏ hồng. Bàn tay đưa lên chạm vào má chàng. Cảm giác được người ta vuốt ve là cảm giác kích thích, ham muốn được gần gũi.
Chàng cúi xuống đặt một nụ hôn sâu hơn, nồng nàn hơn lên môi nàng. Rồi như bản năng của con người. Đôi môi cứ thế chạm lên má, lên tai rồi lên cổ. Có thể nghe thấy tiếng thở của nàng là cảm giác kích thích đến độ muốn cởi bỏ bộ đồ vướng víu này. Tò mò về thân thể của nàng, tò mò về cái thứ lớn tướng bên trong kia sẽ làm những gì.
Cả hai cứ thế quấn lấy nhau. Cho đến khi không thể chịu được hơn nữa. Chàng ngồi dậy, cởi tuột cái áo trên người mình. Mồ hôi chảy lấm tấm trên lưng. Nàng cũng ngồi dậy không muốn rời xa đôi môi chàng. Hai đứa đúng là yêu nhau kiểu lần đầu được yêu.
Trong cơn mộng mị, chàng khẽ thì thầm.
-Anh yêu em.
-Em… Cũng yêu anh.
Nàng vòng tay qua cổ, bàn tay đan lên mái tóc chàng. Cuối cùng chàng cũng hiểu được cảm giác yêu một người mãnh liệt đến nhường nào. Đó là một cảm giác mà không thể diễn tả được bằng lời.
Chàng rời môi nàng ra, ánh mắt si mê, đôi môi mở lời.
-Em làm vợ ta nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!